“Tôi xác định, tôi đối với Anson Lorenzo đã không cách nào làm ra phán đoán công bằng lý trí nữa, cho nên tôi cho rằng, tôi không thích hợp với chức vị hiện có. Tôi xin điều nhiệm.” Vẻ mặt của Chu Trù nói cho Lister biết cậu đã suy tính tương đối rõ ràng.
Lister trân người. Ông hiểu Chu Trù, cậu cấp dưới lý trí tỉnh táo này, cho dù thân vùi vào xoáy nước đen ngòm cũng rất rõ ràng lập trường của mình. Cậu yêu cầu điều nhiệm, như vậy có nghĩa cậu cảm thấy mình đã đi tới lằn ranh bờ vực.
“Được rồi, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép một tháng trước, trong lúc này tôi sẽ bàn bạc cùng những phân bộ khác. Cậu biết Rudoph Mende đã bị cách chức đợi thẩm tra, tôi xem có thể để cậu đi tiếp nhận công việc của hắn không.”
“Cảm ơn.”
Chiều hôm ấy, Chu Trù đi ngang qua phòng trà nước ở cùng tầng đó, bị người một phát kéo vào.
Cửa bị khóa trái, Chu Trù bị ấn lên trên tường, cậu không có bất kỳ phản kháng nào bởi cậu biết đối phương là ai, “A, Leslie, anh sẽ không phải là vì xem kết quả xét xử của Marin cho nên nổi giận đùng đùng chứ?”
Ánh mắt Leslie lạnh giá, Chu Trù tựa hồ đã làm gì đó chọc giận tới ranh giới cuối cùng của hắn.
Hắn mặc dù lạnh lùng, thật ra thì cũng là một người rất có lực khắc chế, rất ít khi để cho cơn giận của mình bộc lộ ra như thế.
“Tôi nên quan tâm cậu ta sao?”
Chu Trù bất đắc dĩ cười một tiếng, chuyện mình tính điều nhiệm hắn hẳn đã biết.
“Tin tức của anh biết thật là mau.”
“Muốn nhìn thấy báo cáo của Lister rất dễ dàng, huống chi phần báo cáo kia lại không thêm bảo mật.” Leslie hơi buông lỏng lực đạo, “Tại sao?”
“Tại sao gì? Tôi có chút ngán ngẩm nơi này rồi, tôi cần đổi một môi trường làm việc khác.”
“Nói dối. Cậu muốn trốn tránh.”
“Được rồi, tôi muốn trốn tránh điều gì?”
“Cậu muốn trốn tránh Anson Lorenzo.” Chân mày Leslie nhíu lại, giống như là mặt nước lặng lắng đọng thật sâu, “Con mẹ nó, cậu động lòng với hắn có phải hay không?”
Chu Trù nhìn thẳng vào mắt Leslie, không do dự không trốn tránh.
“Đúng vậy. Nhưng tôi cũng không phải trốn tránh anh ta.”
Chu Trù nhếch khóe môi cười một tiếng, hồi trước cậu tưởng tượng cảnh Anson bị người ám sát thì sẽ ở thầm khoái trá trong lòng, không biết từ lúc nào bắt đầu, Chu Trù hoảng hốt phát hiện nếu như một khắc kia thật sự đến cậu sẽ buông bỏ hết thảy bao gồm cả lập trường của mình đi cứu anh.
Ôm trong lòng tâm tình như vậy, cậu vẫn có thể là một cảnh sát quốc tế ưu tú như cũ, nhưng lại không thể đưa ra phán đoán lý trí tỉnh táo đối với hành động của Anson, thậm chí sẽ hại chết đồng nghiệp của mình, khiến cho mục tiêu của tổ chức chệch hướng.
“Ha… ha…” Leslie buông lỏng ra Chu Trù, từng bước từng bước lui về phía sau, cho đến khi sống lưng hắn tựa lên chiếc máy pha cà phê, vẻ mặt của hắn Chu Trù cho tới bây giờ chưa từng được thấy, bất đắc dĩ hoang đường tự giễu hòa chung một chỗ, giống như là một luồng xoáy nước cấp tốc lưu chuyển, “Cậu ấy thế mà lại động lòng với cái tên kia!”
