*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit/Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Những người phụ nữ này đều bị người khống chế, biến thành con rối.
Thân thể các ả đã chết, nhưng dưới tác dụng của chú ngự quỷ, có thể tiếp tục đi lại ở dương thế, nhưng mà thân thể sẽ dần dần hư thối, mà sau khi các ả cắn nuốt một ít quỷ hồn, thân thể chiếm được năng lực mạnh mẽ, bây giờ, các ả chính là nghe theo mệnh lệnh, lại đây ngăn cản Ngụy Thời phá hư mắt trận.
Xem ra, “Tổ bà” Đổng gia cũng chuẩn bị kế hoạch kỹ càng.
Từng người từng người phụ nữ từ bốn phương tám hướng lảo đảo đi tới, nhân số liền lập tức tăng đến bốn năm mươi người, “Tổ bà” Đổng gia sợ là bắt những người trúng chú ngự quỷ đều tới đây.
Một tay Ngụy Thời cầm kiếm tiền đồng, một tay cầm xấp bùa muốn xông lên nghênh địch, lại bị Ngụy Hân giữ chặt, Ngụy Hân nói một câu “Em đi” liền đứng phía trước Ngụy Thời, Ngụy Thời suy nghĩ một chút, quên đi, dù sao lát nữa chờ tới lúc phá trận còn cần anh ra sức lớn, nếu bây giờ dùng hết sức rồi, sau này không thể hoàn thành được việc thì đúng là vì nhỏ mà mất lớn.
Đương nhiên, tuy rằng anh không động, nhưng cũng không dời mắt đi, một khi phát hiện Ngụy Hân có dấu hiệu không thể địch nổi, thì anh sẽ lập tức hành động.
Từ trên người Ngụy Hân tràn ra một tầng sương mù màu đen, sương mù rất nhanh tản ra, chỉ trong chốc lát đã bao phủ khắp bãi đất hoang, những con rối vốn thẳng tắp hướng về phía Ngụy Thời đi tới lập tức mất đi mục tiêu, mờ mịt đi tới đi lui trong sương mù, thường thường, có thể nghe được một ít thanh âm cổ quái, giống như cảnh sư tử cắn xé con mồi trong thế giới động vật, máu thịt văng tung tóe, xương cốt răng rắc, tiếng rít của quỷ hồn, vang lên liên tiếp trong sương mù, Ngụy Thời nghe đến sau lưng run lên, tiếng ồn này so với mãnh thú bên người còn đáng sợ hơn.
Qua một hồi lâu sau, hai tay Ngụy Thời đan vào nhau, đi qua đi lại tại chỗ trong phạm vi nhỏ nhất.
Anh thật sự có chút lo lắng.
Tuy rằng anh rất có lòng tin đối với Ngụy Hân, nhưng mà đó dù sao cũng là bốn mươi năm mươi con rối, hơn nữa còn là trúng chú ngự quỷ, thực lực bản thân cũng không kém con rối là bao, một khi cả đám cùng xông lên, anh cũng không nắm chắc mình có thể ứng phó được, nghĩ vậy, anh càng dùng sức nắm chặt kiếm tiền đồng trên tay, quyết định thêm năm phút đồng hồ nữa, nếu Ngụy Hân vẫn chưa trở lại, anh liền hành động.
Đúng lúc này, sương mù bao lấy bãi đất hoang đột nhiên càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt, rốt cục toàn bộ bãi đất hoang lại hiện ra trước mắt người một lần nữa, mà Ngụy Hân đứng cách anh không xa, trên quần áo đều là máu đen, ngay cả mặt cũng bị dính chút ít, mà lúc Ngụy Thời nhìn về phía đất hoang, liền hít sâu một hơi, rải rác khắp nơi đều là tay cụt chân cụt, nội tạng xương vỡ, máu đen giàn giụa, tẩm ướt toàn bộ bãi đất hoang một tầng, đỏ sậm biến thành màu đen, mùi hôi nồng nặc, quả thực khiến người hít thở không thông.
Ngụy Thời sợ Ngụy Hân bị thương, đi qua định nhìn một chút.
Không đợi anh tới gần, Ngụy Hân liền vội vã lui về phía sau vài bước, Ngụy Thời nghi hoặc nhìn cậu một cái, lại đi trước một bước, Ngụy Hân cũng theo đó mà lùi về sau hai bước. Làm cái gì vậy? Bởi vì phản ứng của Ngụy Hân, Ngụy Thời càng cảm thấy cậu nhất định là bị thương sợ anh lo lắng cho nên mới tránh đi không cho anh tiếp cận, Ngụy Thời nghiêm mặt, lạnh lùng nói, “Đứng im ở đó, không được động.”
