Du Nguyệt Minh chắn trước Sở Nhược Đình, ánh mắt hắn chẳng hề sợ sệt dù đối mặt với các cao thủ Phân Thần kỳ.
Hà Oánh sững sờ, bà bỗng cảm thấy con trai đã trưởng thành.
Bà giận dữ rút thương về rồi lẳng lặng rơi lệ.
Sở Nhược Đình như trút được gánh nặng lúc sát khí đáng sợ đè trên vai mình tiêu tan. Du Nguyệt Minh xoay người và nhét ngọc trai Tử Dương vào lòng bàn tay cô gái, “Nàng mau đi đi!”
Ngọc trai Tử Dương tỏa ánh sáng đỏ tím, sức nóng từ nó lan khắp tay nàng.
Sở Nhược Đình đưa mắt nhìn Du Nguyệt Minh.
Hắn vẫn tuấn tú nhưng giờ vạt áo hắn bẩn thỉu, búi tóc luôn gọn gàng cũng lòa xòa trên vai; trông hắn thật nhếch nhác.
“Nhân lúc cha mẹ ta chưa đổi ý thì nàng mau đi đi!” Du Nguyệt Minh không biết nàng đực mặt ra làm gì, hắn vội vã thúc giục.
Sở Nhược Đình cũng không thất thần được bao lâu.
Khoảnh khắc nàng đút ngọc trai Tử Dương vô túi chứa đồ, Bí Nguyên vốn bất động lại bất chợt há mồm kêu “haa”[1].
Ngay sau đó, nó banh cái miệng rộng như ngọn núi nhỏ.
Bí Nguyên to lớn mà hành động nhanh lạ thường. Khi hàm răng nhọn sắp nhai nát đầu Sở Nhược Đình, một cái bóng xanh đáp xuống lỗ mũi thở phì phò của nó.
Sở Nhược Đình giật mình, “Thanh Thanh!”
Thanh Thanh chưa biến thành Thanh Long nên cơ thể nhỏ xíu, nhìn nó y hệt cọng lông xanh mọc trên chóp mũi Bí Nguyên.
Thanh Thanh ở linh tuyền suốt mấy ngày qua, nếu Hà Cạnh biểu thúc không tìm nó thì bé rắn xanh đâu biết mẫu thân tới.
“Mẫu thân đừng sợ, con và cha sẽ bảo vệ người!”
Thanh Thanh nhảy loi choi trên lỗ mũi Bí Nguyên.
Bị Nguyên nhịn hết nổi bèn hắt xì; gió lốc nổi lên khắp thành Vân Thăng, hàng đống mái nhà bị thổi bay tứ tung.
Bí Nguyên: “Haa.”
Thanh Thanh “á” một tiếng rồi khoanh tay lắc đầu, “Cụ ơi, cụ không thể chửi rủa người ta nha!”
“Haa.”
“Cụ à, cháu biết mà! Nhưng mẫu thân là người tốt, mẫu thân sẽ trả đồ thôi!” Thanh Thanh quay sang Sở Nhược Đình, “Mẫu thân sẽ trả lại ngọc trai Tử Dương, đúng không?”
Sở Nhược Đình nào dám nói không, “Ừm, sau khi ma quân dùng xong, ta nhất định sẽ trả viên ngọc về cho chủ nó.”
“Haa.”
“Vâng vâng, được ạ.”
“Haa.”
“Cảm ơn cụ! Cụ mau ngủ đi, chúng cháu không làm phiền cụ nữa!”
Không biết Thanh Thanh trao đổi gì với con rùa khổng lồ mà nó lầm bầm vài tiếng rồi bò đi, cuối cùng nó vùi đầu vào đất và tiếp tục giả làm đồi núi.
Cảnh tượng trên khiến mọi người sợ chết khiếp.
Thanh Long dụ dỗ Bí Nguyên hùng dũng oai vệ lăn ra ngủ?
Lý Phúc dùng khuỷu tay thọc Lư Thường Xuân ở cạnh mình, “Chẳng phải hồi nãy ngươi bảo nếu Bí Nguyên nổi giận thì dư sức giẫm bẹp nhà chính Du gia bằng một chân à? Sao nó ngủ mất tiêu rồi?”
“Chắc do Thanh Long khuyên nhủ nó.”
“Khuyên thế nào?”
“Hội trưởng, ta không phải rùa thì sao biết được!”
