Thực lực của gia tộc Brown, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của Mặc Tây Thành.
Sau một tuần, gia tộc Brown dẫn trước thu mua thành công cổ phần kho hàng Thanh Long, chiến dịch này, nhà họ Mặc kết thúc một cách thất bại.
Và đồng thời, cổ phần trong tay nhà họ Mặc, không thể không bán tháo với giá cực thấp cho gia tộc Brown, vì để xoay chuyển tiền vốn, giá cả thấp đến mức khó tưởng tượng nổi.
Mặc Tây Thành sau một đêm dường như già đi mấy chục tuổi, thần sắc phấn khởi vốn có trên mặt, tràn đầy sự thất bại và không cam tâm, đối diện với ánh mắt nghi ngờ và khiển trách của các đổng sự cấp cao, cậu chỉ cảm thấy bản thân dường như chìm vào cơn ác mộng, nhưng cố gắng làm sao cũng không cách nào tỉnh lại.
Mà rất nhanh, cậu liền nhìn thấy một phần dữ liệu khác, mà danh sách người khống chế cổ phần kho hàng Thanh Long, bỗng hiện ra ba chữ “Mặc Thiệu Đình”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Biệt thự Mặc gia, tràn đầy âm u.
Toà biệt thực từng tượng trưng cho uy quyền gia chủ của Mặc gia, khuôn mặt La Nhã tràn đầy lạnh lẽo đứng trên sàn gỗ phòng khách, sàn gỗ mới nãy vừa được đánh bóng sáng như gương soi, soi được khuôn mặt xinh đẹp có chút méo mó của bà.
Bà không ngừng đi qua đi lại trên sàn, bàn tay lạnh ngắt, hô hấp rối loạn, trong miệng lải nhải không ngừng.
- Không… không thể như vậy… tiền dự trữ của nhà họ Mặc bây giờ còn bao nhiêu? Chúng ta thiệt bao nhiêu… kho hàng Thanh Long không giành được cũng thôi rồi, bây giờ số tiền trong kho, còn có thể duy trì được không? Tây Thành, Tây Thành con đừng hoảng, chúng ta còn có thể nghĩ cách, đúng, nghĩ cách khác… chúng ta có thể tìm Mặc Thiệu Đình, nó xử lý tình huống này sẽ có kinh nghiệm hơn con một chút…
Đến khi nhà họ Mặc một lần nữa rơi vào lúc kinh tế hiểm nguy, La Nhã mới nhớ lại đứa con khác bị mình lãng quên, Mặc Thiệu Đình.
Mặc Tây Thành ngồi bệt xuống đất, hai cánh tay đặt lên đầu gối, nghe thấy lời La Nhã nói, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn La Nhã mà lộ ra một nụ cười châm biếm.
- Đi tìm Mặc Thiệu Đình? Mẹ còn chưa hiểu vì sao ra nông nỗi này sao? Còn chưa hiểu sao?
Giọng nói cậu mới đầu không lớn, sau đó lại trở thành la hét.
La Nhã trước giờ chưa từng thấy một Mặc Tây Thành luôn thoải mái vui vẻ, lộ ra biểu cảm vừa tuyệt vọng lại tràn đầy chế giễu như vậy, chưa từng nghe cậu lớn tiếng nói chuyên như thế, lập tức ngớ người tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn cậu.
Bà chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, cho dù có tâm kế, cũng chẳng qua là một chút thủ đoạn nhỏ, kinh doanh của nhà họ Mặc, bà chưa từng nhúng tay qua, mới đầu ép Mặc Thiệu Đình đi, đem nhà họ Mặc giao cho Mặc Tây Thành, cũng chỉ muốn đem thứ tốt nhất đều giao cho con trai mình.
Huống hồ mới đầu Mặc Thiệu Đình so với một Mặc Tây Thành nhỏ tuổi hơn, năm năm trước đã một mình gánh lấy một nhà họ Mặc đang bấp bênh, mẹ thương con, đều cảm thấy cậu là giỏi nhất, La Nhã cảm thấy, chuyện Mặc Thiệu Đình có thể làm được, Mặc Tây Thành cũng có thể làm được, càng không cần nói lúc đó nhà họ Mặc xem ra đang ngày một phát triển, căn bản không có hiểm nguy gì.
Vậy mà, mãi đến bây giờ, tất cả tiền vốn của nhà họ Mặc, bao gồm một số tài sản cố định, đều bị thế chấp đi đổi lấy vốn cạnh tranh với gia tộc Brown, hôm nay thất bại thảm hại, những thứ này, đều rút lại đến mức khiến người ta đau lòng, La Nhã mới dần hiểu rõ, có một số chuyện, không phải chuyện đương nhiên như bà nghĩ, không phải tất cả những đứa trẻ thông minh, đều có thể quản lý nhà họ Mặc ngăn nắp rõ ràng.
Nhưng, bây giờ tất cả đã muộn rồi.
