Dụ Đồng

Chương 127:




” Ân… phụ hoàng… ô ngô…”
” Nguyệt nhi… thoải mái không…”
” Phụ hoàng… ngô… ta muốn… nhìn ngươi…”
“… Hảo…”
Ti Ngự Thiên rút lui khỏi thân thể Hàn Nguyệt, xoay người đem Hàn Nguyệt ôm lên trên người mình, để hắn khóa ngồi ở phần eo rồi mới đỡ lấy phân thân đang gắng gượng của mình lại một lần nữa thật sâu đâm vào huyệt nội đã dị thường ướt át.
” A…” nháy mắt bị xỏ xuyên qua, Ti Hàn Nguyệt rên rỉ một tiếng, mái tóc thật dài tán loạn lên thân thể người dưới thân, đầu ngưỡng ra sau, hai tay nắm lấy bả vai phụ hoàng, thừa nhận sự đĩnh động từ phía dưới lên trên.
Nhìn tiểu thiên hạ sóng mắt không ngừng lưu chuyển, dục vọng Ti Ngự Thiên dâng đến cực hạn, hai tay cầm thắt lưng Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên hoàn toàn theo đuổi dục niệm của bản thân, lần lượt mạnh mẽ trừu sáp, mỗi khi Hàn Nguyệt lộ ra mị thái mê hoặc không cách nào hình dung đều làm cho hắn không khống chế được.
” Ân…” bị mật huyệt hấp thụ kẹp chặt, Ti Ngự Thiên sau mấy trăm lượt co rúm cuối cùng cũng buông khí giới đầu hàng, đem phân thân nóng rực phun vào trong dũng đạo đang không ngừng mãnh lực co rút lại kia. Mà Hàn Nguyệt ngay từ một khắc trước cũng đã đạt tới thoải mái cực hạn.
Ôm Hàn Nguyệt đặt hắn nằm ở trên người mình, Ti Ngự Thiên chờ đợi tâm tình hai người bình phục. Từ lúc ở Văn Đức điện trở về, Hàn Nguyệt liền hôn hắn cầu hoan, mà hắn từ trước đến nay không bao giờ cự tuyệt yêu cầu gì của người này, hắn biết Nguyệt nhi thực sinh khí cho nên hắn tận tình làm cho con báo con trầm tẩm hưởng thụ trong hoan ái, không cho người này lại đi phiền lòng vì chuyện này nữa.
” Nguyệt nhi…” đem hạ thân Hàn Nguyệt ôm lấy mình, Ti Ngự Thiên khẽ hôn hai gò má Hàn Nguyệt, ” phụ hoàng ôm ngươi đi tắm rửa.”
Hàn Nguyệt đang nhắm mắt trong nháy mắt cảm nhận được phụ hoàng rời đi, trong cơ thể mình chảy ra thứ gì đó lây dính đến người mình cùng phụ hoàng, dùng một tay lau một ít giơ lên trước mắt mình nhìn một hồi: ” Của phụ hoàng…”
” Ân… là của phụ hoàng…” đem tóc Hàn Nguyệt vén đến một bên, Ti Ngự Thiên thấp giọng rồi mới lấy bố khăn đem ngón tay Hàn Nguyệt lau khô, lại lấy qua chăn bông bao lấy hai người, phòng trong mặc dù ấm áp nhưng vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
” Phụ hoàng… ngàn vạn năm qua… ta không ngừng ở các giới luân hồi. Ta không nhớ rõ chính mình làm thế nào tới được, chỉ biết là đến thời điểm ta có ý thức thì Chúc Âm cũng đã ở bên người .” ôm thắt lưng phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt chậm rãi nói ra thân thế của mình, ” Thiên ma đại chiến, Ma tộc nội loạn, Minh giới hỗn chiến, Trác Lộc (tên núi) chi chiến, Mục dã (thú hoang) chi chiến, á thuật chi chiến…… một đời không thể buông xuống chính là vô số huyết tinh cùng giết chóc.”
