Dục Tiên Đồ

Chương 102: Nghịch tử



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tháp Tử Dương sụp, Sở Nhược Đình lẫn Du Nguyệt Minh phá hủy đỉnh tháp rồi lẩn vào mây trời.

Bốn phía rung chuyển dữ dội.

Sở Nhược Đình hãi hùng hỏi, “Nguyệt Minh, sao lại thế này?”

“Ta cũng không biết!” Mặt mũi Du Nguyệt Minh trắng bệch.

Hắn thuận lợi bước vô tầng chín và nhỏ một giọt máu của mình lên viên ngọc. Tuy lời nguyền tổ phụ để lại không bị kích hoạt nhưng giây phút hắn cầm ngọc trai Tử Dương, ngọn tháp bắt đầu lung lay; các bức tường phát ra tiếng động ầm ĩ, chúng nứt toác rồi đổ ầm xuống.

Rùa khổng lồ Bí Nguyên chậm rãi ngẩng cái đầu mọc đầy rêu xanh để nhìn hai người.

Nó đã ngủ say trăm năm, đây là lần đầu tiên Du Nguyệt Minh gặp linh thú giữ nhà trong gia phả. Hắn cứ tưởng Bí Nguyên được nuôi tại hồ nước giống sen Cúc Thủy của Hà thị, ai ngờ cơ thể nó lớn như đồi núi và người ta còn xây tháp Tử Dương trên mai rùa nữa.

Du Nguyệt Minh nhớ ra một việc, hắn nhíu chặt mày, “Hôm nay là Bách Hoa Thịnh Hội, có rất nhiều môn phái chính đạo và khách khứa tụ tập. Chỗ này ồn ào vậy thì cha mẹ ta chắc chắn đã biết!”

Hắn vừa nói vừa đưa ngọc trai Tử Dương cho Sở Nhược Đình. Đột nhiên, lông tơ trên gáy thanh niên dựng thẳng đứng, một luồng sát khí thâm độc bao phủ hắn.

“Nguyệt Minh! Cẩn thận!” Sở Nhược Đình nhanh tay nhanh mắt, tay trái nàng tung khiên vàng – một pháp bảo phòng ngự – còn tay phải kéo Du Nguyệt Minh ra sau mình.

Ba tiếng “phập phập phập” vang lên lúc ba cây kim bạc cắm vào khiên vàng.

Một nam tu tô son trát phấn cưỡi mây đến.

Nam tu giũ áo, ngón cái và ngón giữa của tay phải ông ta[1] kẹp cây kim làm từ băng đen, đôi mắt ông ta híp lại, “Yêu nữ ma cung to gan thật! Dám tới trộm báu vật của Du thị trước bao đấng anh tài khắp thiên hạ!”

Sở Nhược Đình giơ khiên phòng ngự trong lúc lôi Du Nguyệt Minh đến mái nhà thuộc Du thị.

Một tiếng răn đe cất lên gần đấy, “Nam Cung Lương! Ngươi mới làm gì đó? Suýt nữa là đả thương con trai ta rồi!”

Hà Oánh xuất hiện với cây thương hồng anh, mũi chân bà chạm chóp mái nhà còn gương mặt xinh đẹp vặn vẹo vì phẫn nộ.

Nếu hồi nãy Sở Nhược Đình không tung pháp bảo đỡ đòn, cây kim từ Nam Cung Lương đã đâm trúng gáy Du Nguyệt Minh.

Nam Cung Lương cười khẩy, “Ta mà không nhanh tay thì yêu nữ chạy mất còn gì?”

Vài cầu vồng vây quanh Sở Nhược Đình cùng Du Nguyệt Minh.

Sở Nhược Đình tập trung quan sát: ngoại trừ tên dùng kim Nam Cung Lương có tu vi ngang mình, nàng hoàn toàn…nhìn chẳng thấu những người khác.

Du Nguyệt Minh thì thào với cô gái, “Tên râu dê đứng phía đông là Lâm Tiêu Phong, gia chủ Đông Tô Lâm thị. Cặp nam nữ phía tây là hộ vệ thân cận của Nam Cung Lương, Bích Lạc Song Anh. Nữ tu cầm thương là mẹ ta, cái ông mặt đen sì đứng cạnh bà là…cha ta.”

Hắn không cần giới thiệu Hà Oánh với Du Hạc Niên, Sở Nhược Đình đã gặp qua hai người.

