Lúc nhìn thấy tin tức này, Giang Nhung vô cùng kinh ngạc, trong lòng kinh ngạc lại dấy lên sự bất an mãnh liệt.
Đầu tiên cô chạy đến phòng làm việc tìm Trần Việt, nhưng Trần Việt vẫn chuyện tâm bận bịu làm việc, một mặt bình tĩnh, dường như chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu của anh.
Nhìn ra sự nghi hoặc của Giang Nhung, Trần Việt đặt chuột xuống, nhìn cô, nói: “ Yên tâm, chuyện này không phải anh làm.”
“ Là ông nội làm?” Là một câu hỏi, Giang Nhung lại nói vô cùng khẳng định.
Cô tin Trần Việt đem Tiểu Nhung Nhung ra thề, thì nhất định sẽ không ra tay với Giang Chính Thiên.
“ Ừ.” Trần Việt gật đầu.
Anh sẽ không lật mặt không nhận người, chỉ là anh cũng sẽ không bảo vệ Giang Chính Thiên.
Biết rõ đội bay đều là người ông nội sắp xếp, anh lại không vạch trần, Giang Chính Thiên làm nhiều việc ác, tự nhiên sẽ có người xử lý, không cần anh động tay.
“ Giang Chính Thiên thực sự như vậy mà chết sao? Liệu có phải chỉ là để che mắt người khác? thật ra ông và nhân viên đội bay đều nhảy dù cứu sống rồi, chỉ là ông nội cho người che dấu sự thật?”
Trải qua nhiều chuyện, hiện giờ Giang Nhung nhìn sự việc cũng dần học được cách không chỉ nhìn bên ngoài, nghĩ cũng nhiều hơn trước kia.
Trần Việt lắc đầu, cười nói: “ Theo như hiểu biết của anh về ông nội, người phản bội ông có thể chết thoải mái như vậy, có lẽ là ân điển ông ban cho. Ông sớm đã hận không thể diệt trừ được Giang Chính Thiên, làm gì có cơ hội để ông ta sống lại.”
Giang Nhung không nói gì, chỉ hít sâu một hơi, thủ đoạn của ông nội tàn nhẫn như vậy, độc ác như vậy, đối với cô mà nói chưa chắc đã là chuyện hay.
Ông sẽ xem cô như cái gai trong mắt, hận không thể nhổ để diệt trừ hậu họa. Có lẽ nguyên nhân ông muốn diệt trừ cô, là vì ông cho rằng cô đang nắm bí mật trong tay.
Ngày ông cụ Trần và trợ lí đến tìm cô, muốn cô giao di vật mà bố và mẹ cùng để lại cho cô.
Lúc còn sống mẹ không hề giao cho cô bất kì vật gì quan trọng.
Chính lúc Giang Nhung đang nghĩ đến chuyện này, ánh mắt vô ý rơi trên chiếc nhẫn kiểu cũ đeo trên tay Trần Việt.
Chiếc nhẫn đó là mẹ đưa cho cô, hơn nữa còn dặn dò rất nhiều lần, bảo cô nhất định phải bảo quản thật tốt, sau này giao cho người có thể giao phó cả đời.
Vậy cái nhẫn đó có khả năng là bố đưa cho mẹ, mẹ lại đưa cho cô, thế nên mới xem trọng như vậy?
Cho dù là bố đưa cho mẹ, nhưng liệu có bí mật quan trọng gì chứ?
Chiếc nhẫn bé tí teo như vậy, cho dù là muốn giữ bí mật cũng chưa chắc đã giấu nổi.
Nhìn thấy Giang Nhung thất thần, Trần Việt đứng lên ôm cô vào lòng, xoa đầu cô, nói: “ Giang Chính Thiên người đó chết một trăm lần cũng không đủ, em đừng đau lòng vì ông ta.”
“ Em mới không đau lòng vì ông ta.” Giang Nhung không phải chưa từng nhìn thấy những việc Giang Chính Thiên làm, làm sao có thể đau lòng vì ông ta chứ.
Cô lo lắng là thủ đoạn của ông cụ Trần độc ác như vậy, mà cô liệu có thành Giang Chính Thiên tiếp theo không.
Ba năm trước cô thoát được một lần, mạng lớn sống lại, nếu như sau này ông cụ Trần lại ra tay độc ác với cô lần nữa, liệu cô chỉ đành để ông cụ tùy ý chém giết?
Giang Nhung khẽ hít một hơi, cắn môi, trong lòng nói với chính mình.
Sau này, cô nhất định phải mạnh mẽ hơn, không những phải bảo vệ chính mình, càng phải bảo vệ Trần Việt và Tiểu Nhung Nhung, cô sẽ không để bất kì người nào chia rẽ bọn họ.
Trần Việt lại nói: “ Thời gian không còn sớm nữa, em cùng con ngủ đi, anh hoàn thành xong công việc trên tay liền đi ngủ cùng bọn em.
Giang Nhung gật đầu: “ Đừng làm quá sức. Nhung Nhung sẽ đau lòng.”