Nghe đến đó, Ti Ngự Thiên lập tức hôn lên đôi môi Hàn Nguyệt, nghĩ muốn đem vô số đau khổ mà bảo bối trải qua khắc vào trong lòng, tâm của Ti Ngự Thiên bắt đầu ẩn ẩn cơn đau.
Chậm rãi rời đi môi phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt y: ” Chúc Âm nói ta là từ trong oán khí thiên địa mà sinh ra, cho nên ta cần phải bình ổn oán khí khôn cùng này, lấy thân để cân bằng thiên đạo. Lần lượt vào đời khiến rất nhiều sự tình ta cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ mỗi lần ta đều là lấy phương thức tự hủy diệt mình mà rời đi, bởi vì cảm thấy không có chuyện gì có thể khiến ta muốn tiếp tục lưu lại.”
” Phụ hoàng…” đứng dậy cùng phụ hoàng nhìn thẳng, Ti Hàn Nguyệt tiếp tục bình thản mở miệng, giọng điệu tựa như đang nói về chuyện người khác, ” sau mỗi lần trở về ta liền ở bên cạnh Chúc Âm mà trầm ngủ cho đến lúc vào đời tiếp theo. Khi ta cho rằng ta sẽ suốt đời như vậy thì Chúc Âm nói cho ta biết, ta tuy là từ oán khí mà sinh nhưng ta cũng đồng dạng là người tu hành, chỉ đến lúc ta tìm được thứ thuộc về mình, ta mới có thể thoát khỏi nổi khổ luân hồi không ngừng, sau đó sẽ ngộ đạo… nhưng ta vẫn không biết thứ mình muốn tìm chính là gì, thẳng đến lần này lần đầu tiên ở trần thế hiện ra chân thân, Chúc Âm tới tìm ta… ta mới biết được là cái gì.”
” Phụ hoàng đã biết…” đem đầu Ti Hàn Nguyệt nhẹ nhàng ấn vào trong lồng ngực mình, ôm chặt thân thể đã trở nên ôn lạnh, Ti Ngự Thiên khàn khàn mở miệng.
” Nhân sinh đầy oán khí, mà lòng ta thì chỉ có không ngừng giết chóc, thứ Chúc Âm bọn họ muốn ta tìm chính là tình đời… trước khi xuất thế bước vào đời, nếu ta vẫn không hiểu tình đời thì vĩnh viễn không thể ngộ đạo. Phụ hoàng… ngày ấy khi ta quyết định hồn phi phách tán để không vào thế tiếp theo… ta cũng đã tìm được thứ ta phải tìm, hơn thế… lời thề của ngươi cùng ba người bọn họ đã làm cho ta hoàn toàn thoát khỏi luân hồi chi mệnh ngàn vạn năm qua.”
Ti Hàn Nguyệt nói tới đây, nâng lên tay phải, một đợt khói lửa màu xanh từ trong tay hắn toát ra, rồi mới nâng tay đặt lên dấu vết hình tròn trên vai phụ hoàng. Ti Ngự Thiên cảm giác thấy bả vai mình nháy mắt đau xót, tiếp theo lại lập tức cảm nhận được một cỗ hơi thở đầy lửa nóng chạy khắp toàn thân, cuối cùng lại biến mất vô tung tích.
” Phụ hoàng… Ti Lam Hạ bọn họ nếu như muốn rời khỏi, ta sẽ không ngăn cản… nhưng… khoảnh khắc này từ nay về sau, phụ hoàng chỉ có thể ở bên người của ta… vĩnh viễn không thể rời đi.” Lấy tay rời khỏi, mâu quang bảy màu của Ti Hàn Nguyệt biến thành vầng sáng thanh lam.
