Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
..
Không ngờ rằng, không thể gọi được quỷ con mà lại khiến cho Ngụy Hân xuất hiện.
Theo lý mà nói, cái bánh nhân thịt lớn như vậy nện xuống đầu, không nói Ngụy Thời bị làm cho choáng đầu hoa mắt, ít nhất cũng sẽ mừng rỡ như điên, người mình nhớ nhung, tâm tâm niệm niệm tìm nhiều năm như vậy, mà cứ như thế xuất hiện ở trước mặt mình, còn không khiến cho mình vui đến phát điên luôn sao!
Nhưng mà, Ngụy Thời dù vui mừng rất nhiều, nhưng vẫn luôn có chút cảm giác không thoải mái lắm.
Nhìn gương mặt bình tĩnh lại mang theo một chút biến hoá kỳ lạ của Ngụy Hân, Ngụy Thời cảm thấy trong lòng có chút nao nao, dường như rất sợ hãi cậu, có một loại xúc động hận không thể cách cậu xa một chút. Bởi vì tâm tình phức tạp như này, cho nên biểu tình trên mặt Ngụy Thời có hơi ngắc ngứ.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đổ nguyên nhân lên người Ngụy Hân, thời điểm Ngụy Hân xuất hiện rất khác thường, thời gian không đúng, địa điểm không đúng, ngay cả phương thức cũng không đúng, thậm chí Ngụy Thời nhìn gương mặt giống như người sống của Ngụy Hân, cũng cảm thấy có điều không đúng, hình như Ngụy Hân ở trong lòng anh, đáng ra là một người chết mới phải. Ngụy Thời cảm thấy đầu óc mình là càng nghĩ càng hồ đồ, ngay cả loại suy nghĩ này cũng nghĩ ra cho được, anh lắc lắc đầu, bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu qua một bên.
Cuối cùng, vẫn là niềm vui sướng rốt cục tìm được em trai chiếm thượng phong.
Ngụy Thời cầm lấy tay Ngụy Hân, tay cậu có chút lạnh, nhưng mà da thịt cũng mềm mại, vẻ mặt ý mừng mà đánh giá Ngụy Hân trên dưới trái phải, đã bao nhiêu năm trôi qua, Ngụy Thời ánh mắt có chút ươn ướt, mười hai tuổi mất tích tại bệnh viện ở trấn, bản thân mình cực khổ tìm cậu suốt bảy năm trời.
Ngụy Thời nhìn chằm chằm cậu em trai mất mà tìm lại được này, bức thiết muốn biết mấy năm qua cậu sống như thế nào, rốt cuộc năm đó mất tích ra sao, cả đầu đầy những câu hỏi cần được trả lời, nhưng không biết nên hỏi cái gì trước mới tốt, cuối cùng mới thốt lên được vài chữ, “Em, mấy năm qua em sống tốt chứ?”
Đối mặt với kinh hỉ của Ngụy Thời, Ngụy Hân ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn.
Cậu nhìn thoáng qua anh trai chân tay luống cuống, ôm lấy mẹ Ngụy đang nằm trên đất, dễ dàng cõng bà lên lưng, còn có thể để trống một tay dắt lấy Ngụy Thời vẫn còn ở trong trạng thái mất hồn mất vía đi về hướng cửa thang lầu.
Ngụy Thời rốt cuộc cũng không phải người thường, tại trải qua cơn thất thần lúc ban đầu, anh rất nhanh liền kịp phản ứng, hiện tại không phải là lúc để nói chuyện, cương thi chung quanh còn đang như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm bọn họ, có lời gì đi ra ngoài rồi hẵng nói.
Ngụy Thời đang định quăng mấy bọc vàng đã chuẩn bị tốt trên tay ra, cổ tay lại bị Ngụy Hân nắm chắc, Ngụy Hân nhìn anh lắc lắc đầu, Ngụy Thời có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, miệng hỏi, “Không cần?” Ngụy Hân lại gật gật đầu, Ngụy Thời có phần do dự, anh không quá tin Ngụy Hân có biện pháp giải quyết tình thế nguy hiểm hiện nay, dù có một mình ở đây thì cũng cực kỳ khó giải quyết, không trả một cái giá lớn sẽ không có biện pháp dẫn mẹ Ngụy còn có Ngụy Hân từ trong bệnh viện thoát thân ra ngoài, nhưng mà, nếu không nghe Ngụy Hân, có thể khiến cho Ngụy Hân cảm thấy mình không tin cậu, xem nhẹ cậu hay không… Ngụy Thời rối rắm, nhưng mà rất nhanh anh đã quyết định xong rồi.
