Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 50: Khiếp sợ



Trường đại học Lâm Sơn.

Hôm nay Lâm Phùng dạy đến tận bốn tiết, đầu tiên là giờ học của năm ba, sau đó là năm nhất.

Triệu Trừng nhìn ra được hôm nay tâm trạng Lâm Phùng khá tốt, cậu ta tự nhận mình có quan hệ không tệ với Lâm Phùng, cho nên bèn lết lại đây hỏi Lâm Phùng: “Lâm giáo sư, hôm nay tâm trạng thầy vui lắm à?”

Lâm Phùng liếc cậu ta một cái: “Cậu thêm wechat tôi chưa?”

Triệu Trừng choáng váng, sao tự nhiên Lâm Phùng lại nói tới vấn đề này?

Tuy choáng váng, nhưng Triệu Trừng vẫn chậm rãi móc điện thoại của mình ra dưới ánh mắt Lâm Phùng, sau đó quét mã thêm bạn của anh, một tiếng “tít” nhỏ vang lên, đã quét được.

Đập vào mắt đầu tiên là ảnh đại diện của Lâm Phùng.

Trước đây cậu ta đã nghe Tề Văn nói, thẩm mỹ của Lâm Phùng không tốt lắm, đã dùng wechat mấy năm mà chẳng thèm đổi ảnh đại diện. Bây giờ nhìn thử, con mèo trong ảnh này nhìn ngoan ngoãn biết bao.

Nhưng mà… Sao con mèo này lại quen thế nhỉ?

Lâm Phùng lạnh nhạt đồng ý yêu cầu thêm bạn cuả Triệu Trừng, Triệu Trừng vào danh sách bạn bè của mình nhìn thử, lập tức thấy ảnh đại diện của Lâm Phùng lại giống hệt với Trình Lộc?

Cuối cùng Triệu Trừng cũng hiểu được, thì ra Lâm Phùng vui vẻ là do đã đổi ảnh đại diện giống nhau với Trình Lộc trên wechat.

Cậu ta liếc nhìn ảnh đại diện của hai người, lại ngẩng đầu nhìn dáng vẻ cười khẽ của Lâm Phùng một chút. Trong ánh mắt kia của Lâm Phùng ngập tràn đắc ý.

Triệu Trừng im lặng tắt điện thoại đi, màn hình màu đen phản chiếu lại vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ của cậu ta: “…..”

Lâm Phùng còn cố ý hỏi một câu: “Sao thế?”

Triệu Trừng liếc mắt nhìn Lâm Phùng, không ngờ anh lại ngây thơ như thế.

Giữa trưa, Lâm Phùng đã lên lớp xong.

Cuối tháng mười một đầu tháng mười hai, cái lạnh cũng kéo đến, mặc dù có hơi lạnh, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với rét đậm.

Lâm Phùng gọi xe đến, đầu tiên anh dọn dẹp đồ đạc trong nhà một chút, anh thu dọn cả một vali, nhưng số lượng sách đã chiếm hết phân nửa.

Hứa Tú ở một bên nhìn anh đầy ai oán, ánh mắt bi thương vô ngần, mãi đến khi thấy Lâm Phùng định đi thật thì cô nàng mới oan ức nói: “Chú nhỏ, chú không cần cháu nữa, sau chú có thể nhẫn tâm bỏ lại cháu.”

Hứa Tú đi theo đằng sau anh, anh đang khá vui nên bèn trả lời lại cô nàng một tiếng: “Tại sao tôi lại không nỡ?”

Hứa Tú: “…..”

Hứa Tú chẳng khuyên nổi Lâm Phùng, cô nàng hỏi người chăm sóc Lâm Phùng mới biết Lâm Phùng đang muốn chuyển đến khu chung cư Phỉ Thúy.

Hứa Tú cũng biết rất rõ người ở trong khu chung cư Phỉ Thúy là ai.