” Đây đúng là chuyện phụ hoàng cầu còn không được.” để sát vào Hàn Nguyệt, thanh âm Ti Ngự Thiên có chút run rẩy cũng có chút thấp trầm, vừa dứt lời hắn liền dùng môi mình hàm lấy hai phiến bạc nộn (môi mềm==”) lạnh lẽo nhưng đầy hương vị ngọt ngào kia……
……………
Yển Văn năm thứ hai ngày mười sáu tháng tư, cấp tín tám trăm dặm từ biên quan khẩn cấp đưa tới ngay lúc lâm triều. Đông Nguyệt cùng Sở Dịch lấy lí do thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt của Yển quốc mạo phạm đạo trời, cùng phụ hoàng lẫn hoàng huynh nghịch luân thông dâm, cũng lấy tà thuyết tự nhận là thiên thần hạ phàm mê hoặc dân chúng, mê hoặc lòng người, tính cả mười mấy nước phụ thuộc lẫn các nước trước kia phụ thuộc Yển quốc quay sang phản bội, tụ tập mấy trăm vạn đại quân thay trời hành đạo, vì thiên hạ mà lấy lại chính đạo ý đồ tấn công Yển quốc.
Quần thần nghe được tin tức đứng ở trong đại điện bất động thanh sắc, nửa năm trước thất điện hạ một lần phát uy đã làm cho bọn họ thách cũng không dám bày ra chuyện hoa tay múa chân với thất điện hạ lần nữa, sau chuyện đó mỗi người đều dị thường cảm thấy may mắn là hoàn hảo có Hoàng Thượng cùng đám người Thái hoàng ở đó, bằng không bọn họ hiện tại phỏng chừng đã thành cơm trong bụng cự thú mà thất điện hạ cưỡi lên. Cho nên hiện tại mỗi người dù có biến mình thành kẻ ngu cách mấy cũng không muốn chứng kiến lần nữa, chính là không nghĩ tới cư nhiên còn có người so với bọn hắn lại càng không sợ chết.
Ti Lam Hạ ngồi trên Long ỷ cười lạnh một tiếng, nâng tay kịch liệt phóng tới trên bàn chậm rãi đứng lên: ” Trẫm đang tìm không thấy cái cớ xuất binh, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên tự mình đưa đến, kia trẫm cũng không cần để ý làm gì nữa. Truyền ý chỉ của trẫm, tân binh đã luyện lâu như thế, ai dám khiến trẫm bại trận, trẫm liền tru cửu tộc của hắn.” (==||| a ngon a ra đánh đi)
” Dạ! Hoàng Thượng!”
……………
Trong Lộ Hoa điện, Ti Hàn Nguyệt nhận được tin tức từ biên quan nhìn về phía Huyền Thanh: ” Gọi bọn Ti Diệu Nhật đến.”
” Dạ, chủ tử.” Huyền Thanh lập tức đi ra ngoài truyền lời.
” Nguyệt nhi… lần này ngươi nhất định phải đi sao?” Ti Ngự Thiên bất đắc dĩ thở dài, lấy thực lực Yển quốc hiện tại mà nói Nguyệt nhi căn bản không cần phải ra tay.
” Phụ hoàng, chuyện của ta cùng Sở Dịch cũng đến lúc nên chấm dứt , hơn nữa… ta chán ghét có người nhúng tay vào chuyện của ta.” mặt nhăn mi nhíu, Ti Hàn Nguyệt nhìn chén canh trước mặt, khẩu khí không vui.
” Nguyệt nhi… phụ hoàng biết ngươi không thích uống nhưng ngươi hiện tại rất gầy, phải tăng thêm chút thịt.” biết chuyện đó có thảo luận tiếp cũng không thay đổi được, Ti Ngự Thiên ngược lại khuyên bảo Hàn Nguyệt đem thứ vừa rồi  đưa tới uống hết.
