Dục Tiên Đồ

Chương 101: Trộm ngọc



Sở Nhược Đình tính quát hắn dừng lại, song vừa nghe Nam Cung Hiên đả thương Du Nguyệt Minh thì những lời quan tâm lại thoát khỏi miệng nàng, “Ngươi bị thương ở đâu?”

“Không biết, ta thấy đau toàn thân.”

Du Nguyệt Minh cố tình chơi xấu, Sở Nhược Đình sẽ chịu thua nếu hắn lì lợm đeo bám.

Lòng bàn tay Sở Nhược Đình cảm nhận rõ bộ phận cương cứng của Du Nguyệt Minh dưới lớp gấm màu lam trơn bóng.

Lòng nàng như cuộn chỉ rối.

Du Nguyệt Minh lợi dụng thời cơ mà dán sát lưng nàng, hắn giam thân mình mềm mại kia trong vòng tay rộng lớn. Tay phải thanh niên thoăn thoắt luồn vô váy Sở Nhược Đình, hắn xắn quần trong cô gái rồi sờ soạng phần đùi ngoài.

Sở Nhược Đình biết tỏng ý đồ của hắn, người nàng cứng đờ khi hạ thấp giọng, “…Không làm bây giờ được!”

Ngoài việc xà nhà quá hẹp, cách ba trượng phía dưới là hai lính canh mải tán gẫu chứ chưa rời đi.

Tuy có lồng ẩn nấp nhưng ngộ nhỡ phát ra âm thanh…

Du Nguyệt Minh biết mình đang hành xử vớ vẩn.

Song hắn rất sợ.

Hắn sợ buông tay một cái thì Sở Nhược Đình lại mất tăm mất tích khiến hắn không thấy mặt nàng suốt mười năm ròng. Cô nương yêu kiều nằm trong lòng – bàn tay ngọc ngà còn vỗ về dương v*t – giúp Du Nguyệt Minh hạ quyết tâm, tay phải hắn lặng lẽ xâm nhập lãnh địa giữa hai chân khép chặt của nàng.

Du Nguyệt Minh thở dốc, ghen tuông chất vấn, “Tạ Tố Tinh được làm còn ta thì không được hả?”

Sở Nhược Đình ngớ người, “Liên quan gì đến Tạ Tố Tinh? Ta có làm với hắn trên xà nhà đâu.”

Câu này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Du Nguyệt Minh đố kỵ tới mức mắt đỏ ngầu. Tay trái hắn bóp chặt eo Sở Nhược Đình trong lúc tay phải vạch hai cánh môi âm hộ nõn nà. Thanh niên tìm kiếm nhụy hoa, hắn kẹp lại ngón trỏ lẫn ngón giữa rồi cắm vô trong.

Thân dưới đột ngột bị xâm phạm làm cả người Sở Nhược Đình đóng băng.

“Nguyệt Minh!” Tay phải nàng chống xà nhà, tay trái vòng ra trước để ấn xuống bàn tay hư hỏng của nam tử.

Hiển nhiên Du Nguyệt Minh đang nổi điên. Những ngón tay thon dài sạch sẽ vuốt ve vùng kín giữa hai chân nàng, chúng liên tục ra vào cái miệng nhỏ ấm áp.

Cơ thể mẫn cảm quá mức khiến Sở Nhược Đình dù không muốn thì vẫn chảy nước đầm đìa dưới tác động từ ngón tay hắn.

“Đừng…”

Nàng muốn ngăn cản hắn nhưng nào dám lên tiếng. Hai lính canh tháp bên dưới có tu vi khá cao, nếu gây ồn khéo sẽ bị phát hiện ngay dù có lồng ẩn nấp hay không. Chắc vì quá căng thẳng nên lúc ngón trỏ của Du Nguyệt Minh ấn mạnh âm vật, Sở Nhược Đình nằm trên xà nhà với cặp đùi run rẩy khi dòng nước trong suốt chảy ra. Dòng nước thấm ướt váy nàng rồi nhỏ xuống vài giọt dọc theo thanh xà.

Một trong hai lính canh thấy nước nhỏ giọt liền bối rối ngẩng đầu, “Tháp bị dột à?”

Sở Nhược Đình đang chìm đắm trong cơn sóng tình, câu hỏi kia khiến nàng kinh hãi ngừng thở, dẫn đến âm đ*o co thắt và siết chặt ngón tay Du Nguyệt Minh.

Hai lính canh rướn người quan sát; xà nhà nằm ở góc kẹt tối thui, lại có thêm lồng ẩn nấp nên họ chẳng thấy gì khả nghi.

“Trời trong xanh chứ có mưa đâu.”