“Ngươi nói xem lần này Thanh Long có biến lớn không? Giống hồi ở Tàng Bảo Lâu ấy?”
“Hội trưởng, ta không phải Thanh Long thì sao biết được!”
Hai người say sưa bàn tán, Tuân Từ chăm chú lắng nghe cạnh bên. Hắn chần chừ giây lát trước lúc tiến lên gia nhập cuộc nói chuyện, thanh niên lễ phép hỏi, “Hai vị tiền bối có thể kể vãn bối nghe chuyện phát sinh tại Tàng Bảo Lâu không?”
Lư Thường Xuân hớn hở vỗ tay, “Ta biết vụ này!”
Lý Phú vác ghế đến ngồi kế hắn, “Ngươi hỏi đúng người đấy. Nào nào nào, chúng ta sẽ kể chi tiết cho ngươi nghe. Nói không ngoa thì trận đại chiến kia đúng là rung chuyển đất trời, quỷ khốc thần sầu…”
Oo———oOo———oΟ
Tuy Du Nguyệt Minh gắng sức che chở nhưng sau khi quan sát tình hình, Sở Ngược Đình phát hiện mình khó mà an toàn rút lui.
Lâm Tiêu Phong mất sạch kiên nhẫn.
“Du thiếu chủ đã tự nguyện phản bội Du gia thì đừng trách ta nặng tay.” Ông ta tỏ vẻ khinh khi, “Trùng hợp là lão tổ chuẩn bị thảo phạt ma cung, ta sẽ tóm cổ ả yêu nữ để giết gà dọa khỉ!”
Lâm Tiêu Phong khí thế hừng hực, tay trái ông ta đột ngột phóng thích thứ sức mạnh hung tợn về phía Sở Nhược Đình lẫn Du Nguyệt Minh.
ẦM!
Cơn lốc dữ chưa kịp càn quét đôi nam nữ thì đã bị người khác tung quyền hóa giải.
Du Hạc Niên ngăn cản Lâm Tiêu Phong, đồng thời căm tức nhìn ông ta, “Lâm gia chủ làm gì thế?”
Lâm Tiêu Phong lạnh lùng mỉa mai, “Vừa rồi chính miệng Du gia chủ tuyên bố trục xuất Du Nguyệt Minh khỏi Du thị, bây giờ ngài lại cản trở ta truy bắt yêu nữ. Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
“Dông dài vô ích chi vậy?” Hai hàng lông mày mảnh của Nam Cung Lương nhíu lại, ánh mắt ông ta lướt qua biển người đang theo dõi trận chiến từ bên dưới. “Chúng ta đông người mà không chế ngự nổi một yêu nữ hèn mọn, chuyện này truyền ra ngoài khác gì trò cười cho thiên hạ!”
Dứt lời, Nam Cung Lương xoay lòng bàn tay phải và ba cây kim băng giá đen nhánh ló đầu giữa những ngón tay ông ta.
“Để ta đấu với yêu nữ trước!”
Sở Nhược Đình đeo khiên phòng ngự lên người Du Nguyệt Minh rồi đẩy hắn lẫn Thanh Thanh cho Hà Oánh, sau đấy nàng nhảy vào đám mây.
“Nhược Đình!”
Du Nguyệt Minh với Thanh Thanh tính hỗ trợ nàng nhưng Hà Oánh túm mỗi đứa một tay, bà nức nở với cặp mắt đỏ hoe, “Hai đứa nhóc chết tiệt không thể khiến ta bớt lo sao?”
Nam Cung Lương sở hữu tu vi ngang ngửa Sở Nhược Đình, song ông ta coi thường phụ nữ nên nghĩ Sở Nhược Đình sẽ chẳng tiếp nổi quá ba chiêu.
Hôm nay ông ta sẽ tiêu diệt nhuệ khí quân địch và phô trương sự oai phong của bản thân trước tu sĩ trong thiên hạ!
Nam Cung Hiên ngửa đầu thấy thế bèn hấp tấp nhắc nhở, “Tam thúc! Đừng coi khinh ả yêu nữ! Tu vi yêu nữ này…”
Tay Nam Cung Lương bắn kim vun vút.
Sở Nhược Đình cầm roi Thương Vân, nàng quất một cái là đánh bay đống kim. Vũ khí hai bên va chạm tạo thành tiếng “keng” chói tai vang vọng khắp bầu trời.
Thiếu nữ lợi dụng lúc Nam Cung Lương chưa hoàn hồn để chém một phát bất ngờ.
