Sở Nhược Đình chẳng nấn ná lâu.
Nàng lo sợ khôn xiết cho Tống Cư.
Ban đầu, cách Tống Cư hành xử khiến nàng ngờ vực; nhưng tâm hắn hướng tới chính đạo và hắn cũng không làm chuyện có lỗi với nàng. Trải qua sự kiện này, nàng không khỏi nhìn hắn bằng con mắt khác.
Sở Nhược Đình mới bước vào ma cung đã nghe tiếng Hách Liên U Ngân truyền đến chiếc khuyên tai mạ vàng vốn im lặng bấy lâu, “Mau tới chính điện.”
Giọng hắn lạnh băng không cảm xúc.
Toàn thân Sở Nhược Đình như bị đông lạnh, nàng cảm thấy có điềm chẳng lành.
Không lẽ sự việc bại lộ nên ma quân tính bắt nàng hỏi tội?
Sở Nhược Đình kìm nén cơn hoảng loạn rồi nhanh chân đến chính điện, nàng chả dám dùng thần thức nhìn trộm tình hình bên trong.
Nàng cúi đầu bước qua cửa và khom lưng chào.
Nền gạch xanh sáng tới mức phản chiếu bóng người cũng như gương mặt bất an của nàng.
Khắp nơi yên tĩnh.
Bên trong đại điện âm u trống trải, lư hương tròn bằng đồng tỏa sương khói lượn lờ với mùi hương nồng làm người ta khó thở.
“Thánh nữ chịu đến rồi à.”
Cái giọng nham hiểm của Độc Mỗ đột ngột vang lên.
Sở Nhược Đình chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên mười chín bậc thang ngọc trắng. Nàng thấy Hách Liên U Ngân mặc bộ trang phục đỏ sậm lỏng lẻo, hắn nhàn nhã chống tay lên trán và dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tống Cư lẫn Kinh Mạch bị trói cạnh nhau trên bậc thang.
Độc Mỗ đứng gần đấy với nụ cười ma quái.
Trái tim Sở Nhược Đình như rớt xuống vực sâu.
Nàng quét mắt một vòng đại điện, kinh ngạc nói, “Độc Mỗ làm gì thế? Kinh Mạch thiếu hồn phách, nếu chàng nói năng vô lễ với Độc Mỗ thì ta sẽ xin lỗi thay chàng.”
Độc Mỗ giật dây leo Xà Anh trên người Huống Hàn Thần, miệng châm chọc, “Thánh nữ quan tâm mỗi thánh sứ và mặc kệ Tống Cư hả?”
Sở Nhược Đình ngạc nhiên hỏi lại, “Sao ta phải quan tâm kẻ chẳng dính dáng đến mình?”
Huống Hàn Thần mím môi.
Nội tâm hắn vừa tán thưởng sự bình tĩnh của Sở Nhược Đình, vừa vô thức cảm thấy buồn bã.
Nàng quả thật vô cùng tỉnh táo.
Chả cần ai nhắc nhở đã cấp tốc chối bỏ mọi quan hệ với hắn.
Độc Mỗ chế nhạo, “Chẳng phải hồi trước thánh nữ tính thu nạp hắn làm thánh sứ sao?”
Sở Nhược Đình cười, “Ta ngày nào cũng muốn thu nạp nam tu tuấn tú làm thánh sứ. Trông hắn tầm thường thế thì sao ta nhớ nổi.”
“Thánh nữ hết uy hiếp rồi cấm ta bắt hắn làm người thử thuốc, bây giờ lại nói chẳng nhớ nổi mà không thấy mâu thuẫn à?”
“Ta thật sự không nhớ.”
Sở Nhược Đình quyết phủ nhận, Độc Mỗ nắm chặt gậy đầu rắn và nghiến răng nghiến lợi tố cáo với Hách Liên U Ngân, “Ma quân! Một tháng trước, chính mắt lão nô thấy thánh nữ ăn trộm đèn Uẩn Hồn!”
Hách Liên U Ngân vừa nghe ba chữ “đèn Uẩn Hồn” liền lạnh lùng liếc Sở Nhược Đình, hắn chau mày, “Ngươi động vào ngọn đèn?”