Lính canh còn lại nói, “Chắc do lâu ngày không bôi dầu làm ẩm gỗ.”

Sở Nhược Đình thấy bọn họ chưa phát giác mình bèn khẽ khàng thở hắt ra. Bỗng nhiên, người nàng bị lật lại và phần giữa hai chân tiếp xúc không khí lạnh. Du Nguyệt Minh đẩy váy nàng đến eo, phơi bày đóa hoa non mịn ướt át.

“Đừng làm ở đây!” Sở Nhược Đình cuống quýt nhắc. Nàng quỳ rạp trên xà nhà chật hẹp, gan bàn chân dán lấy bờ mông tròn; tư thế này như đang âm thầm mời chào người ta.

Lửa dục bừng cháy trong Du Nguyệt Minh, hắn vén vạt áo và móc ra dương v*t thô dài nóng rực. Cái lỗ nhỏ trên quy đầu hăng hái tiết chất dịch trong suốt, thanh niên cọ xát bông hoa ướt đẫm vài lần rồi nóng vội cắm vô.

Khe hở nhỏ đã trải qua màn dạo đầu giúp hắn đâm lút cán mà chẳng gặp trở ngại gì.

Dù không muốn nhưng cuối cùng nhục dục vẫn chiếm hữu Sở Nhược Đình, nàng vừa nhắm mắt vừa cố gắng quỳ thật vững. Cùng lúc đó, cô gái cảm nhận dương v*t nóng hầm hập kéo căng con đường hẹp và lấp đầy mọi khoảng trống.

Hai người canh giữ tháp vẫn đang nói huyên thuyên.

Sở Nhược Đình nghe tiếng Du Nguyệt Minh thở gấp phía sau, xấu hổ với kích thích đan xen nơi nội tâm nàng.

Du Nguyệt Minh dốc sức xâm chiếm con đường sũng nước, tiếng nước chảy có nhịp điệu vang lên.

Nề nếp Du thị cực kỳ nghiêm khắc, đáng lẽ hắn là công tử thế gia thì cần tuân theo lễ giáo và không thể làm mấy trò dâm đãng thế này. Song khi đối mặt với Sở Nhược Đình, hắn vứt sạch đống phép tắc gia tộc lên chín tầng mây.

Du Nguyệt Minh vịn cặp mông tuyết trắng của nàng, hắn chậm rãi đâm thọc và nhẫn nhịn nói, “Nhược Đình, ta thừa sức cho nàng mọi thứ Tạ Tố Tinh cho nàng.”

Hắn tấn công quá tàn nhẫn, Sở Nhược Đình thấy từng ngóc ngách của nhụy hoa kêu gào vì ngứa ngáy.

Giọng nàng run run lúc hoang mang hỏi, “Nguyệt Minh…tại sao ngươi nhất quyết phải chọn ta?”

Du Nguyệt Minh nghe vậy liền bất động, chỉ chôn phân nửa dương v*t trong thân thể nàng.

Trên đời có hàng ngàn hàng vạn phụ nữ, nhưng ngoại trừ nàng thì mắt hắn chẳng thấy ai khác.

Hắn cũng giữ thói cuồng sạch trong chuyện tình cảm nên hắn chỉ thích một người cả đời; sự kiên trì ấy là niềm kiêu hãnh của Du Nguyệt Minh.

Cây gậy xâm nhập có phân nửa làm Sở Nhược Đình bứt rứt khôn xiết, cả người nàng trống rỗng. Thiếu nữ chau mày vặn eo như ngầm thúc giục thanh niên mau tiếp tục.

“Không phải nàng thì không được!” Du Nguyệt Minh hoàn hồn rồi hung hăng đâm thẳng vô nhụy hoa.

Quy đầu tiếp xúc cổ tử cung và kích thích nơi nhạy cảm nhất cơ thể nàng, Sở Nhược Đình nhịn hết nổi bèn lên đỉnh trong cơn run rẩy. âm đ*o bóp chặt dương v*t thô to khiến Du Nguyệt Minh sướng ngất ngây, hắn cấp tốc giã thêm chục lần nữa. Cái lỗ trên quy đầu co giãn rồi phun chất lỏng trắng vào tận cùng nhụy hoa, thứ dụ dỗ người ta đê mê.

Hai người cùng thở hổn hển.

Du Nguyệt Minh vẫn chôn sâu cái vật đàn ông trong cơ thể nàng. Hắn nằm trên tấm lưng gầy của người con gái và hôn gò má hồng dính đầy những sợi tóc rối, đồng thời năn nỉ, “Nhược Đình, hãy cho ta ở bên nàng.”