Nhát chém của nàng vừa trúng mục tiêu là phát ra tiếng nổ, dẫn đến linh khí cuồn cuộn trào dâng.
Nam Cung Lương mới định lấy thêm kim mà đã bị hất tung bởi đòn tấn công dũng mãnh, làm ông ta mất thăng bằng và rơi xuống linh hà.
Tiếng “ào” vang lên, nước sông bắn tung tóe.
Ai cũng ngỡ ngàng.
Nam Cung Lương và Sở Nhược Đình đều là tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ nhưng thực lực hai bên cách nhau một trời một vực. Trước mặt Sở Nhược Đình, Nam Cung Lương giống hệt con hổ giấy chả chịu nổi một đòn.
“…Hiên nhi, ban nãy cháu định nói gì về tu vi ả yêu nữ?” Nam Cung Lương gian nan bò khỏi con sông, mái đầu dính rong biển khiến vẻ ngoài ông ta chật vật cùng cực.
Nam Cung Hiên thở dài, “Chúng ta không thể coi tu vi yêu nữ này là thật.”
Hồi trước nàng mới Xuất Khiếu sơ kỳ đã đủ sức chém giết vượt cấp bốn tu sĩ Xuất Khiếu, hiện tại sức mạnh nàng gia tăng thì càng dễ cho Nam Cung Lương đo đất.
Nam Cung Lương thành tâm điểm của mọi ánh mắt đàm tiếu, ông ta thẹn quá hóa giận nên vung tay ra lệnh, “Bích Đăng, Lạc Thư, giết yêu nữ kia cho ta!”
Bích Lạc Song Anh tuân lệnh và nhảy vọt lên.
Lâm Tiêu Phong lăm le ra tay từ lâu, nếu giết yêu nữ ma cung thì ông ta có thể kể công với Lâm Thành Tử.
Song Du Nguyệt Minh lấy mạng mình ra đe dọa, Du Hạc Niên buộc phải chắn đường Lâm Tiêu Phong.
Thanh Thanh vừa ôm cổ Hà Oánh vừa khóc hu hu, “Tổ mẫu tha cho mẫu thân đi. Mẫu thân lợi hại lắm, về sau người oánh nhau với tổ phụ thì mẫu thân sẽ giúp người đập tổ phụ!”
Hà Oánh: “…”
Bích Lạc Song Anh là một cặp huynh muội.
Tu vi của muội muội Lạc Thư là Xuất Khiếu hậu kỳ, còn của ca ca Bích Đăng là Xuất Khiếu trung kỳ.
Sở Nhược Đình nặng nề nhìn hai người, tia sét tím cùng ý chí chiến đấu ngút ngàn quấn lấy roi Thương Vân.
Bích Đăng chẳng nói chẳng rằng, hắn chắp tay lại và một ngọn đèn đồng phát sáng rực rỡ xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn.
Thanh niên vừa uống một ngụm dầu là khí quanh thân đột nhiên bùng nổ. Bích Đăng đạp lên mây trời, hắn lao vun vút hệt một tia chớp! Hắn bay giữa không trung, tay phải nhắm thẳng đến cổ họng Sở Nhược Đình.
Trong lúc Lý Phúc và Lư Thường Xuân kể về đại chiến Tàng Bảo Lâu, vô số tu sĩ vây quanh họ để hóng chuyện.
Hai người thấy vậy liền giảng giải rất kịp thời, “Linh lực của Bích Đăng bắt nguồn từ ngọn đèn kia, nghe đâu nó được mô phỏng theo đèn Uẩn Hồn ở ma cung. Nó có công dụng tăng sức mạnh cho hắn trong thời gian ngắn.”
Cùng lúc đó, Lạc Thư tung quyển sách cuộn chứa bức tranh viết bằng chữ Thảo.
Nàng ấy rót linh lực vào tranh chữ, một trận pháp khổng lồ ầm ầm hiện lên rồi giam giữ Sở Nhược Đình.
Lý Phúc hào hứng giới thiệu, “Đây là pháp bảo gia truyền của Lạc Thư, sách Cẩm Tú Chức Vân[2]! Bên trong sách là bốn mươi hai trận pháp giam cầm được phụ trợ bởi ca từ thơ văn, kẻ địch khó mà hóa giải chúng.”
Mọi người đồng loạt ồ à.
Tuân Từ lo lắng hỏi, “Địch thủ mạnh vậy thì Sở Nhược Đình có khả năng thắng không?”