“Làm gì có chuyện đấy!” Sở Nhược Đình bình chân như vại. “Độc Mỗ và ta bất hòa đó giờ, bà ta đang ngậm máu phun người. Đèn Uẩn Hồn vẫn được thờ phụng tại chỗ cũ, ma quân không tin thì cứ đích thân kiểm tra!”
Độc Mỗ chỉ Huống Hàn Thần, “Nếu ngươi không trộm đèn, sao hắn phải tình nguyện làm người thử thuốc của ta?”
Sở Nhược Đình đáp, “Độc Mỗ thích lấy người sống thử thuốc, biết đâu hắn bị bà hiếp bức?”
Ngón tay Hách Liên U Ngân nhẹ nhàng gõ thái dương.
Đầu hắn đau như sắp nứt toác, màn tra tấn từ xích Phụ Hồn quá khó chịu.
Hắn bực bội ngắt lời hai người, “Đầu đuôi câu chuyện là sao, Độc Mỗ nói trước đi.”
Sự căm phẫn lấp đầy Độc Mỗ, bà ta cất cao giọng trả lời Hách Liên U Ngân, “Câu chuyện đơn giản lắm ạ. Thánh nữ phóng thích đội quân tiền tiêu phe chính đạo do lão nô bắt giữ! Không những vậy, Kinh Mạch và Tống Cư còn là đồng phạm! Ba kẻ này là tu sĩ Vô Niệm Cung, thế mà lúc chính đạo tấn công, bọn chúng đã chẳng giúp đỡ còn bắt tay với địch. Quả là bụng dạ khó lường! Lão nô hoài nghi Lâm Thành Tử đã mua chuộc bọn chúng từ lâu và chúng đang lăm le hãm hại ma quân!”
Sở Nhược Đình thoáng biến sắc, nàng đang định phản bác thì Huống Hàn Thần đã giành trước, “Ma quân, Độc Mỗ, tiểu nhân nói rồi, một mình ta làm việc này chứ không liên quan gì đến Kinh Mạch lẫn thánh nữ!”
Dù bị trói gô song lời lẽ của hắn vẫn hết sức kính cẩn.
“Nói bậy!” Độc Mỗ nhìn chòng chọc Huống Hàn Thần, hung hăng vạch trần, “Tán tu Nguyên Anh như ngươi sao đủ sức cởi bỏ dây leo Xà Anh của ta!”
Huống Hàn Thần giải thích, “Ta lợi dụng những lần ghé thăm Huyền Sương Cung để trộm vài món đồ của thánh nữ, chúng bao gồm lồng ẩn nấp, Bách Linh Đồ, đao Kim Cang.”
“Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp thế?”
Thời gian qua, Độc Mỗ ở chung với Huống Hàn Thần nên thật lòng có chút thương tiếc thằng nhãi này; suy cho cùng, hắn là người thử thuốc bà ta ưng ý nhất. Độc Mỗ thở dài với bàn tay đặt trên gậy đầu rắn, bà ta nheo mắt lúc chân thành khuyên, “Tống Cư, ngươi đừng bị dụ dỗ bởi lời ngon tiếng ngọt của Sở Nhược Đình. Ả chẳng cho ngươi cái gì đâu, ban nãy ta còn thấy ả mây mưa với một nam tu khác trong lồng ẩn nấp. Sở Nhược Đình quen thói lăng nhăng, trêu hoa ghẹo nguyệt, đứng núi này trông núi nọ… Ngươi đánh cược mạng sống để giúp ả thì có ích gì?”
Hách Liên U Ngân đột nhiên trợn trừng mắt, ánh mắt hắn như phóng đao về phía Sở Nhược Đình.
Kinh Mạch ngơ ngác quay đầu, “Sở Sở? Nàng mây mưa với ai?”
Sở Nhược Đình cười cứng ngắc, “Ta…ta chơi đùa tí thôi.”
Huống Hàn Thần là người đầu tiên nhận ra có hiểu lầm ở đây, hắn cúi gằm đầu và chậm chạp nói bằng cái giọng khàn khàn, “Độc Mỗ hiểu lầm rồi, việc này thật sự không liên quan đến thánh nữ. Ta có mối quan hệ sâu xa với Thanh Kiếm Tông mới thả bọn họ, chứ nào cố tình giúp ai.”