Bọn họ sở hữu tu vi cao hơn nàng quá nhiều, Sở Nhược Đình chưa từng thiếu tự tin thế này. 

Đúng lúc nàng lo sợ bất an thì có người nắm chặt tay trái nàng. Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn, đập vào mắt nàng là đôi mắt kiên định của Du Nguyệt Minh, “Đừng sợ, có ta đây!”

Oo———oOo———oΟ

Các đại cao thủ bao vây mái nhà, mọi người bên dưới ngửa đầu dõi theo.

Hôm nay Du thị tổ chức Bách Hoa Thịnh Hội, anh hào tứ xứ tề tụ nên mọi động tĩnh tại bữa tiệc đều được chú ý. Vào thời điểm này, bất kể chuyện gì phát sinh cũng sẽ lan truyền khắp Phù Quang Giới trong thời gian ngắn nhất.

Khi Lý Phúc lẫn Lư Thường Xuân thấy rõ diện mạo nữ tử áo đỏ, bóng ma tâm lý tức khắc trỗi dậy.

“Thánh nữ Vô Niệm Cung lại tới đập phá!”

Lư Thường Xuân vỗ đùi, “Tiếc cho đống nhà lầu nguy nga của Du thị quá! Sắp sập ráo trọi!”

Lần này đánh hội đồng Sở Nhược Đình không phải cái ngữ như Vương Cẩn, mà là gia chủ của tam đại thế gia! Là cao thủ Phân Thần kỳ hùng mạnh!

Từ Viện tiến lên vài bước, nàng ấy khiếp sợ nhìn lên mái nhà, nhìn người con gái diễm lệ trong tà áo đỏ. Hai mắt nàng ấy lộ vẻ vui mừng lúc báo cho Tuân Từ, “Đại sư huynh, là nhị sư tỷ! Tỷ ấy còn sống!”

Thập Cửu ôm chậu hoa mà cẩn thận nheo mắt nhìn, “Du thiếu chủ ở bên tỷ ấy, hai người…hai người nắm tay nhau kìa.”

Sắc mặt Tuân Từ vốn nhợt nhạt nay càng mất hết màu sắc.

Hắn mất tu vi nên thị lực thua xa trước kia.

Tuân Từ gắng sức nhìn về phía trời cao, hắn chỉ thấy bóng hình màu đỏ thấp thoáng chứ chẳng thấy rõ mặt mũi nữ tử.

Bóng người ấy tựa ngọn lửa cháy hừng hực, dường như nó đã len lỏi vào giấc mộng của hắn cả trăm ngàn lần.

Mắt thanh niên ươn ướt, cảm xúc phức tạp khó tả đan xen nỗi chua xót trong lòng hắn. Tâm trạng biến đổi kịch liệt làm Tuân Từ không thể kìm nén cơn ngứa nơi cổ họng, hắn ngồi ho sặc sụa trên xe lăn.

Từ Viện hấp tấp lấy đan dược, Thập Cửu đứng cạnh vỗ lưng sư huynh để giúp hắn thông khí.

Tuân Từ ho ra máu mới thấy trái tim dễ chịu hơn.

Hắn uống đan dược rồi hòa nhã lắc đầu với sư đệ và sư muội, “Ta không sao.”

Chính lúc ấy, phía sau có người gọi hắn, “Đại sư huynh.”

Thập Cửu với Từ Viện đồng thời quay đầu, hai người thấy Kiều Kiều liền trợn trừng mắt, “Ngươi tới đây làm gì?”

Kiều Kiều chả thèm bận tâm sự thù hận của bọn họ, nàng ta nhìn Sở Nhược Đình và nói ra những lời không biết là đang cảm khái hay đang ngầm hại người, “Đại sư huynh, nhị sư tỷ định bỏ trốn cùng Du thiếu chủ à?”

Tuân Từ không phủ nhận mình chua xót khi nghe Sở Nhược Đình ở bên Du Nguyệt Minh, nhưng dẫu vậy thì hắn vẫn vui mừng.

Hắn trầm ngâm đáp, “Du thiếu chủ là người lương thiện, ta rất yên tâm nếu Nhược Đình ở bên huynh ấy.”

Du Nguyệt Minh hiểu rõ nàng và hắn còn là ân nhân cứu mạng của Tuân Từ.