Sở Nhược Đình phân vân giây lát. Thế rồi nàng nhớ đến thân phận của hắn, nhớ đến Hà Oánh lẫn Du Hạc Niên, cả vị lão tổ Du thị chưa xuất quan nữa. Nàng bình tĩnh lắc đầu, “Đừng ép ta, hiện tại ta chẳng thể trả lời.”

Hai lính canh tháp vẫn đứng phía dưới, chả hề có ý bỏ đi.

Du Nguyệt Minh hụt hẫng, hắn thẫn thờ một hồi mới tận dụng tinh dịch làm chất bôi trơn để thọc vào rút ra lần nữa.

Làm cũng đã làm rồi, Sở Nhược Đình chẳng còn mắc cỡ; nàng vừa song tu với Du Nguyệt Minh, vừa kích hoạt Mị Thánh Quyết để trị thương cho hắn. Xà nhà không phải địa điểm lý tưởng nhưng nó khiến Du Nguyệt Minh sướng ngất trời và đạt cực khoái lớn nhất đời mình.

Hắn thỏa thuê hưởng thụ những gì Sở Nhược Đình trao tặng.

Bởi vì hắn không biết liệu đây có phải lần cuối cùng.

Một đêm đã trôi qua lúc vết thương của Du Nguyệt Minh lành hẳn và tu vi hắn sắp đột phá Xuất Khiếu. Tu vi Sở Nhược Đình cũng tăng chút ít, nàng hiện ở trạng thái sung sức nhất.

Ánh bình minh ló dạng chiếu sáng toàn bộ tháp Tử Dương.

Du Nguyệt Minh muốn làm tiếp nhưng Sở Nhược Đình đành cự tuyệt, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta phải đi lấy ngọc trai Tử Dương.”

Khi làm tình vào đêm qua, Sở Nhược Đình tiết lộ phần nào những việc xảy đến với mình trong mấy năm gần đây: tìm đủ mười món bảo vật thì nàng mới được phép thoát khỏi thân phận yêu nữ ma cung.

Dĩ nhiên Du Nguyệt Minh chả hy vọng nàng dính líu tới ma cung, hắn tức khắc bảo, “May biểu thúc truyền âm cho ta, chứ nàng một mình đi lấy ngọc trai Tử Dương là nguy to.”

“Tại sao?”

“Bên ngoài tháp Tử Dương không dựng kết giới phòng ngự vì sau núi là nơi tổ phụ ta bế quan. Tổ phụ đã nguyền rủa viên ngọc trai, nếu không có người thuộc dòng chính Du thị đụng vào thì kẻ trộm ngọc sẽ bị tiêu diệt bởi pháp lực mà tổ phụ lưu lại trên viên ngọc.” Du Nguyệt Minh gõ trán mình bằng ngón trỏ. “Ta sẽ giúp nàng lấy ngọc trai Tử Dương!”

Sở Nhược Đình cảm động lắm.

Tuy nhiên…

“Nguyệt Minh, ngươi làm vậy hình như hơi bị ăn cây táo, rào cây sung?”

Du Nguyệt Minh nắm tay nàng và hùng hồn đáp, “Ta là người của nàng mà! Việc ta giúp nàng chính là đạo lý.”

Oo———oOo———oΟ

Bách Hoa Thịnh Hội diễn ra vào hôm nay.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, khách khứa nối đuôi nhau qua cổng chính Du thị.

Du Hạc Niên tiếp đón khách, đồng thời truyền âm hỏi Hà Oánh, “Thằng ranh Nguyệt Minh chạy đi đâu thế?”

Hà Oánh cũng không biết.

Ngày quan trọng vậy thì sao thiếu chủ Du thị vắng mặt được. Trên hết, Du Hạc Niên với Nam Cung Lương đã giao hẹn rằng hôm nay họ sẽ bắt Nam Cung Hiên và Du Nguyệt Minh bắt tay hòa giải trước bàn dân thiên hạ.

Song từ hôm qua đến nay, Hà Oánh không thấy mặt mũi con trai mình. Bà dò la xung quanh thì biết người cuối cùng gặp hắn là đệ tử Thanh Kiếm Tông, thành thử bà lập tức đi hỏi Tuân Từ.

Tuân Từ hết sức bình tĩnh khi trả lời tu sĩ Phân Thần kỳ như Hà Oánh, “Du thiếu chủ nhận được truyền âm, có vẻ là chuyện gấp nên đi mãi không thấy về. Vãn bối cũng không biết huynh ấy đi đâu.”

Hà Oánh liếc Tuân Từ.

