Trần Việt không muốn sinh con nữa là vì không muốn Giang Nhung lại chịu khổ, nhưng cô không biết. Cô cho rằng anh cũng giống như cô, chỉ không muốn Nhung Nhung nhỏ không vui.
Giang Nhung vẫn luôn muốn sinh thật nhiều con, có đám trẻ thì trong nhà cũng sẽ náo nhiệt hơn, về sau cũng có thể chia sẻ một phần công việc cho Trần Việt.
Nhung Nhung nhỏ lo lắng ba mẹ có một em trai sẽ không yêu cô bé nữa, Giang Nhung cân nhắc tới cảm nhận của cô bé nên mới không sinh thêm.
Bọn họ chỉ có một đứa con là Nhung Nhung nhỏ, như vậy việc lựa chọn con rể càng phải cẩn thận hơn. Cô sẽ cố gắng kiểm tra Liệt thay Nhung Nhung nhỏ...
Nghĩ đến Liệt, hai mắt Giang Nhung bắt đầu sáng lên, lại quên mất Trần Việt ngồi ở bên cạnh.
"Giang Nhung!" Người phụ nữ này thật sự thiếu đánh rồi. Anh ngồi ở bên cạnh cô mà cô còn dám trắng trợn nghĩ tới người đàn ông khác.
"Anh ồn ào gì chứ?" Giang Nhung bất mãn liếc nhìn anh: “Em đang thay Nhung Nhung nhỏ suy nghĩ về tương lai đấy. Anh làm ba đừng quấy rầy."
Trần Việt bất mãn nói: "Tương lai của Nhung Nhung nhỏ sẽ do bản thân con tự quyết định, em cứ quản tốt bản thân em là được rồi, đừng quan tâm loạn."
Giang Nhung tức giận hét lại: "Đó là con gái của em, em suy nghĩ thay cho con là chuyện rất bình thường. Sao anh lại bảo em quan tâm loạn chứ?"
"Cho nên bà Trần muốn cãi nhau với ông Trần à?" Trần Việt đột nhiên dịu dàng nói.
Bầu không khí đang căng thẳng bỗng nhiên bị giọng điệu dịu dàng Trần Việt phá tan. Anh nhìn cô rồi bóp chóp mũi của cô, cười vô cùng dịu dàng.
"Ai muốn cãi nhau với anh chứ!" Giang Nhung hơi nghiêng đầu, không thèm nhìn người đàn ông yêu nghiệt có thể quyến rũ trái tim người khác này.
"Chờ hai ngày nữa thời tiết tốt hơn một chút, chúng ta sẽ dẫn Nhung Nhung nhỏ ra ngoài đi chơi nhé!"
"Ừ, em cũng đang có ý đó." Giang Nhung vừa mở miệng nói ra một từ cuối cùng, Trần Việt bỗng nhiên hôn cô, cẩn thận nhấm nháp mùi vị của cô.
Giang Nhung chớp chớp mắt, nhìn gương mặt điển trai đang phóng đại ở trước mắt mình. Cô thu lại động tác từ chối anh, hai tay đổi thành nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Không cần suy nghĩ tới Nhung Nhung nhỏ, không cần suy nghĩ tới ông cụ nhà họ Trần sẽ thế nào.
Giờ phút này, trong mắt của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đối phương, trong tim của bọn họ cũng chỉ có đối phương, cơ thể cảm nhận được cũng chỉ có thể là đối phương...
Cơn bão qua đi, bầu trời trong vắt, không khí cũng trong lành, mát mẻ.
Hôm nay Giang Nhung vừa rời giường không lâu đã nhận được điện thoại của Lương Thu Ngân. Cô ấy hẹn cô ra ngoài dạo phố.
Sau khi Giang Nhung khôi phục lại trí nhớ còn chưa từng gặp Lương Thu Ngân. Trong lòng cô có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy nhưng vẫn không tìm được cơ hội, vậy thì cứ quyết định vào ngày hôm nay đi.
Địa điểm các cô hẹn gặp mặt vẫn là quảng trường mua sắm siêu cấp mà các cô thường đi dạo. Khi Giang Nhung chạy tới, Lương Thu Ngân đã chờ sẵn ở cửa trung tâm thương mại.
Không chỉ có Lương Thu Ngân, còn có Trình Chí Dũng đứng bên cạnh cô ấy.
Giang Nhung vẫy tay chào Lương Thu Ngân: "Thu Ngân..."
"Nhung Nhung, cậu tới rồi." Thấy Giang Nhung, Lương Thu Ngân nhấc chân đã muốn chạy. Nhưng cô ấy vừa muốn bước nhanh tới đã bị Trình Chí Dũng giữ lại.
Trình Chí Dũng đen mặt nói: "Bác sĩ nói trong thời kỳ này không thể chạy loạn, em chú ý một chút đi."
"Trình Chí Dũng, cầu xin anh hãy lăn xa một chút được không?" Lương Thu Ngân hung hăng trừng mắt với Trình Chí Dũng lại nói: “Nếu anh còn dài dòng với em nữa, em sẽ ly hôn với anh. Em nói được thì làm được, anh đừng tưởng em đang đùa với anh."
"Thu Ngân, em nghe lời đi được không? Chúng ta phải nghe theo bác sĩ, không thể tùy hứng được." Ở trước mặt Lương Thu Ngân, Trình Chí Dũng vĩnh viễn đều bị bắt nạt. Cô ấy bảo anh ta đi về phía đông, anh ta tuyệt đối sẽ không đi phía tây.