Ngụy Hân nghe xong, như có chút đong đưa không định, lúc nhìn thấy Ngụy Thời lại định đi tới, nâng chân lên nhịn không được lại đi lùi về phía sau, Ngụy Thời nhìn cậu cảnh cáo, Ngụy Hân cứng ngắc đứng ở đó, không dám động, Ngụy Thời hừ một tiếng, đi qua, kéo cánh tay Ngụy Hân, để cậu xoay một vòng rồi hỏi, “Không bị thương?”
Ngụy Hân lắc lắc đầu.
Ngụy Thời liền không rõ, “Không bị thương, em trốn làm cái gì?”
Ngụy Hân nhìn thoáng qua quần áo bị bẩn, “Rất, rất hôi.”
Vẻ mặt Ngụy Thời không còn lời gì để nói, “Con mẹ nó, anh cũng không chê, em ngại làm cái gì.”
Ngụy Hân liếc mắt nhìn Ngụy Thời một cái.
Ngụy Thời xấu hổ ho khan một tiếng.
Kỳ thật vừa rồi Ngụy Hân vừa nói anh liền hiểu được, Ngụy Hân là sợ anh ghét bỏ mùi hôi trên người.
Nhưng mà, anh là cái loại người này sao?
Ây, đứa nhỏ này thật sự nghĩ quá nhiều, khiến bản thân rối rắm rồi.
Người quấy rối đã bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mà thảm trạng ở hiện trường nếu như bị người phát hiện, cho dù cả người đều là miệng cũng không thể nói rõ được, Ngụy Thời không thể không gọi điện thoại cho sư huynh Phương Chí của mình, báo rõ mọi việc cho anh ta biết để ngừa vạn nhất.
Khoảng thời gian kế tiếp, Ngụy Thời vẫn toàn thân đề phòng, nhưng mãi cho đến giờ hẹn, chung quanh cũng không có bất kỳ dị động gì, ngẫm lại cũng phải, thủ hạ đắc lực nhất của “Tổ bà” Đổng gia là Mã gia cùng Chung gia đã muốn phản chiến, ngoại trừ họ ra, “Tổ bà” đại khái cũng không có tôi tớ cường đại gì, ngay cả gia tộc giúp bà thủ mộ kia, qua mấy trăm năm, cũng đã sớm suy sụp, lần trước lúc Ngụy Thời tới, thôn đó chỉ còn lại một ít người già yếu, mà những người già yếu cũng không đến hai mươi người.
Tổ tiên Ngụy gia trù tính cả mấy trăm năm, mới đợi được đến ngày này.
Chuyện Ngụy Thời phải làm, là một phần đơn giản nhất trong toàn bộ kế hoạch, bởi vì chuyện anh phải làm đã được thế hệ trước của Ngụy gia từng đời từng đời chuẩn bị tốt hết rời, ngay cả từng bước phá trận cũng trải qua bao lần suy diễn, để đảm bảo chắc chắn tuyệt đối, nếu như phạm phải sai lầm, vậy thì Ngụy Thời cực kỳ vô năng, cũng là trời muốn diệt Ngụy gia.
Ngụy Thời nhìn sắc trời một chút, tuy rằng mặt trời không ló, nhưng giờ hẳn đã vào lúc giữa trưa, thời điểm dương khí trong trời đất sung túc nhất, là thời cơ tốt nhất dùng để bài trừ loại sát trận này, lá bùa Ngụy Thời cầm trên tay, đột nhiên tự động cháy lên, sáu nơi khác mỗi nơi cho anh một lá bùa, đồng thời, anh cũng cho sáu nơi khác từng nơi một lá bùa tương đương như vật, hiện tại, tin tức đã truyền tới, sáu nơi khác đã chuẩn bị sắp xếp.
Ngụy Thời hướng về phía không trung nở nụ cười một chút.
Bắt đầu rồi.
Anh lấy ra một lá bùa còn trống, cắn đứt đầu lưỡi mình, dùng ngón tay thấm máu nơi đầu lưỡi rồi vẽ nhanh phù chú xuống lá bùa, phù văn lộn xộn mà lại tràn ngập một loại hơi thở cổ xưa, Ngụy Thời dán lá bùa này trong lòng bàn mình, sau đó, lại lấy ra một lá bùa trống khác, vẽ xuống phù chú tương tự, dán tại sau lưng Ngụy Hân.