Chẳng biết con bà kết bạn với đứa ma ốm này hồi nào, bà phất tay áo bỏ đi vì nghĩ hắn không dám giấu giếm mình.

Hôm qua Hà Oánh bóp cổ Hà Cạnh để gặng hỏi quan hệ giữa Du Nguyệt Minh và Sở Nhược Đình. Hôm nay khó khăn lắm mặt ông mới bớt sưng, thế mà ông còn phải đứng đón khách tại cổng.

Đúng lúc Hà Cạnh thầm than số mình khổ thật thì ông thấy một cặp nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp cầm tay nhau bước xuống cỗ xe ngựa sang trọng.

Chàng trai tuấn tú quý phái, cô gái nhu mì yêu kiều; đây chẳng phải Nam Cung Hiên với Kiều Kiều sao?

Hà Cạnh giật mình thon thót. Ngẫm đi ngẫm lại, Nam Cung Hiên tới giải trừ hiềm khích với cháu ông, Kiều Kiều còn là đạo lữ của Nam Cung Hiên; khách đến thì chủ nhà sao có thể cư xử bất lịch sự.

Hà Cạnh vội cười niềm nở, “Nam Cung thiếu chủ, mời vào, mời vào.”

Ông tự động ngó lơ Kiều Kiều.

Đối phương là trưởng bối nên Nam Cung Hiên phải giữ thể diện cho người ta. Hắn hờ hững nói dăm ba câu với Hà Cạnh rồi dẫn Kiều Kiều vô nhà chính Du thị.

Du thị tổ chức tiệc ven hồ vào giữa trưa, mọi người chỉ được dạo chơi trong vườn linh hoa sau bữa tiệc này.

“Hiên nhi đến đây nào.”

Dưới mái đình hóng gió tao nhã thuộc nhà thủy tạ, Nam Cung Lương đang trò chuyện cùng Lâm Tiêu Phong. Ông ta thấy Nam Cung Hiên từ xa bèn mỉm cười gọi hắn.

Nam Cung Hiên chắp tay thi lễ với Lâm Tiêu Phong lẫn Nam Cung Lương, hắn nhíu mày, “Tam thúc, ta sẽ không hòa giải với Du Nguyệt Minh.”

Tu vi hai người tương đương, thế mà sau bảy ngày chiến đấu thì Du Nguyệt Minh suýt đập hắn bẹp dí. Không biết sao Du Nguyệt Minh lại đánh cược mạng sống vì một đứa con gái, hại hắn đến giờ chưa lành hết thương tích.

Gương mặt nữ tính của Nam Cung Lương sa sầm, ông ta bất mãn vung tay, “Hiên nhi, ta đã thỏa thuận xong xuôi với gia chủ Du thị. Cháu mà phản đối thì khác gì làm bẽ mặt chủ nhân Du gia.”

Nam Cung Hiên lặng thinh.

Nếu hắn khước từ, Nam Cung Lương sẽ mất mặt vô cùng.

Hồi lâu sau, hắn miễn cưỡng nhượng bộ, “Du Nguyệt Minh phải xin lỗi ta trước.”

Kiều Kiều nhón chân nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng hình quen thuộc. Lâm Tiêu Phong đứng trước mặt nàng ta, Kiều Kiều nở nụ cười ngọt ngào và réo rắt hỏi han, “Lâm gia chủ, bao giờ Thành ca ca mới đến?”

Lâm Tiêu Phong khinh thường Kiều Kiều tận đáy lòng.

Lão tổ mà không chọn Kiều Kiều làm đạo lữ thì nàng ta có tư cách đứng đây tán gẫu với ông ta chắc!

“Ngươi tự truyền âm đi.” Lâm Tiêu Phong lạnh lùng khịt mũi rồi rời khỏi nhà thủy tạ.

Người trong nhà thủy tạ đều nhìn về phía Kiều Kiều với ánh mắt săm soi xen lẫn tò mò.

Kiều Kiều cảm tưởng ánh mắt họ thiêu đốt mình, nàng ta chật vật cắn môi.

Sau cuộc đại chiến, Vương Cẩn đầu lìa khỏi xác; Cù Như tàn phế, chỉ có thể nằm trên giường và dùng đan dược kéo dài hơi tàn.

Lâm Thành Tử bận rộn luyện đan nhằm chuẩn bị cho đại hội phạt ma, Kiều Kiều truyền âm trăm lần thì hắn chỉ đáp lại một lần. Nam Cung Hiên sở hữu gia sản khổng lồ cần chăm sóc nên đâu thể theo nàng ta mọi lúc mọi nơi.

Kiều Kiều bỗng thấy cô đơn.