Nhưng bây giờ lại khác. Cô ấy vừa mang thai, bác sĩ nói ba tháng đầu khi mang thai là giai đoạn nguy hiểm, người mẹ mang thai nhất định phải chú ý. Anh ta không thể mặc cho cô ấy làm càn được.
"Trình Chí Dũng, anh lăn đi làm chuyện của anh đi!" Lương Thu Ngân tức giận đến mức muốn nhảy cẫng lên: “Anh còn quấn quít lấy em, ngày mai em sẽ đi bệnh viện bỏ đứa bé."
"Em nói mê sảng gì vậy?" Trình Chí Dũng trầm giọng nói.
Giọng điệu của anh ta hơi dữ tợn. Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nói chuyện nghiêm túc với Lương Thu Ngân như vậy, thật sự làm cô ấy chấn động.
"Thu Ngân, cậu lại đang bắt nạt Trình Chí Dũng à?" Dù còn ở xa nhưng Giang Nhung đã nghe được tiếng bọn họ cãi nhau, xem ra còn rất gay gắt.
"Mình đang bắt nạt anh ta đâu chứ? Là anh ta đang chọc tức mình thì có?" Lương Thu Ngân hất tay Trình Chí Dũng ra, nói rất khẽ chỉ để cho hai người bọn họ có thể nghe được: “Sớm biết sinh con phiền toái như vậy, em đã chẳng thèm sinh cho anh. Bây giờ anh hung dữ với em à? Anh nhớ kỹ đấy! Lát về nhà bà cô đây mới tính sổ với anh."
"Anh không phải hung dữ với em, anh là đang lo lắng cho em thôi." Trình Chí Dũng cảm thấy cực kỳ bất lực.
Lương Thu Ngân tính tình nóng nảy, nhìn có vẻ đĩnh đạc giống như chẳng quan tâm gì cả, nhưng thật ra cô ấy rất coi trọng tình cảm, chỉ là ngoài miệng không muốn thừa nhận mà thôi.
Trình Chí Dũng biết Lương Thu Ngân rất quan tâm tới đứa con của bọn họ.
Bọn họ kết hôn mấy năm không tránh thai, nhưng vẫn không có con.
Đến nay mới có bầu đứa đầu tiên, trong lòng Lương Thu Ngân nhất định là vui mừng, nói gì mà không sinh cho anh ta, tất cả đều là những lời nói ngu ngốc khi giận anh ta thôi.
Lương Thu Ngân thấy vẻ mặt phiền muộn của anh ta thì cuối cùng mới thở ra một hơi. Cô ấy đẩy anh ta một cái: "Anh đi làm đi. Em không sao, con anh cũng không có việc gì."
"Tình cảm hai vợ chồng son các cậu tốt thật đấy. Kết hôn lâu như vậy mà vẫn còn dính người." Giang Nhung cuối cùng cũng đi tới bên cạnh bọn họ, còn trêu ghẹo nói.
"Giang Nhung." Trình Chí Dũng nhìn cô gật đầu.
"Anh đi cùng Thu Ngân, có phải lo lắng tôi lừa cô ấy chạy mất không đấy?" Giang Nhung mỉm cười và nói.
Trình Chí Dũng còn nói: "Vậy hai người từ từ đi dạo đi. Giang Nhung, làm phiền cô để ý tới cô ấy giúp tôi, đừng để cho cô ấy chạy loạn."
Giang Nhung nói: "Anh yên tâm đi, cô ấy có thể không nghe lời người khác nhưng chắc chắn sẽ nghe lời tôi nói."
Trình Chí Dũng dặn dò thêm một lát mới mang theo trái tim lo lắng, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Anh ta vừa đi chân trước, Lương Thu Ngân lập tức trợn mắt nói: "Người đàn ông ngốc kia bình thường chẳng thấy quan tâm mình mấy, vừa biết mình mang thai thì bộ dạng cẩn thận như thế... nhìn thật khiến cho người ta tức giận."
"Thu Ngân, cậu có thai à?" Giang Nhung kích động hỏi, đồng thời vội vàng đỡ lấy Lương Thu Ngân, dáng vẻ cẩn thận chẳng khác nào Trình Chí Dũng.
Lương Thu Ngân kêu ầm lên: "Ôi, Nhung Nhung, cậu cũng đã có con rồi, đừng thần kinh như vậy được không?"
Giang Nhung nói: "Mình không quan tâm, dù sao cậu cũng phải đi đường cẩn thận một ít cho mình, cái gì cũng phải nghe mình, nếu không mình sẽ trói cậu đưa về đấy."
"Sớm biết thế, mình đã chẳng thèm nói cho cậu biết rồi." Lương Thu Ngân làm sao giấu được tin tức này chứ? Hôm qua vừa kiểm tra ra có thai, cô ấy đã muốn gọi điện thoại nói cho Giang Nhung biết. Vẫn là Trình Chí Dũng cản nên cô ấy mới không gọi đấy.
Giang Nhung đỡ Lương Thu Ngân: "Hôm nay chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện một lát, bớt đi lại một chút."
Lương Thu Ngân: "..."
Không đi dạo cũng được, cô ấy còn có rất nhiều điều muốn nói với Giang Nhung. Nếu như không nói ra, cô ấy sẽ thấy áy náy cả đời.
Các cô tìm một quán chè, vừa ngồi xuống, Giang Nhung lại nghe được Lương Thu Ngân nói: "Nhung Nhung, xin lỗi cậu!"