Sau đó, anh chủ động vươn tay, bắt lấy tay Ngụy Hân, nói với câu, “Đi thôi, xuất phát.”
Tuy rằng nói đến hùng hồn khí phách là thế, nhưng trên thực tế anh chỉ đi về phía trước năm bước.
Anh cùng Ngụy Hân đi vào giữa vòng tròn làm từ bảy tảng đá kia.
Đi vào, trời lập tức hóa đen, mây dày đè xuống, gió lạnh nổi lên bốn phía, thời tiết giống như rét đậm, không trung bắt đầu rớt xuống tuyến đen mịn, rơi trên mặt đất, phủ thành một tầng mỏng manh, tuyết lập tức hòa tan thành nước tuyết đen, mặt đất khô ráo lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên ẩm ướt, xốp, sau đó là lầy lội, tuyết tiếp tục rơi xuống, không ngừng rơi xuống, lầy lội liền biến thành từng vũng bùn nhỏ, vũng bùn hoặc lớn hoặc nhỏ lại hợp thành một cái lớn hơn, mà lại có vô số vũng bùn nhỏ không ngừng sinh sôi, còn nhập vào một thể với những vũng bùn lớn hơn, một mảnh đất trống không có giới hạn này, dần dần biến thành một vũng bùn lầy.
Bùn lầy hôi hám sâu không thấy đáy.
Ở ngay bên chân bạn, cũng nằm dưới chân bạn, không có chỗ nào bạn có thể đặt chân, dù cho muốn nhấc chân đi về hướng nào, nơi đặt chân xuống đều là bùn lầy, mà mặt đất chân bạn đang dẫm lên kia cũng từ từ lún xuống, bùn lầy hôi hám rỉ quanh bên chân, bao phủ lấy chân bạn.
Từng chút từng chút rỉ ra, cắn nuốt thân thể bạn.
Ngụy Thời một đầu mồ hôi lạnh, anh không nghĩ tới vừa tiến vào lại gặp phải loại tình huống như thế này, anh vốn là cho rằng sẽ có mấy chục mấy trăm quỷ hồn hoặc xác sống nhào tới đây, sau đó cùng chúng nó liều chết liều sống đánh một trận, thương tích chất chồng rồi hát vang khúc ca thắng lợi khải hoàn…Chết mợ mình rồi, tiết tấu hoàn toàn không đúng a, Ngụy Thời nhấc chân ra khỏi đống bùn lầy, nhưng chân đang nâng lên lại phát hiện ra không có chỗ nào mình có thể đặt chân, chung quanh tất cả đều là bùn lầy, anh chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn bùn lầy nuốt chửng chính mình.
Những pháp khí, bùa chú tùy thân mang vào, căn bản là không dùng được.
Ngụy Thời cởi áo khoác trên người ra rồi phủ lên đống bùn lầy, sau đó cẩn thận nằm xuống đó, anh nhớ rõ hình như có nghe nói qua, dưới tình huống như vậy cần phải khuếch trương diện tích tiếp xúc giữa thân thể và bùn lầy, như vậy mới có thể kéo dài bị thời gian bao phủ.
Dù sao cũng coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa.
Sau khi nằm xuống rồi, quả thật tốc độ chìm coi như giảm xuống một chút, nhưng mà trời không ngừng rơi xuống tuyết đen mịn, rơi xuống trên người, làm ướt đẫm quần áo, lạnh đến phát run, mà trong cái rét tận xương ấy, Ngụy Thời còn cảm thấy có chút đau, anh nghĩ thân thể bị tổn thương do giá rét, nhưng mà khi anh cúi đầu thì thấy, mu bàn tay lộ ở bên ngoài, xuất hiện từng vết từng vết bớt đen, bớt đen vừa đau lại vừa ngứa, Ngụy Thời nhịn không được vươn tay muốn gãi một chút, lúc này, anh nhìn thấy vài bông tuyết đen rơi xuống trên mu bàn tay, trong chớp mắt, bông tuyết biến mất, chỗ đó lại xuất hiện thêm vài bớt đen.
Chú thuật vu cổ của Đổng gia kết hợp với “Ngũ hành thất sát trận” thật sự quá lợi hại.
Nhưng mà, dù có lợi hại như thế nào, cũng không thể khiến Ngụy Thời ngồi chờ chết, anh cắn răng đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, nhất định có biện pháp, nhất định phải có biện pháp, bất kỳ phép thuận gì cũng đều có cách giải, chỉ có điều khó dễ khác nhau mà thôi, bình thường thuật vu cổ đều là hạ trên người vật còn sống, chỉ cần nghĩ ra cách đối phó với vật sống ấy là có thể hóa giải thuật vu cổ, nhưng mà tình huống hiện tại, hiển nhiên là lợi dụng cảnh vật chung quanh nguyền rủa giết chết vật sống bên trong.