“Tôi động lòng với anh ta, không liên quan tới phẩm tính và năng lực làm việc của tôi, tôi cho tới bây giờ cũng không cần người khác tới công nhận tôi. Chỉ là tôi cho rằng anh cùng người trẻ tuổi như Jones không giống nhau. Nhưng nhìn đến biểu lộ bây giờ của anh, tôi mới biết hai người thật giống.” Chu Trù xoay người vừa chạm tới tay nắm cửa, lại bị đối phương kéo lại.
Lần này, cậu sẽ không từ bỏ phản kháng, mà là trở tay vặn bả vai của đối phương.
Leslie đánh cận chiến là hạng nhất, hắn nhìn thấu ý đồ của Chu Trù, lướt nhanh về phía sau, giữa hai người kéo ra một khoảng cách.
“Cậu thật sự không biết nguyên nhân tôi giận sao?”
Chu Trù đứng ở nơi đó, “Anh không nhịn được một người bạn anh vừa mắt động lòng với một người anh nhìn không vừa mắt.”
“Cậu cho rằng tôi vẫn đứng ở phía sau nhìn cậu là vì cái gì?”
“Bởi vì chúng ta là đồng nghiệp, là bạn.”
“Bởi vì tôi cũng đang chờ cậu động tâm!”
Tiếng gào trầm thấp của Leslie khiến Chu Trù trân người ra đó. Áp lực của hết thảy chuyện này tựa hồ đã sớm đè Leslie đến không thở nổi, mà Chu Trù lại cứ mãi không phát hiện.
“Hắn dùng rượu ngon mỹ thực lời ngon tiếng ngọt là có thể dụ dỗ được cậu sao? Hắn dùng mười mấy chiếc trực thăng phô trương là có thể đả động cậu sao? Cậu không phải đứa con gái mười mấy tuổi chưa trải sự đời, nói cho tôi biết tại sao?” Leslie dựa vào bàn cúi đầu, sợi tóc rủ xuống, không nhìn thấy ánh mắt của hắn.
“Tất nhiên không phải. Tìm ra đôi lời chân thật trong một vạn câu dối trá của anh ta, cũng không phải chuyện dễ dàng.” Chu Trù nhướn mày, “Nhưng tựa như Leslie anh động lòng vì tôi vậy, nói cho tôi biết anh có lý do gì không? Bởi vì diện mạo của tôi? Tôi luôn luôn rất tự biết mình, bộ dạng tôi không bằng một phần mười anh. Bởi vì tôi có phẩm đức cao thượng gì ư? Tôi cũng không phải Đức mẹ Teresa.”
“Cậu thật đúng là chỉ hiểu qua quýt.”
“Anh vẫn là Leslie, tôi vẫn là Chu Trù. Chúng ta đều là đàn ông, có thể không có tình yêu lại không thể không có tình chiến hữu.” Chu Trù kéo cửa phòng trà nước.
“Đây chính là lời an ủi cậu dành cho tôi ư? Mặc dù cậu không yêu tôi, nhưng là tôi đối với cậu mà nói là không thể thay thế?”
“Đúng vậy.” Chu Trù đi ra ngoài, “Lần sau gặp mặt lại, tôi hi vọng chúng ta vẫn có thể kiên định mà tiếp tục tiến bước. Cũng không phải chỉ có cái gọi là tình yêu mới có thể sánh cùng trời đất, thực ra nhiều khi tình yêu là không đáng tin nhất.”
Giống như là đang châm chọc Anson, Chu Trù cười giễu một tiếng.
Không giống như mỗi lần chia tay trước kia, Leslie một mực cúi đầu, không nhìn theo bóng lưng Chu Trù nữa.
Cho đến khi tiếng bước chân của Chu Trù tiêu biến, Leslie mới khẽ nói một tiếng.
“See you.”
Chu Trù gặp Myers cùng Gene trên hành lang.
“Hey, sếp, anh đi đâu vậy a?”
Chu Trù vẫy vẫy tay, “Nghỉ phép.”
