“Cô út, Nhung Nhung rất nhớ cô út.” Tiểu Nhung Nhung ở trong vòng tay của Trần Tiểu Bích, cái đầu nhỏ dụi lấy dụi để.
“Cô út cũng rất nhớ bảo bối Tiểu Nhung Nhung của chúng ta.” Tối qua Trần Tiều Bích mới đến, hôm nay ngủ dậy liền bận đón tiếp khách khứa, vẫn chưa gặp được Tiểu Nhung Nhung bảo bối.
Ánh mắt của Liệt giống như ngọn lửa nhìn Tiểu Nhung Nhung, hơn nửa năm không gặp, con bé có phải đã không còn nhớ anh nữa rồi?
Nhớ đến nhóc con này quên anh, ánh mắt của Liệt tối lại, sắc mặt cũng trở như thể có một loại đau khổ khó nói thành lời.
Tiểu Nhung Nhung vẫn còn nhỏ như vậy, khi anh rời đi, con bé mới qua sinh nhật bốn tuổi, không nhớ anh cũng là chuyện bình thường.
Anh không hy vọng Tiểu Nhung Nhung có thể nhớ đến anh, chỉ cần được nhìn bé con từ xa, biết con nhóc này sống vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành là anh đã mãn nguyện rồi.
Nhưng, trong lòng anh lại không hề nghĩ như vậy.
Nếu như anh thật sự nghĩ như vậy, thì khi anh ở trong nước vào giờ khắc căng thẳng như vậy lại chạy đến nơi này.
Anh muốn nghe con nhóc này mềm nhũn gọi anh một tiếng “anh Liệt”.
Anh muốn ôm Tiểu Nhung Nhung vào trong lòng, thơm lên đôi má hồng đáng yêu ấy, nói với con bé, sau này lớn lên nhất định phải đến tìm anh.
Nhưng, con bé không nhìn thấy anh.
Không chỉ Tiểu Nhung Nhung không nhận ra anh khi hóa trang, ngay cả Trần Tiểu Bích cũng nhận ko ra, đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn.
Nhưng bất cứ lúc nào, anh thật sự hy vọng có thể dùng bộ dạng thật của mình, nói không chừng Tiểu Nhung Nhung vừa nhìn thấy anh liền lập tức nhận ra.
Nếu như anh không hóa trang, Tiểu Nhung Nhung của anh có thể vừa nhìn đã nhận ra anh không?
Trước khi gặp con bé, anh rất tự tin, nhưng giây phút này, anh một chút cũng không chắc chắn.
So với năm trước lần cuối cùng anh đến Giang Bắc gặp Tiểu Nhung Nhung, con bé lại cao hơn, điều mà không thay đổi có lẽ là đôi mắt to tròn long lanh động lòng người ấy.
Đôi mắt con bé long lanh trong sáng, có sự hồn nhiên đáng yêu của một đứa trẻ, cho dù là kẻ độc ác ghê tởm như thế nào, khi nhìn thấy con bé, chắc chắn sẽ không tự chủ được mà đối tốt với con bé.
Con bé thật là khiến người khác phải yêu thương, hồn nhiên đáng yêu nhưng lại rất hiểu chuyện, mỗi lần đều khiến người khác từ bỏ hết mọi suy nghĩ, chỉ muốn ở lại bên cạnh làm bạn với con bé.
Trần Tiểu Bích phải tốn nhiều sức mới có thể ôm được Tiểu Nhung Nhung bảo bối đã cao hơn một chút lên: “Ai da, Tiểu Nhung Nhung của chúng ta càng ngày càng cao rồi, cô út sắp không bế được nữa rồi.”
“Cô út, Nhung Nhung có thể tự đi.” Mẹ và bà nội cũng sắp không bế được nữa rồi, nhưng vẫn may, nó còn có bố, ông và cậu, bọn họ có thể bế được nó.
Nếu như anh Liệt vẫn ở đây, anh Liệt cũng có thể bế được nó, bởi vì trong lòng nó anh Liệt cũng là anh hùng giống như ba nó vậy.
“Nhưng cô út muốn bế Nhung Nhung a.” Tuy sắp không bế được bảo bối nữa rồi, nhưng vì quá thích con nhóc này, Trần Tiểu Bích vẫn muỗn ôm con bé.
“Nhung Nhung yêu cô út” Đôi môi ngọt ngào nói xong, còn kịp thời tặng cho cô út một cái thơm ngọt ngào, khiến Trần Tiểu Bích thật sự không nỡ buông tay.
“Bảo bối, đi với cô út về khách sạn được không?” Vốn dĩ tâm trạng không tốt, nhưng vừa gặp Tiểu Nhung Nhung, Trần Tiểu Bích liền quên hết mệt mỏi phiền não, vui vẻ cùng con bé.
“Vâng ạ.” Tiểu Nhung Nhung đáng yêu gật đầu.
Nhìn thấy bọn họ muốn rời đi, Bùi Huyên Trí gấp gáp, lần này bọn họ đến mục đích là muốn gặp người mà cả tất cả người Nhà họ Trần coi như viên minh châu nâng niu trên tay này.