Cô nàng vốn tưởng Lâm Phùng ghét bỏ mình phiền phức nên mới dọn đi, đến khi hiểu được lý do thật sự là anh chỉ muốn đến ở chung với Trình Lộc thì cô nàng càng vui mừng hơn, còn tiễn Lâm Phùng ra cửa khu chung cư nữa.

Trong khu chung cư Phỉ Thúy, người đến người đi.

Có ông cụ tóc hoa râm kéo tay bà cụ chậm rãi tản bộ, cũng có đôi tình nhân trẻ ngồi dưới tàng cây liếc mắt đưa tình với nhau, còn có cả người đàn ông mặc đồ tây gọi điện thoại xin lỗi bạn gái, còn cả một nhà ba người cùng đi dạo.

Lâm Phùng nghĩ, đây đúng là thời điểm tốt để yêu đương.

Trình Lộc đã sắp xếp đồ đạc xong, cô còn xuống siêu thị trong khu chung cư mua thức ăn, vừa đến dưới lầu đã thấy một chiếc Maserati đang đậu, còn thấy được cả Lâm Phùng.

Anh đi đứng không tiện cho nên đã để người chăm sóc cầm vali cho mình.

Trình Lộc thoáng sững sờ, chỉ… Ở một đêm mà đem cả cái vali lớn đến làm gì?

Trình Lộc đi qua đường lớn, gọi một tiếng: “Giáo sư Lâm!” Cô cầm theo túi đựng thức ăn bước tới, mắt mày cong cong. Lâm Phùng nhìn sang, hệt như nhìn thấy một đám lửa mạnh chạy tới chỗ mình, sáng long lanh lại nóng rừng rực.

Anh thật thích.

Lâm Phùng đứng tại chỗ, chờ Trình Lộc đến gần rồi mới nhận lấy túi trong tay cô, rau cải xanh biếc cũng không nhịn được ló đầu ra ngoài.

Anh nhìn tay Trình Lộc, bàn tay vốn trắng nõn nay đã đỏ ửng lên, chắc hẳn lạnh lắm.

Lâm Phùng đưa tay nắm tay Trình Lộc, quả nhiên một cảm giác lạnh buốt kéo đến.

Trình Lộc định rụt tay lại: “Buông ra, tay lạnh lắm.”

“Biết tay em lạnh, xỏ vào túi áo anh đi.” Lâm Phùng kéo tay cô đặt vào túi áo mình, Trình Lộc liếc thấy người chăm sóc của Lâm Phùng một chút, người kia rất biết ý mà quay đầu đi, giả vờ như mình chẳng hề thấy gì hết, cũng không nghe thấy nốt.

Trình Lộc chẳng đứng đấy lâu với Lâm Phùng, cô cầm lại túi đựng thức ăn trong tay Lâm Phùng rồi vỗ vai anh nói: “Anh đã thế này rồi, đừng giúp em, anh dưỡng thương cho tốt đi.”

Vừa nói, Trình Lộc còn một tay nhận lấy vali trong tay người chăm sóc.

Cô ước lượng một chút, nặng thật, nhưng cô có thể chịu được.

Cô nói với người chăm sóc: “Cậu đi trước đi, tôi giúp anh ấy là được.”

Lâm Phùng lập tức từ chối: “Không được, cái này nặng lắm.”

Trình Lộc nhìn anh, cô nhấc vali lên, híp mắt chẳng nói gì.

Trái tim Lâm Phùng không khỏi run lên, anh cảm thấy Trình Lộc hơi đáng sợ, nhưng anh vẫn mặt không đổi sắc không muốn để Trình Lộc dính vào, anh nói: “Tiểu Lộc, nghe lời.”

Trình Lộc buông lỏng tay.

Cô bị một tiếng “Tiểu Lộc” này làm cho hết hồn, mặt cô cũng không khỏi nóng lên. Lúc Lâm Phùng nói chuyện đều lành lạnh thờ ơ, nhưng một tiếng gọi này lại cưng chiều đến tột cùng, mềm mại trăm lần, ai nghe qua cũng nhận ra được sự yêu thương trong ấy.