Cái Ngụy Thời phải làm, chính là tìm ra vật chứa đựng thuật vu cổ giấu ở xung quanh đây, phá hủy nó, vậy anh liền an toàn, nhưng mà, Ngụy Thời giơ tay lên nhìn quanh bốn phía, trời đất giống như vô biên vô hạn, tuy rằng lý trí khiến Ngụy Thời biết, “Tổ bà” không có khả năng thật sự bày ra trận pháp lớn như vậy, nhưng mà cảm giác vẫn khiến Ngụy Thời có chút tuyệt vọng.
Cho dù không lớn như thế, muốn tìm một vật cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Mặc kệ, trước tiên tìm cái đã, Ngụy Thời cũng lười suy nghĩ cái chuyện dễ dàng hay không dễ dàng, trực tiếp bắt đầu tìm, hai tay anh sờ soạng bùn lầy chung quanh, bùn lầy lạnh thấu xướng khiến anh đau đớn, Ngụy Thời nhíu mày lại, năm ngón tay mở ra, tiếp tục mò trong đám bùn, bùn lầy chảy qua khe hở giữa những ngón tay, phát ra tiếng phụt phụt cổ quái.
Ngụy Thời cẩn thận mò khắp chung quanh.
Vận may của anh cũng không tốt lắm, bởi vì ngoại trừ bùn lầy, anh chưa mò được bất cứ thứ gì cả, thứ duy nhất khiến anh vui vẻ một chút là những vết vớt đen vừa đau lại vừa ngứa trên tay anh, bị bùn lầy lạnh băng đông đến không còn cảm giác, cái loại vừa đau vừa ngứa chui vào đáy lòng này cũng theo đó biến mất luôn.
Ngụy Thời còn chưa vui mừng được bao lâu, liền phát giác mặt mình, cổ còn có các nơi trên người cũng chậm rãi truyền đến cảm giác đau đớn, loại đau đớn này thật giống như có ngàn vạn con kiến bò người anh, chui vào trong nội tạng anh, đi lại trên xương cốt anh, vừa bò vừa cắn xé máu thịt anh.
Ngụy Thời xanh cả mặt.
Là lạnh, cũng là đau.
Ngụy Thời nghỉ ngơi trong chốc lát khí, cảm thấy trên người có một chút sức rồi, liền dụng động tác rất nhỏ chậm rãi hoạt động thân thể, đồng thời, tay lại tiếp tục mò trong bùn lầy, tìm kiếm vật chứa kia.
Cũng không biết tìm bao lâu, Ngụy Thời đã muốn quên thời gian, trong đầu trống trơn, chỉ nhớ rõ là tiếp tục tìm kiếm. Đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng động kỳ quái, thật giống như có cái gì vừa mới nổ, Ngụy Thời ngẩng đầu, dùng sức trợn to mắt nhìn về phía truyền đến thanh âm, thấy không rõ, lông mi Ngụy Thời cũng dính một ít nước bùn, chắn tầm mắt của anh, anh cuối đầu, muốn dùng quần áo lau một cht1, lại phát hiện trên người không có chỗ nào coi là sạch sẽ, tìm một chút, cuối cùng tìm được một góc áo coi như sạch, dùng hai đầu ngón tay vê lấy góc vải đó, đưa lại mắt, nhẹ nhàng cọ cọ, tầm mắt nhất thời rõ ràng không ít.
Ngụy Thời tiếp nhìn về hướng kia.
Một cái bóng màu đen lơ lửng giữa không trung, bông tuyết đen gào thét cuốn về phía nó, giống như muốn cuốn lấy nó lên trời, mà cái bóng đen kia ở trong gió tuyết vẫn sừng sững bất động, bỗng nhiên, bóng đen dường như cảm giác được tầm mắt Ngụy Thời, liền nhìn về hướng anh, ngay lúc phát hiện ra Ngụy Thời, nó liền lập tức bổ nhào về đó.
Gió mang theo tuyết chắn ở trước mặt cậu, cậu nhẹ nhàng giống như một hạt bụi, xuyên qua gió tuyết, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Ngụy Thời, Ngụy Thời một thân chật vật hướng về phía bóng đen kia lộ ra một nụ cười, hàm răng trắng tinh trên gương mặt bẩn đen đặc biệt chói mắt, Ngụy Thời nói, “Chờ em đã lâu.”
