Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 332: Rốt cuộc ai là hung thủ




Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, những chủ trì cuộc họp lên tiếng nói trước: "Bởi vì LeoTrần - chủ tịch của Thịnh Thiên bây giờ đột nhiên bị bệnh nặng không có cách nào xử lý công việc của Thịnh Thiên, các cổ đông lớn tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp này để bỏ phiếu chọn ra một người thích hợp, tạm thời quản lý công việc của Thịnh Thiên."
Người chủ trì vừa dứt lời, một thành viên quản trị đã nói: "Tổng giám đốc Trần bị ốm, may là có ông cụ ở Giang Bắc, chúng ta mời ông cụ đi ra tạm thay mặt quản lý công việc của Thịnh Thiên là được."
Người đầu tiên vừa nói chuyện, sau đó có rất nhiều người phụ họa theo, tất cả đều muốn mời ông cụ đi ra quản lý công việc.
Ông cụ Trần giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Ông cụ hắng giọng, gương mặt tươi cười đầy vẻ hiền từ, mở miệng nói: "Cảm ơn mọi người đã coi trọng ông già như tôi đây, vào lúc Thịnh Thiên gặp phải nguy hiểm còn có thể nghĩ đến việc để cho ông già này đi ra giúp đỡ."
"Minh Chí là người quản lý Thịnh Thiên hiện nay, sau khi những người lớn tuổi chúng ta giao Thịnh Thiên cho nó xử lý, tất cả mọi chuyện đều do nó quyết định. Theo lý thuyết thì tôi là ông nó, không nên quản chuyện này. Nhưng khó có thể đoán trước được trời mưa gió. Một người khỏe mạnh như nó nói bệnh là bệnh, trước đó không hề có dấu hiệu nào cả."
"Chúng tôi chưa từng nghĩ tới điều này lại do con người gây ra, bên phía bác sĩ đã cho ra kết quả làm người ta rất bất ngờ, không ngờ lại có người hạ độc nó. Có người đã ra tay vào đồ ăn đồ uống của nó, đồng thời loại thuốc độc này là mãn tính, là tích lũy dần theo năm tháng. Khi lượng thuốc đạt đến mức độ nhất định thì hiệu quả của thuốc mới phát tác."
Ông cụ nói xong liền nhìn về phía Giang Nhung, cố ý kéo đối tượng suy đoán của mọi người hướng về người Giang Nhung.
"Trước đây nó không có việc gì, chỉ là bị người động tay động chân vào đồ ăn đồ uống trong nửa năm qua. Bây giờ tôi còn chưa tìm được chứng cứ, chờ tới khi tôi tìm được chứng cứ, tìm ra hung thủ, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nó."
Nghe thấy ông cụ nói vậy, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Nhung, dường như cô chính là hung thủ hạ độc kia.
Ông cụ còn nói: "Nếu tất cả mọi người hi vọng tôi đi ra tạm thời quản lý Thịnh Thiên, như vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh.."
"Mọi người hi vọng ông tạm thời quản lý Thịnh Thiên, vậy ông đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?" Vào lúc bị mọi người nhìn chăm chú với ánh mắt chất vấn, Giang Nhung chậm rãi đứng dậy.
Trước đó, không biết có phải do ông cụ bày mưu đặt kế hay không mà rất nhiều người đều tự động quên đi Giang Nhung đang ngồi ở trên vị trí của Trần Việt. Cho đến khi ông cụ ám chỉ cô là hung thủ, mọi người mới dường như chú ý tới sự tồn tại của cô.
Nhưng cô không thể bởi vì bị lãng quên, bị nghi ngờ mà không lên tiếng, không thể bởi vì ông cụ thu mua phần lớn những người ở đây mà không dám đứng ra nói.
Trần Việt không có cách nào tham dự cuộc họp ban hội đồng quản trị hôm nay, cô lấy thân phận của vợ Trần Việt thay mặt anh xuất hiện, như vậy anh có thể sử dụng quyền lợi gì, cô sẽ không bỏ sót.
"Cô sao?" Lần này người nói chuyện không phải là ông cụ nhà họ Trần, mà là trợ lý Tiểu Hà vẫn luôn ở bên cạnh ông cụ: “Đây là cuộc họp của hội đồng quản trị, sao đến lượt một người ngoài như cô nói chuyện chứ?"
"Anh cũng biết đây này là cuộc họp của hội đồng quản trị à?" Giang Nhung cười lạnh, ánh mắt sáng ngời nhìn lướt qua các cổ đông đang ngồi vây quanh bàn họp: “Các thành viên hội đồng quản trị còn chưa nói gì, anh có tư cách nói chuyện sao? Anh ở đâu tới? Anh có giữ bất kỳ chức vụ gì trong Thịnh Thiên sao? Anh có tư cách gì xuất hiện ở trong cuộc họp này?"
Giang Nhung liên tiếp đưa ra các vấn đề, căn bản không cho trợ lý Hà có cơ hội nói chen vào. Mặt trợ lý Hà đỏ bừng, mãi một lúc lâu mới nói ra được một câu: "Tôi là trợ lý của ông cụ."