Người chăm sóc thấy thế bèn bước đến nhận lấy vali của Lâm Phùng, mặc cho hai người đằng sau đẩy tới đẩy lui thế nào, cậu ta vẫn cầm theo vali đi thẳng vào khu chung cư.

Lâm Phùng mím môi cười cười, anh đi lại kéo tay Trình Lộc, trên môi anh là nét như cười như không: “Sao thế, cảnh sát Trình thích anh gọi em như thế à?”

Trình Lộc liếc nhìn Lâm Phùng, gương mặt dễ nhìn của anh cách cô rất gần, gần đến mức hai người có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ và hô hấp của nhau.

Không ngờ, lúc giáo sư Lâm yêu đương lại ngọt đến vậy.

Trình Lộc kéo tay anh, cô đổi sang đan xen mười ngón vào nhau, mắt cô cong cong, gọi tên anh: “Lâm Phùng.”

Lâm Phùng thoáng ngẩn ra, anh gật đầu đáp một tiếng.

Không ngờ, thật sự yêu đương lại thú vị hơn nhiều so với một người tự nghĩ.

Lâm Phùng còn có tài liệu cần xử lý, cho nên anh bèn mở laptop ra gọi video cho tổng giám đốc Cố của Thượng Ngô. Trình Lộc ở trong bếp thái rau chuẩn bị bữa trưa ngày hôm nay, bây giờ đã không làm kịp món chính, cho nên cô đã vội nấu vài món ăn gia đình.

Chỉ chốc lát sau, mùi thơm trong bếp bay ra khắp nhà.

Lâm Phùng giương mắt nhìn vào bếp, ánh mắt anh không khỏi mềm xuống vài phần.

Tất cả những thứ này đều lọt vào trong mắt tổng giám đốc Cố đang gọi video đến, tổng giám đốc Cố gọi Lâm Phùng hai tiếng: “Lâm Phùng, Lâm Phùng, cậu nhìn gì thế, có nghe những gì tôi vừa nói không?”

“Nghe rồi, chuyện bên khu Tây Nam cứ giao cho Tôn Kinh để ý làm là được.” Lâm Phùng lại tiếp tục nhìn vào bếp, anh thấy dường như Trình Lộc đang tìm thứ gì đó nên quay một vòng trong bếp.

Tổng giám đốc Cố càng nghi ngờ hơn, Lâm Phùng đang nhìn gì thế?

Tổng giám đốc Cố hỏi: “Lâm Phùng, cậu nhìn gì vậy? Bối cảnh đằng sau cậu sao không giống với nhà cậu nhỉ?”

Cuối cùng Lâm Phùng cũng thu hồi ánh mắt, khóe môi anh cong lên ý cười nhàn nhạt, anh có chút đắc ý nói: “Tôi nhìn bạn gái của tôi, có sao không?”

Tổng giám đốc Cố nhíu mày im lặng chốc lát rồi bỗng màn hình tối đen lại, giọng nói hậm hực còn vang ra từ laptop: “….. Làm phiền rồi.”

Đến khi Lâm Phùng xử lý công việc xong, anh lại đọc thêm mấy bài luận văn của học sinh viết, nghiêm túc phê điểm vào. Trình Lộc trong bếp cũng đã làm xong bữa trưa.

Chỉ mấy món ăn gia đình đơn giản bày trên bàn, nhưng Lâm Phùng lại cảm nhận được sự ấm áp đã mất đi từ lâu.

Ngay từ nhỏ gia đình của anh đã không hòa thuận, hoặc là nói, anh không được sinh vào lúc hòa thuận.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn bị cha mẹ mình thúc ép nghiêm ngặt. Tính tình của Lâm Bích bây giờ được thừa hưởng rất lớn từ cha của anh, trong trí nhớ của Lâm Phùng, cha anh làm việc, chưa từng có ai dám phản đối.

Nhưng Lâm Phùng không giống thế, anh biết rõ mình muốn cái gì. Anh không muốn nghe người khác sắp đặt tương lai của mình, vì thế nên quan hệ giữa anh và người nhà mới luôn không tốt.

