Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 787: Cô Gái Ngốc Nghếch




Lục Dung Nhan trấn an Lục Ngạn Diễm xong thì đi vào bếp nấu cháo cho hắn. Không hiểu sao, mà hơi nước vừa xông lên thì nước mắt cô cứ thế tuôn trào. Trong đầu cô chỉ có hình dáng Lục Ngạn Diễm yếu ớt suy nhược kia.
Cô chưa bao giờ biết nhìn thấy một người bị bệnh có thể khiến người ta đau lòng đến vậy.
Rõ ràng, cô từng gặp nhiều người bệnh, thậm chí còn nghiêm trọng hơn hắn nhiều lần nhưng là lần đầu tiên cô cảm nhận được nỗi đau đến vậy.
Cô muốn Lục Ngạn Diễm luôn gặp mọi sự tốt lành, lúc nào cũng sẽ như thế! Nếu để Tiêu Tiêu gặp hắn bộ dạng như thế này thì chỉ sợ thằng bé sẽ khóc tới đứt ruột đứt gan mất!
Lục Dung Nhan lần đầu tiên cảm thấy chính mình là bác sĩ nhưng cũng vô dụng. Đối mặt với bệnh trạng của hắn cô trừ khóc, trừ việc nấu cho hắn vài chén cháo thì chẳng làm được gì.
Đến tận hơn hai giờ sáng, Lục Ngạn Diễm mới ăn xong cháo và ngủ tiếp.
Có lẽ, do hắn đã quá mệt mỏi nên sau khi ăn thì ngủ rất an ổn, nhưng Lục Dung Nhan lại chẳng chút buồn ngủ.
Kỳ lạ, nhiều ngày như vậy cô đều không ngủ ngon, dường như cứ khoảng hai tiếng lại bật dậy một lần kiểm tra sức khỏe người nằm cạnh mình, lén lút kiểm tra thân nhiệt cho hắn, thấy hắn không sao cô mới ngủ lại được, cứ thế mỗi đêm. Nhưng, qua mấy ngày, cả hai đều gầy đi nhưng Lục Ngạn Diễm so ra càng gầy hơn cô.
Lục Dung Nhan ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn hai giờ sáng, cô lại cúi đầu nhìn hắn đang ngủ say, đưa tay sờ trán hắn, vẫn còn hơi sốt. Cô thở dài, “Anh nói đi, chúng ta có nên đi cầu Phật không?”
Lục Ngạn Diễm là học y, học y nhất chú ý chính là khoa học, cho nên, đối với tôn giáo tín ngưỡng, trước giờ cô vẫn không tôn sùng, nhưng lúc này cô lại muốn tìm một chút lòng tin. [Đoạn này, nguyên gốc là Lục Ngạn Diễm, nhưng mình đọc thì nghĩ là nói về Lục Dung Nhan nhiều hơn, tiếng Tàu cứ 他 làm Mèo chả biết là sao =)))) ]
Cô biết ở thành phố C có một ngôi chùa rất nổi tiếng ở trên núi phía Tây thành. Ngôi chùa luôn nhang khói thịnh, đặc biệt là dịp lễ tết, người đến chùa khiến cho giao thông tê liệt ở khu vực chân núi.
Tuy cô không tín Phật, nhưng bà Thôi Trân Ái lại là tín đồ thành kính, nên những chùa nào liên nghiệm cô cũng nhiều lần nghe bà nhắc tới. Có một lời đồn là cây nhang thắp đầu tiên trong năm ở chùa, chùa đặc biệt linh nghiệm, nên mùng 1 tết đều có vô số Phật tử đến thắp nhang ở đây.
Lục Dung Nhan lại nhìn đồng hồ trên tường.
Cây nhang đầu tiên của năm, hiển nhiên là không được rồi, nhưng cây nhang đầu tiên trong ngày thì sao? Cô có thể có được kỳ tích không?
Cô không cầu xin gì cả, chỉ cầu xin Phật tổ hiển linh giúp hắn bình an vượt qua kiếp nạn này.
Nghĩ tới đây, cô không trì hoãn mà vội về phòng thay quần áo. Giờ khoảng hai giờ, tới đó cũng khoảng bốn giờ, lúc này cũng chẳng phải tết nhất lễ lạt, chăc không ai đoạt mất cây nhang đầu ngày của cô đâu!
Trước khi Lục Dung Nhan ra cửa vẫn quay lại phòng nhìn xem Lục Ngạn Diễm có ổn không rồi mới đi.