Ngụy Hân cũng không kéo anh ra khỏi bùn lầy, mà là hạ nhào xuống, ôm lấy anh, sau đó thân thể lộn một cái, biến thành Ngụy Thời ở trên, cậu ở dưới, Ngụy Thời có chút ngượng ngùng động một cái, “Sao em lại biến thành cái dạng này?” Ngụy Thời đối với hành động đổi chỗ của Ngụy Hân cũng không có dị nghị, nói trắng ra anh cũng chỉ là một người sống có chút bản lĩnh, không thể so với Ngụy Hân chẳng người chẳng quỷ chẳng thi lại cực kỳ mạnh mẽ, cho nên, mất mặt cái gì, hoàn toàn không nằm trong suy xét của anh.
Có lẽ là bởi vì hình thái hiện tại có chút vấn đề, tiếng Ngụy Hân nói chuyện rất nhẹ, lại thoáng qua, giống như truyền đến từ nơi rất xa lại giống như tiếng nói bên tai thấp đến độ không thể nghe thấy, “Thân thể rơi vào trong bùn, em không được, vì tìm anh, chỉ có hồn phách có thể đi ra.”
Ngụy Thời “À” một tiếng, không tiếp tục xoắn quẩy với vấn đề này, mà là vội vàng nói phát hiện của mình cho Ngụy Hân.
“Chúng ta phải mau chóng tìm được vật chứa, nếu không, có khả năng sẽ không ra được.” Ngụy Thời đem mình mu bàn tay cấp Ngụy Hân nhìn một chút.
Bớt đen lấm tấm trên mu bàn tay khiến ánh mắt Ngụy Hân trầm xuống, bóng đen trong nháy mắt ngưng thực không ít.
Ngụy Thời nằm ở trên người Ngụy Hân, thân thể Ngụy Hân hóa thành sương loãng màu đen, tràn ngập phạm vi lớn chung quanh, Ngụy Thời vì để không lãng phí sức lao động, kiên quyết yêu cầu bản thân cũng muốn xuất công xuất lực, nhiều hơn một tay thì nhanh hơn một chút, ban đầu Ngụy Hân còn phản đối, cậu muốn để Ngụy Thời nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng sau đó Ngụy Thời mạnh mẽ yêu cầu còn có ánh mắt căm tức phẫn nộ, cậu đành phải nhượng bộ, nhưng mà cậu vẫn kiên trì để Ngụy Thời nằm ở trên người mình.
Kỳ thật, cũng không thể nói là thân thể, Ngụy Thời nhìn thân thể bằng sương của người kia, loãng đến mức có thể xuyên qua đó nhìn thấy bùn lầy.
Nói cách khác, đầu óc chỉ cần tưởng tượng bây giờ là nằm ở trên người Ngụy Hân, lại nghĩ một chút, đổi thân thể sương mù bây giờ thành thân thể bình thường lạnh băng mà lại cứng ngắc, sẽ cảm thấy đủ các loại sai, Ngụy Thời lắc đầu, chết tiệt, dưới loại tình huống này còn có thể suy nghĩ miên man, chẳng lẽ nói nhân loại cần liên tưởng, thế giới cần tưởng tượng.
Tay Ngụy Thời lại mò trong bùn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cát trong đồng hồ đã rớt hơn phân nửa.
Thời gian sắp không kịp rồi.
Ngụy Thời có chút nóng nảy, nhưng mà động tác của anh vẫn không bối rối, vẫn đâu vào đấy như vậy.
Bối rối không thể giúp bạn được gì, chỉ có thể kéo bạn vào sâu trong hỗn loạn, cuối cùng, thứ mà bạn có được chỉ có thể là thất bại.
Mà Ngụy Thời không thể chịu đựng được thất bại, nhất là Ngụy gia đợi hơn ba trăm năm mới đợi được một cơ hội như vậy.
Ngụy Thời mò mẫm, đột nhiên tay đụng phải một khối gì đó cứng cứng, anh lập tức nắm chắc cái khối cứng kia, lau sạch nước bùn dính trên đó, lại dùng quần áo bẩn bẩn tùy tiện lau hai cái, đây là cái tượng điêu khắc lớn khoảng bằng bàn tay, khắc một người phụ nữ đã lớn tuổi, nửa người trên trần trụi, vú khô quắt queo rũ xuống, bên dưới mặc một cái quần ống rộng, hai chân để trần.