Nụ cười cứng đờ còn treo y nguyên trên môi Sở Nhược Đình. Lòng người con gái dậy sóng dữ dội khi vừa nhìn chằm chằm mặt đất vừa nghe hắn nhận hết lỗi lầm về mình, nàng khổ sở nghĩ giải pháp vẹn toàn.
Đương nhiên Độc Mỗ không tin lý do của Huống Hàn Thần, “Ngươi nói mình quen biết Thanh Kiếm Tông hả, được thôi, để ta hỏi ngươi mấy câu.”
Hồi xưa bà ta từng tìm kiếm ngàn chất độc tại Ba Thục suốt một thời gian dài, thành thử bà ta khá hiểu biết tông môn đệ nhất Ba Thục thuở đó.
Độc Mỗ hỏi liên tiếp vô số vấn đề, Huống Hàn Thần đáp đúng hết.
Sở Nhược Đình sửng sốt, nàng trộm liếc hắn.
Hách Liên U Ngân lười nghe hai bên dông dài, hắn bực tức vì bọn họ quá ồn ào. Ma quân gắt gỏng phán, “Chuyện nhỏ xíu vậy mà việc gì phải la hét ầm ĩ trước bản tọa, tử hình ngay tại chỗ đi.”
Hắn là ma quân chứ không phải kẻ chỉ biết nghệch mặt xem bọn họ tranh cãi giống Kinh Mạch.
Trước đây Sở Nhược Đình từng nài nỉ hắn thả người, bởi vậy hắn đã sớm đoán được đầu đuôi câu chuyện. Sở Nhược Đình chắc chắn đã nhúng tay vào nhưng sự ích kỷ trong Hách Liên U Ngân lại không muốn Độc Mỗ bắt chẹt nàng vì vụ này; hắn cũng để ý thể diện bản thân nên chẳng thiên vị nàng ra mặt được. Tống Cư đã nguyện ý gánh vác hết thảy lỗi lầm thì cứ bắt hắn chịu tội.
“Xin ma quân giơ cao đánh khẽ!” Kinh Mạch là người lo lắng nhất, hắn quỳ xuống van nài, “Ma quân, Tống Cư…Tống Cư tốt lắm! Lần này hắn phạm lỗi thật nhưng tội hắn không đến mức phải chết! Hắn…hắn là bạn thuộc hạ, thuộc hạ nguyện chia sẻ hình phạt cùng hắn.”
“Kinh Mạch!” Sở Nhược Đình trừng mắt nhìn hắn, nàng rít, “Chàng đừng làm loạn nữa.”
Hách Liên U Ngân lãnh đạm liếc Sở Nhược Đình bảo vệ Kinh Mạch, trông hắn cực kỳ không vui.
Hắn giơ một chân rồi gác tay lên đầu gối, sau đấy dướn người về trước và thẳng thừng vạch trần, “Hắn còn không cho ngươi thấy khuôn mặt thật mà cũng gọi là bạn bè?”
Kinh Mạch ngu ngơ hỏi, “Khuôn mặt thật gì cơ?”
Sở Nhược Đình với Độc Mỗ cũng mù tịt.
Hách Liên U Ngân khinh miệt nhìn Huống Hàn Thần, “Các ngươi không nhận ra kẻ này đã thay đổi dung mạo à?” Dứt lời, tay hắn búng ra pháp lực.
Huống Hàn Thần sợ điếng người.
Hắn cảm tưởng có cơn gió lạnh cóng quét ngang mặt, hắn hoảng sợ nhìn Sở Nhược Đình theo bản năng.
Bốn mắt giao nhau, đồng tử Sở Nhược Đình co thắt lại.
Huống Hàn Thần như ngã vào động băng.
Hắn muốn che mặt song hai tay bị dây leo Xà Anh trói, không trốn tránh được nên hắn buộc phải cúi gằm đầu.
Hết rồi…
Mọi thứ kết thúc rồi.
Hắn có chết thì Sở Nhược Đình cũng chẳng tiếc nuối hay áy náy vì hắn.
Sở Nhược Đình đứng sững tại chỗ, nàng hoàn toàn không thể che giấu nỗi khiếp sợ.
Gương mặt quá đỗi khôi ngô kia vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trong trí nhớ, mặt hắn luôn tỏa ra nét phong lưu đậm chất quỷ quái chứ nào uể oải thiếu sức sống như hiện tại?
