Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em

Chương 40: Còng tay số tám




Tô Lam nói cô ấy đã ổn rồi, và muốn ở một mình.
Kết thúc chuyện này như thế, tất cả mọi người ai đều trở về nhà nấy.
Và cũng là ngày cuối cùng trong kì nghỉ đông của Du Thừa Ân.
Về đến nhà, Du Thừa Ân vẻ mệt mỏi nằm xấp ra giường, từ lúc xảy ra việc không có ai có thể chợp mắt hay tắm rửa thay đồ.
Vậy nên bộ quần áo đầy noel vẫn đang còn được cô mặc trên người.
Hàn Thiên Viễn cầm theo hộp quà cô gái nhận được ở nhà hàng đặt lên bàn, sau đó mệt mỏi đưa tay tháo nhẹ hai chiếc cúc áo.
Lúc bước vào phòng vừa vặn nhìn thấy cô gái nằm sấp trên giường, bởi vì chiếc váy xếp ly ngắn ngang đùi lúc nằm xuống bị xếch lên, bên dưới lấp ló chiếc quần nhỏ cùng màu cùng với viền mông xinh đẹp.
Hàn Thiên Viễn tiến lại dùng một ngón tay ngoắc chiếc quần nhỏ của cô lên bật xuống sau đó cũng nằm xấp xuống bên cạnh cô bàn tay vẫn còn nắn bóp.
Du Thừa Ân không buồn mở miệng, vẫn nhắm tịt mắt cho đến khi bàn tay hư hỏng di chuyển luồn vào chiếc áo len của cô tháo móc cài ra cô mới từ từ mở mắt:"Lại làm loạn gì đấy"
Anh ghé sát lại, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, dịu dàng nói:"Anh cùng em tắm"
Nói xong anh đỡ người cô dậy, giúp cô gái cởi bỏ chiếc áo len trên người, áo ngực đã bị anh tháo móc cài liền rớt xuống.
Du Thừa Ân lúc này mới tỉnh táo ôm lấy người xoay qua chổ khác kéo khóa váy xuống, cởi bỏ những thứ còn sót lại trên người.
Lúc này Hàn Thiên Viễn cũng không rảnh rỗi, anh nhanh nhẹn lướt tay trên người tháo dở y phục xuống nhẹ nhàng bế ngang cô bước vào phòng tắm.
Nhưng vừa vào đến bên trong anh đã không kiểm soát được mà ép cô vào tường, bức tường lạnh đến mức làm thức tỉnh mọi ngũ quan, sau đó còn chưa để cô chuẩn bị anh đã tiến vào từ đằng sau, bàn tay to lớn giữ lấy eo cô bắt đầu vận động.
Du Thừa Ân chỉ biết kêu lên vài tiếng "Uhm..uh"
Nước ấm đã gần đầy bồn, Hàn Thiên Viễn vẫn tỉnh táo đóng vòi sau đó nhẹ nhàng đưa cô nằm vào trong, nước ngang bồn vì bị chiếm diện tích mà trào ra ngoài sau đó cũng chẳng hề được yên ả, người đàn ông lại vẫn miệt mài vận động khiến cho nước rung chuyển sánh từng chút từng chút một ra ngoài.
Du Thừa Ân mệt mỏi được anh bế ra ngoài đạt lên giường, thấy anh ra bỏ ra ngoài cô còn nghĩ đã xong rồi, ấy vậy mà anh lại trở vào với chiếc còng tay số tám bằng nhựa màu đỏ.
Cô còn chưa kịp hiểu điều gì hai bàn tay đã bị còng lại rồi???
Anh quỳ một chân lên giường, từ từ cúi xuống, tách hai bàn chân cô ra sau đó đẩy lên, bắt đầu cúi mặt vào nơi cấm địa. Lúc này Du Thừa Ân mới hiểu hành động của anh liền vùng vẫy nhưng chân bị tay anh giữ thật chặt, tay bị còng lên đỉnh đầu, chỉ còn cách kêu lên:"Hàn..umm"
Hàn Thiên Viễn đáp xuống bắt đầu chiếm lấy những tinh hoa mật ngọt bên trong cô, Du Thừa Ân cảm giác có chút khó chịu cùng với trống trải.
Hai bàn tay siết chặt, chẳng biết là sau bao lâu anh mới tách ra, lại ra sức đưa cậu nhỏ của mình vào bên trong.
Mặt trời đã ló dạng, trên tầng cao nhất của khách sạn cao cấp vô cùng yên bình, rèm cửa màu kem được đóng chặt cũng không ngăn được ánh sáng chói chang từ bên ngoài truyền vào làm Du Thừa Ân khẽ khó chịu mở mắt.
Vừa xoay người một cái là toàn thân ê ẩm, cô hít sâu một hơi sau đó ngồi dậy.
Người đàn ông bên cạnh bị cơn cựa quậy đánh thức, anh mệt mỏi từ từ mở mắt thì vừa hay bắt gặp ánh mắt đầy trách cứ của cô.
Du Thừa Ân phừng phừng nói:"Là ai nói đi tắm?"
Cô vơ lấy chiếc còng tay màu đỏ sau đó ném đi:"Cái gì đây, nhà hàng này cũng quá là không được trong sáng rồi"
Nhìn chiếc còng tay "yêu thích" của mình bị ném đi, Hàn Thiên Viễn vén chăn ra, cơ thể trần chuồng đi nhặt nó về.
Du Thừa Ân suýt thì tức chết, còn nhìn anh cất cao lên đầu tủ, chỉ biết thốt lên:"Anh.."
Hàn Thiên Viễn bật cười ngồi xuống cạnh cô liền nghe cô gái chê bai:"Anh mặc đồ vào đi, ghê quá"
Bàn tay kéo sát cô lại nói:"Ghê? Hôm qua nhìn em phấn khích lắm?"
Dạng câu xấu hổ như vậy mà anh cũng nghĩ ra, cô đen mặt đánh vào ngực anh, liền bị anh chụp tay lại:"Đừng đánh anh nữa, lo nâng niu anh đi, không là anh sẽ không giúp em "sung sướng" được đâu"
Du Thừa Ân xoay người nhặt chiếc khăn tắm dưới đất quấn lên người, bỏ lại một câu "không cần" sau đó vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Nhìn dáng đi hai hàng của cô khiến anh có chút buồn cười, Hàn Thiên Viễn mở tủ lấy quần áo mang vào sau đó đành lủi thủi qua phòng khác vệ sinh cá nhân.
Lúc quay ra đã thấy cô quần áo gọn gàng, anh thắc mắc hỏi:"Sáng nay em có việc à"
Du Thừa Ân vừa chải tóc vừa nói:"Em qua xem Tô Lam như thế nào"
Hàn Thiên Viễn cầm lấy chìa khóa lắc lắc:"Anh đi cùng em"
Nếu anh rảnh rỗi như vậy cô cũng không phiền giúp anh bận bịu đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.