Ngụy Thời kích động, mắt đỏ cả lên, chính là thứ này, anh đã tìm được, Ngụy Thời gọi Ngụy Hân một tiếng, sương mù bốn phía lập tức ngưng tụ lại thành một bóng người mơ hồ.
Ngụy Thời vội vã nói với Ngụy Hân nói, “Chút nữa là tốt rồi.”
Anh cắn đứt đầu lưỡi, phun một búng máu lên tượng gỗ kia, sau đó dùng đầu ngón tay thấm máu rồi vội vàng vẽ bùa, mãi cho đến khi vẽ xong sau lưng tượng gỗ và cả trên khuôn mặt, tượng gỗ bắt đầu động, liều mạng như muốn từ trong tay Ngụy Thời thoát ra ngoài, Ngụy Thời dùng sức nắm chặt, máu tươi hóa thành phù chú phát ra một luồng sáng trắng, đùng một tiếng, tượng gỗ vỡ nát thành mảnh nhỏ.
Ngay giây phút tượng gỗ bị hủy, toàn bộ gió trong trời đất bắt đầu cuồng bạo, bông tuyết màu đen cũng biến thành mưa đá đen, ùn ùn kéo nhau nện xuống, Ngụy Thời hoảng sợ, nơi này ngay cả chỗ nấp cũng không có, chỉ có thể trân mình ra chịu đựng thôi.
Ngụy Thời nhắm mắt lại, chờ đau nhức truyền đến trên người, nhưng mà đợi một chút vẫn không thấy, anh mở mắt ra, phát hiện trên đỉnh đầu mình tràn ngập một tầng sương mù đen rất dày, chắn mưa đá bên ngoài, chỉ có một ít nhỏ vụn băng nhỏ rớt xuống người anh mà thôi.
Yết hầu Ngụy Thời nghẹn một chút.
Gió bão mưa đá dường như cuồng hoan lần cuối, chỉ duy trì trong chốc lát, liền dừng lại.
Từ trong không trung truyền đến tiếng nức nở ai oán, như là có ai đó ở đây bi thương khóc hận.
Nhè nhẹ lọt vào tai.
Ngụy Thời lại không chú ý những thứ đó, toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt trên tầng sương mù dày xám đen che trên đỉnh đầu, vừa rồi lúc gió bão mưa đá cùng nhau công kích, sương mù vốn dày đến mức có thể ngưng tụ thành nước đã trở nên loãng rất nhiều, Ngụy Thời lo lắng nhìn kia đoàn sương mù kia, đợi cho nó lại biến thành hình người, anh vội vã hỏi, “A Hân, sao rồi?”
Ngụy Hân nhẹ nhàng bâng quơ trả lời một câu, “Không có việc gì.”
Ngụy Thời đương nhiên sẽ không cảm thấy cậu không có việc gì, nhưng mà, hiện tại cũng không phải lúc truy cứu có chuyện hay không, mắt trận đã phá, tất cả cũng phải chờ đến lúc ra ngoài rồi mới nói.
Ngụy Hân mang theo Ngụy Thời đến chỗ thân thể của mình, tụ lại một chút mưa đá, để Ngụy Thời ngồi ở bên trên, đồng thời, một đầu chui vào trong bùn lầy, phía dưới lập tức truyền đến tiếng rầm rầm rì rì, bùn lầy bị quấy, một thân thể bị bùn bọc lấy từ bên trong nhảy ra, Ngụy Thời nhìn tạo hình kia của Ngụy Hân, lại nhìn nhìn bộ dáng hiện tại của mình, không biết vì cái gì lại cười thành tiếng.
Có lẽ là bởi vì bọn họ rốt cục cũng chịu được trận kiếp này.
Không gian sụp đổ, hết thảy trước mắt hai người chậm rãi thay đổi bộ dáng, đất hoang trở lại, cỏ dại trở lại, tường đổ trở lại, bầu trời u ám cũng đã trở lại, ngay lúc Ngụy Thời không chịu nổi thở ra một hơi, một tiếng rít vang lên ngay bên lỗ tai, phía sau lưng anh tê rần, quay đầu vừa thấy, FML, một bà lão tóc bạc da mồi, già đến mức không ra bộ dạng gì, bộ mặt dữ tợn đứng ở phía sau anh, móng tay trên tay đen tuyền, vừa nhọn vừa dài, bà thấy Ngụy Thời, điên cuồng lao lại, móng tay suýt chút nữa sắp đâm thủng mặt Ngụy Thời.
Nhưng mà cũng chỉ là suýt chút nữa!