” Phụ hoàng… ta không cần mấy thứ này.” Ti Hàn Nguyệt đem canh phóng tới trong tay phụ hoàng, sau khi hắn khôi phục trí nhớ liền không muốn tiếp tục ăn cái này nữa, thứ này đối với hắn căn bản không dùng được.
” Phụ hoàng biết ngươi căn bản không cần ăn cái gì, chính là…” Ti Ngự Thiên cầm chén tiến đến bên môi Hàn Nguyệt, ” lúc ngươi trở về đã đem phụ hoàng làm cho sợ hãi, cho nên… chẳng sợ vô dụng, phụ hoàng cũng muốn cho ngươi bồi bổ. Có lẽ ăn nhiều hơn thì ngươi thật sự có thể tăng thêm chút thịt.” Hàn Nguyệt hiện tại đã không ăn thịt , nhìn hắn không muốn ăn thứ gì, Ti Ngự Thiên đặc biệt khó chịu, cho nên mặc kệ hữu dụng hay vô dụng hắn vẫn quyết định trước tiên đem con báo con dưỡng mập ra. Do dự một hồi, Ti Hàn Nguyệt mới uống sạch chén canh, đối với yêu cầu của phụ hoàng hắn không thể cự tuyệt. (biết trước kết quả vậy thôi đừng chống cự ==”)
Một lát sau, cửa Lộ Hoa điện bị người mở ra, vài người từ bên ngoài đi vào.” Phụ hoàng, thất đệ ( ca )…” , đi vào tới nơi mấy người mở miệng gọi.
Sau khi cho bọn họ ngồi xuống, Ti Hàn Nguyệt quay đầu nhìn Huyền Ngọc liếc mắt một cái, Huyền Ngọc lập tức đi vào nội thất, một lát sau hai tay nâng một cái khay đi ra, đem khay đặt trước mặt chủ tử, Huyền Ngọc thối lui đến một bên.
” Lần này Đông Nguyệt cùng Sở Dịch chuẩn bị quy mô xâm chiếm Yển quốc ta, phụ hoàng cùng Hàn Nguyệt đã thương lượng quyết định phái các ngươi đi  biên quan trước tham dự chiến sự lần này.” Ti Ngự Thiên đem chuyện trước kia thương nghị cùng Hàn Nguyệt nói cho mấy đứa con, rồi mới nhìn về phía Tứ tử, ” Lam Hạ, Hàn Nguyệt nói muốn nghe qua suy tính của ngươi, chiến sự lần này ngươi có tính toán gì không?”
” Lần này bọn họ đưa lên tận cửa, hoàng nhi như thế nào buông tha, thừa dịp này tiêu diệt Đông Nguyệt cùng Sở Dịch xong, các nước phụ thuộc cũng nhất định phải thu phục, miễn cho sau này lại xảy ra phiền toái. Đại ca bọn họ cũng có quyết định này.” Ti Lam Hạ lãnh tĩnh mở miệng.
” Nguyệt nhi cũng nghĩ như thế cho nên phụ hoàng muốn cho các ngươi đến biên quan thể nghiệm một phen, có lẽ các ngươi cả đời này cũng chỉ có thể nhìn thấy trận chiến sự này.” Ti Ngự Thiên nói ra  ý tưởng của hắn.
” Nhi thần cẩn nghe phụ hoàng an bài.” đám người Ti Diệu Nhật  lập tức trả lời.