Rốt cuộc hắn là Tống Cư, hay là…Huống Hàn Thần?
Hay biết đâu Tống Cư chưa bao giờ tồn tại.
Người luôn cung kính với nàng, người hiểu chuyện và rất chu đáo, vốn là Huống Hàn Thần!
Đúng rồi, gã họ Huống sở hữu ngàn bộ mặt. Hắn theo công pháp tà ma dẫn đến việc tu luyện giậm chân tại chỗ, do đó hắn rất hay xài mấy nhạc cụ màu mè hoa lá.
Những hồi ức mà Sở Nhược Đình cố ý vứt bỏ dần sống lại, chúng ùn ùn kéo đến cùng nỗi oán hận đóng bụi dày. Ánh mắt cô gái trói chặt Huống Hàn Thần trong lúc vô vàn cảm xúc phức tạp sôi sục nơi đáy lòng nàng. Hèn chi nàng thấy hắn khó ưa, không phải vì nàng có thành kiến mà vì kẻ núp sau chiếc mặt nạ kia là một tên khốn nạn tột độ!
Sắc mặt Hách Liên U Ngân vặn vẹo dữ dội.
Hắn thấy Sở Nhược Đình mất hồn mất vía nên thầm chửi: Lại thêm một gã tiểu bạch kiểm!
Kinh Mạch không hiểu sao Tống Cư bỗng thay hình đổi dạng, song hắn hiểu ánh mắt phẫn nộ lẫn căm hận của Sở Nhược Đình.
…Tại sao?
Tống Cư tốt vậy thì Sở Sở nên bảo vệ hắn chứ?
Kinh Mạch vừa sợ hãi vừa hoang mang.
Mọi người ở chính điện mang các suy nghĩ khác nhau, Độc Mỗ cười gằn đánh vỡ sự im lặng.
Bà ta hung dữ nói, “Tống Cư, ngươi giỏi thật đấy, che mắt ta một cách hoàn hảo suốt bấy lâu. Chắc thánh nữ đã biết dung mạo thật của ngươi ngay từ đầu, chứ không sao lại đòi ngươi làm thánh sứ nhỉ?”
Huống Hàn Thần dần hoàn hồn.
Hắn tuyệt vọng cúi đầu, “Thánh nữ chưa hề cho ta làm thánh sứ. Ngài ấy không biết gì cả, một mình ta làm hết mọi việc.”
Hắn vẫn khăng khăng như thế.
Tình trạng đã tới nông nỗi này thì Huống Hàn Thần cũng không nghĩ ra biện pháp nào.
Hắn chẳng dám dùng cái mặt này để đối mặt với Sở Nhược Đình.
Mất đi lớp vỏ Tống Cư làm hắn như bị lột sạch trước mặt nàng, ngay cả linh hồn cũng phơi bày cho thiên hạ thấy.
Câu nói từ hắn làm Sở Nhược Đình nhìn hắn bằng ánh mắt giá rét, cứ như nàng khao khát dùng ánh mắt mình thọc xuyên người hắn.
Sao hắn lại là Huống Hàn Thần? Sao hắn có thể là Huống Hàn Thần?!
Nàng cứ tưởng hắn đã chết ở xó xỉnh nào đó nhưng ai ngờ hắn luôn sống bên nàng mà âm thầm nhìn trộm, thăm dò, trợ giúp.
Sở Nhược Đình có thiện cảm với Tống Cư, song nếu Tống Cư và Huống Hàn Thần là cùng một người thì chút thiện cảm ấy đã bị cơn giận mãnh liệt nhấn chìm xuống sông.
Nàng thờ ơ xoay người rồi cười cợt với Độc Mỗ, “Ta xin nói thật nhé, Tống Cư là kẻ thù của ta. Ta hận hắn thấu xương thì sao chịu hợp tác với hắn để thả đám tu sĩ chính đạo?”
Huống Hàn Thần lảo đảo trước hai tiếng “kẻ thù”.
Độc Mỗ sững sờ, “Thánh nữ có ý gì?”