Sau khi cha mất, tầng quan hệ ấy càng lúc càng xấu hơn, tranh cướp di sản, lừa Thẩm Linh chuyển cổ phần, tính toán gom hết cổ phần vào tay. Một loạt chuyện xảy ra, khiến Lâm Phùng lại càng không muốn qua lại với những anh chị em kia của mình.

Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, Lâm Phùng chưa từng ăn với người nhà một bữa cơm bình thường.

Anh cầm đũa, thầm nghĩ đến chuyện xưa cũ mà không khỏi hoảng hốt.

Trong lúc giật mình, anh thấy trong bát của mình có thêm một miếng cải xanh, anh ngẩng đầu lên thì thấy Trình Lộc đang mỉm cười với anh, nụ cười ấm áp tựa như ánh đèn lan tràn khắp nền tuyết.

Cô vẫn chưa cởi tạp dề trên người xuống, nhìn như thế, Lâm Phùng cũng có cảm giác mình có chốn về.

Không phải ảo giác, Trình Lộc là chốn về của anh.

Lâm Phùng cũng khẽ cong môi mỉm cười: “Ngày mai nếu đến đội rồi nhớ gọi điện cho anh.”

“Được, anh yên tâm, em vừa xuống máy bay sẽ gọi cho anh ngay, được không?”

“Được.”

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Phùng muốn đưa Trình Lộc đi mua thêm vài bộ quần áo dày một chút, Trình Lộc không từ chối được, cho nên cũng bèn đi cùng Lâm Phùng đến trung tâm thương mại.

Anh đi đứng không tiện, hai người cứ thong thả như thế mãi đến gần chiều, sau đó Trình Lộc vội vàng chạy về làm cơm.

Tối đến, cô nấu cả một bàn đồ ăn lớn, chắc chắn ăn không hết, cô sẽ để vào tủ lạnh, nếu cô không ở đây thì Lâm Phùng hâm nóng lại chút là có thể ăn.

Hai người ăn cơm tối xong đã đến chín giờ rưỡi, Lâm Phùng cũng đã chấm hết những bài luận văn của học sinh, anh nhìn vào phòng thì thấy Trình Lộc đang đóng vali lại.

Trình Lộc còn tiện thể ôm một cái mền bông từ trong tủ quần áo ra đặt trên sofa.

Trình Lộc chỉ vào ghế sofa nói: “Đêm nay em sẽ ngủ ở đây, anh vào phòng ngủ đi.”

Lâm Phùng sửng sốt một chút, không đáp lại cô.

Anh còn tưởng hai người có thể ngủ chung.

Trình Lộc giả bộ như không thấy, cô dọn dẹp lại ghế sofa. Ghế sofa nhà cô khá lớn, một người nằm hoàn toàn không có vấn đề. Sau khi cô bày chăn ra xong mới nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Lâm Phùng.

Cô bèn giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều, em sợ sáng mai em đi sớm sẽ làm phiền đến anh.”

Lâm Phùng lập tức đáp lại: “Anh không sợ.”

“Em sợ.” Cô thấy vẻ mặt Lâm Phùng thì không khỏi cười lên, sau khi ở cạnh Lâm Phùng cô đã rất vui vẻ, vừa thấy Lâm Phùng thôi mà trong lòng cô đã lan tràn vị ngọt, hệt như cả tim và cõi lòng cô đều được bao phủ bởi một lớp đường.

Một người đàn ông ba mươi tuổi, mà khi yêu đương lại chẳng khác nào một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch. Trình Lộc khẳng định, đây chắc chắn là lần đầu tiên anh yêu đương.

“Em đi tắm đây.” Trình Lộc cầm quần áo ở bên cạnh lên, bước vào phòng tắm.

Khu chung cư Phỉ Thúy không phải chung cư cao cấp lắm, phòng tắm không được cách âm tốt, tiếng nước ào ào vang ra từ bên trong. Ở nơi Lâm Phùng ngồi liếc mắt nhìn qua thì còn có thể thấy một tầng hơi nước bám vào cửa phòng tắm.

