Dư Ôn

Chương 23: Chuông gió thủy tinh (1)




Editor: Sasaswa
Sau khi biết mật mã căn hộ Thẩm Du Tu, bất kể Bùi Tự nghĩ thế nào thì quan hệ hai người xác thực lại tiến thêm một bước.
Những đồ dùng cá nhân của Bùi Tự bắt đầu xuất hiện trong căn nhà, lúc đầu là thuần túy qua đêm nhưng bây giờ thời gian ở lại càng ngày càng dài.
Thẩm Du Tu không khỏi nói thầm, trước đây cùng tình nhân qua đêm thỏa mãn là xong, chưa từng tới mức độ này. Tối hôm đó không biết trúng tà gì, trong lòng nóng lên rồi cứ như vậy mơ mơ hồ hồ nói mật mã ra. . Đam Mỹ Cổ Đại
Nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có bao nhiêu hối hận.
Trong nhà trọ nhiều hơn một người cảm giác thực sự quá tốt, trừ buổi tối có hoạt động không phù hợp với trẻ em thì hai người còn thường xuyên còn cùng nhau ăn sáng và ăn tối, sinh hoạt giống như những cặp tình nhân khác trong thành phố.
Kiểu sinh hoạt này giống như một tia nắng vào một chiều đông, làm con mèo Thẩm Du Tu nguyện ý bình yên núp dưới ánh nắng hưởng thụ, trong một hai tháng gần đây miễn là các bữa tiệc không quan trọng thì Thẩm Du Tu đều không tham dự.
"Thật không đến?" Tưởng Nghiêu bên kia điện thoại cười mắng cậu: "Còn chưa có kết hôn đã mỗi ngày về nhà ăn cơm."
"Có chuyện gì không? Không có thì tôi cúp." Thẩm Du Tu đang dựa vào lưng ghế đọc sách, bầu không khí nhàn hạ thoải mái bị quấy rầy, đơn giản gác lại rồi đi đến phòng ăn Bùi Tự đang loay hoay trong đó. Bùi Tự dùng dao, soạt mấy cái đã cắt gọn gàng cà chua cùng ớt, lúc đang đánh trứng gà đột nhiên có cảm người có người nhìn mình thì ngẩng đầu lên cùng Thẩm Du Tu nhìn nhau.
"Chính sự thì nói chuyện trên bàn rượu." Tưởng Nghiêu nói: "Mấy ngày nay dành ít thời gian rảnh ra ngoài một chuyến đi. Tạ Tuấn không biết bị gì bận việc mấy tháng này, Tạ Tuấn nhìn trúng khối thành phá dỡ phía bắc nhưng vẫn không ăn được... Cậu ta có ý muốn lôi kéo chúng ta, cậu có hứng thú không?"
"Chuyện bất động sản thì tìm người đến khảo sát, tìm tôi làm gì." Thẩm Du Tu từ từ lột vỏ quýt trên bàn, cậu ăn một nửa, còn lại đút cho Bùi Tự: "Tư liệu mảnh đất kia tôi đã xem qua, cứ như vậy đi."
"Nếu không có chút lợi nào thì tôi gọi cậu làm gì." Tưởng Nghiêu hạ thấp giọng nói: "Anh rể tôi đã tìm người thăm hỏi, tôi cũng đi hỏi tiểu tử Tạ Tuấn kia. Cậu ta đã tính toán trước, ra là đã sớm chuẩn bị mảnh đất kia đến tay sau đó tìm Trương cục thay đổi một chút tính chất thổ địa."
"Tôi nói cậu ta cắn chết không tha mà." Thẩm Du Tu hứng thú, đút người kia ăn xong, thả tay xuống chống đỡ mép bàn, đảo mắt nói: "Được, ngày khác gặp mặt nói."
"Đừng chờ ngày khác, ngày mai chỗ Tạ Tuấn có buổi tiệc đứng, chờ một lát tôi gọi nó gửi địa chỉ qua cho cậu."
"Ừm." Thẩm Du Tu đáp ứng một tiếng, đặt điện thoại xuống, liếm một chút tư vị chua ngọt trong miệng, kéo nam nhân đang nấu nước qua hôn một cái: "Cà chua thịt bò?"
Bùi Tự không trốn, cũng không đáp lại nhiều, nhấc mặt nói: "Tiêu đen."
Thẩm Du Tu đem bình tiêu đen đã nghiền nát cho hắn, bán dựa vào vai hắn nói: "Tôi phát hiện gần đây cậu sai khiến tôi đến quen miệng rồi a."