Khóe miệng Sở Nhược Đình giật giật, nàng bảo Hách Liên U Ngân, “Ma quân biết ta tới Vô Niệm Cung vì Kinh Mạch, nhưng thật ra đấy chỉ là một trong những nguyên do. Năm đó, ta bí mật bày kế vạch trần bộ mặt thật của kẻ thù trước bàn dân thiên hạ, cuối cùng lại có kẻ xen vô phá đám và khiến ta bị lục soát linh hồn!” Sở Nhược Đình giơ tay chỉ thủ phạm. “Linh hồn bị lục soát là giả nhưng ta vĩnh viễn ghi nhớ nỗi thống khổ, bất lực, cùng hận thù vào khoảnh khắc ấy! Mà kẻ đầu sỏ sau màn phá đám năm xưa chính là hắn–”
Mặt Huống Hàn Thần cắt chẳng còn giọt máu, hắn không nghe thấy cả tiếng tim mình đập.
Quá khứ hắn muốn chôn giấu được đào ra.
Hắn không phân biệt nổi rốt cuộc người bị hành quyết là Sở Nhược Đình hay là hắn.
Sở Nhược Đình đau khổ thì hắn cũng không thể thoải mái. Thậm chí vào đêm khuya tĩnh lặng, mỗi lần nhớ lại sự kiện đó là hắn khó chống đỡ mặc cảm tội lỗi. Chẳng ai đủ sức không phạm sai lầm cả đời, quá trình trưởng thành của một người là lần lượt phạm lỗi rồi lần lượt sửa lỗi. Tuy nhiên, chính hắn còn không biết cách bù đắp sai lầm mình gây ra cho Sở Nhược Đình.
Huống Hàn Thần thật lòng hối hận.
Vì vậy hắn đành dùng lớp vỏ “Tống Cư” để lén lút tiếp cận nàng, để học cách yêu thương và trân trọng.
Sở Nhược Đình chả thèm nhìn vẻ mặt hồn xiêu phách lạc của hắn.
Nàng nhíu mày, đôi mắt tràn ngập nỗi căm thù tận xương tủy, “Kẻ này đã làm nhiều việc ác ở Phù Quang Giới, tiếng thối bốc mùi khắp nơi. Hắn là tên tiểu nhân bụng đầy mưu mô! Hắn thay hình đổi dạng để lẻn vào Vô Niệm Cung thì biết đâu lại muốn ám hại ta lần nữa?”
Huống Hàn Thần ngẩn ngơ.
Trong lòng nàng, hắn đê tiện thế sao?
Không phải.
Không phải vậy.
Hắn không muốn hại nàng.
Huống Hàn Thần ngước mắt nhìn nàng qua phần tóc rối bù rủ xuống từ thái dương, hắn há to miệng giải thích, “Nhược Đình, ta…”
“Câm mồm!”
Ánh mắt Sở Nhược Đình sắc bén khi lật tay tát hắn chan chát.
Nàng quát lớn, “Ngươi xứng gọi tên ta à?”
Cú tát làm đầu Huống Hàn Thần lệch hẳn sang một bên; dòng máu ấm chảy ra từ mũi hắn, cái má trắng như ngọc hiện rõ dấu bàn tay.
Giống hệt ngày hắn bắt cóc nàng khỏi Thanh Kiếm Tông, nàng cũng cho hắn ăn tát trên thuyền bay.
Cơn đau nhức hồi đó lưu lại má hắn tới tận bây giờ.
Kinh Mạch luống cuống can ngăn, “Sở Sở! Đừng…đừng đánh Tống Cư, hắn bị thương…”
Sở Nhược Đình trừng mắt một cái là Kinh Mạch im bặt.
Hách Liên U Ngân lạnh nhạt nhìn những gì diễn ra bên dưới, hắn đang bận sắp xếp lại mối quan hệ giữa mấy người bọn họ.
Mặt Huống Hàn Thần rất đau.
Song đau đến mấy cũng chẳng bằng cơn đau nơi trái tim.
Thanh niên cười khổ sở.
Phải, hắn không xứng.
Sao hắn có thể xứng chứ?
Từ ngày sinh ra hắn đã là thằng con hoang, chả ai dạy hắn hiểu thiện ác, đúng sai, cái gì nên làm và không nên làm. Huống Hàn Thần sinh ra trong thấp kém nên định mệnh hắn cũng gắn liền với sự thấp kém, cả đời hắn chỉ biết dựa vào hãm hại lừa gạt mà giãy giụa giữa vũng bùn chốn trần gian.
