"Nhạc Nhung..." Cho dù Lâm Thiến Thiến gọi như thế nào, đều không thay đổi được Trần Nhạc Nhung quyết tâm muốn một thân một mình đi ra ngoài ở khách sạn.
Cô kiên quyết như vậy, cũng không phải bởi vì cô tức giận Lâm Thiến Thiến, mà là sâu trong nội tâm của cô, cất giấu một bí mật, một bí mật ai cũng không biết.
Và bây giờ những lời vô tình của Lâm Thiến Thiến, hết lần này tới lần khác va chạm vào bí mật Trần Nhạc Nhung giấu ở đáy lòng.
Những năm này, cô không chỉ một lần hoài nghi ở trong lòng, cô một mực nhớ kỹ ngóng trông anh Liệt có phải là người cô tưởng tượng ra được hay không, kỳ thật anh không tồn tại.
Chính là vì cô từng có ý nghĩ như vậy, lúc Lâm Thiến Thiến nói ra cô mới có thể tức giận như vậy, cô không có cách nào khác khống chế tâm tình của mình.
Những năm này, mẹ luôn nói cô như ông cụ non, một cô gái tuổi còn nhỏ liền học cách khống chế tâm tình của mình.
Trong nhà có ông bà, ba mẹ, cùng với cô, chú, mỗi một người bọn họ đều coi cô là bảo bối, cho cô vô hạn tùy hứng, chính là hết lần này tới lần khác cô không tùy hứng, vừa lý trí vừa hiểu chuyện.
Đúng vậy, những năm này cô vốn lý trí hiểu chuyện như vậy, không bao giờ cô để cho ba mẹ lo lắng cho mình, nhưng lúc này đây lại vô dụng như thế.
Nói cho cùng, cũng không phải trong lời nói Lâm Thiến Thiến làm cô tổn thương, mà là hiểu ra tìm anh Liệt thất bại, làm cho cô bắt đầu hoài nghi mình.
Càng nghĩ về điều đó, Trần Nhạc Nhung càng khó chịu, giống như bị người hung hăng bắt lấy trái tim của cô, đau đến nổi cô không thở nổi.
Đúng lúc này, cô mò tới dây chuyền trên cổ, sợi dây chuyền này được anh trai cô tặng cho cô, đó cũng là bằng chứng chân thật mạnh nhất có thể chứng minh rằng anh trai cô thực sự tồn tại.
Chỉ cần anh Liệt tồn tại, như vậy còn có sức mạnh nào khác có thể ngăn cản cô đi tìm anh Liệt chứ?
Nghĩ như thế, Trần Nhạc Nhung cảm thấy đám mây đen đè lên đỉnh đầu đã bị tán đi rồi, bầu trời trong xanh, hết thảy vẫn tốt đẹp như vậy.
Lần thứ nhất thất bại không có vấn đề gì, không ngăn cản được hành trình cô đi tìm anh Liệt.
Cô vừa ra khỏi cổng phía đông của Bắc cung, một chiếc xe con chạy nhanh đến bên người Trần Nhạc Nhung thì dừng lại, một người đàn ông mặc âu phục bước ra từ ghế sau của chiếc xe.
Trần Nhạc Nhung liếc mắt cậu ta, xoay người liền chạy tới một hướng khác, cũng không muốn để ý tới cậu ta.
Trần Dận Trạch mau chóng đuổi theo: "Trần Nhạc Nhung, em muốn đi nơi nào?"
Trần Nhạc Nhung bịt lấy lỗ tai, không có nghe thấy gì cả, dưới chân càng chạy càng nhanh.
"Trần Nhạc Nhung, em có còn nghĩ mình là một đứa trẻ ba tuổi không? em muốn đi là đi, đã bao giờ em nghĩ tới những người lớn tuổi ở nhà sẽ lo lắng cho em chưa?"
Sau lưng truyền đến tiếng của Trần Dận Trạch, Trần Nhạc Nhung dừng bước, quay đầu lại, khiêu khích nhìn anh ta: "Trần Dận Trạch, chuyện của tôi, không cần anh quan tâm."
Trần Dận Trạch cường điệu: "anh là anh của em."
"Anh là anh của tôi, anh có thể khống chế tự do của tôi sao?" Trần Nhạc Nhung hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Trần Dận Trạch, đừng tưởng rằng tôi không biết những gì anh đã làm trong những năm qua."
"Anh khống chế tự do của em sao?" Trần Dận Trạch nhíu mày: "những năm này ba giao em và em trai cho anh chăm sóc, anh tự nhận là người anh trai tận trách nhiệm."
"Trần Dận Trạch, anh cho rằng chuyện anh đã làm, anh không nói thì không có ai biết sao?" Trần Nhạc Nhung cười khẽ một tiếng, nói: "Có một câu ngạn ngữ nói rằng nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."
Trần Dận Trạch nhíu mày, hơi có chút không vui: "Tôi muốn hỏi Trần tiểu thư, tôi đã làm chuyện gì rồi."
" Giả vờ! Tiếp tục giả vờ! Tiếp tục giả vờ là cháu nội ngoan trước mặt ông bà, giả vờ là con trai ngoan trước mặt ba mẹ." Trần Nhạc Nhung nhìn anh lạnh lùng: "Trần Dận Trạch, tôi cho anh biết, anh có thể lừa được tất cả mọi người bọn họ, nhưng mà anh không lừa được tôi."
Trần Dận Trạch trầm mặt: "Theo anh trở về."