Trước làm theo lời Ngụy Hân nói, nếu tình huống không đúng, thì mình lập tức ra tay.
Ngụy Thời đi ở bên người Ngụy Hân, thường thường quay đầu liếc Ngụy Hân một cái, giống như sợ cái người đột nhiên xuất hiện này, lại mất tích khó hiểu thêm lần nữa. Ngụy Hân im lặng đi ở trước. Ngụy Thời bị kinh hỉ ngoài ý muốn đập cho đầu gần hồn mê không có chú ý tới, từ đầu tới đuôi, Ngụy Hân chưa hề mở miệng ra lần nào.
Khiến Ngụy Thời giật mình chính là, những cương thi quanh quẩn chung quanh, dường như căn bản không phát hiện ra đoàn người bọn họ, mặc cho bọn họ đi xuyên qua hành lang, nhiều lần, bởi vì dựa vào gần quá, Ngụy Thời cảm thấy những cương thi đó đều bắt đầu xôn xao, nhưng mà rất nhanh lại yên tĩnh xuống.
Lòng Ngụy Thời tràn đầy nghi vấn.
Anh nhìn khuôn mặt nghiêng của Ngụy Hân, hình dáng đường cong vẫn là đẹp như vậy, bớt đi chút ngây thơ trẻ con, thêm một chút cường tráng của đàn ông, cậu không chớp mắt nhìn về phía trước, thẳng tắp bước tới, mặc kệ phía trước có cương thi chặn đường hay không, mỗi khi Ngụy Thời cho rằng Ngụy Hân cứ tiếp tục như thế nhất định sẽ đụng phải cương thi ở đằng trước, thì cương thi đó sẽ đột nhiên lui qua bên cạnh hoặc là ngã.
Một lần còn có thể nói là ngoài ý muốn, lần thứ hai, lần thứ ba… Ngụy Thời cũng nhìn thấu được trò.
Ngụy Hân chẳng những không sợ những cương thi, cậu thậm chí có thể điều khiển hành động của cương thi.
Vẻ mặt Ngụy Thời thâm trầm suy nghĩ… Điều khiển thi thể à… Hơn nữa trình độ còn không thấp…
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngụy Hân, Ngụy Thời có chút khó chịu, nói thật ra, anh một chút cũng không muốn để em trai đi cùng đường giống như mình, con đường này đã định trước sẽ không yên bình, cũng đã định trước không thể có được một ngày bình thường, đừng tưởng rằng mình có thứ mà người khác không có thì có khả năng vượt trội, làm rạng rỡ tổ tông, đó chỉ là nói dóc thôi, đủ loại kiêng kị trong giới này vây khốn người phần lớn người trong đó, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn để mưu sinh, còn không nói đến ông trời thỉnh thoảng cho mấy gò đất*, mấy năm nay, Ngụy Thời cũng ít nhiều quen biết được một ít người trong giới phép thuật, khốn cùng thất vọng, kẻ goá bụa cô đơn, người không của không phải ít, cho dù có phát tài, thì nhất định ở mặt khác cũng có phần thiếu hụt.
*ý nói khó khăn
Còn chưa có gặp qua người nào trong giới thực sự sống tự tại.
Cho nên lúc Ngụy Thời phát hiện chiêu thức điều khiển thi thể ấy của Ngụy Hân, tâm tình đương nhiên cực kỳ suy sụp.
Ngụy Hân tản ra khí thế bá vương, mang theo Ngụy Thời còn có mẹ Ngụy thuận lợi ra khỏi bệnh viện, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, khiến Ngụy Thời thở phào nhẹ nhõm. Ngụy Thời đi ra khỏi cổng bệnh viện, quay đầu, nhìn bệnh viện bị âm khí nồng đậm bao bọc chặt chẽ, âm khí che khuất bầu trời, hơn nữa còn có xu thế từ từ tản ra bên ngoài.
