Trần Việt căng thẳng đến mức nuốt xuống một ngụm nước miếng, so với bất kỳ người nào anh là người hy vọng nhất chính tai nghe được Giang Nhung nói ba chữ "Tôi đồng ý".
Thế nhưng Giang Nhung lại cố ý không có trả lời, ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn anh, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Trong khoảng thời gian dài Giang Nhung không trả lời, bên dưới đã có người bắt đầu xì xào bàn tán.
Trần Việt há to miệng, đang muốn nói gì, tay Giang Nhung khẽ động, từ trong lòng bàn tay của anh rút tay ra.
Trong tích tắc Giang Nhung rút tay ra, Trần Việt cảm thấy trái tim mình thủng ra một cái lỗ, lạnh lẽo thấu xương.
Nhưng mà, ngay một khắc sau, Giang Nhung lại nắm chặt tay của anh, gửi cho anh một nụ cười xán lạn sau đó nhìn về phía linh mục, vô cùng kiên định nói: "Tôi đồng ý!"
Trần Việt nhấc lên trái tim vừa mới rơi xuống, bên dưới do có Trần Tiểu Bích và Lương Thu Ngân lôi kéo, vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Vị linh mục nhìn về phía Trần Việt đang ôm một đứa bé, lần nữa hỏi: "Trần Việt, con có đồng ý lấy người phụ nữ này làm vợ của con và đăng ký kết hôn cùng cô ấy hay không? Cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, hay bất kể vì lý do gì, vẫn yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tha thứ cho cô ấy, vĩnh viễn đối với cô ấy trung thành không đổi cho đến cuối cuộc đời?"
Trần Việt không chút do dự, gật đầu: "Tôi đồng ý."
Không chỉ đến cuối cuộc đời, thậm chí anh còn hy vọng kiếp sau đời sau, đời đời kiếp kiếp đều có thể ở bên cô, yêu thương cô, bảo vệ cô!
Tiếng Trần Việt vừa dứt bên dưới, sau lưng vang lên tiếng vỗ tay liên miên không ngừng.
Vị linh mục lại hỏi: "Trần Hạo, Chiến Yên, các con là ba mẹ của Trần Việt, có đồng ý làm chứng cho lời thề hôn nhân của bọn họ?"
Ba Trần đáp: "Đồng ý!"
Mẹ Trần đã sớm cảm động khóc lên, lau đi nước mắt mừng rỡ, gật đầu: "Đương nhiên là đồng ý!"
Vị linh mục lại nói: "Như vậy bây giờ tôi chính thức tuyên bố..."
"Ông ơi, ông còn chưa có hỏi Nhung Nhung." Lời của linh mục vẫn chưa nói xong, đột nhiên bị một giọng nói mềm nhũn non nớt đánh gãy.
"Ừm..." Vị linh mục cũng phản ứng rất nhanh, vẻ nghiêm túc giữ trên mặt từ trước đến nay cũng mang theo một chút ý cười, còn nói: "Bạn nhỏ Trần Nhạc Nhung, xin hỏi con có đồng ý để ba mẹ con chính thức trở thành vợ chồng không?"
Tiểu Nhung Nhung dùng sức gật đầu: "Nhung Nhung đồng ý, Nhung Nhung muốn ba mẹ mãi mãi ở bên nhau!"
Phía sau bọn họ lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trong tiếng vỗ tay vị linh mục tiếp tục nói: "Như vậy bây giờ tôi chính thức tuyên bố, cô dâu chú rể trao đổi nhẫn, chú rể có thể hôn cô dâu."
Trong ngực chú rể còn ôm một cái bóng đèn to lớn, bóng đèn đang trừng lớn ánh mắt trong veo như nước nhìn bọn họ, bảo anh làm như thế nào hôn cô dâu đây?
Có lẽ làm vợ chồng lâu, tâm linh tương thông, Trần Việt và Giang Nhung không hẹn mà cùng xích lại gần Tiểu Nhung Nhung, mỗi người hôn một bên gương mặt cô bé.
Từ đây mở ra một kiểu đám cưới hoàn toàn mới, chú rể không thể hôn được cô dâu, tuy nhiên hạnh phúc của bọn họ tất cả mọi người ở đây đều thấy.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, đám cưới của Trần Việt và Giang Nhung hoàn thành tốt đẹp.
"Giang Nhung..." Giờ này khắc này, trong đầu Trần Việt không nghĩ được gì khác, ý nghĩ đầy trong đầu anh đều là đêm nay "Đêm động phòng hoa chúc".
"Vâng?" Giang Nhung bị anh nhìn có chút đỏ mặt, nhưng không hề tránh né.
"Chúng ta sẽ không tham gia tiệc rượu, giao cho ba mẹ đi tiếp đãi khách khứa." Anh thả Tiểu Nhung Nhung xuống: "Nhung Nhung ngoan, đi chơi với cô út đi."
Bạn nhỏ Trần Nhạc Nhung ở trong đám cưới đã nhận được đầy đủ sự chú ý, cũng hiểu chuyện không còn quấn lấy ba mẹ, ngoan ngoãn đi cùng cô út ôm ấp cô út.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người ở đây, Trần Việt một tay ôm ngang Giang Nhung lên liền đi.
Giờ khắc này, bất kỳ ai bất cứ chuyện gì đều không ngăn cản được kích động lập tức muốn động phòng của anh.