Kiều Kiều nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú tái nhợt, cặp mắt hạnh tràn ngập nghi hoặc, “Cô gái huynh nhớ thương suốt mười năm chọn người đàn ông khác mà huynh không ghen hả? Không căm hận sao?”

Tuân Từ ngước mắt nhìn nàng ta, ánh mắt hững hờ ấy như đang nhìn một người xa lạ chả có gì quan trọng.

“Kiều Kiều, nếu ngươi đã theo Nam Cung Hiên với Lâm lão tổ thì hãy sống cho tốt. Đừng lo nghĩ chuyện người khác.”

Dứt lời, Tuân Từ không nhìn nàng ta nữa, hắn gọi Thập Cửu với Từ Viện đi theo mình và tránh xa Kiều Kiều.

Kiều Kiều hoảng loạn dời mắt.

Tính nàng ta nhạy cảm tốt bụng, thậm chí không nỡ giẫm đạp ngọn cỏ ven đường hay thấy linh thú bị thương thì sẽ vô thức rơi lệ. Thế mà vừa rồi nàng ta lại cố ý khích Tuân Từ bằng ngôn ngữ ư?

Kiều Kiều siết chặt nắm đấm và đưa mắt nhìn bóng hình đỏ rực phía chân trời. Chính nàng ta cũng không biết lòng mình đang nghĩ gì.

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình căng thẳng chuẩn bị tinh thần đón quân địch.

Lâm Tiêu Phong mất kiên nhẫn nhíu mày, “Yêu nữ đã hiện thân thì hôm nay chúng ta sẽ trừ hại cho dân.”

Nam Cung Lương nói, “Trước khi yêu nữ chết, phải bắt ả giao nộp đống bảo vật mình cướp đoạt trong mười năm qua.” Ông ta nhướn mày rồi hùng hổ chất vấn, “Du gia chủ nên quản thúc lệnh lang chứ nhỉ? Thông đồng với yêu nữ thì còn ra thể thống gì?”

Gương mặt Du Hạc Niên sa sầm, ông trách cứ Du Nguyệt Minh, “Nghịch tử! Mau vác xác qua đây!”

Câu nói trên hàm chứa uy lực từ cao thủ Phân Thần kỳ, làm lục phủ ngũ tạng của Sở Nhược Đình lẫn Du Nguyệt Minh chấn động.

Lông mày Hà Oánh dựng đứng vì lo cho đứa con đang bị thương, bà sợ con mình dính líu đến ma đạo nên vội vã nói, “Nguyệt Minh, yêu nữ uy hiếp con phải không? Đừng sợ ả, có các vị tiền bối thì ả mọc cánh cũng chẳng thoát nổi!”

Du Nguyệt Minh nhìn những ánh mắt hướng về mình, hắn gom đủ dũng khí rồi nắm chặt tay Sở Nhược Đình và cất cao giọng, “Cha, nương, nàng không phải yêu nữ. Nàng là đạo lữ của con.”

Sở Nhược Đình kinh ngạc trợn tròn mắt, sao hắn dám tuyên bố mấy lời này trước mặt bàn dân thiên hạ! Nếu mọi người vu khống hắn câu kết ma đạo thì hắn phải làm sao?

Quả nhiên, Nam Cung Lương che miệng cười nham hiểm, “Ý Du thiếu chủ là muốn vứt bỏ chính đạo để theo đuổi tà ma hở?”

“Nam Cung Lương!” Hà Oánh giận dữ trừng mắt với ông ta. “Ngươi đừng đổi trắng thay đen, con ta chỉ bị yêu nữ mê hoặc thôi!”

Chuyện này dù sao cũng là chuyện nhà Du thị, Nam Cung Lương và Lâm Tiêu Phong đều bàng quan đứng nhìn.

Cơn thịnh nộ khiến mặt Du Hạc Niên đỏ bừng, ông nghiến răng nghiến lợi, “Nguyệt Minh, lại đây ngay.”

Sở Nhược Đình giật giật tay áo hắn rồi nháy mắt ra hiệu, “Không cần chung phe với ta đâu.”

Nàng đã vô cùng cảm kích hắn.

Vì viên linh thạch hắn bố thí cho nàng vào kiếp trước, lẫn sự che chở của hắn trong kiếp này.

Du Nguyệt Minh không dao động.

Nếu hắn bỏ đi, Sở Nhược Đình làm gì có đường sống khi đối đầu với cha mẹ hắn.

