Trần Tiểu Bích gọi điện thoại tới thì Trần Việt và Giang Nhung cũng vừa về đến cửa nhà. Nhìn dãy số sáng lên trên màn hình của điện thoại, Trần Việt im lặng một lúc mới nghe máy.
Khi lại nghe được giọng nói ân cần của Trần Tiểu Bích, anh không khỏi mềm giọng nói: "Trong đầu em đang nghĩ gì thế? Anh có thể có chuyện gì được chứ?"
"Em nghe nói anh... Anh thật sự không có việc gì sao?"
"Em cứ cố gắng quay phim đi, không cần phải quan tâm tới chuyện người lớn, anh không sao."
"Vậy anh và chị dâu cố gắng yêu đương nhé, em không quấy rầy nữa."
Trần Tiểu Bích chào xong liền cúp máy. Thấy Trần Việt cất điện thoại, Giang Nhung mới lên tiếng: "Là Tiểu Bích gọi tới sao?" . Đọc 𝐭hê𝘮 𝘯hiều 𝐭ruyệ𝘯 ở ﹎ 𝐭rù 𝘮𝐭ruyệ𝘯.VN ﹎
Nếu như Tiểu Bích biết ông nội vẫn thương yêu cô lại cho người bỏ thuốc độc với anh, còn có thân phận không thể cho ai biết như vậy, cô nhất định sẽ rất khó chịu.
Nghĩ đến một cô gái đầy sức sống như Trần Tiểu Bích, Giang Nhung cũng không nhịn được muốn bảo vệ cô, không hy vọng cô bị tổn thương.
"Ừ." Trần Việt gật đầu: “Thật may con bé đang ở khu danh lam thắng cảnh xa xôi quay phim, không nhìn thấy chuyện xảy ra trong mấy ngày nay."
"Trần Việt..." Giang Nhung gọi tên Trần Việt xong lại đột nhiên nói không ra lời.
Nếu như Trần Việt biết ông nội mà anh luôn kính trọng nhiều năm như vậy thật ra là một người giả, anh sẽ thế nào?
Cô vốn muốn chờ Trần Việt tỉnh lại, sẽ giao phần ghi âm này lại cho anh, nhưng bây giờ cô lại do dự.
Cô muốn trả thù cho ba, muốn kéo ông cụ nhà họ Trần ra trước pháp thuật, nhưng cô thật sự phải vạch trần thân phận mà ông ta che giấu mấy chục năm nay sao?
Chỉ cần đưa ông cụ vào tù, chịu sự trừng phạt thích đáng, như vậy có công bố thân phận của ông cụ hay không cũng không còn quan trọng nữa, đúng không?
"Ba…"
Giang Nhung đang nghĩ ngợi chợt nghe có một tiếng gọi non nớt vang lên, Nhung Nhung nhỏ được Liệt làm bạn sải đôi chân nhỏ nhắn chạy tới.
Trần Việt muốn đón lấy Nhung Nhung nhỏ chạy tới lại bị Giang Nhung giữ lại: "Anh không bế được con đâu, để em."
Trần Việt: "..."
Người phụ nữ này đúng là muốn ăn đòn rồi. Chẳng lẽ ở trong lòng của cô, anh lại yếu như vậy sao?
Đừng nói chỉ là cô con gái nhỏ bé như vậy, cho dù là Nhung Nhung lớn, anh cũng có thể bế được, làm sao có thể không bế được con gái của bọn họ chứ?
Nhưng Giang Nhung lại không để ý tới ánh mắt bất mãn của Trần Việt, ôm lấy Nhung Nhung nhỏ vừa chạy nhanh đến và hôn lên má cô bé: "Nhung Nhung, mẹ bế con nhé!"
"Nhung Nhung muốn ba bế cơ." Đã mấy ngày không nhìn thấy ba, Nhung Nhung muốn ba bế, muốn ba hôn.
"Ba bị ốm, sức lực không được..."
Không được?
Trần Việt không hài lòng khi nghe được hai chữ này, lập tức xoay người cực ngầu và bế thốc lấy Giang Nhung, đi nhanh tới nhà chính.
"Trần Việt, anh đừng làm loạn nữa!" Người đàn ông này điên rồi sao? Muốn thể hiện mình ngầu thì khi nào chẳng được, cần gì cứ phải làm bây giờ chứ?
Nhung Nhung nhỏ chẳng hiểu gì nhưng thấy rất vui vẻ. Ba bế mẹ, mẹ bế cô bé, cô bé có cảm giác mình chính là trung tâm của cả vũ trụ, đúng là tuyệt vời lại đáng yêu nữa!
Nếu không phải ở chung lâu rồi, Giang Nhung cũng không biết người đàn ông Trần Việt này tùy hứng và ấu trĩ như vậy, cậy mạnh cố bế hai mẹ con cô đi vào xong, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt thậm chí môi cũng trắng bệch.
Nói thật, cô cũng không muốn để ý đến anh nữa, thật ghét anh.
Mặc dù nói không muốn để ý tới anh, ghét anh, nhưng Giang Nhung vẫn đỡ Trần Việt ngồi xuống trước, lại cầm khăn mặt lau mồ hôi cho anh, còn bưng trà rót nước, chăm sóc anh vô cùng chu đáo.