Trần Việt ôm Giang Nhung rời đi, ba Trần mẹ Trần liền vội vàng chào hỏi khách khứa tham gia tiệc cưới, Trần Tiểu Bích phụ trách trông nom Trần Nhạc Nhung.
Đúng lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, máy bay quanh quẩn trên không trung một lúc, sau đó ném ra một chiếc thang dây, một người đàn ông nhanh chóng trèo xuống từ thang dây.
Rất nhanh, Trần Tiểu Bích đã thấy rõ ràng người tới, không phải là người phản bội cô ấy Chiến Niệm Bắc đây sao.
Trần Tiểu Bích xa xa nhìn anh ta một cái, ôm Tiểu Nhung Nhung xoay người rời đi, cô ấy không muốn nhìn thấy anh ta, một chút cũng không muốn.
Hai ngày nay cô ấy gần như đã quên đi chuyện anh ta phản bội cô ấy, anh ta vừa đến, lại làm cho cô ấy nhớ tới chuyện đau lòng kìa, cực kỳ buồn nôn.
"Chị, anh rể, em tới muộn." Anh ta thật vất vả chạy tới, mục đích chủ yếu cũng không phải là tham gia đám cưới của Trần Việt, mà là bắt cô gái bé nhỏ Trần Tiểu Bích kia.
"Tiểu Bích đối với cậu có lòng, hẳn là cậu so với chúng tôi đều rõ ràng. Có đôi khi tính tình cô ấy không tốt, cậu chịu khó nhường một chút. Hai người muốn lâu dài, cũng nên hiểu tính nhau."Mẹ Trần cũng biết mục đích thật sự Chiến Niệm Bắc chuyến này, bà chỉ chỉ hướng Trần Tiểu Bích rời đi: "Mau đuổi theo cô ấy đi. Đem hiểu lầm nói rõ ràng thì sẽ tốt."
"Em biết mà." Chiến Niệm Bắc lên tiếng, lời thừa thãi một câu cũng không nói thêm, cất bước đuổi theo.
Chiến Niệm Bắc vốn là quân nhân, đi đường tựa như một trận gió, cộng thêm Trần Tiểu Bích lại ôm Tiểu Nhung Nhung, không đầy một lát anh ta liền đuổi kịp cô ấy.
"Ông cậu!" Tiểu Nhung Nhung đã lâu không nhìn thấy Chiến Niệm Bắc, hưng phấn đến mức muốn bổ nhào vào trong ngực Chiến Niệm Bắc.
"Nhung Nhung, không được để ý tới cái tên xấu xa này." Trần Tiểu Bích ôm Tiểu Nhung Nhung quay người, lại chạy đi một phương hướng khác, nhìn cũng không muốn nhìn Chiến Niệm Bắc một cái.
"Trần Tiểu Bích, con mẹ nó em còn muốn nổi điên tới khi nào?" Anh ta đã bỏ liêm sỉ từ Giang Bắc chạy tới gặp cô ấy, cô ấy lại còn không thèm để ý tới.
"Chiến Niệm Bắc, con mẹ nó anh nghe không hiểu tiếng người à? Tôi đã nói với anh rất rõ ràng, tôi không thích anh. Chúng ta chia tay, chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào." Anh ta làm ra chuyện độc ác như vậy, ngay cả một câu giải thích đều không có, vừa thấy mặt liền nói cô ấy nổi điên.
Ha ha ha... Trần Tiểu Bích cười vô cùng thê lương, cô ấy cùng anh ta ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Anh ta rõ ràng đã không thích cô ấy, là cô ấy bám chặt lấy, anh ta thấy cô ấy đáng thương, nên mới chấp nhận cô ấy.
"Em thử nói thêm câu nữa xem!" Cô ấy còn dám nói hươu nói vượn, anh ta không phải không dám xé cô ra.
"Cô Trần, hai người đây là muốn đánh nhau?" Hai người này đã tràn ngập mùi thuốc súng, Bùi Huyên Trí cực kỳ không thích hợp thò một chân vào.
Nhìn thấy Bùi Huyên Trí, lửa giận của Chiến Niệm Bắc nhẫn nhịn đã lâu lại triệt để nhóm lên, anh ta một phát bắt được Trần Tiểu Bích, quát: "Bởi vì tên đàn ông này lại trở về tìm em, cho nên em muốn chia tay với anh!"
Nghe tiếng gào của Chiến Niệm Bắc, trái tim Trần Tiểu Bích trong nháy mắt rớt xuống trong hầm băng, lạnh đến run lẩy bẩy.
Rõ ràng chính là anh ta làm kẻ trộm, lại cắn ngược lại cô ấy một ngụm, trước kia Trần Tiểu Bích cô con mắt là có bao nhiêu mù, sao lại coi trọng một người đàn ông không chịu trách nhiệm như thế?
Mũi cô ấy chua chua, sắp rơi nước mắt, nhưng mà cô ấy lại cười: "Đúng vậy, tôi chính là muốn cùng anh ấy đi nước A làm đám cưới. Anh ấy vốn là người ba mẹ của tôi chọn thông gia từ bé cho tôi, tôi không gả cho anh ấy thì gả cho ai đây."
"Em dám!" Chiến Niệm Bắc cầm thật chặt cổ tay Trần Tiểu Bích sức lực lớn đến mức gần như muốn bóp nát cô ấy.
Ánh mắt của anh ta như là cây kiếm sắc bén hung ác, đem Tiểu Nhung Nhung đang được Trần Tiểu Bích ôm sợ quá khóc lên.