La Nhã ngẩn ngơ nhìn Mặc Tây Thành, trên gương mặt được chăm sóc kĩ, lần đầu lộ ra thần sắc có chút già nua, giọng nói run rẩy hỏi.
- Ý con nói là gì, Tây Thành, mẹ không hiểu, mẹ thực sự không hiểu. Vì sao không thể tìm Mặc Thiệu Đình, mẹ nuôi nó hai mươi mấy năm, nó nợ mẹ mà…
Mặc Tây Thành cười cợt.
- Ồ, mẹ có biết Mặc Thiệu Đình ở nước Anh có một công ty kỹ thuật tân tiến không? Mẹ có biết công ty anh ấy đã lên sàn rồi, lợi nhuận mỗi năm đều tăng gấp bội gấp bội không? Mẹ có biết ba năm trước anh ấy đã đăng ký công ty này, thu mua ba mươi phần trăm cổ phần kho hàng Thanh Long, sau khi đem nhà họ Mặc giao cho con, lại sang tay bán lại cổ phần cho gia tộc Brown, thành công sáp nhập một công ty khác, sau đó lại cho gia tộc Brown vay vốn đối chọi với nhà họ Mặc, bây giờ Mặc Thiệu Đình đã là cổ phần có hai mươi phần trăm cổ phần kho hàng Thanh Long rồi… những thứ này mẹ đều biết không?
Một tràng câu hỏi ngược, khiến La Nhã ngoài sự kinh ngạc, thực sự có chút trở tay không kịp, bà vô thức lắc đầu, lùi về sau hai bước, nếu như không phải kịp thời đứng lại, e là chốc lát đã ngã xuống đất rôid.
- Con là nói, tất cả những thứ này, cục diện hôm nay của nhà họ Mặc, đều là Mặc Thiệu Đình trù tính sẵn rồi?
- Còn hơn thế nữa.
Ánh mắt Mặc Tây Thành thoáng qua vẻ khó khăn, gần như có chút nghiến răng nghiến lợi.
- Mà cớ sao tất cả những thứ này, đều không để trách anh ấy được, là chúng ta đuổi anh ấy đi, đẩy anh ấy về phía đối lập với nhà họ Mặc, từ đầu đến cuối, anh ấy cũng không xung đột trực diện với nhà họ Mặc, cùng lắm chỉ là trong trận cạnh tranh giữa nhà họ Mặc và gia tộc Brown, lựa chọn ngoảnh mặt làm thinh, giao dịch với gia tộc Brown rồi, nhưng người chiến thắng lớn nhất trong trận chiến này, lại là anh ấy.
Lúc mới đầu thu mua kho hàng Thanh Long, cổ phần kho hàng Thanh Long còn rất thấp, ba mươi phần trăm cổ phần, ngay cả giá của mười phần trăm cũng chưa đến, Mặc Thiệu Đình chính là dùng những cổ phần giá rẻ này làm chip, trước tiên là thu mua tập đoàn Á Khởi tiềm năng vô hạn, lại bây giờ ở kho hàng Thanh Long, chiếm hai mươi phần trăm cổ phần, ngoài gia tộc Brown ra, trở thành cổ đông lớn nhất kho hàng Thanh Long.
Gia tộc Brown tuy giành được kho hàng Thanh Long, nhưng hao phí không ít sức lực, nhà họ Mặc càng gặp phải thiệt hại nghiêm trọng chưa từng có, chỉ có Mặc Thiệu Đình toàn thân rút lui, kiếm được bộn tiền.
Nhưng cớ sao, đôi diện với người chiến thắng lớn nhất này là anh, Mặc Tây thành ngay cả dũng khí đi chất vấn anh cũng không có, vì về tình về lý, là bọn họ lợi dụng Mặc Thiệu Đình trước, đuổi Mặc Thiệu Đình ra khỏi nhà họ Mặc trước.
Cái gọi là có khổ không nói được, đại khá là cảm giác này rồi.
Chỉ hận bản thân thực sự ngây thơ đến mức ngu ngốc, bị người khác chơi đùa.
Nếu như nói, lúc trước Mặc Tây Thành đối với Mặc Thiệu Đình còn có chút tình anh em, cùng sự áy náy không thể buông bỏ được, sau khi trải qua một trận hoàn toàn thất bại, những cảm tình đó đều sắp tiêu tan đi rồi, chỉ còn tràn đầy sự không cam và oán hận.
Con người là như thế, nếu như quen được người khác giúp đỡ, như thế sau này khi có một ngày không được người khác giúp đỡ nữa, sẽ nảy sinh tâm tư oán hận bất bình.
Mặc Thiệu Đình tận tuỵ quản lý nhà họ Mặc nhiều năm, sau cùng đem nhà họ Mặc dâng cho Mặc Tây Thành, Mặc Tây Thành tuy trong lòng bất an, nhưng sớm đã quen với con đường bằng phẳng thuận lợi, quen được anh trai tặng cho và bảo vệ.