Bùi Tự mặt không biến sắc, rắc tiêu đen cho vào trong nồi rồi ném cái bình sang một bên, ấn đầu Thẩm Du Tu hôn sâu.
Hai phiến môi thật vất vả mới tách ra, hắn thở gấp nói: "Cái này giá trị tám ngàn hay mười ngàn, có đủ làm phiền anh mấy lần nữa hay không?"
Thẩm Du Tu hô hấp đều đặn, ngẩn người một hồi mới biết Bùi Tự đang nhắc lại chuyện lần đầu bị cậu cưỡng hôn, vừa cười vừa chủ động ôm lấy cổ hắn, cánh tay nhỏ mang ít nhiệt độ nóng ấm, mập mờ nói: "Đắt như thế? Cho cậu ngủ lâu như thế, ít nhất cũng phải giảm giá đi chứ."
Bùi Tự nhìn Thẩm Du Tu, duỗi tay cầm cái muỗng gõ bên mép nồi: "Anh nếu không buông tay thì sẽ gặp rắc rối."
Thẩm Du Tu lúc này mới bất đắc dĩ thả tay xuống, ngồi vào bàn chờ ăn.
Thành phố bắt đầu lên đèn, hai người hòa hợp ngồi trên bàn ăn cơm. Tài nấu ăn của Bùi Tự chỉ ở mức trung bình, chỉ nấu được các món ăn hàng ngày nhưng Thẩm Du Tu ăn vào lại cảm thấy rất ngon. Cậu ăn được một nửa thì nhớ tới cuộc hẹn với Tưởng Nghiêu, thuận miệng nói: "Tối ngày mai tôi có việc."
Bùi Tự ừ một tiếng không cho ý kiến, tiếp tục thong thả gắp đũa rau.
Đối với thái độ thờ ơ này của hắn, Thẩm Du Tu không hài lòng, vươn đũa ra đoạt lấy miếng thịt bò, mạnh mẽ nói: "Là tham gia tiệc đứng, nếu uống nhiều sẽ không về được."
Bùi Tự không cho cậu tiếp tục đoạt đồ ăn, đũa ngừng vài giây rồi khẽ nghiêng mặt sang nhìn Thẩm Du Tu, nói: "Anh có tài xế, muốn tôi đi đón sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Du Tu không hề che giấu, nói xong mới bất chợt nhớ tới Bùi Tự không có xe. Cậu bỏ miếng thịt bò xuống, đứng dậy đi tới tủ đứng chỗ lối vào lấy chìa khóa xe ra để lên trên bàn, báo biển số xe rồi nói: "Lái chiếc này đi."
Ánh mắt Bùi Tự ngừng trên chìa khóa vài giây rồi chuyển qua nhìn Thẩm Du Tu, chưa kịp mở miệng đáp lại thì chuông điện thoại vang lên.
Hắn lấy ra nhìn rồi không chần chờ nhanh chóng bắt máy: "Lệ Lệ?"
Giọng nói Bùi Lệ thập phần hoảng sợ: "Anh! Anh đang ở đâu? Có người đến gõ cửa nhà chúng ta, gõ rất mạnh..."
Sắc mặt Bùi Tự trong nháy mắt chìm xuống, thẳng tắp đứng lên nói: "Khóa cửa kĩ, ai tới cũng không được mở, chờ anh quay về."
Cơm mới ăn được một nửa, Thẩm Du Tu không biết chuyện gì nhìn hắn cúp điện thoại, vội vội vàng vàng đi ra phía cửa, gọi người lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"Trong nhà có chuyện." Bùi Tự đổi lại giày nói: "Chỉ có một mình em gái ở nhà, tôi phải lập tức quay về."
Thẩm Du Tu thấy hắn lộ vẻ lo lắng không giống giả vờ liền cầm lấy chìa khóa ném qua, ôm cánh tay nói: "Gấp cũng phải cẩn thận, lái xe đi đi."
Bùi Tự nhìn chìa khóa xe, đi giày vào nói: "Tôi đón xe."
Bọn họ ai cũng không định nghĩa được mối quan hệ hiện tại, ai cũng không muốn tự đi chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia. Mặc dù Bùi Tự sẵn sàng bước vào cuộc sống của Thẩm Du Tu một cách chậm rãi nhưng cũng có nhiều lúc hắn vẫn muốn kiên trì giữ một khoảng cách nhất định.
Thẩm Du Tu nhiều ít cũng hiểu rõ chuyện này, thấy Bùi Tự thật sự không muốn lấy đành cầm chìa khóa nhét vào trong túi hắn, dựa vào một bên tường tránh nặng tìm nhẹ nói: "Xe tốt nên không dám lái à?"