Du Nguyệt Minh chọc cho Du Hạc Niên tức đến mức đầu óc choáng váng.

Ông nổi trận lôi đình, tay phải ông triệu hồi thứ pháp lực hủy diệt đất trời khiến không khí xung quanh nổ lách tách. Du Hạc Niên gằn giọng, “Ngươi quyết tâm bảo vệ ả yêu nữ hả?”

Du Nguyệt Minh ngẩng cao đầu, bình tĩnh trả lời, “Cha, nàng là đạo lữ của con!”

“Giỏi, giỏi, giỏi lắm!” Du Hạc Niên tức giận nói ba tiếng “giỏi” liền tù tì. “Ngươi đã nhất quyết che chở ả thì từ nay về sau, ngươi không còn là con cháu Du thị! Du Hạc Niên ta không có đứa con trai câu kết ma tu như ngươi! Ngươi không phải thiếu chủ Bắc Lộc Du thị nữa!”

Hà Oánh kinh hãi quát, “Du Hạc Niên! Ông điên à?”

Tất cả tu sĩ chứng kiến ồ lên.

Du Nguyệt Minh nức tiếng khắp Phù Quang Giới: gia thế hiển hách và cực kỳ được tôn sùng. Bản thân hắn cũng nỗ lực chứ chẳng hề ăn chơi tráng tác; hắn là nhân tài kiệt xuất giữa đông đảo thanh niên ưu tú, tương lai hắn hết sức xán lạn. Chẳng lẽ hắn thật sự vứt bỏ phú quý lẫn địa vị mà hắn dễ dàng có được vì một yêu nữ ma tu?

Muôn vàn ánh mắt dừng trên người Du Nguyệt Minh, chờ đợi lựa chọn từ hắn.

Nội tâm Du Nguyệt Minh hỗn loạn khôn xiết.

Nhưng cái lắc đầu của Sở Nhược Đình lại giúp hắn trấn định.

Chàng trai ngẩng đầu và kiên nghị nhìn hai đấng sinh thành. Cuối cùng hắn hạ quyết tâm để vén vạt áo rồi quỳ xuống mái ngói bẩn thỉu, đầu gối hắn dính đầy bụi bẩn đen đúa.

“Phụ thân, mẫu thân, xin hãy tha thứ cho sự bất hiếu của hài nhi.”

Du Nguyệt Mình trịnh trọng dập đầu ba lần trước Hà Oánh và Du Hạc Niên. Hắn chần chừ giây lát trước lúc giơ tay tháo quan ngọc nạm vàng trên đỉnh đầu – vật tượng trưng cho thân phận thiếu chủ Bắc Lộc. Kế tiếp, hắn nhẹ nhàng đặt nó cạnh mình.

Mắt Sở Nhược Đình cay cay, nàng muốn ngăn cản hắn, “Nguyệt Minh! Ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Mái tóc đen của Du Nguyệt Minh bung xõa trên vai.

Mặt hắn trắng bệch khi nắm chặt tay Sở Nhược Đình, hắn khẳng định với cha mẹ mình bằng giọng cố chấp và kiên quyết, “Dù chẳng còn là thiếu chủ Du gia thì con vẫn sẽ bảo vệ nàng đến cùng!”

“Khốn nạn!” Du Hạc Niên tức ngực khó thở, ngón tay ông run rẩy chỉ vào hắn. “Ngươi là đồ nghịch tử! Nghịch tử!”

“Tại yêu nữ nhà ngươi hết–” Hà Oánh khóc lã chã, bà đột ngột ra tay dưới cơn phẫn nộ. Cây thương dài xé rách bầu trời và được bao phủ bởi thứ sức mạnh sắc bén của cao thủ Phân Thần kỳ. “Phập” một cái, nó đâm thủng khiên vàng phòng ngự.

Du Nguyệt Minh chắn trước mặt Sở Nhược Đình.

Mũi thương sắc nhọn cách hầu kết của hắn chưa đến nửa tấc, tua rua đỏ bay phần phật chói tai.

Hắn nhắm nghiền mắt rồi quyết tâm nói, “Nương muốn giết nàng…thì hãy giết con trước!”
Chú thích

[1] Trong bản gốc, động tác này được miêu tả bằng cụm “lan hoa chỉ”. Đây là một động tác hay thấy trong múa, trông khá yểu điệu nên hợp với kiểu nhân vật nữ tính như Nam Cung Lương.