Ba trận pháp Ngụy Thời bày ở bên ngoài rốt cục vẫn không uổng phí, bà lão kia rất nhanh đã bị trận pháp ngăn lại, bà ta không cam lòng mà đập trái lao phải bên trong trận pháp, rất nhanh đã phá được một trận, rồi lại bị trận pháp thứ hai ngăn cản tiếp, loại tốc độ phá trận giống như xé giấy này thật sự rất nghịch thiên, mắt thấy bà lão này đã đột phá trận pháp thứ hai, đang bị vây bên trong trận pháp thứ ba, gần sắp lao tới.
Ngụy Hân đứng ở một bên rục rịch, Ngụy Thời nhanh chóng ngăn cậu lại.
Tuy rằng nhìn không ra, nhưng mà Ngụy Thời biết, vừa rồi ở trong mắt trận, Ngụy Hân tiêu hao quá nhiều sức, còn bị thương, giờ đã là nỏ mạnh hết đà, lại giao đấu với một đối thủ mạnh như thế, tuyệt đối không chiếm được lợi thế, tay trái Ngụy Thời cầm gỗ cây tật lê, tay phải cầm kiếm gỗ đào ngàn năm, làm một động tác, đó là phép thuật dùng để thỉnh thần chiếm thể, đồng thời, miệng Ngụy Thời cũng niệm “Thiên thần hạ phàm chú”.
Nhưng mà chuyện đời thường thường nằm ngoài ý người, lúc Ngụy Thời chuẩn bị sẵn sàng, nghiêm chỉnh đứng đợi, trực diện đối mặt với cường địch, bà lão hung ác ghê tởm cùng cực kia ngửa đầu hướng trời kêu thảm một tiếng, biến mất trong không khí, Ngụy Thời giật mình nhìn một màn này, vậy đã xong rồi? Thật sự xong rồi? Kết thúc? Ngụy Thời còn thật không thể tin được mình hóa ra cũng có loại vận may này, quả thực chưa từng xảy ra, thường thường hồi trước đều bị ngược nửa chết nửa sống sau đó mới rốt cuộc hết cơn bỉ cực đến hồi thái lai, bây giờ anh vẫn còn khỏe mạnh sờ sờ đứng đây, cách nửa chết nửa sống một khoảng khá xa.
Bởi vì lo lắng, Ngụy Thời lại đợi thêm một hồi, rốt cục xác định bà lão kia sẽ không xuất hiện nữa.
Anh thu gom mấy thứ đồ linh tinh trên mặt đất, bảy tảng đá kia đã bể nát vụn.
Hiện tại vấn đề duy nhất chính những thi thể chia năm xẻ bảy kia.
Ngụy Thời cau mày bắt đầu nghĩ biện pháp, cảm thấy nếu như có thể phóng hỏa, vậy là tốt nhất.
Lúc này, Ngụy Hân mở miệng, “Em có biện pháp.”
Ngụy Thời nhìn hắn, “Mau lên.”
Ngụy Hân đứng tại chỗ không động, giống như xuất thần, không quá bao lâu sau, âm khí chung quanh dày đặc lên, rất nhiều luồng khí xoay tròn chuyển động chung quanh, những tàn thi đó từng cái biến mất không thấy, mà ngay cả máu loãng thấm ướt cả tầng đất cũng được thanh lý sạch sẽ.
Ngụy Hân gọi tất cả quỷ hồn có chút đạo hạnh xung quanh tới.
Chờ chung quanh đều sạch sẽ, Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra, nói với Ngụy Hân, “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Ngụy Hân gật gật đầu.
Xe đưa bọn họ đến đây còn đứng tại chỗ chờ rước bọn họ trở về, lái xe nhìn thấy hai anh em Ngụy Thời giống như thấy được thân nhân, ánh mắt kia rõ ràng là chờ lâu lắm cuối cùng mới được giải thoát, khiến Ngụy Thời cười rộ lên.
Ngụy Thời ở trên xe gọi điện thoại cho Phương Chí, nói cho hắn biết, tất cả vấn đề anh đã giải quyết xong rồi, không cần phiền đến hắn.
Đồng thời, Ngụy Thời cũng bắt đầu gọi điện thoại cho sư phụ Từ lão tam, cho Ngụy Ninh, cho Trần Dương, cho lão Tiếu, thậm chí Phong lão nhân ở tít núi Bình Long, sự tình thành công, thanh kiếm treo trên đầu người Ngụy gia đã bị gỡ xuống, có lẽ là bởi vì lòng có cảm xúc, Ngụy Thời còn thật cảm thấy người mình nhẹ đi không ít, đương nhiên, điều này cũng có lẽ là ảo giác của anh, đồng thời anh cũng biết, bà lão chạy đến trước mặt anh hồi nãy chính là “Tổ bà” Đổng gia.