Bùi Tự ngẩng đầu nhìn về phía cậu, nắm chặt nắm cửa trầm mặc vài giây.
Thẩm Du Tu nhìn hắn như muốn ép người nhận lấy, không nói lời gì nắm cánh tay kia hôn vào một bên gò má đẹp đẽ, thấp giọng nói: "Chủ xe đã cho còn không dám lái?"
Thẩm Du Tu đứng thẳng người, nới lỏng tay ra cười híp mắt nói: "Được rồi, đi đi, về sớm chút."
-
Trong lúc Bùi Tự lái xe về nhà liên tiếp nhận được hai cuộc gọi của Bùi Lệ.
Hắn mơ hồ nghe được đầu bên kia có tiếng người phá cửa, tâm lý đặc biệt nôn nóng nên lái xe rất nhanh, đến lúc Bùi Lệ gọi tới cuộc thứ ba thì hắn đã chạy tới dưới lầu.
Đèn hành lang của tòa nhà bị hai người kia làm sáng lên, Bùi Tự ba chân bốn cẳng phóng lên lầu, đá văng hai người đang đập cửa: "Làm gì?!"
Người bị hắn một cú đá văng có vẻ hơi say, lớn tiếng mắng: "Mẹ nó, đánh bài thua không trả tiền còn đánh người?!"
"Là nó, con trai Bùi Man?! Thiếu lão tử sáu ngàn, mấy tháng rồi còn chưa trả!"
Biểu cảm Bùi Tự cực kì khó coi, tiện tay lấy chai bia rỗng trước cửa nhà hàng xóm đập lên đầu gả đàn ông đang mắng chửi, xách cổ áo gả lên âm trầm nói: "Tao con mẹ nó không quan tâm Bùi Man thiếu tụi mày bao nhiêu, người nào thiếu thì đến tìm người đó đòi! Dám tới nhà tao một lần nữa, tao đảm bảo một xu cũng không lấy còn phải đến bệnh viện."
Mấy miếng thủy tinh vỡ màu xanh thẩm leng keng rơi xuống đất, phảng phất giống tro tàn, lúc những miếng vụn thủy tinh rơi xuống tạo nên âm thanh như chiếc chuông gió lúc nhỏ hắn làm cho Bùi Lệ, trong trẻo, dễ nghe.
Hai hàng máu đỏ thuận theo miệng vết thương dơ bẩn chảy xuống không ngừng, Bùi Tự ném chuôi bình, từ trong ví lấy ra mấy tờ tiền rồi ném xuống đất, nhìn chằm chằm hai người trước mắt đang sững sờ, ánh mắt tàn nhẫn, gầm nhẹ: "Cút!"
Tiếng động phía cầu thang sau hồi lâu mới lắng xuống.
Từ cửa sổ hành lang Bùi Tự thấy hai người kia khấp khễnh đi xa, trầm thấp thở phào một cái rồi lấy chìa khóa cửa ra.
Trong phòng yên tĩnh, cửa phòng Bùi Lệ khóa chặt. Bùi Tự không biết Bùi lệ có nghe được động tĩnh bên ngoài hay không, chỉ có thể cố gắng làm giọng nói của mình nhẹ lại, ôn hòa gõ cửa nói: "Lệ Lệ, là anh."
Chờ không bao lâu thì cánh cửa khe khẽ mở ra, Bùi Lệ mặt trắng bệch ôm một cái gối cũ đứng trước cửa, đôi môi khẽ run nhìn hắn: "Bọn họ đi chưa?"
"Rồi." Bùi Tự bước lên, động tác nhẹ nhàng ôm em gái vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng: "Đừng sợ."
"Không phải lần đầu tiên..." Bởi vì ăn uống và nghỉ ngơi không điều độ nên giọng Bùi Lệ có hơi khàn khàn, nàng chôn mình trong lồng ngực Bùi Tự, khẽ nức nở nói: "Anh, những người đó còn trở lại không..."
"Sẽ không, bọn họ còn dám ——" Bùi Tự ấn lại mái tóc mềm mại của em gái, định mở miệng động viên thì đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, ánh mắt ngay lập tức thay đổi.
Tiếng gõ cửa từ tốn và lịch sự, không hề dữ dội. Cơ thể Bùi Lệ run lên, cưỡng ép đè xuống tiếng khóc, giọng run nói: "Anh?"
"Đừng đi ra, nhớ khóa cửa." Bùi Tự kiên quyết nói, đẩy nàng ra rồi khép cửa phòng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.