Nàng ta đến dự Bách Hoa Thịnh Hội cùng Nam Cung Hiên vì ba lý do. Thứ nhất, nàng ta muốn thư giãn nghỉ ngơi; thứ hai là để mở mang tầm mắt; thứ ba là tìm cơ hội tâm sự với Thành ca ca.

Nàng ta cứ cảm thấy Thành ca ca xa cách mình.

Chính nàng ta cũng chẳng hiểu nguyên do của sự lạnh nhạt ấy.

Nam Cung Hiên trao đổi vài câu với Nam Cung Lương, tới trưa thì Du Hạc Niên ra mời khách khứa ngồi xuống. Mọi người ngồi quanh linh hà nhân tạo, trên sông bày vô số mâm ngọc đựng linh tửu linh quả. Mâm ngọc trôi dọc sông, đồ ăn thức uống liên tục di chuyển một cách thú vị.

Khánh khứa đông đảo nhưng ai cũng nổi danh chốn giang hồ.

May Hà Cạnh chưa quên Thanh Kiếm Tông, ông bận trăm việc mà vẫn thu xếp chỗ ngồi cho Tuân Từ, Từ Viện, và Thập Cửu.

Ba người Thanh Kiếm Tông ngồi cạnh Lý Phúc với Lư Thường Xuân.

Lý Phúc đâu ngờ Tuân Từ là người tàn tật, ông tưởng mình nhìn không thấu tu vi đối phương. Ông hấp tấp chắp tay chào hắn, “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lư Thường Xuân phụ họa, “Thất lễ, thất lễ.”

“…”

Tuân Từ lúng túng đáp trả.

Hà Cạnh giới thiệu đôi bên, Tuân Từ chân thành cảm ơn, “Làm phiền Hà tiền bối lo lắng rồi.”

“Tuân tiểu hữu khách sáo quá.” Hà Cạnh lắc đầu. “Tiệc đông mà thiếu chủ chạy đi đâu ấy, không chiêu đãi khách đàng hoàng. Các ngươi đừng để bụng nhé.“

Tuân Từ định tiếp lời nhưng chiếc xe lăn bất chợt rung lắc và phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ. Hắn giữ chặt tay vịn rồi kinh ngạc nhìn khung cảnh bốn phía đong đưa.

Lý Phúc lẫn Lư Thường Xuân sợ hãi ôm cột trụ cạnh bên, “Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?”

Mặt nước rung chuyển mạnh gấp bội, con sông dâng trào và hất tung mâm ngọc cùng linh tửu linh quả.

Mọi người có mặt đều hoang mang, họ cố gắng ngồi vững để nhìn xung quanh.

Du Hạc Niên là gia chủ, ông mau chóng đập bàn rồi nhảy lên nóc nhà. Từ chỗ ông đứng chỉ thấy ngọn núi có tháp Tử Dương sụp đổ từng lớp một. Lấy ngọn tháp làm trung tâm, mặt đất quanh nó nứt toác và cây cối đổ ào ào; dường như có thứ gì muốn chui ra từ bên dưới đồi núi.

Ngọn núi chợt mở đôi mắt to tròn màu nâu.

Đôi mắt rộng mấy chục trượng, ai bị nó nhìn đều cảm nhận được nỗi sợ từ nguyên thần đang nằm sâu trong thức hải.

Một người hiểu biết rộng hãi hùng gào, “Đấy là linh thú giữ nhà đã ngủ say trăm năm của Du thị – Bí Nguyên[1]!”

Đất đá từ ngọn núi trút xuống như mưa giữa cát bụi mù mịt, một con linh thú giống rùa lộ diện. Gai nhọn mọc thẳng đứng trên mai rùa khổng lồ đầy rêu phong, chúng che khuất nửa bầu trời. Con vật ngửa đầu, cái miệng nhọn như chim thét một tiếng dài. Giọng nó tựa sấm sét, kích động biển mây lẫn khu rừng bạt ngàn và làm lá cây bay tứ tán.

Con quái vật kềnh càng che mất thái dương rực rỡ, nhấn chìm nhà cửa Du thị vào bóng râm.

Hà Oánh nhảy lên mái nhà lợp ngói, bà bước tới bên Du Hạc Niên và hoảng hốt hỏi, “Sao tự dưng Bí Nguyên lại thức tỉnh? Chẳng lẽ cha sắp xuất quan?”

“Không!”

Du Hạc Niên phẫn nộ cùng cực, “Có kẻ trộm ngọc trai Tử Dương!”
Chú thích

[1] “Bí” (赑) là một loài vật giống rùa, “nguyên” (鼋) là chỉ con ba ba.