Ngón tay Lâm Phùng khẽ co lại, anh cởi quần áo mình ra thay bằng một bộ đồ ngủ màu xanh đen, rồi lại khập khiễng bước đến bên cửa phòng tắm.

Anh đứng nơi đó một lúc lâu, chẳng hề nhúc nhích.

Một lát sau, cuối cùng cửa phòng tắm được mở ra, Trình Lộc mặc một cái áo ba lổ màu đen bó sát người và một cái quần thể thao đùi cùng màu, vòng eo nhỏ xíu được áo ba lỗ bó sát tôn lên, hệt như chỉ cần bóp nhẹ đã gãy.

Lâm Phùng biết, eo của cô rất nhỏ, anh đã từng ôm lấy.

Bây giờ còn muốn ôm thêm một cái.

Trình Lộc cũng sợ hết hồn, cô vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm Phùng đứng sờ sờ ngay bên ngoài. Nhiệt độ trên mặt cô bỗng cao hơn một chút, không biết vì hơi nước hay vì thẹn.

Hơi nước nóng ẩm bay ra từ phòng tắm, hai người nhìn nhau, bầu không khí lúng túng lại thêm mấy phần mập mờ.

Một lát sau, cuối cùng Lâm Phùng cũng cử động.

Anh bước tới trước mặt Trình Lộc, ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người cô chẳng chịu rời, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống, anh mở miệng nói: “Anh…. Có lẽ không đủ rụt rè.”

Trình Lộc vén lại mái tóc ướt nhẹp do cô vừa tắm rửa, nghe Lâm Phùng nói thì có hơi ngơ ngác: “Hả? Sao cơ?”

Lâm Phùng đỏ mặt, trong lòng thầm cảm thán mình thật nhát gan. Thế mà vào lúc này mặt anh lại nóng như bị bỏng, chẳng biết mặt anh đã đỏ đến mức độ nào rồi, nếu Trình Lộc cảm thấy anh không có kinh nghiệm từng trải thì phải làm sao?

Anh liếc trộm Trình Lộc đang lau tóc mình, có lẽ vì hơi nước nóng bên trong nên người và cả mặt cô đều hơi đỏ lên, trong đôi mắt ấy dường như cũng nổi lên hơi nước, long lanh tựa mặt hồ mùa thu.

Lâm Phùng không muốn nghĩ đến chuyện mất tự nhiên chút nào!

Anh bước tới một bước, đưa tay ôm Trình Lộc vào lòng.

Cơ thể mềm mại của cô vẫn còn mang theo hơi nước, mùi sữa tắm mát mẻ thơm nhẹ chui vào mũi Lâm Phùng từng chút một, anh vốn chẳng nỡ buông tay.

Trước đây anh đã từng nhiều lần tưởng tượng cảnh mình có thể ôm Trình Lộc vào lòng, nhưng những ảo tưởng ấy không thể sánh nổi với lúc này dù chỉ một phần trăm.

Lâm Phùng khẽ cúi đầu xuống, tựa đầu vào vai Trình Lộc.

Gò má anh chạm đến cơ thể Trình Lộc, anh cảm giác càng nóng đến đáng sợ.

Trình Lộc cũng chưa từng thân mật với người nào như thế, vừa nãy cô còn cho rằng Lâm Phùng nói chuyện mất tự nhiên là chuyện gì, thì ra cùng chỉ là một đứa bé mà thôi.

Cô mỉm cười, kiễng mũi chân lên tựa vào bên tai Lâm Phùng cười nói: “Mặt anh nóng thật đấy, khiến em bỏng lây rồi.”

Lâm Phùng đột ngột buông Trình Lộc ra, cổ và lỗ tai đã đỏ đến mức không nhìn nổi.

Trình Lộc cảm thấy Lâm Phùng thật đáng yêu, không chịu được lời trêu ghẹo, chẳng khác nào một cô gái cả.

Bây giờ Lâm Phùng đã đứng vững hơn nhiều, có thể một mình tắm rửa, Trình Lộc đến ghế sofa ngủ trước.