Không, không phải mục đích của bọn họ, mà là mục đích của cậu chủ của bọn họ, tam thiếu gia của bọn họ muốn gặp vị Tiểu tổ tông này.
Không ngờ vận may của bọn họ lại tốt như vậy, vừa đến nơi đã gặp được, nếu để bọn họ đi mất, lát nữa bọn họ thảm rồi.
Lúc này, kĩ năng ngoại giao của Bùi Huyền Trí có thể được sử dụng rồi.
Bùi Huyền Trí cười nói: “Trần tiểu thư, cô bé này chắc là thiên kim bảo bối của Trần tổng đi. Thật đáng yêu khiến người khác không nhịn được yêu thương.”
Trong lòng anh ta hiểu rõ, muốn lại gần được đối phương, khen đứa nhỏ nhà người ta chắc chắn không sai.
Nhưng anh ta nói như vậy, cũng không phải nói khoác, đứa bé này thật sự khiến người khác yêu thích, nếu không cậu chủ nhà anh ta cũng sẽ không ở trong tình cảnh nguy hiểm trong nước mà vẫn muốn đổi thân phận để đến gặp bé con này.
Nghe anh ta nhắc đến Tiểu Nhung Nhung, Trần Tiểu Bích ôm chặt Tiểu Nhung Nhung, phòng bị nhìn anh ta: “Tên họ Bùi này, cậu bỏ ngay ý định muốn đánh Tiểu Nhung Nhung bảo bối nhà chúng tôi đi.”
Ngày mai là hôn lễ của Trần Việt và Giang Nhung, nếu Tiểu Nhung Nhung xảy ra chuyện gì, vậy thì hôn lễ chuẩn bị coi như uổng phí rồi.
Bởi vậy khi Trần Việt và Giang Nhung không ở bên con bé, liền đem Tiểu Nhung Nhung giao cho Tiêu Kình Hà chăm sóc.
“Trần Tiểu Bích, cho dù tôi có ăn gan hùm, cũng không dám đánh tiểu công chúa này a.” anh ta thật sự oan uổng, không hải là thân phận thấp hơn người ta một bậc, liền bị đem ra để hứng đạn.
“Dựa vào anh chắc cũng không có gan này.” Trước đây Trần Tiểu Bích có từng tiếp xúc với Bùi Huyền Trí, anh ta tuy có chút tự ý, không biết xấu hổ, nhưng thật sự không có ý xấu gì với bọn họ.
Cô liền nói: “Không có chuyện gì vậy chúng tôi đi đây, ngày mai gặp.”
Bùi Trí Huyền lại nói: “Trần Tiểu thư, hay là đem theo đứa nhỏ chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
Nếu anh ta có thể làm được việc này, chắc chắn cậu chủ sẽ trọng thưởng cho anh ta, sau này cậu chủ lên chức, con đường thăng tiến của anh ta chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng mà, vẫn chưa tưởng tượng xong, Trần Tiểu Bích liền nói một câu giống như tạt gáo nước lạnh vào đầu khiến anh ta thanh tỉnh.
Trần Tiểu Bích nhìn anh ta: “Muốn ăn cơm cùng chúng tôi, đi xếp hàng đi. Xếp hàng mấy năm, sợ cũng không đến lượt anh.”
Nói xong, cô lên xe của Tiêu Kình Hà rời đi.
“Tính cách ngạo mạn này thật khiến cho người khác yêu thích...”Bùi Huyền Trí nhìn Trần Tiểu Bích rời đi, lẩm bẩm nói: “Thật đáng tiếc, đồ tốt như vậy là bị tên Chiến Niệm Bắc hớt mất.”
Đang lẩm bẩm, anh ta liền cảm thấy phía sau lưng một trận lạnh lẽo.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời quang mây tạnh, mưa thuận gió hòa, sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh nhỉ?
Lẽ nào thời tiết thay đổi rồi?
Khi anh ta quay đầu liền biết lại sao lại lạnh như vậy rồi, bởi vì ông trời của anh ta đã thay đổi sắc mặt rồi.
Nhìn thấy cậu chủ nhìn anh ta không hài lòng, ánh mắt đó thật là hận không đem anh ta đem ra băm thành vài mảnh.
“Tam thiếu, cái này, tôi,....” đáng chết, sao anh ta có thể quên mất chuyện của cậu chủ mới là quan trọng nhất cơ chứ.
Anh ta nhìn thấy Trần Tiểu Bích liền quên hết mọi chuyện, như vậy không khiến cậu chủ tức giận mới là lạ.
Bùi Huyền Trí nhanh chóng nói: “Tam thiếu, chúng ta vừa đến nơi đã gặp được viên minh châu Nhà họ Trần, điều này coi như vận may không tồi a.”
Liệt không nói gì, ánh mắt hướng về phía Tiểu Nhung Nhung đi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng bọn họ nữa, Liệt mới thu hồi ánh mắt.
Bùi Huyền Trí lau đi những giọt mồ hôi căng thẳng trên mặt, lại nói: “Tam thiếu, cậu đừng gấp, ngày mai hôn lễ cử hành chúng ta nhất định có thể vào gặp được con bé.”