Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 599: Bảo vật để lại cho Vương Hậu 4




Edit: V.O
Tất cả mọi người ào ào gật đầu, vài vị nguyên lão khuyên Thánh Quân: "Không bằng chờ thêm nửa giờ, sau nửa giờ Linh Vương cũng nên đến nơi, nếu hắn không đến, chúng ta cứ tiếp tục đi, dù sao có chúng ta chứng kiến cũng đủ rồi."
Dạ Quân Mạc yên lặng không nói.
Bạch Vũ kéo kéo tay hắn, truyền âm nói: "Chàng vốn không định để Ám Lân đến đúng không?"
"Quả thật là tính như vậy, chỉ là bây giờ không loạn cho qua được." Dạ Quân Mạc thản nhiên truyền âm.
"Vậy cũng chỉ có thể thử một lần. Có lẽ ta sẽ không xui xẻo bị bài xích như vậy đâu?" Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng, nói.
Dạ Quân Mạc u oán nhìn nàng: "Nàng suy nghĩ cũng thật quá tốt?"
"Nếu không làm sao bây giờ? Nếu ta thật sự bị bắn ra, chàng lại nghĩ cách đi. Nếu ngay cả vấn đề này chàng cũng không xử lý xong, cũng đừng lấy ta." Bạch Vũ cho hắn một cái cực kỳ xem thường.
Dạ Quân Mạc buồn cười, một bộ nghiêm túc gật đầu: "Tiểu Vũ nói rất đúng, nếu chút bản lĩnh ấy ta cũng không có, cũng không xứng với nàng. Nàng cứ yên tâm đi xem cái bảo vật kia đi."
Nửa giờ rất nhanh đã trôi qua, Ám Lân vội vã đuổi tới, thấy sắc mặt một đám người trong không gian nghiêm trọng, còn có cả người Dạ Quân Mạc ngầm bi thương ép bức, lập tức hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Dạ Quân Mạc dẫn Bạch Vũ đến xem bảo vật, lại bị bọn Dạ Vương tóm gáy, hắn lại không phát hiện bọn Dạ Vương có kế hoạch như vậy, quá thất trách rồi!
Chỉ là bây giờ áy náy cũng vô dụng, vẫn nên nghĩ cách sau khi Bạch Vũ bị bài xích phải giải quyết như thế nào.
Ám Lân yên lặng lùi vào trong góc, nhìn Bạch Vũ đi đến bảo vật chiếu sáng bốn phía.
Hai tay Dạ Quân Mạc, nhìn nàng bước từng bước một đến gần bảo vật, diendanlequydon – V.O, yên lặng nắm chặt tay.
Dạ Vương, Phượng Vương và Ảnh Vương đều nhìn Bạch Vũ không rời mắt, thấy nàng vươn tay, chạm vào một điểm ánh sáng ngưng tụ.
Phượng Vương kích động mở to hai mắt, nụ cười trên mặt đã trở nên dữ tợn. Văng ra! Văng ra, mau quăng nàng ta ra ngoài! Nàng ta là nghiệt chủng của Sáng Thế Thần Điện! Nàng ta không xứng ở lại Đế Quốc chúng ta!
Dường như tay Bạch Vũ chìm vào trong ánh sáng, cái gì cũng không thấy rõ, nàng vẫn tiếp tục thử vươn ra phía trước, cuối cùng đụng đến một vật cứng.
Nàng nắm giữ như vậy, cảm thấy hình như là một cái hộp.
Ầm - -
Bạch Vũ cảm thấy lực lượng khổng lồ khuếch tán ra, nhấc lên một trận cuồng phong, đảo qua cả tòa không gian. Tóc của nàng bay lượn ngổn ngang trong gió, phảng phất có một luồng điện chạy qua cánh tay của nàng, chỗ nàng nắm giữ, ánh sáng biến mất, có thể thấy được nàng lấy được một cái hộp gỗ khéo léo.
"Làm sao có thể!" Đám người Dạ Vương khiếp sợ nhìn Bạch Vũ cầm hộp gỗ, nhẹ nhàng đưa ra phía ngoài.
Nàng ta lấy được bảo vật, lại không bị bài xích? Tại sao có thể như vậy? Không phải tổ tiên bài xích nàng ta sao? Chẳng lẽ tổ tiên không cảm nhận được huyết mạch Sáng Thế của nàng ta?
Ầm - -
Không gian lại chấn động kịch liệt một lần, Bạch Vũ dùng sức, túm cái hộp đang trôi nổi xuống dưới.
Ánh sáng của hộp gỗ hoàn toàn biến mất, cả không gian nháy mắt tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Tiểu Vũ!" Dạ Quân Mạc châm ngọn lửa u lam trước, chiếu sáng bốn phía, đi đến bên cạnh Bạch Vũ.
Chỉ là trong nháy mắt tối đen đó, lòng của hắn đều kinh hoàng một chút, sợ Bạch Vũ gặp chuyện không may.
"Ta không sao." Hai tay Bạch Vũ nâng hộp gỗ: "Đây chính là bảo vật tổ tiên Ám Dạ để lại sao? Vậy hẳn là ta cũng không bị bài xích đúng không?"
Đâu chỉ là cũng không bị bài xích, gần như là tán thành đó! Chưa từng có Vương Hậu nào có thể lấy bảo vật này ra khỏi vùng ánh sáng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.