Trong chăn ấm áp là mùi sữa tắm thơm nhẹ, rất khiến người ta thoải mái.

Rất nhanh sau Lâm Phùng đã ra khỏi phòng tắm, đầu tiên anh ra phòng khách nhìn một chút, Trình Lộc mở mắt nhìn anh, Lâm Phùng khẽ cụp mắt xuống, anh chậm rãi nói: “Ngủ ngon.”

Trình Lộc che kín chăn, gật đầu: “Ngủ ngon.”

—–

Đúng là hôm sau Trình Lộc dậy từ rất sớm, sáu giờ rưỡi đã đến giờ bay. Cô xuống lầu mua đồ ăn sáng cho Lâm Phùng trước, chờ anh thức dậy hâm lại chút là có thể ăn.

Chỉ là lúc cô đi mua đồ ăn sáng đã để điện thoại lại trong nhà, vì thế không nhận được tin nhắn La Thứ gửi đến.

Đến khi Trình Lộc về đến thì thấy La Thứ đang đứng ngay trước cửa nhà cô, La Thứ thấy Trình Lộc, cuối cùng cũng thở phào một hơi, có chút buồn cười nói: “Chị Lộc, vừa nãy nhắn tin cho chị mà chị không trả lời, em còn tưởng chị có chuyện gì rồi đó.”

“Tôi thì có thể có chuyện gì.” Trình Lộc lấy chìa khóa mở cửa.

Vừa mở cửa ra, cô chợt nhớ Lâm Phùng vẫn còn ở nhà,

Có sợ La Thứ đánh thức Lâm Phùng cho nên quay đầu lại làm động tác suỵt với cậu ta: “Lát nữa nhỏ giọng chút, tôi đi lấy vali rồi đi ngay.”

“Sao thế? Sao phải nhỏ giọng?”

“Hỏi nhiều vậy làm gì, lát nữa lên xe sẽ giải thích với cậu.”

Trình Lộc đẩy cửa đi vào, cô đặt bữa sáng lên bàn, còn viết ghi chú lại cho Lâm Phùng. Sau khi làm xong hết, cô đổi giày rồi cầm vali chuẩn bị rời đi.

Chưa đi được hai bước, cô đã nghe được tiếng động mở cửa.

Cửa phòng cô được mở ra.

“Ôi mẹ ơi!” La Thứ trợn trừng hai mắt la lên một tiếng.

Hai con mắt cậu ta dán vào cửa phòng, Trình Lộc cũng nhìn sang.

Lúc này, dáng người thẳng tắp của Lâm Phùng đang đứng ngay cửa, anh mặc đồ ngủ màu xanh đen, làm nổi bật lên nước da của anh.

Xương quai xanh lộ ra khỏi cổ áo, sự xinh đẹp ấy đã lọt hết vào mắt Trình Lộc.

Vẻ mặt Lâm Phùng nghiêm túc hờ hững, dáng dấp chính trực. Chỉ có Trình Lộc biết, anh nghiêm túc rồi sẽ không đứng đắn.

Nhìn qua dáng vẻ nghiêm túc kia, khi anh không đứng đắn càng hút mắt người khác hơn.

La Thứ run run tay chỉ vào Lâm Phùng, mồm há ra thẳng nói nổi một lời, chỉ run rẩy nhìn sang Trình Lộc, cậu ta đang không biết phải hình dung sự chấn động này thế nào.

Trình Lộc bất đắc dĩ vẫy tay, giải thích: “Nếu bị cậu thấy rồi thì thôi, vậy giới thiệu cho cậu biết, đây là Lâm Phùng, bạn trai tôi.”

Đầu óc La Thứ đều ngơ ngác.

Trước kia Trình Lộc luôn giải thích cô và Lâm Phùng không liên quan gì nhau, kết quả có một ngày, cậu ta tự tay bắt được hai người đang sợ chung với sau, thật khiếp sợ!

Sự khiếp sợ này, mãi đến khi Trình Lộc lên xe cậu ta đến sân bay cũng chưa tan hết.