Cô nghĩ sẽ kịp trở về trước khi hắn tỉnh lại.
Ba giờ sáng
Lục Ngạn Diễm mơ màng tỉnh lại, việc đầu tiên làm là đưa tay sờ soạng cạnh mình, nhưng, tay hắn chỉ sờ vào chỗ trống.
Người đâu rồi?
Hơn nữa, chỗ cô nằm đã lạnh, chứng tỏ đi đã lâu rồi.
Lục ngạn diễm lập tức tỉnh ngủ, ngồi bật dậy.
Trong phòng cô đèn ngủ còn sáng mờ mờ, là cô vẫn để ngọn đèn này. Nhưng mà, người đâu rồi?
Hai ngày hôm nay chẳng phải cô vẫn ăn vạ ngủ trên giường hắn không chịu về phòng sao? Sao tự nhiên lại hiểu quy củ như vậy?
Này hai ngày nàng không phải mỗi ngày đều ăn vạ hắn trên giường, không chịu về phòng của mình đi sao? Như thế nào đột nhiên lại hiểu quy củ như vậy?
Lục Ngạn Diễm thật là có chút không thói quen.
Vốn định kệ cô, cũng không biết sao, hắn lại không ngủ lại được, cảm giác như thiếu thiếu cái gì.
Chẳng lẽ ngủ cùng cô có hai ngày đã thành thói quen? Chà, hiện tượng này cũng không tốt đâu!
Bất quá Lục Ngạn Diễm lại rất nhanh tìm được lý do.
Có lẽ, do mình bị bệnh nên có chút ỷ lại với người ở cạnh mình đây! Đúng rồi, chính là ỷ lại.
Trong lòng nghĩ thế nhưng cơ thể lại không nghe theo mà đứng lên, đi dép vào đi sang phòng cô.
Cửa mở ra…
Chỉ có ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, Lục Ngạn Diễm nhìn thấy trên giường chẳng có ai, thậm chí chăn vẫn còn gấp nguyên.
Cái gì vậy? Cô ấy cũng không có ở trong phòng?
Lục Ngạn Diễm vội bật hết đèn lên, sau khi xác định trong phòng không có ai thì cau mày.
Người đâu? Đi đâu vậy?
“Lục Dung Nhan?”
Chẳng lẽ còn ở trong bếp?
Hắn xuống lầu, “Lục Dung Nhan?”
Lại bật hết đèn lên, nhưng lại thất vọng nhận ra cô cũng không có ở trong bếp.
Sao lại thế này?
Lục Ngạn Diễm đi khắp nhà tìm cô, phòng nào cũng vào, nhưng vẫn không tìm thấy người.
Lục Ngạn Diễm nghi hoặc, về phòng, lấy điện thoại gọi cho cô.
Bên kia, một hồi lâu mới bắt máy.
“Đi đâu?”
“Hả?”
Lục Dung Nhan không nghĩ tới hắn lại tỉnh sớm đến như vậy, nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ sáng. Lúc cô đi, chẳng phải hắn còn ngủ say sao?
“Sao anh tỉnh sớm vậy?” Lục Dung Nhan bắt đầu cùng hắn giả bộ ngớ ngẩn.
“Em đi đâu vậy!” Lục Ngạn Diễm bắt đầu cao giọng. Hiển nhiên, hắn đã có chút không cao hứng.
“Em… em đang ở chỗ nhà thuê.” Cô nói dối, dù cảm thấy lời nói dối cũng thật khó tin.
“Nhà thuê?” Lục Ngạn Diễm nhíu mày, “Em về đó làm gì? Lục Dung Nhan, mau nói thật, em đang làm cái gì?”
“……” Chẳng lẽ cô phải nói thật?
Chính là, cô không muốn cho hắn biết.Những việc mê tín như vậy, thành phần trí thức cao cấp như bọn họ… cô sợ sẽ bị hắn cười nhạo đó. Hơn nữa, cô cũng không muốn hắn biết sáng sớm mà mình lại chạy tới chùa cầu an… càng mất mặt đó.
“Lục Dung Nhan, em không lén tôi cùng Giang Trình Minh hẹn hò đó chứ?”
Lục Ngạn Diễm đã triển khai sức tưởng tượng phong phú của hắn.
Lục Dung Nhan trợn mắt nhìn trời, thật hận không thể tát cho hắn một cái.