“Hể? Nghỉ phép? Anh nghỉ phép rồi bọn tôi làm sao bây giờ a?”
Chu Trù xoay người cười cười, “Hầy, quên nói cho các cậu biết, bây giờ các cậu do Leila quản lý, phải làm bé ngoan nhé!”
“Hể? Leila?” Gene sững người ra đó.
Myers lại không chút nào kỳ quái. Nhiệm vụ lần này kết thúc, cậu ta liền có một loại cảm giác, Chu Trù sẽ không tiếp tục ở lại đây nữa. Cậu ta và Chu Trù đều đã từng làm nằm vùng, bọn họ đều hiểu cảm giác đánh mất chính mình rồi lại liều mạng muốn nắm về lại cuộc sống của mình.
“Không chúc tôi kỳ nghỉ vui vẻ sao?” Chu Trù tận lực hòa hoãn không khí.
“… Tôi không muốn anh đi…” Gene giở tính trẻ con nói, Myers xoa xoa đầu cậu ta tỏ vẻ an ủi.
“Chúc anh kỳ nghỉ vui vẻ.” Myers cười cùng Chu Trù bắt tay.
Chu Trù rời khỏi, cơn gió thổi qua, hòa lẫn mùi vị của cà phê giá rẻ ven đường cùng mùi khói xe hơi. Thế nhưng Chu Trù lại cảm giác mình giống như sắp bay lên vậy.
Cậu trở lại chung cư, đơn giản thu thập hành lý, tìm hộ chiếu của mình, chặn một chiếc xe chạy thẳng ra sân bay. Mang theo một loại tâm lý đùa dai, Chu Trù gọi điện cho Anson.
Anson lúc ấy đang mở cuộc họp hội cổ đông, điện thoại di động ở trên bàn không ngừng rung lên.
Lúc này đang thảo luận chuyện có liên quan đến đầu tư ở vùng Trung Đông, quyết định phương hương năm sau của gia tộc Lorenzo. Anson lơ đi chiếc di động đang rung.
Nếu là trước kia, Chu Trù tuyệt đối sẽ không gọi lần thứ hai cho Anson. Chẳng qua là bây giờ, cậu đột nhiên cảm giác được có lẽ mình còn có quyền chủ đạo trước mặt Anson.
Chu Trù tiếp tục bấm số điện thoại đó lần nữa.
Anson vì không quấy rầy hội nghị tiếp tục tiến hành, chuẩn bị tắt máy. Chỉ là khi anh nhìn thấy cái tên trên màn hình, chiếc di động thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Alô?” Anson vội vàng bắt máy.
Tất cả cổ đông cùng quản lý cao tầng đều nhìn về phía anh. Họ đều ở đang phỏng đoán đây là một cuộc gọi cực kỳ quan trọng cỡ nào? Có thể khiến Anson luôn luôn không gợn sóng luống cuống tay chân như vậy.
“Ê, đang làm gì đó?” Chu Trù ngồi trong Kentuckey gần sân bay, ăn khoai tây chiên và uống coca, ngắm du khách qua qua lại lại ngoài cửa sổ kính.
“Đi họp.” Anson đứng dậy đi tới bên cửa sổ, “Hôm nay là ngày tận thế sao? Em mà lại nghĩ tới gọi điện thoại cho tôi?”
“Vết thương ở chân anh sẽ không lành nhanh như vậy được, sao lại không ở bệnh viện tiếp tục liệu dưỡng?” Chu Trù đổ hộp khoai chiên ra, sau đó tiếp tục ăn hamburger.
“Tôi sẽ mọc mốc mất. Em bây giờ đang làm gì?”
“Anh đoán xem.” Chu Trù nhếch khóe môi, cố ý càng thêm dùng sức nhai đồ. Cậu biết Anson không đoán ra được, tên kia ngay cả bít-tết giá rẻ cũng y như ăn độc dược, làm sao có thể đoán được cậu ăn gì trong tiệm ăn nhanh chứ?
Anson cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Em có biết, dùng sức nhai đồ ăn như vậy, sẽ khiến tôi càng muốn hôn em hay không.”