"Từ hai mươi năm trước, ông cụ đã không quan tâm tới chuyện của Thịnh Thiên, không đảm nhận bất kỳ chức vụ nào trong Thịnh Thiên. Nếu không phải các thành viên hội đồng quản trị mời ông cụ trở về trấn giữ, ông cụ cũng không có tư cách tham gia cuộc họp này nữa là anh." Giọng điệu Giang Nhung hung hăng nhưng không phải không có lý, bởi vậy những người đang ngồi đây đều không có ai lên tiếng phát biểu ý kiến gì khác.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, nhìn cô gái trước mắt nhìn như yếu đuối nhưng lại có sức mạnh bùng nổ khiến người ta phải kinh ngạc.
Thật lâu sau, đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên. Mọi người nhìn qua mới biết là ông cụ nhà họ Trần vỗ tay trước. Gương mặt ông cụ nhìn như vẫn có vẻ hiền từ quen thuộc, nhưng trong ánh mắt sắc bén không có cách nào che giấu.
Ông cụ nói: "Thật giỏi cho một người nhanh mồm nhanh miệng. Tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm về chuyện cô hạ độc Minh Chí, cô lại dám chạy tới đây gây sự."
"Rốt cuộc là ai hạ độc anh ấy, chờ anh ấy tỉnh lại thì tất cả đều sẽ rõ ràng thôi." Lại một kẻ trộm kêu bắt kẻ trộm, bọn họ có thể chơi chiêu khác được không? Cô đã sắp phát chán lên rồi.
Ông cụ lại nói: "Chỉ cần nó còn ở trong tay cô, cô có thể làm cho nó tỉnh lại sao?"
Giang Nhung nói: "Hôm nay tôi đại diện Trần Việt tới đây là muốn để cho mọi người biết anh ấy chỉ tạm thời hôn mê, sẽ sớm ngày tỉnh lại, tuyệt đối không phải có nguy cơ chết không biết lúc nào như lời đồn ở bên ngoài. Cho nên tôi khẩn cầu các vị trong hội đồng quản trị nghiêm túc suy nghĩ xem có nên chờ anh ấy trở về chủ trì đại cục hay không. Về phần ông cụ nói tới chuyện hạ độc, rốt cuộc là ai làm thì chỉ cần Trần Việt trở về, chẳng lẽ còn có thể không biết nữa sao?"
"Cô là ai? Cô có tư cách gì mà đứng ở đây nói thay cho Trần Việt?" Không thể không nói, người phụ nữ này càng khó đối phó hơn lần trước ông cụ gặp.
"Tôi là mẹ đứa con của anh ấy, là người vợ hợp pháp của anh ấy, thân phận này có đủ hay không?"
"Đúng là buồn cười. Vợ của nó đã chết từ ba năm trước đây, do đích thân nó đã chôn cô ta xuống mộ. Bây giờ cô nói cô là vợ của nó, cô tưởng chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?"
"Ông đương nhiên không ngốc, ông có thể thay thế được một gia chủ nhà họ Trần, còn muốn thay thế được gia chủ thứ hai của nhà họ Trần sao?"
"Cô..." Nhắc tới chuyện này, cho dù bản thân ông cụ đã trải qua trăm trận chiến cũng không thể tỉnh táo được nữa, ông cụ gần như rống lên: “Cô nói cô là vợ của Minh Chí, ai có thể chứng minh chứ?"
"Tôi có thể!"
Một giọng nói trầm thấp truyền từ cửa phòng họp đến. Mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy Trần Việt mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu đen, dáng người cao ráo, tinh thần dồi dào xuất hiện ở cửa.
Và sau lưng Trần Việt còn có một người nữa, Trình Chí Dũng - giám đốc bộ phận hỗ trợ kỹ thuật của trụ sở chính Thịnh Thiên.
"Tổng giám đốc Trần..."
Rất nhiều người kinh ngạc kêu lên. Mọi người không hẹn mà cùng đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn Trần Việt.
Rất nhiều người đều không thể tin và không muốn tin tưởng Trần Việt nghe nói đã sắp chết không biết lúc nào lại có thể khỏe mạnh xuất hiện ở đây.
Nhìn tinh thần anh phấn chấn, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là bệnh tình nguy kịch cả.
Nhưng ánh mắt Trần Việt chỉ nhìn Giang Nhung. Thật ra anh đã ở đứng ở cửa một lúc, nhìn Giang Nhung tranh luận với ông cụ mà mặt không hề biến sắc.
Cô không hoảng hốt không rối loạn, mỗi câu mỗi từ nói ra đều làm cho người ta không tìm được sơ hở.
Từ trước đến nay anh không biết Giang Nhung của anh lại tỏa sáng như vậy, bản thân cô đã mang theo hào quang làm người ta không thể rời mắt được.
Đồng thời, ánh mắt Giang Nhung cũng tập trung ở trên người Trần Việt, cô thật sự không dám tin tưởng, cho rằng mình bị ảo giác.
Ảo tưởng vào lúc mình gặp phải khó khăn, Trần Việt sẽ luôn đúng lúc xuất hiện ở bên cạnh của cô, kéo cô từ trong tuyệt vọng trở lại.
Trần Việt nhìn cô chăm chú. Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, anh bước đi đầy tao nhã về phía Giang Nhung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.