Giang Nhung không tự chủ hơi dùng sức ôm lấy cổ Trần Việt, giống như đánh dấu chủ quyền trước mặt những người đang thèm muốn Trần Việt.
Cô muốn nói với tất cả mọi người, để những người kia biết rằng người đàn ông này đã có chủ rồi, các cô đừng hòng có ý đồ gì với anh ấy.
Trần Việt cũng cảm nhận được ý nghĩ của Giang Nhung, đôi mắt chậm rãi ánh lên ý cười, như ánh sáng lung linh, mê hoặc vô cùng.
Thì ra cảm giác thích một người có thể vì sự biến đổi tâm trạng của người khác mà thay đổi.
Lúc cô vui vẻ, anh cũng cảm thấy cả thế giới tốt đẹp biết bao.
Lúc cô mất mác, không vui, anh cũng bởi vì một chút mất mác của cô mà cảm thấy cả thế giới đều tăm tối.
Tâm trạng thay đổi theo sự thay đổi tâm trạng của người khác, nếu đây là chuyện trước kia, loại người có tính cách thích kiểm soát như Trần Việt nhất định sẽ vô cùng bài xích, nhưng bây giờ anh rất thích.
Chỉ vì đối phương là—Giang Nhung của anh!
“Anh Trần, nghe được những cô gái khác khẽ khàng bàn tán về anh, anh có cảm giác gì vậy?” Có đôi lúc, Giang Nhung rất muốn chui vào bụng Trần Việt nhìn một chút, xem lòng anh có giống như vẻ ngoài bình tĩnh, ung dung hay không?
“Có người bàn về anh sao?” Người khác nói gì, Trần việt không có hứng đi nghe, trong tâm trí anh, cơ thể anh chỉ có thể tiếp nhận cô gái đang cõng trên lưng này mà thôi.
“Anh Trần, anh không nghe thật, hay là đang dỗ dành em thế?” Giang Nhung cười hì hì hỏi.
Cho dù anh ấy có thực sự nghe được lời bàn tán của người bên cạnh hay không, nhưng đáp án này khiến Giang Nhung càng vui hơn, cười tươi rói như là nhặt được bảo vật vô giá.
Ý của anh ấy chẳng phải là gián tiếp nói cho cô trong mắt anh chỉ có cô thôi sao.
Tuy nắng chói chang, nhưng vì nhiệt độ không khí không quá cao nên nước biển còn chút mát lạnh.
Trần Việt vui mừng vì mình thông minh, không để cho Giang Nhung xuống nước, không thì cô lại có thể cảm rồi.
Trần Việt đi chân trần, đạp lên nước biển, từng bước từng bước đi về phía trước, tựa như muốn cõng cô đi đến cuối chân trời.
“Trần Việt, em thực sự muốn tự mình xuống đi bộ.” Giang Nhung tựa trên lưng Trần Việt, dụi qua dụi lại như con mèo nhỏ, cô hy vọng chồng yêu của mình có thể nhượng bộ một chút, để cô buông thả một lần.
Trần Việt lại nói hai chữ “Không được!”, vô cùng dứt khoát mà từ chối.
“Nhưng em thực sự muốn tự đi mà.” Cô nhoài người lên, hôn một cái lên mặt anh, ngay cả mỹ nhân kế cũng lấy ra dùng rồi.
“Không được!” Lần này Trần Việt từ chối thẳng thừng, mạnh mẽ cắt đứt hy vọng của Giang Nhung.
“Ngang ngược!” Giang Nhung lẩm bẩm.
Lúc mà tên này ngang ngược, đúng là không thương lượng được gì cả. Nhưng loại người này cũng rất thu hút người khác đó.
“Chờ cho thời tiết tốt một chút, cũng đợi đến khi thân thể em khỏe hơn, chúng ta lại đi dạo.” Không đành lòng nhìn Giang Nhung thất vọng, Trần Việt lại bổ sung.
“Chẳng lẽ chúng ta ngây ngốc ở đây cả đời hay sao?” Du lịch chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Trần Việt còn có nhiều chuyện phải làm, Giang Nhung chỉ cảm thấy bọn họ ngây ngốc không đến mấy ngày thì phải rời đi rồi.
Nơi này là nơi cô tha thiết mong ước được đến xem, nhưng sau khi đến đây cô cứ luôn ở trong phòng.
Hôm nay khó lắm mới được ra đi dạo một chút, Trần Việt cứ không cho làm cái này, không cho làm cái kia, rất giống một bà mẹ già.
Từ lúc nào mà Tổng giám đốc Trần của bọn họ biến thành dạng này rồi?
“Chúng ta có thể ở đây đến mấy tháng, khi nào hè đến thì về.” Trần Việt nói.