“Ừ, anh còn chưa đoán được tôi đang làm gì.” Chu Trù uống một hớp coca, phát ra một tiếng ừng ực.
“Em vừa rồi ăn hamburger, uống coca. Nếu tôi không đoán sai trước đó em hẳn còn ăn hết một hộp khoai tây chiên. Sau khi ăn xong khoai tây chiên thì cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế mà lần đầu tiên, em rốt cuộc nhớ đến tôi.”
Chu Trù cười càng ghê hơn, “Anh có phải phái người theo dõi tôi không đấy?”
“Tôi hiểu em mà, Chu Trù. Thói quen sống của em, cách thức suy nghĩ của em.”
“Ừ… Vậy anh có thể đoán được tôi đang ở trong tiệm ăn nhanh nào không?”
“Đây là khảo nghiệm em dành cho tôi sao? Muốn xem xem tôi cùng Leslie tốc độ lấy được tình báo của ai nhanh hơn?”
Chu Trù bất đắc dĩ quay đầu đi chỗ khác, cậu tất nhiên sẽ không nói cho Anson mình mới vừa rồi vì anh mà ngả bài với Leslie.
“Được rồi, vì tiết kiệm thời gian của anh, tôi bây giờ ở sân bay. Bởi vì tôi có được một tháng nghỉ dài hạn, tôi muốn đi một nơi thư giãn một chút. Anh có muốn đi cùng không?”
Anson dừng một chút, “Em đang mời tôi sao? Gần đây em có chút không bình thường?”
“Hoặc là anh có thể lựa chọn không đến. Tôi đặt chuyến bay quốc tế.” Nói xong, Chu Trù cúp điện thoại.
Cậu đã ăn xong hamburger, xách hành lý lên đi đến sảnh sân bay.
Cậu thật ra cũng không cách nào giải thích nguyên do mình làm thế là gì, thậm chí cậu không biết điều mình đang mong đợi là cái gì nữa.
Anson bước nhanh từ bên cửa sổ trở về trước bàn hội nghị, hô toáng lên, “Richard! Richard!”
“Thưa ngài, chuyện gì vậy?”
“Đi tra xem, máy bay có chuyến bay quốc tế trong hôm nay Chu Trù ngồi là chiếc nào, đặt vé cùng chuyến cho tôi, tôi muốn hai người bọn tôi ngồi chung với nhau.”
“Nếu bên cạnh cậu ấy không còn chỗ ngồi trống thì sao?”
“Richard, não anh rỉ hết rồi à? Anh liền mua hết khoang hạng nhất lại, đem chỗ ngồi của Chu Trù chuyển qua bên cạnh tôi, chúng ta ngay cả chút năng lực này cũng không có sao?”
“Đúng vậy, thưa ngài.”
Tất cả nhân viên tham dự hội nghị đều ngước đầu nhìn biểu lộ trong luống cuống còn hơi mang hí hửng kia của Anson.
“Hội nghị hôm nay trước hết cứ đến đây đã. Chư vị, xem thời tiết ngoài kia, nắng trời tươi sáng đến vậy cơ mà. Phu nhân Kelly, bà đã bao lâu không cùng cháu gái nhỏ của mình đi công viên trò chơi rồi? Không nên bỏ qua cơ hội tốt thế này. Anh Chloe, tôi biết anh đã hao hết tâm tư cho kế hoạch Trung Đông, vì kế hoạch này vợ anh đã mang thai sáu tháng mà anh dường như còn chưa đi tham gia lớp bồi huấn người cha tốt gì đó đâu, vợ anh sẽ đau lòng lắm, nhân dịp hôm nay nhanh đi báo danh đi, tôi gánh hết chi phí cho anh! Còn cả ngài Toby, xem tình trạng thân thể ngài, như vậy rất dễ mắc bệnh tiểu đường, đi đánh tennis bơi lội gì đó đi, khi cái bụng bia của ngài xẹp xuống, cô vợ trẻ của ngài sẽ yêu ngài hơn đó!”
Mọi người hơi há miệng, cơ hồ có thể bỏ vào một quả trứng gà, còn Anson lại sải bước rời khỏi phòng họp.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Sao ngài Lorenzo đi vội vã như vậy?”