Sở Nhược Đình lại khác.
Nàng cũng gặp cảnh ngộ bi thảm nhưng nàng kiên trì giữ giới hạn cuối cùng, nàng sẽ không trút nỗi khổ của mình lên đầu người ngoài.
Nàng là ánh sáng tươi đẹp, là ngọn lửa rực cháy, còn hắn là con thiêu thân không thể theo đuổi sự ấm áp nồng nhiệt đấy dù đã dốc toàn lực.
Độc Mỗ khá ngạc nhiên.
Bà ta đâu ngờ Sở Nhược Đình và Tống Cư có thù cũ chứ không phải tình cũ.
Nhưng bà ta chưa từ bỏ ý định.
Độc Mỗ quyết lôi Kinh Mạch vào cuộc, bà ta the thé chất vấn, “Kinh Mạch quen biết Tống Cư nên sao biết chắc hắn không tham dự vụ này?”
Hách Liên U Ngân chẳng quan tâm ân oán giữa Sở Nhược Đình với Huống Hàn Thần, hay ai là thủ phạm thả đám giun dế kia. Chứng đau đầu của hắn càng lúc càng nghiêm trọng, hắn nghe bọn họ cãi cọ ồn ào là thấy buồn bực và chỉ muốn kết thúc mọi chuyện thật nhanh.
Hắn nhìn về phía Sở Nhược Đình rồi cất cái giọng vô cảm như sương lạnh, “Ngươi chọn một đi, Kinh Mạch hoặc Tống Cư.”
Dù sao cũng phải đẩy một kẻ ra gánh tội.
Sở Nhược Đình giật mình.
Nàng nghe rõ mồn một tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nếu giờ nàng cầu xin ma quân thì có đường cứu vãn không?
Không.
Kể từ giây phút ma quân tỏa ra sát khí, nàng đã chẳng còn cơ hội dựa dẫm sự sủng ái của hắn.
Trên hết, đáy lòng nàng…vẫn chất chứa hận thù với Huống Hàn Thần.
Ai thèm thương hại và mạo hiểm vì hắn!
Sở Nhược Đình thong thả tiến lên, nàng thi triển pháp thuật cởi dây leo Xà Anh đang trói Kinh Mạch. Cô gái ngẩng đầu cười với Hách Liên U Ngân, “Ma quân, dĩ nhiên ta chọn Kinh Mạch.”
Gương mặt Huống Hàn Thần thê lương như kẻ mất hồn.
Cho Sở Nhược Đình lựa chọn giữa Kinh Mạch hay hắn thì kết quả đã rõ ngay trước mắt.
Nhưng sao hắn còn loáng thoáng chờ mong lẫn hy vọng nàng nhớ đến hắn, và được nghe nàng nói ra tên mình?
Chắc hắn điên rồi.
Huống Hàn Thần gượng cười.
Dù kỳ tích xuất hiện và Sở Nhược Đình chọn hắn thì có ích gì đâu? Hắn đã hạ quyết tâm gánh vác hết thảy, lo liệu thay cho Sở Nhược Đình cùng thằng ngốc Kinh Mạch.
Kinh Mạch là người bạn duy nhất của hắn, Sở Nhược Đình là người hắn thương.
Chết vì họ hình như kiếm hời gấp bội những cách chết khác.
Sở Nhược Đình che chắn trước Kinh Mạch, nàng chỉ cách Huống Hàn Thần vài bước chân nhưng khoảng cách giữa hai người là cả một khoảng trời.
Nàng không rung động. Tình yêu của hắn không chạm đích.
Sở Nhược Đình hững hờ nhìn khuôn mặt đẹp mà nhợt nhạt kia và nhớ tới cái mặt có bớt. Hắn là Huống Hàn Thần phong lưu giảo hoạt năm nào, cũng là Tống Cư hèn mọn khúm núm hôm nay. Quá khứ mười năm trước đan xen hiện tại, chúng gây nhiễu loạn cũng như lấp đầy đầu óc thiếu nữ.
“Phải làm thế nào ngươi mới chịu thích ta?”
“Thánh nữ có xem ta là bạn không?”
“Nếu ta xin lỗi, ngài sẽ tha thứ cho ta chứ?”