Cứ coi như đây là nơi hưởng trăng mật của bọn họ đi, đến lúc đó gửi Tiểu Nhung Nhung và Tiểu Trạch cho chú bác trong nhà trông coi, bọn họ mới có thể thực sự tận hưởng thế giới của hai người.
“Anh không bận bịu công việc à? Em còn phải lo việc của em nữa.” Giang Nhung rất thích công việc tại New York kia, thời gian tự do, chỉ cần đến kì hạn có thể giao bản thảo là được.
“Nghe anh đi.” Tổng giám đốc Trần lại phát huy hết sức tính ngang bướng của mình.
“Được rồi, nghe anh hết, anh quyết định.” Ai bảo anh là chồng cô cơ chứ, không nghe anh, đời này cô còn có thể nghe ai?
……
Buổi tối, Trần Việt nằm trên giường trở mình qua lại đều không ngủ được.
Nghĩ đến hôn lễ được tổ chức vào ngày mai, so với nhiều năm trước cùng Giang Nhung đi Uỷ ban lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, anh xúc động không thôi.
Ngày mai là hôn lễ của hai người bọn họ rồi, khách khứa và phòng viên các loại cũng đến đông đủ, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ngày mai liền có thể tuyên bố với mọi người, Giang Nhung chính là vợ của anh, trong lòng Trần Việt cuộn trào mãnh liệt, tựa như đứa nhóc mới biết yêu, càng ngủ càng tỉnh.
Anh không ngủ được, Giang Nhung hiển nhiên cũng không ngủ được, cô ghé vào ngực anh, thì thào: “Trần Việt, có chuyện gì thế?”
Cô nhìn ra được lòng anh có chuyện, lúc ăn tối cũng không tập trung, chỉ không biết rốt cuộc anh ấy đang nghĩ chuyện gì?
“Em cảm thấy có chuyện gì?” Trần Việt xoa lưng cô, động tác nhẹ nhàng, dịu dàng, giống như an ủi một đứa bé.
“Chính em không biết chuyện gì nên mới hỏi anh mà.” Giang Nhung hơi ngẩng đầu, lườm anh một cái: “Anh đã nói với em, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đều phải nói ra, không được giấu diếm đối phương. Em làm được, anh cũng phải làm được.”
Trần Việt dịu dàng nói: “Chuyện này tạm thời không thể nói cho em, ngày mai em sẽ biết thôi.”
Giang Nhung hỏi tới: “Chuyện gì vậy?”
Trần Việt ra vẻ thần bí: “Chuyện tốt.”
“Tại sao không thể nói cho em?” Nghe anh ấy nói thế, Giang Nhung càng hiếu kỳ, vừa nãy đã muốn ngủ thiếp đi, lúc này đã tỉnh hơn phân nửa.
“Bí mật!” Trần Việt cúi đầu hôn cô, muốn đem hết vấn đề nói hoài không hết của cô nuốt hết vào bụng.
Nhưng Giang Nhung không muốn thế, cô vừa né đã tránh được nụ hôn của anh, bĩu môi: “Anh không nói cho em, em liền không cho anh đụng vào em.”
Giọng điệu của cô có phần tùy hứng, lại mang một chút nhõng nhẽo, đây là bộ mặt mà cô chưa từng để lộ ra trước mặt Trần Việt.
Trong tư tưởng Trần Việt, Giang Nhung luôn là loại người có chuyện gì cũng giấu trong lòng, một thân một mình chịu đựng, xưa nay đều không muốn nói ra.
Mặt này của cô xem ra càng khiến cô thêm đáng yêu, càng giống tình cảnh nên có của người vợ đối với người chồng.
Trần Việt nhịn không được muốn trêu chọc cô.
Anh kéo cô đến, để cô nằm trên người mình, cười nói: “Thật không muốn để anh chạm vào em à?”
“Đồ đểu!” Cô thấp giọng khiển trách một tiếng, nhưng không trốn nữa.
Trần Việt ấn đầu cô xuống, để cô hôn anh, đôi môi của hai người dán vào nhau, cọ xát mãnh liệt.
Hôn hồi lâu, lúc Trần Việt buông Giang Nhung ra, đầu óc cô mãi vẫn còn trống rỗng, hít thở không thông.
“Ừm, ngủ thôi.” Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Trần Việt không nhịn được cười ra tiếng, cô gái này sao có thể khiến người khác ưa thích tới vậy?
Theo lý thuyết, hai người kết hôn nhiều năm, con cái đều lớn như vậy rồi, ham muốn của anh đối với cô ấy càng ít mới đúng.
Nhưng không hiểu vì sao cô vẫn dễ dàng trêu chọc anh, khiến anh giống như người đàn ông trong trạng thái yêu điên cuồng, luôn không thể dứt ra được.