“Cậu ấy muốn tôi trở về tham gia lớp bồi huấn gì đó… là cảm thấy kế hoạch của tôi chưa đủ tốt muốn bác bỏ tôi sao?”
“Tôi trước giờ đâu uống bia, sao có thể có bụng bia được?”
Richard nhắm mắt lại than một tiếng thật dài, hai tay bày ra tư thế trấn an, “Xin mọi người hãy yên lặng! Ngài Lorenzo đi gấp là bởi vì ngài ấy có chuyện riêng vô cùng quan trọng còn quan trọng hơn kế hoạch Trung Đông nhiều, xử lý không tốt chuyện riêng này tất cả chúng ta sau này đều không dễ sống.”
Trong phòng họp yên tĩnh lại.
“Ngài Chloe, kế hoạch của ngài rất tốt. Trước buổi họp này, báo cáo của ngài đã được ngài Lorenzo xem qua, ngài ấy từng bảo với tôi, ‘khai thác Chloe là đúng, người này đáng giá gấp đôi tiền lương’.”
“Ngài Toby, ngài là một trong những bạn hợp tác mà ngài Lorenzo tin tưởng nhất, ngài ấy tất nhiên hi vọng ngài khỏe mạnh sống lâu.”
Richard sau khi trấn an tất cả mọi người ở đây thì liền đem số chuyến bay của Chu Trù gửi cho Anson.
Chu Trù đi tới trước máy rút vé nhập số hộ chiếu của mình vào, nhận được lại là một tấm vé ghế khoang hạng nhất. Cậu đã có một thoáng cho rằng mình nhìn lầm, rất nhanh cậu liền phản ứng kịp, mỉm cười một tiếng.
Khi cậu đi tới khoang hạng nhất, quả nhiên nhìn thấy Anson nhàn nhã ngồi ở đó, tựa hồ chờ đợi đã lâu.
“Chân anh không có vấn đề chứ? Cũng đừng có mà máy bay vừa bay lên trời vết thương liền vỡ toác ra.” Chu Trù cố ý làm bộ trượt tay, để túi hành lý của mình đập lên đùi Anson.
“Ôi ——” Anson một bộ đau đớn không thôi, “Nếu như em ngồi lên đùi tôi thì cho dù máu chảy như trút cũng đáng.”
Chu Trù cười khẽ một tiếng, ngồi ở bên cạnh Anson, nhìn anh khó khăn đứng lên đem hành lý của mình đẩy lên giá hành lý.
Tựa như dĩ vãng, Chu Trù đeo chụp mắt lên nhắm hai mắt lại.
“Nhớ lần trước chúng ta cùng đi Thụy Sĩ, vẫn là tôi bắt em đi.”
“Có cảm thấy mình khi đó ngốc đến không còn thuốc chữa không?”
“Có.” Anson nhẹ nhàng nhắm mắt lại, xuôi theo tiết tấu hô hấp của Chu Trù, “Nhưng mà nếu thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm chuyện giống như vậy. Có kế hoạch du lịch gì không?”
“Không có, ở biệt thự trên núi Jungfrau của anh không phải tốt lắm sao? Trượt tuyết, ngồi quanh lò sưởi đánh bài, ăn cơm chiên trứng anh làm.”
“Em nói những lời này… là điều trong ảo tưởng của tôi mà sau này khi chúng ta già đi, em nói với tôi.”
“Cuộc sống không thể cứ mãi kinh hiểm vạn phần được, kích tố tuyến thượng thận tiết ra nhiều quá đối với thân thể cũng không tốt.” Chu Trù rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Anson nghiêng mặt sang bên, ngắm nhìn Chu Trù, đường nét sống mũi cậu, viền môi ương bướng của cậu. (ương bướng này chỉ cứng miệng, muốn nói mà ko chịu nói)
Tiếng động cơ ầm ầm. Máy bay chao mình bay về phía trời mây.
Anson vươn cổ sang, cách cái chụp mắt hôn lên mắt Chu Trù.
“Yên tĩnh thế này, luôn khiến tôi cảm thấy hết thảy sẽ đột ngột biến mất.”