Ngụy Thời nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Lúc ở trong bệnh viện, di động không có phản ứng gì, chỉ có tạp âm, lần này lại bấm số thuận lợi, Ngụy Thời nói tình huống trong bệnh viện cho giáo sư Tống, giáo sư Tống ở đầu dây bên kia hồi lâu không nói chuyện, Ngụy Thời biết ông trong chốc lát không tiếp thu được sự thật tàn khốc này, người trong nguyên cả một bệnh viện gặp chuyện không may, chết nhiều người như vậy, là ai cũng đều sẽ khiếp sợ cùng thương tâm.
Ngụy Thời yên lặng cúp đem điện thoại, quay đầu nhìn Ngụy Hân.
Ngụy Hân còn nhìn bệnh viện xuất thần, trước kia tuy rằng Ngụy Hân cũng im lặng hướng nội, nhưng mà Ngụy Thời ít nhiều cũng vẫn có thể đoán chút suy nghĩ trong lòng cậu, mà Ngụy Hân hiện tại, chia lìa lâu năm, trên người cậu bao phủ cảm giác thần bí, còn có gương mặt không đổi sắc giống như thần kinh mặt bị tê liệt, thường gọi là mặt than, đã khiến Ngụy Thời hoàn toàn đoán không được suy nghĩ của cậu.
Ngụy Hân xa lạ như vậy, tản ra cảm giác xa cách, khiến Ngụy Thời có chút không biết nên ở chung với cậu như thế nào, giằng co trong chốc lát, Ngụy Thời vẫn nhịn không được mở miệng, “A Hân, mấy năm nay, em rốt cuộc ở nơi nào? Lúc ở bệnh viện, em là bị ai bắt cóc?”
Ngụy Thời vẫn luôn tin tưởng rằng, Ngụy Hân là bị đám ác ôn buôn người bắt cóc.
Đôi mắt Ngụy Hân giật giật, cuối cùng nhìn qua Ngụy Thời.
Đôi mắt của cậu rất đen, giống như hồ nước trong đêm không trăng không sao, tối tăm, vắng lặng, sâu không lường được.
Dưới ánh mắt của cậu, Ngụy Thời nhịn không được rùng mình một cái, có chút không dám nhìn thẳng.
Trong lòng Ngụy Thời có chút cảm thụ không đúng, thật giống như một giọt nước làm dầu bắn lên, trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô danh, thằng nhóc này từ khi xuất hiện thì chả buồn lên tiếng, hỏi nó, nó cũng không mở miệng, muốn quậy sao? Ngụy Thời nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Hân, “Nói chuyện, anh hỏi em trả lời!”
Ngụy Hân lại giống như không nghe thấy gì, chỉ nhìn Ngụy Thời thật sâu một cái, cõng mẹ Ngụy lên dọc theo đường đi bộ đi về phía trước, Ngụy Thời tức đến khó thở chặn trước mặt cậu, “Em tính đưa mẹ đi đâu?”
Ngụy Hân vươn tay, viết hai chữ xuống mu bàn tay Ngụy Thời: về nhà.
Ngụy Thời sửng sốt, “Em là muốn dẫn mẹ về nhà? Hiện tại? Em hẳn là phải trả lời câu hỏi hồi nãy của anh chứ?” Lúc này Ngụy Thời mới nhớ tới, hình như đều là mình nói chuyện, còn Ngụy Hân vẫn không mở lời nào, anh có chút khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt, “A Hân, em tại sao lại không nói? Chẳng lẽ…”
Chẳng lẽ em không thể nói chuyện?
Ngụy Hân không trả lời anh, vòng qua người tiếp tục đi về phía trước.
Ngụy Thời theo cũng không được mà không theo cũng không được, mới nãy ở trong điện thoại anh đã đáp ứng ở lại giúp giáo sư Tống tu bổ cái “Cung sát cục” kia, cứ như vậy theo Ngụy Hân rời đi, buông tay mặc kệ, không phải là nguyên tắc làm người của Ngụy Thời, nhưng mà, nếu không đi theo Ngụy Hân, không làm rõ mọi chuyện, Ngụy Thời biết, bản thân mình mỗi phút mỗi giây sau đó cũng sẽ đứng ngồi không yên.