“Chắc chắn bại trận.”
“Bích Lạc Song Anh phối hợp ăn ý suốt bao năm, tu vi còn cách xa thánh nữ ma cung nên đảm bảo họ sẽ thắng.”
“Yêu nữ kia tan xương nát thịt là cái chắc.”
Mọi người còn đang mải thảo luận thì Từ Viện chợt chỉ tay lên trời và kinh ngạc thảng thốt, “Nhìn kìa!”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn bằng mấy lần hít thở, Sở Nhược Đình đã dùng hơn ba mươi lá bùa; tay nàng tung bay, thân mình di chuyển chớp nhoáng. Nàng lập tức tìm thấy mắt trận cho bốn mươi hai trận pháp của Lạc Thư, sau đấy tiêu hủy từng cái một. Còn Bích Đăng nhanh tới đâu cũng chẳng hơn được các chiêu thức tinh hoa mà Sở Nhược Đình tung ra.
Bích Đăng ăn một roi trên mặt, hắn giận dữ nói, “Ngươi có phải tu sĩ không đấy? Xài lắm chiêu trò hoa hòe hoa sói thế!”
Sở Nhược Đình tươi cười, “Sao hả? Đánh hụt nên tức à?”
Lạc Thư tức giùm huynh trưởng, nàng ấy mở sách Cẩm Tú Chức Vân rồi dùng cả hai tay tạo kết ấn phức tạp. Cô gái lẩm nhẩm, “Đình trung hữu kỳ thụ, lục diệp phát hoa tư. Phan điều chiết kỳ vinh, tương dĩ di sở tư.”[3]
Tiếng nói vừa dứt là một cây đại thụ che trời lấp đất mọc ra từ quyển sách. Tán cây rung lắc khiến lá rụng ào ào xuống dưới, biển lá cây ùn ùn bay đến chỗ Sở Nhược Đình.
“Ồ? Hóa ra là nho tu.”
Sở Nhược Đình ngạc nhiên nhưng tay phải vẫn múa roi khuấy đảo mây gió, chiêu thức của nàng mạnh mẽ và áp đảo tới mức lá cây bị nghiền thành bột. Các tu sĩ né không kịp nên tóc tai biến xanh lá ráo trọi.
“Trùng hợp là ta cũng am hiểu thơ ca.” Sở Nhược Đình linh hoạt xoay người rời khỏi mái nhà để nhẹ nhàng đáp xuống đất, đầu ngón tay nàng kẹp một lá bùa. “Ngươi khiến cỏ mọc đầy đầu mọi người thì ta sẽ mời anh hào thiên hạ uống một chén!”
Hai bàn tay Sở Nhược Đình chém mặt đất, khí của nàng lan tỏa khắp nơi theo hình vòng cung.
“Rầm” một tiếng, toàn bộ chén rượu trôi trên linh hà lơ lửng giữa không trung.
“Nhật lạc hồ ly miên trủng thượng, dạ quy nhi nữ tiếu đăng tiền. Nhân sinh hữu tửu tu đương tuý, nhất trích hà tằng đáo cửu tuyền!”[4]
Câu thơ hóa bùa chú, một trận mưa to trút xuống và rượu trong chén biến thành những mũi tên băng bắn ào ạt về phía Lạc Thư lẫn Bích Đăng.
Sở Nhược Đình hơi cử động là linh lực trong tay trái trào dâng tựa cơn hồng thủy, thế rồi nàng bất chợt tung chưởng. Đòn đánh này nhanh như sao xẹt và bóp méo không khí quanh nó, đồng thời phô bày trọn vẹn uy lực.
Hiện tại, Lâm Tiêu Phong, Du Hạc Niên, cùng Hà Oánh đều đứng ngoài quan sát cuộc chiến.
Tu vi Sở Nhược Đình thua bọn họ song chiêu thức, võ thuật, trận pháp, bùa chú – cả pháp khí nữa – của nàng làm họ hoa mắt chóng mặt.
Đòn tấn công từ Sở Nhược Đình vừa tàn nhẫn vừa ổn định giống sấm sét.
Hà Oánh nhìn mà vô thức reo hò, “Đánh hay!”
“Hay cái con khỉ!” Du Hạc Niên cáu gắt trừng mắt với bà.
Bích Đăng và Lạc Thư kinh hãi, bọn họ hoảng loạn đối phó cơn mưa mũi tên và cảm giác như bị dãy núi bạt ngàn đè lên người.