Hôm nay Mặc Thiệu Đình chẳng qua chỉ là phơi bày cho cậu bộ mặt của hiện thực – khi Mặc Thiệu Đình không còn chèo lái nhà họ Mặc nữa, Mặc Tây Thành phải dựa vào bản thân đấu tranh ở thương trường đầy sóng gió, mà kết quả đấu tranh, rất có khả năng một khi không cẩn thận, sẽ hoàn toàn thất bại.
Mặc Tây Thanh hoàn toàn không chịu được đả kích này, cậu được nuông chiều quen rồi, đời người hai mươi mấy năm trước, chỉ học được hưởng thụ và phóng khoáng, bây giờ đối diện với cục diện rối rắm khủng lồ này, cậu hoảng loạn và bất bình cần một bước đột phá mới, lúc này cậu nghĩ đến cái tên Mặc Thiệu Đình, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy phẫn uất.
La Nhã nắm chặt lấy hai nắm đấm, có chút không thể tin được khi nghe những lời nói của Mặc Tây Thành, qua một lúc lâu, mới tiêu hoá hết đoạn lời nói này, bà gần như nghiến răng nghiến lợi.
- Mẹ đã biết nó là con sói mắt trắng không nuôi được mà! Mẹ nuôi nó hai muơi mấy năm, Mặc gia cho nó ngày tháng làm cậu chủ hai mươi mấy năm, lại không làm nó nảy sinh chút lòng báo ơn! Con mới là con trai mẹ, nó giúp con quản lý nhà họ Mặc, giúp con lót đường, chẳng lẽ không phải đều nên như vậy sao?
Bà trước kia chưa từng nói sự thật cho Mặc Thiệu Đình, chẳng qua là sợ anh sau khi biết được thân thế của mình, sẽ sinh dị tâm, không còn cống hiến quên mình cho nhà họ Mặc nữa, nhưng không ngờ, cho dù giấu anh, cũng vẫn là nuôi ong tay áo.
- Bây giờ nói gì cũng muộn rồi.
Mặc Tây Thành ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu híp mắt.
- Con thua rồi, thất bại thảm hại.
Tiếp đến…
Tiếp đến, cậu hai Mặc trước giờ chưa từng phải đi lấy lòng ai, phải mặt dày mượn tiền khắp nơi, cẩn thận thu dọn tàn cuộc dưới ánh mắt lạnh lùng của các cổ đông, mới có một khoảng thời gian rất dài, gánh trên vai cái danh xấu là bại gia chi tử, dưới ánh mắt tràn đầy sự kì thị và chế giễu của mọi người, cố gắng toàn lực xoay chuyển cục diện thất bại của nhà họ Mặc.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy sống không còn tha thiết gì nữa.
Mặc Tây Thành thời dài một hơi, tiện tay mở chiếc tivi treo tường to lớn đối diện, muốn xem sự xuống dốc lần này của nhà họ Mặc, ở phía truyền thông sẽ được đưa tin như thế nào, xem xem bản thân rốt cuộc bị bôi đen ra sao, nhưng màn hình vừa sáng lên, lại không phải kênh tài chính, mà là kênh giải trí La Nhã hay xem.
Bất thình lình, Mặc Tây Thành nhìn thấy Mặc Thiệu Đình.
Dưới sự bao quanh của đám phóng viên, trên mặt anh mang vẻ tuỳ ý thảnh thơi, bước đi trên quảng trường rộng lớn, ánh mắt sáng sủa, ánh nắng buổi trưa rọi xung quanh anh, dường như viền thêm một tầng hào quang cho anh.
Các phóng viên phấn khởi đi theo anh, tán tụng tâng bốc.
- Cậu Mặc, nghe nói anh đã mua một hòn đảo nhỏ ở tây Thái Bình Dương? Chuẩn bị cử hành hôn lễ ở đó?
- Có phải tạo một bất ngờ cho bà Mặc không?
- Xem ra sau khi rút khỏi nhà họ Mặc, tâm trạng anh không tệ, mà sau khi anh đi, nhà họ Mặc tiền bùng phát nguy cơ trước giờ chưa từng có, đối với chuyện này anh nghĩ sao?
- Trên phố đều nói, có anh nhà họ Mặc mới là nhà họ Mặc, anh có cảm thấy cách nói này rất khoa trương không?
Mặc Thiệu Đình bình thường luôn không xem ứng phó với truyền thông, hôm nay tâm trạng hình như rất tốt, anh đứng yên, đối diện với ống kính, từ từ nói.
- Vợ tôi thích hôn lễ đơn giản tươi mới, vì vậy không ngoài dự tính, hôn lễ bù chúng tôi sẽ cử hành ở hòn đảo nhỏ nước ngoài, tôi cảm thấy cách nghĩ này của cô ấy rất hay… còn nhà họ Mặc…