” Lần này Nguyệt nhi muốn đích thân đi giải quyết ân oán giữa hắn cùng thái tử Sở Dịch, cho nên phụ hoàng cùng Cẩm Sương sẽ bồi hắn đi Kiến Châu, theo báo cáo thì Hác Tức Dịch Thủy tự mình xuất bốn mươi vạn binh mã chuẩn bị tấn công Kiến Châu. Trừ bỏ Kiến Châu thì Duẫn Châu, Tề Thủy, Nguyên Khánh, Mậu Châu, Chi Châu, Hành Dương, Tứ Lư, Ô Châu mấy chỗ này đều là nơi chiến sự hiểm yếu, các ngươi cứ thương lượng xem tự mình đi nơi nào, ý của phụ hoàng là muốn các ngươi mỗi người đi một chỗ, lần trước khi luyện binh các ngươi đều ở đó, cũng thừa dịp này học tập cách dụng binh đi. Lam Hạ thì tọa tại kinh thành, ngươi dù sao cũng là Hoàng Thượng.” Nguyệt nhi sẽ thường thường phát tác cho nên hắn phải an bài một người bồi ở bên người Nguyệt nhi.
” Phụ hoàng, bằng không cũng cho Hoài Ân bồi thất đệ.” Ti Lam Hạ lo lắng  mở miệng, thất đệ mỗi lần phát tác bọn họ đều bồi bên cạnh, lần này chỉ có một mình Ngũ đệ, hắn sợ sẽ có vấn đề.
” Không cần.” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói, ” lần này không biết dùng bao nhiêu thời gian.” hắn biết tình trạng của mình.
Nhìn về phía mấy người trước mặt , Ti Hàn Nguyệt đem mấy thanh kiếm trên cái khay trước mặt đẩy lên trước: “Mấy thanh kiếm này cùng với kiếm ta cho Ti Lam Hạ giống nhau, mỗi thanh kiếm ta đều phong ấn thần thú ở bên trong,thời điểm nguy hiểm thì thần thú trong kiếm sẽ xuất ra, mặt trên có khắc tên các ngươi, các ngươi phải luôn mang theo kiếm ở trên người.”
Nghe thấy lời Ti Hàn Nguyệt nói, trừ bỏ Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương thì tất cả mọi người đều kinh hỉ nhìn kiếm ở trước mặt, khẩn cấp đem kiếm của mình  tìm ra rồi mới rút ra thân kiếm, nháy mắt trong Lộ Hoa điện hoa quang tràn đầy màu sắc. Ti Cẩm Sương sở dĩ không lo lắng là bởi vì trước một đêm Hàn Nguyệt đã đem kiếm phối cho hắn, bất quá hắn không biết thần thú trong kiếm của mình đến tột cùng hình dạng ra sao, giống như ưng thế nhưng cũng không thực sự giống.
” Nếu tới biên quan rồi thì đi ra chiến trường xung phong liều chết một phen đi, kiếm này sẽ không để cho các ngươi xảy ra chuyện.” Ti Hàn Nguyệt bổ sung một câu, tiếp theo trầm giọng, ” các ngươi đi nói cho bọn thần tử, nhiều nhất là hai tháng, thiên hạ hôm nay ta không muốn lại nhìn thấy quốc gia nào ngoại trừ Yển quốc còn tồn tại bên ngoài.”
” Hảo.” những người khác gật gật đầu, này cũng là  ý tưởng của bọn họ.
” Ngày mai ta đi Kiến Châu trước, các ngươi cũng mau chóng ra kinh.” Ti Hàn Nguyệt nói xong đứng lên, ” Ngự lâm quân trong kinh thành, các ngươi mỗi người mang hai nghìn người, thuận tiện mang theo vài thứ, đến lúc đó có lẽ sẽ dùng được.”
” Hảo, phụ hoàng, chúng ta trở về chuẩn bị .” Ti Diệu Nhật dẫn đầu đứng dậy, nhiệt huyết trong cơ thể đã bắt đầu trở nên sôi trào.
” Ân, các ngươi đi thôi, những chuyện khác phụ hoàng sẽ phái người liên lạc cho các ngươi rõ ràng.” Ti Ngự Thiên hướng mấy đứa con gật gật đầu, hắn minh bạch một điều sau trận này Hàn Nguyệt sẽ hoàn toàn rời xa hết thảy phân tranh, mà Yển quốc cũng sẽ trở thành chúa tể duy nhất thiên hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.