Cuối cùng, Ngụy Thời cắn răng, mẹ, mấy thứ như nguyên tắc chính là để phá vỡ.
Vẫn là em trai quan trọng hơn.
Nếu không giám sát chặt chẽ, quay đầu, lại mất, anh cũng không còn chỗ để khóc.
Nếu giáo sư Tống bên này có chuyện gì cần thương lượng, hoàn toàn có thể gọi điện thoại.
Nghĩ như vậy, Ngụy Thời liền bỏ xuống những suy nghĩ miên mang trong đầu, chạy nhanh vài bước, đi tới bên người Ngụy Hân, Ngụy Hân đi như bay, căn bản nhìn không ra trên lưng cậu còn cõng thêm một người, ngẫu nhiên Ngụy Thời còn phải chạy hai bước mới có thể đuổi kịp tốc độ của cậu.
Đi như vậy mấy phút đồng hồ, Ngụy Thời cảm thấy mình cần phải ngăn Ngụy Hân lại.
Một tay anh bắt lấy cánh tay Ngụy Hân, giữ không cho cậu động, “Dừng, dừng, A Hân, cứ đi như vậy không phải lẽ biện pháp, chẳng lẽ em nghĩ cứ đi như vậy về nhà? Vậy phải đi tới lúc nào? Chúng ta kêu xe ngồi không phải nhanh hơn sao?”
Ngụy Hân tránh một chút, Ngụy Thời liền nhanh chóng thêm lực, giữ chặt lấy Ngụy Hân, nói giỡn, nếu không ngăn cậu lại, Ngụy Thời cảm thấy hai chân mình cần phải chặt đi, vẻ mặt anh quái dị mà nhìn Ngụy Hân, đầu óc cậu rốt cuộc là lớn lên như thế nào, không chịu động não một chút.
Ngụy Thời vừa kéo Ngụy Hân, vừa đứng ven đường bắt xe.
Lúc này, là lúc tối tăm nhất trước khi bình minh đến, đèn đường vàng đỏ, phá tan tối tăm, dòng xe cộ dày đặc ban ngày lưu thông trên đường giờ chỉ có tốp năm tốp ba xe chạy qua, cho dù là thành phố huyên náo, cũng có lúc an tĩnh. Giờ này muốn bắt xe rất là khó, Ngụy Thời vất vả lắm mới bắt được một chiếc xe, lái xe vừa nghe phải rời khỏi thành phố thì như thế nào cũng không chịu đáp ứng, rít một tiếng, lái xe đi luôn.
Rơi vào đường cùng, Ngụy Thời đành phải tiếp tục đón xe.
Ngụy Thời vất vả khuyên can cộng thêm năm trăm đồng tiền xe mới thuyết phục được một lái xe đáp ứng đưa ba người Ngụy Thời về huyện Nam Quảng dưới thành phố B, lái xe chỉ đồng ý đưa người tới huyện, còn vào trong trấn thì bọn Ngụy Thời phải tự mình bắt xe.
Ngụy Thời đồng ý.
Anh mở cửa sau xe ra, để Ngụy Hân ôm mẹ Ngụy ngồi vào, còn bản thân thì ngồi ghế trước, lái xe vừa thấy bộ dáng nhắm mắt của mẹ Ngụy, trên mặt lại do dự, không chịu xuất phát, Ngụy Thời biết lái xe đang suy nghĩ gì, liền giải thích cho hắn, “Bác à, phía sau là em trai cháu và mẹ của cháu, mẹ của cháu bị bệnh, đã được châm cứu ngủ.” Lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, “Sẽ không gặp chuyện không may chứ? Nhìn tình huống có vẻ không tốt lắm.”
Ngụy Thời bình tĩnh nói, “Không có việc gì, chỉ là sốt một chút thôi.”
Người cũng đã lên xe, cũng không thể đuổi xuống.
Lái xe do dự đề máy xe.