Cô cho rằng anh là một kẻ xấu, nên anh để cho cô nghĩ vậy, anh giải thích thêm, cô cũng chỉ nghĩ anh đang ngụy biện, anh không cần phải giải thích vô ích.
Trần Nhạc Nhung nói: "Trần Dận Trạch, anh có thể xóa dấu vết của anh Liệt để lại trong nhà ở Giang Bắc, nhưng mà anh vĩnh viễn cũng xóa không hết dấu vết anh ấy lưu lại trong lòng tôi."
Trần Dận Trạch đưa tay ra và túm lấy cô: "Trần Nhạc Nhung, em đang ở đây nói bậy bạ gì đó?"
Trần Nhạc Nhung hất tay của cậu ra, tiếp tục nói: "Chuyện anh đã làm, tôi cũng biết, cho nên hình tượng anh trai tốt và khả ái giả tạo làm trước mặt ba mẹ là được, ngàn vạn đừng giả bộ ở chỗ này của tôi. Tôi nhìn sẽ kinh tởm."
Đúng vậy, mấy năm này, cô và Trần Dận Trạch càng thêm bất hòa, cô càng nhìn anh càng không vừa mắt, không phải bởi vì người anh trai này đủ tiêu chuẩn, mà là quá đủ tiêu chuẩn, đủ tiêu chuẩn đến nổi làm cho người ta tìm không ra bất luận tật xấu gì.
Hết lần này tới lần khác người trong nhà đều hài lòng hình tượng "Con trai lớn của nhà họ Trần" do anh giả vờ, khi cô tính toán trở về Giang Bắc đi tìm anh Liệt lấy ra chụp ảnh chung duy nhất cùng cô, thì Trần Dận Trạch đã quay lại trước và hủy mất rồi.
Bằng chứng cho thấy anh Liệt quả thật tồn tại đã bị phá hủy, chính là hủy ở trong tay Trần Dận Trạch, cô làm sao có thể thừa nhận rằng anh ta là anh trai mình.
Trần Dận Trạch nắm chặt nắm tay, nói: "Anh tới đón em trở về."
Về chuyện Trần Nhạc Nhung nói hủy ảnh chụp, anh không phủ nhận, tựa hồ là chấp nhận.
"Mấy người lớn ở chỗ đó, tôi tự nhiên sẽ nói với bọn họ, không cần anh quan tâm tôi. Lần này tôi ra ngoài, tìm không thấy anh Liệt tôi tuyệt đối sẽ không rời đi, cho nên anh đừng mất công vô ích." Vứt xuống mấy lời, Trần Nhạc Nhung xoay người muốn đi, vừa cất bước lại bị Trần Dận Trạch ôm trở về.
Trần Dận Trạch bắt lấy cổ tay mảnh mai của cô, khẽ nói: "Ba mẹ đều rất lo lắng cho em, em phải theo anh trở về."
"Trần Dận Trạch, tôi nói không về, anh không nghe được sao?" Trần Nhạc Nhung muốn ném bỏ tay Trần Dận Trạch, nhưng sức lực của anh ta thật sự quá lớn, cô nhất thời không có thoát được.
Không thoát được, dẫn đến Trần Nhạc Nhung nóng nảy, cô lấy lại bình tĩnh, nắm chặt nắm đấm, giơ nắm đấm lên liền nhắm tới mặt Trần Dận Trạch.
Cô luyện tập Taekwondo từ nhỏ, luyện hơn mười năm, hôm nay vừa mới tròn mười tám tuổi liền lấy được chứng chỉ đai đen tứ đẳng Taekwondo.
Đai đen là cao thủ Taekwondo, Trần Nhạc Nhung là cao thủ, nhưng dù sao tuổi cô còn nhỏ, lại là con gái, so với sức con trai như Trần Dận Trạch bắt được đai đen tứ đẳng Taekwondo, cô kém hơn rất nhiều.
Khi Trần Nhạc Nhung vung nắm đấm đi qua, anh vừa ra tay liền bắt được quả đấm của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, cô bị anh cuốn vào trong vòng tay, không thể rời đi.
"Trần Dận Trạch, buông tay!" Trần Nhạc Nhung nhấc chân, muốn giẫm anh một cái, nhưng khi đạp xuống thì anh nhẹ nhàng di chuyển, tránh thoát đòn tấn công của cô một lần nữa.
Đúng lúc này, một đội nhân viên cảnh vệ ôm súng lao đến, bao vây hai người bọn họ.
Sau đó một chiếc xe dừng lại, Lâm Thành Thiên từ ghế phụ lái đi xuống, đi đến bên cạnh bọn họ: "anh không để ý đến Trần Dận Trạch, mà là cung kính nói với Trần Nhạc Nhung: "Trần tiểu thư, Ngài Tổng Thống ở trên xe, Ngài ấy muốn cảm tạ cô giúp đỡ Ngài ấy rất nhiều trong hôm nay, không biết cô có thể nể mặt hay không."
Trần Nhạc Nhung rất rõ ràng đây là Lâm Thành Thiên đang giúp cô thoát khỏi Trần Dận Trạch, căn bản cũng không có Ngài Tổng Thống nào cả, lập tức nhẹ gật đầu: "Đồng ý, tôi nguyện ý."
Cái này dù sao cũng là ở trên địa bàn của người khác, Trần Dận Trạch chỉ phải buông tay, trơ mắt nhìn Trần Nhạc Nhung lên xe của người khác.
Trần Nhạc Nhung "Chạy trối chết", tìm được tự do liền vội vã tiến vào trong xe, Làm sao biết rằng trong xe có Ngài Tổng thống của bọn họ.