Gió gào thét, dãy núi sụp!
Tại sao?
Rõ ràng tu vi chẳng quá cách biệt nhưng tại sao đánh thua người ta?
Hai huynh muội chưa nghĩ ra đáp án thì ngọn roi, đòn đánh, mũi tên băng của Sở Nhược Đình đã rít lên cùng lúc. Hai người không thể đỡ đòn bèn hốt hoảng tránh né, cơ thể liên tiếp bị chém trúng khiến họ phun ra máu.
Sở Nhược Đình cũng chẳng biết giới hạn của mình nằm ở đâu.
Nàng chỉ cảm nhận được niềm vui chiến đấu; người con gái đứng trên mái nhà, mái tóc đen lẫn tà áo đỏ tung bay tự do giữa cơn gió lớn.
Tuân Từ ở bên dưới cùng những người khác, hắn dõi theo nàng với nội tâm chấn động và đôi mắt cay cay.
Thời thế biến đổi khôn lường trong mười năm, nàng đang đứng trên đỉnh cao mà hắn chẳng thể với tới. Việc duy nhất hắn đủ sức làm là lặng lẽ ngắm nhìn và lặng lẽ ngưỡng mộ.
Sở Nhược Đình cướp luôn đèn đồng của Bích Đăng và sách Cẩm Tú Chức Vân của Lạc Thư.
Tay trái nàng vuốt đèn đồng, miệng trêu chọc, “Ngọn đèn này hay phết, ta mang về cho ma quân nghịch chơi!” Tay phải nàng ước lượng cân nặng quyển sách, “Chất giấy khá ổn, ta sẽ tặng tiền bối làm bảng chữ mẫu.”
“Yêu nữ! Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!”
Bích Đăng và Lạc Thư giận tím mặt.
Ngay cả Bích Lạc Song Anh cũng bại trận dưới tay Sở Nhược Đình, Nam Cung Lương phẫn nộ đến mức gân xanh nổi đầy trán. Ông ta khắc nghiệt chất vấn Du Hạc Niên, “Du gia chủ tính khoanh tay đứng nhìn yêu nữ giở trò ngông cuồng à?”
Du Nguyệt Minh vội la, “Cha! Tha nàng đi mà!“
Du Hạc Niên trầm mặc mím môi.
Lâm Tiêu Phong hung hăng phất tay áo, ông ta lạnh nhạt nói những lời chả hề khách khí, “Du gia chủ cũng muốn ngu muội theo lệnh lang hả?”
Sở Nhược Đình đã tìm cơ hội chạy trốn mấy lần nhưng sức mạnh các tu sĩ Phân Thần kỳ làm nàng chẳng tài nào sử dụng bùa dịch chuyển.
Ba phe âm thầm đấu sức, không ai hé miệng nói lấy một câu.
Giữa lúc bầu không khí căng thẳng như thiêu đốt, một nam tử khôi ngô mặc trang phục gấm màu chàm bước qua cổng chính Du thị.
Sự uy nghi toát ra từ hắn và từ bước chân như của bậc đế vương. Toàn Du thị chìm vào tĩnh lặng, tất cả mọi người im phăng phắc tựa ve sầu mùa đông.
Kiều Kiều mặc bộ váy hồng phấn, nàng ta nở nụ cười rạng rỡ khi ríu rít bám lấy nam tử.
Sự vui mừng lóe lên trong mắt Lâm Tiêu Phong, ông ta tức khắc bay xuống để kính cẩn khom lưng thi lễ với người đàn ông mới tới, “Cung nghênh lão tổ đại giá quang lâm!”
Chú thích
[1] Cái tiếng rùa kêu này là mình tìm clip ghi âm tiếng rùa ngoài đời rồi đánh lại dựa theo những gì mình nghe được nhé.
[2] Gấm vóc dệt nên mây trời.
[3] Dịch nghĩa: Trong sân có cây lạ, lá xanh toả rạng ngời. Vịn cây hái nhành hoa, thấy trong lòng trống trải. Hai câu này trích từ một bài thơ cổ và chưa rõ tác giả là ai.
[4] Dịch nghĩa: Nắng tắt mả hoang hồ ly ngủ, đêm hôm đèn sáng trẻ vui cười. Rượu ngon sẵn có nên say khướt, một giọt ngày sau chẳng dễ xơi. Hai câu này trích từ bài thơ Thanh Minh Nhật Đối Tửu của Cao Trứ.