Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 552: Trị liệu, trái tim sống lại 7




Edit: V.O
Nam Môn Tư không cam lòng chỉ là người Dạ Vương tặng cho Dạ Quân Mạc, làm một nữ nhân bình thường, làm một thị thiếp, nàng ta muốn danh phận, nàng ta phải làm nữ nhân của Thánh Quân, nhất định phải là một người tôn quý nhất.
Nhưng bây giờ Thánh Quân đã chết!
Tuy nàng ta không rõ vì sao Bạch Vũ vẫn không từ bỏ, chỉ là lúc Dạ Quân Mạc buông tay giống như ngủ thiếp đi, đây rõ ràng chính là việc làm vô dụng.
Dù sao nàng ta đã từ bỏ Dạ Quân Mạc, chuẩn bị cân nhắc tìm một chỗ dựa vững chắc một lần nữa.
Dạ Quân Mạc chết, năm vị Vương của Ám Dạ Đế Quốc chính là người có địa vị tối cao, chắc chắn một bên trong bọn họ sẽ xuất hiện người kế tiếp kế nhiệm Thánh Quân, mấu chốt là phải xem là bên nào.
Năm đó, trước khi Dạ Quân Mạc nhậm chức, thế lực ở khắp nơi trong Đế Quốc đã tranh cãi không ngớt vài thập niên vì đề cử người của mình lên làm Thánh Quân, cho dù lúc trước Dạ Vương gần như nắm giữ hơn một nửa thế lực của Ám Dạ Đế Quốc, cũng không có cách nào một lần đề cử người của mình lên.
Mãi đến khi tìm được Dạ Quân Mạc – người có huyết mạch vương giả của Đế Quốc, mọi người mới từ bỏ.
Theo kết quả cuối cùng thì vẫn là Dạ Vương thắng, dù sao Dạ Quân Mạc cũng là thân ngoại sinh (cháu ngoại trai ruột) của Dạ Vương.
Nhưng sau khi Thánh Quân thu lấy quyền lợi của Ám Dạ Đế Quốc, năm vị vương đều bị áp chế, thế lực của thủ hạ chế ước lẫn nhau, vô cùng cân bằng, tất cả mọi người cũng gần như nhau.
Bây giờ, muốn chọn ra một người nữa kế nhiệm Thánh Quân, có lẽ vẫn còn phải ầm ĩ vài thập niên, trừ khi có một bên có thể dàn xếp nhanh hơn, chuẩn bị sẵn sàng trước vào lúc mọi người không biết.
Nghĩ tới đây, lòng Nam Môn Tư thả lỏng, mặt lộ ra nụ cười.
Bây giờ nàng ta biết rõ tin tức này, chỉ cần dùng tốt, một bên lên nhận chức Thánh Quân kế tiếp cũng không hẳn là không thể.
Không phải Dạ Vương vẫn đang chờ nàng ta đi nói lại sao? Biết được tin tức này trước, chắc chắn lần này Dạ Vương có thể đẩy người mình lên ngai vàng Thánh Quân, diendanlequydon – V.O, dù sao khả năng xuất hiện một người nữa kế thừa huyết mạch bốn hệ tổ tiên của Đế Quốc thật sự quá nhỏ.
Đến lúc đó, nàng ta có thể trở thành Vương Hậu tân nhiệm.
Nam Môn Tư thu lại khuôn mặt tươi cười, thay một bộ vẻ mặt vừa sợ hãi vừa buồn thương vội vã trở lại chỗ của Dạ Vương.
Sau khi Dạ Vương và Ám Ưng trông coi náo loạn một lúc, thì đã trở lại.
Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Môn Tư, trong lòng hồi hộp một chút: "Sao rồi? Tình hình không ổn?"
Thật sự là ông ta đã nghi ngờ tình hình của Dạ Quân Mạc không tốt từ lúc lời đồn truyền ra, nếu không thì vì sao Ám Lân không để cho người khác đi gặp Dạ Quân Mạc? Không phải là lo lắng tình hình của Dạ Quân Mạc truyền ra sẽ khiến Đế Quốc rung chuyển sao?
Chỉ là ông ta vẫn ôm một tia may mắn, muốn xác nhận một chút.
Nước mắt của Nam Môn Tư thoáng chốc rơi xuống, quỳ rạp xuống phịch một tiếng trước mặt Dạ Vương: "Dạ Vương, Thánh Quân người... người đã chết..."
"Nói bậy!" Dạ Vương giận tím mặt.
"Là sự thật, ngay cả một chút hơi thở Thánh Quân cũng không có, không có nhịp tim, không có hô hấp... người thật sự đã chết."
Đêm Vương cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngã mạnh về sau.
"Dạ Vương!" Nam Môn Tư vội vàng đứng dậy đỡ lấy ông ta.
Dạ Vương đẩy nàng ta ra, hai tròng mắt đờ đẫn không hề có tiêu cự nhìn ra nơi xa, đầu óc trống rỗng.
Ông ta cho rằng Ám Lân gạt ông ta nhiều nhất cũng là vì Dạ Quân Mạc bị trọng thương, không nghĩ tới Dạ Quân Mạc đã chết! Sao có thể đã chết? Vạn năm này, Dạ Quân Mạc nắm Đế Quốc trong tay, từ lúc vừa mới bắt đầu ông ta không cam lòng, đến bây giờ sớm đã thành thói quen. Thói quen dựa vào Dạ Quân Mạc.
Tuy mỗi lần năm bị Vương bọn họ đều hao hết tâm tư muốn củng cố thế lực của chính mình, nhưng không nghĩ có thể thay thế Dạ Quân Mạc được.
Hiện giờ phải làm sao bây giờ?
"Dạ Vương, Dạ Vương, người nén bi thương. Người cũng không thể ngã xuống, Ám Lân gạt người chuyện này, chắc chắn có thâm ý khác, Ám Dạ Đế Quốc vẫn phải dựa vào người tiếp tục chống đỡ." Vẻ mặt Nam Môn Tư đau đớn khuyên bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.