Rốt cục cũng xong.
Ngụy Thời trở về thôn Ngụy, thấy cụ Ngụy cùng với mấy người gia Ngụy gia thương lượng muốn xây lại thôn Ngụy trên diện rộng, bởi vì kiến trúc trước kia của thôn Ngụy, ví dụ như những pho tượng mãnh thú trên cửa, trên mái hiên vân vân, những cái đó cũng không thích hợp với thời đại bây giờ, bọn họ phải triệt tiêu hết tất cả những trận pháp mà tổ tiên bố trí ở thôn Ngụy, cũng như phải dời sông âm ra khỏi hang núi phía sau thôn, chỗ ở của người sống, âm khí nặng cũng không phải là chuyện tốt. Còn muốn trộm xử lý cho xong hố dưỡng thi ở chỗ Ngụy Thất gia, việc này là quan trọng nhất, hơn nữa vẫn phải đưa hồn phách tổ tiên Ngụy gia bị vây ở thôn Ngụy hơn ba trăm năm đi đầu thai nữa.
Từng chuyện từng chuyện nói ra, sự tình rất nhiều, rất phức tạp, nhưng mà trên gương mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười thoải mái.
Đây là cái nhẹ nhàng thoải mái mà thôn Ngụy chưa từng có qua.
Bọn Ngụy Thời mệt một hồi, trở về liền đi ngủ, ngủ đến trời đất mù mịt, mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.
Ba người, Ngụy Ninh, Ngụy Thời cùng Trần Dương xúm lại ăn cơm, cơm nước xong xuôi lại đánh bài.
Bài trên bàn cậu tới tôi đi, nói nói cười cười.
Đột nhiên, Ngụy Ninh hỏi Ngụy Thời, “Em định tính thế nào với Ngụy Hân?”
Miệng Ngụy Thời ngậm điếu thuốc chưa châm, anh rất thèm hút, nhưng mà Ngụy Hân lại không chịu cho anh hút thuốc, cho nên chỉ có thể làm bộ làm tịch thôi, anh đang tính toán nên đánh lá bài trong tay như thế nào, miệng mập mờ nói, “Tính toán cái gì?”
Ngụy Ninh bỏ một lá bài xuống bàn, “Lần trước anh nhìn thấy Ngụy Hân ở —— ”
Ngụy Thời sửng sốt một chút.
Trần Dương mới mặc kệ bọn họ đang nói gì, kêu Ngụy Thời đang đờ người ra, “Tôi đã sớm đã nhìn ra.”
Ngụy Thời lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cợt nhả nói, “Còn có thể thế nào, không thì cứ như vậy, dù sao nó cũng không rời khỏi tui, tui cũng không bỏ được nó.”
Ngụy Ninh cau mày, “Không thể miễn cưỡng như vậy được.”
Ngụy Thời lắc lắc ngón tay, “Anh sai rồi, em thật sự không miễn cưỡng.”
Ngụy Hân muốn làm anh em với anh, vậy làm anh em; muốn làm tình nhân với anh, vậy làm tình nhân.
Anh đã sớm giác ngộ, cũng đã sớm tiếp thu.
Anh vừa không muốn Ngụy Hân thương tâm, cũng không muốn chính mình khổ sở.
Ba người không nói tiếp về chuyện này, mà là chuyên tâm đánh bài, mãi cho đến khi bóng đêm buông xuống, một cái bóng, hai cái bóng, ba cái bóng đột ngột xuất hiện trong phòng, từng người đứng sau lưng mỗi người đang đánh bài kia, Ngụy Thời cầm bài trong tay, ngửa người đưa tay ra sau, hỏi người sau lưng, “Em nói nên ra lá nào?”
Người kia vươn ngón tay tái nhợt ra, chỉ chỉ lá K đỏ.
Ngụy Thời đánh lá K đỏ, thắng một ván.
_____
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kết thúc, ORZ, hơn một trăm vạn từ a, đã hơn một năm rồi a, rốt cục kết thúc!
Vốn muốn viết một chút cảm tưởng, nhưng móng vuốt của ta giờ đau quá, mấy ngày nay viết rất thuận, không cẩn thận một cái liền đánh rất nhiều từ, hiện tại hậu quả tới rồi. QAQ
Tóm lại, cám ơn các vị đã đọc văn này, không có các người duy trì sẽ không có thiên kết thúc này.
———-oOo———-