Trần Việt cười nhẹ: “ là Nhung Nhung lớn đau lòng, hay là Nhung Nhung nhỏ đau lòng?”
Giang Nhung vểnh môi, nói: “ Nhung Nhung lớn nhỏ đều sẽ đau lòng.”
Trần Việt ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, hôn rất lâu mới buông, anh nói: “ Ngoan, anh biết rồi.”
Giang Nhung: “......”
Đồ xấu xa!
Nhìn Giang Nhung rời khỏi phòng làm việc, ánh mắt dịu dàng của Trần Việt trong phút chốc trở nên ác liệt vô cùng, giống như Satan hút máu vậy.
Những chuyện anh làm đều theo yêu cầu của Giang Chính Thiên, đó là vì anh biết ông nội cho người theo dõi Giang Chính Thiên.
Nhất cử nhất động của Giang Chính Thiên ông nội đều nắm rõ trong lòng bàn tay, Giang Chính Thiên đem tất cả những bí mật bản thân biết đều vạch trần ra hết, ông cụ làm sao có thể để ông ta sống chứ.
Giang Chính Thiên chết rồi, nhưng Trần Việt vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Người năm đó Tiêu Viễn Phong hại chết là ai?
Bên cạnh ông nội từ lúc nào có người quan trọng như vậy?
Những điều này trước mắt anh vẫn chưa biết, chỉ có thể dựa theo những manh mối mà bản thân biết tiếp tục điều tra.
Những khổ sở mà Giang Nhung phải chịu ba năm qua, cho dù là nguyên nhân gì, anh tuyệt đối không để cô chịu vô ích, anh sẽ giúp cô đòi lại công bằng.
.....
Giang Bắc một trang trại nào đó.
Chiến Niệm Bắc dựa vào thân thủ uyển chuyển của mình đột nhập vào trang trại, còn không hề bị những người quan sát xung quanh phát hiện.
Anh vượt qua sân, đi một lúc lâu mới đến được phòng ông cụ Trần ở.
Trợ lý Hà vừa pha trà xong cho ông cụ, còn chuẩn bị hai cốc trà, dường như vì Chiến Niệm Bắc vừa mới đến mà chuẩn bị.
“ Đến rồi.” Trải qua những ngày bị giam lỏng, thanh âm của ông cụ bất lực hơn rất nhiều người nhìn trông cũng già hẳn đi.
“ Ừ.” Chiến Niệm Bắc gật đầu, ngồi đối diện ông cụ, không khách khí cầm cốc trà lên uống một hơi, lại nói: “ Ông tìm tôi có việc gì?”
Ông cụ đột nhiên ho, một lúc lâu mới dừng lại, chầm chậm nói: “ Giang Chính Thiên đã chết, việc bên anh xử lí thế nào rồi?”
“ Đại khái đã xử lý gần xong, có điều tôi không dám khẳng định, cái lão đó quá giảo hoạt, đã chuẩn bị mọi phương pháp phát tán chuyện đó rồi. Tôi chặn lại được một số, nhưng không dám khẳng định ông ta còn có cách khác không.” Nhắc đến cái này Chiếm Niệm Bắc cũng một mặt lo lắng, giọng nói cũng có chút khàn.
Những ngày này anh ta việc gì cũng không làm, tất cả thời gian đều tìm con đường mà Giang Chính Thiên có khả năng phán tán ra, tìm kiếm hơn mười lăm cách phát tán, nhưng không dám đảm bảo đã tra hết toàn bộ.
“ Nếu đã không tra ra được, vậy anh nghĩ cách khiến tổn thất giảm xuống nhỏ nhất. Để người của anh giám sát mạng lưới trong nước, một khi có tin tức truyền ra, lập tức xóa sạch, chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, nếu không Tiểu Bích.....”
Nói đến đây, ông cụ tỏ ra bất lực, trong hốc mắt vô thần lóe lên ánh nước, rất lâu sau mới nói: “ Chiến Niệm Bắc, cậu thích Tiểu Bích đúng chứ.”
Chiến Niệm Bắc hơi thu tầm mắt, không phản bác, coi như ngầm thừa nhận.
Ông cụ lại nói: “ Cậu thích con bé, vậy hãy cố gắng bảo vệ nó, tuyệt đối không được để nó chịu thêm một chút tổn thương nào nữa. Con bé đã mất quá nhiều thứ, mà những việc chúng ta có thể làm cho con bé, chính là để nó mãi mãi sống vô lo vô nghĩ.”
Chiến Niệm Bắc vẫn không nói gì, chỉ là hai tay bên người nắm chặt thành quyền, gân xanh trên tay nổi lên.
Loại cảm giác bất lực này giống hệt cảm giác năm đó nhìn ba anh mắc bệnh, bản thân lại không không thể cứu chữa.
Giống như xung quanh bản thân đều là vách núi, chỉ cần đi nhầm một bước, liền rơi xuống vực sâu vạn trượng, không có đường lui.