"Ba, Nhung Nhung nói cho ba biết một bí mật nhé!" Đều nói trẻ con hay quên, nhưng đã qua mấy ngày mà Nhung Nhung nhỏ vẫn nhớ rõ mình có bí mật muốn chia sẻ với ba.
"Được, vậy Nhung Nhung muốn nói cho ba biết bí mật gì?" Trần Việt ngồi vào trên sô pha, Nhung Nhung nhỏ leo vào trong lòng anh, ghét sát bên tai của anh khẽ thì thầm.
Giang Nhung đứng ở bên cạnh, nhìn hai ba con tùy hứng thì vừa tức giận lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Người nhà ở cùng một chỗ, chỉ mong không đau ốm, không cần giàu sang phú quý, có sống bình thường là được rồi, nhưng có vài người lại không chịu được khi thấy người khác sống tốt.
Ông cụ nhà họ Trần chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định. Chỉ hy vọng khi ông cụ nghĩ ra trò đen tối gì đó, cô đã nghĩ được cách đối phó với ông cụ, sớm ngày đưa ông cụ tới nơi ông ta nên đi.
...
Thành phố Giang Bắc nằm ở ven biển, hơn nữa Ngự Cảnh Loan này lại là biệt thự trong thành phố rất gần với bờ biển. Buổi tối gió biển thổi vào mát rượi làm người ta cảm thấy dễ chịu, sau khi đi dạo rồi về ngủ cũng ngủ say hơn bình thường.
Sau khi Trần Việt cùng Nhung Nhung nhỏ chơi đùa một buổi tối, bởi vì cơ thể cũng mệt mỏi nên tắm rửa xong anh lại cùng Nhung Nhung nhỏ đi ngủ trước.
Khi Giang Nhung thu dọn xong về phòng đã nhìn thấy hai ba con bọn họ một lớn một nhỏ đang nằm với nhau, cô cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Cô leo lên giường nằm ở bên cạnh Nhung Nhung nhỏ, lại lần lượt hôn lên trán hai ba con bọn họ rồi khẽ nói: "Hai bảo bối không hiểu chuyện, chúc ngủ ngon!"
Giang Nhung nhắm mắt lại không lâu đã chìm vào trong mộng đẹp. Mà khi cô ngủ rồi, Trần Việt vốn đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, hai tay chống xuống giường cố hết sức ngồi dậy.
Anh nhìn chằm chằm vào hai mẹ con bọn họ một lúc, xác định cả hai đã thật sự ngủ say, anh mới xuống giường và đi tới phòng làm việc.
Anh cầm điện thoại lên bấm số gọi đi, bên kia vừa nghe máy còn không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, anh đã mở miệng nói: "Cháu giao Hứa Huệ Nhi cho cậu. Về phần có thể nhận được tin tức gì từ trong miệng của cô ta thì phải xem bản lĩnh của cậu thế nào đã."
"Minh Chí, tốt xấu gì thì tôi cũng là cậu của cháu, cháu có thể khách sáo một chút khi nói chuyện với cậu ruột được không? Cháu đừng xem tôi thành cấp dưới của cháu mà muốn ra lệnh thế nào cũng được." Từ trong điện thoại di động, giọng nói bất mãn Chiến Niệm Bắc truyền tới trong tai Trần Việt.
"Chuyện liên quan tới ba mẹ ruột của Tiểu Bích và vai trò của nhà họ Chiến trong chuyện này đã được xác nhận chứ?" Trần Việt không để ý tới bất mãn của Chiến Niệm Bắc. Nếu như anh ta thật sự bất mẫn thì sẽ không mở miệng nói ra.
"Xác nhận..." Nói đến đây, Chiến Niệm Bắc ở đầu điện thoại bên kia đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tôi vẫn muốn giấu chuyện này, nhưng xem ra không che giấu được. Một khi chuyện này bị lộ ra, Tiểu Bích biết được thân phận thật sự của cô ấy, khi đó..."
"Chuyện này đã xác nhận, như vậy tiếp theo chúng ta sẽ điều tra chuyện gián điệp năm đó, xem ba mẹ của con bé có phải là gián điệp thật sự không? Còn nữa, theo như lời ông cụ nói, Tiêu Viễn Phong làm chứng cứ giả để đổ oan cho bọn họ sao?" Trần Việt cũng lo lắng cho Tiểu Bích, nhưng khi đối mặt với chuyện của Tiểu Bích, anh có phần lý trí hơn Chiến Niệm Bắc.
Nếu năm đó ba mẹ của Tiểu Bích bị oan uổng, vậy bọn họ nhất định sẽ phải trả lại sự trong sạch cho ba mẹ của cô. Nếu không phải bị oan uổng, Tiểu Bích là con của bọn họ, tất nhiên phải nhận tất cả những điều này.
Một mặt giấu Tiểu Bích mãi cũng không giải quyết được vấn đề. Hơn nữa Trần Việt tin tưởng cô dũng cảm kiên cường, nhất định sẽ làm ra lựa chọn chính xác nhất.
"Trong cơ thể cháu vẫn còn sót lại chất độc, nên nghỉ ngơi sớm đi. Tôi sẽ đi điều tra." Chiến Niệm Bắc nói xong liền cúp máy.