“Được rồi, mau nói thật với tôi, em rốt cuộc ở đâu?! Tôi biết, em không có ở chỗ nhà thuê.” Lục Ngạn Diễm nhẫn nại hỏi cô.
“… Sao anh biết?”
“Tôi nghe tiếng chuông, là đại chung (chuông lớn) trong chùa miếu. rốt cuộc, em đang ở đâu?”
Lục Ngạn Diễm vốn không tin Phật, nên không nghĩ tới người ta nửa đêm rạng sáng chạy tới chùa làm gì, chả nhẽ là đồ ngốc sao?
Nhưng mà, hắn lại được mở rộng tầm mắt, nhà hắn lại có một cô gái ngốc tới vậy.
“… Em ở… Lệ Sơn.”
“Lệ sơn??”
Lục Ngạn Diễm quả thực không thể tin được, “Hơn nửa đêm, em không ngủ được, chạy tới leo núi sao? Em bị cái gì vậy? choáng đầu hả? Đang ở đó với ai?”
Lục Ngạn Diễm vừa hỏi vừa đi thay đồ
“… anh mới choáng! Em… em tới Lệ Sơn xin bùa.”
Lục Ngạn Diễm đơ người, “xin bùa? Bùa gì?”
“……” Lục Dung Nhan không hé răng.
Chủ yếu là, ngượng ngùng.
“Hỏi em đó, xin bùa gì?”
“Bùa Bình an!”
“…… Xin cho ai?”
“……” Lại là trầm mặc.
Nhưng mặc dù cô không trả lời, Lục Ngạn Diễm cũng đã đoán được đáp án.
“Lục Dung Nhan, sao em khờ vậy?” Hắn thật là giận sôi máu.
Cô gái này có biết không, một mình cô ở ngoài nguy hiểm tới cỡ nào? Cũng không biết lúc này là lúc nào, vậy mà còn đi leo núi? Không! Đi bái Phật! Thật là tài tình mà!
“ừ, ừ ừ, em khờ! Không khờ không ngốc thì sao nửa đêm không ngủ được còn bò lên núi vì cầu thần bái Phật cho tên vô lại nào đó? Được rồi, đừng có nói chuyện với đồ ngốc, không là bị lây đó!”
Cô biết, đồ tồi này sẽ khiến cô bực bội mà!
Xem đi! Quả nhiên!!
Cô vốn không trông cậy vào hắn sẽ cảm kích mình!
Lục Dung Nhan tức giận đến muốn ném điện thoại!
“Em đang ở đâu? Đến đỉnh núi chưa? Quanh em có những ai?” Lục ngạn Diễm thay quần áo càng nhanh hơn.
“Em đang ở bên ngoài chùa.”
“Có hòa thượng không?”
“Có vài người, cũng có mấy người tới bái Phật?”
Lục Ngạn Diễm trào phúng nói: “Chúc mừng em, em không phải người ngốc nhất, hóa ra cũng có người ngốc giống em!”
“…” Lục Dung Nhan nghe xong muốn đánh người.
“Ở yên đó chờ tôi! Không được đi đâu hết! Nghe rõ chưa?”
“Cái gì?”
“Làm gì?” Lục Dung Nhan ngẩn ra, giây tiếp theo, phản ứng lại, lớn tiếng hướng trong điện thoại hô: “Lục Ngạn Diễm, không phải anh cũng muốn lại đây chứ? Đừng mà! Núi rất cao, lên lên cả tiếng! Cơ thể anh đang vậy còn chịu được sao? Anh còn đang sốt đó!”
Lục Ngạn Diễm không để ý tới lời cô nói, cầm theo áo gió thật dày, đi ra khỏi cửa.
Hắn nhớ rõ trên núi kia nhiệt độ vô cùng thấp.
“Lục Ngạn Diễm, rốt cuộc có đang nghe em nói chuyện hay không a?”
Thấy không ai nói gì, Lục Dung Nhan truy vấn.
Lục Ngạn Diễm mở máy xe, nói với cô: “Tôi ra cừa rồi.”
“Anh……” Lục Dung Nhan tức giận đến dậm chân, “Em thấy là anh cố ý tức chết em mà!”
“Em thì tốt hơn tôi chỗ nào!”
Lục Ngạn Diễm không cam lòng yếu thế đáp lời, lại cảnh cáo một câu: “Ở yên đó chờ tôi! Còn dám chạy loạn, xem chốc nữa tôi thu thập em thế nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.