Sở Nhược Đình vứt bỏ đống âm thanh trong đầu, ánh mắt nàng lập lòe khi thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Huống Hàn Thần.
Chính điện lặng ngắt nhưng bầu không khí như phản chiếu ánh đao kiếm.
Hách Liên U Ngân mất hết kiên nhẫn.
Hắn vừa nhíu chặt mày, vừa vuốt ve lòng bàn tay. Ma quân nâng tay định thi triển pháp lực song Sở Nhược Đình nhanh hơn hắn.
Nàng rút ra thanh trường kiếm mang màu xanh trong suốt, lạnh lùng tuyên bố, “Quy củ Vô Niệm Cung cấm cãi lời, cấm lừa gạt, cấm phản bội! Ngươi dám tự tiện phóng thích tù binh, biết sai mà vẫn làm, tội lỗi này không thể dung thứ… Ngươi chết cũng không hết tội!”
Nàng vừa dứt lời là một tia sáng bạc lóe lên, mũi kiếm đâm xuyên ngực Huống Hàn Thần.
Phập!
Trường kiếm chém sắt như chém bùn, nó đâm thủng da thịt xương xẩu và còn lòi một đoạn thật dài sau lưng nạn nhân.
Không ai dự đoán được diễn biến trên, bốn phía lặng như tờ.
Huống Hàn Thần bàng hoàng cúi đầu nhìn lưỡi kiếm rộng ba ngón tay: kiếm lạnh thấu xương, phía trên khắc cả rãnh chữ thập. Xiêm y hắn ướt sũng máu, chất lỏng đỏ chảy xuôi lưỡi kiếm và tạo thành vũng máu sậm màu.
“Sở Sở!” Kinh Mạch chạy lên trên, hắn hết nhìn Huống Hàn Thần rồi lại nhìn Sở Nhược Đình. Chàng trai không tin nổi vào mắt mình, giọng hắn run run, “Sở Sở! Sao…sao nàng có thể…”
Hắn muốn giúp Huống Hàn Thần cầm máu song Sở Nhược Đình quát, “Tránh ra!”
Kinh Mạch chưa từng chứng kiến một Sở Sở như vậy.
Hắn đứng sững tại chỗ.
Sở Nhược Đình nhìn chòng chọc gương mặt tái nhợt của Huống Hàn Thần, nàng liên tục thầm nhắc chính mình rằng Huống Hàn Thần là kẻ thù của nàng! Kiếp này hay kiếp trước đều thế!
Nàng hận hắn.
Nàng không thể thương hại hắn.
Tuyệt đối không thể!
Như để giữ vững quyết tâm, Sở Nhược Đình cắn răng dồn lực vô chuôi kiếm, khiến lưỡi kiếm đâm sâu lớp thịt thêm hai tấc. Từng câu từng chữ nàng nói cũng đâm vào tim người ta, “Huống Hàn Thần, ngươi thật sự không nên đánh lừa, gài bẫy, bắt nạt ta! Ta nói rồi, con người ta…thù dai lắm!”
Lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt dây leo Xà Anh, đồng thời chia năm xẻ bảy trái tim một người.
Huống Hàn Thần được cởi trói, cơ thể mất kiểm soát nên hắn quỳ gối trước nàng.
Mặt hắn vàng vọt khi run rẩy dùng tay đỡ lưỡi kiếm.
Máu từ lòng bàn tay hòa quyện với máu từ trái tim, sắc đỏ ấy chói lòa tựa ánh bình minh.
Hắn biết mình sẽ chết nhưng không ngờ nàng lại đích thân ra tay. Vào khoảnh khắc hấp hối, hắn rốt cuộc chẳng khống chế được nỗi oan ức trong lòng.
Đuôi mắt cong cong của Huống Hàn Thần vương những giọt lệ nóng hổi, hắn thương tâm nức nở, “Sở Nhược Đình, chính ngươi…lừa ta trước mà…”
Rõ ràng chính nàng tới thành Ngu trước rồi lừa mất quân bài từ tay hắn.
Hắn vốn đâu biết nàng là ai.
Kiếp trước hắn quả thật đã lấy roi Thương Vân của nàng.
Nhưng hắn nào quen biết kẻ kiếp trước.
Nếu được, hắn tình nguyện tự tay giết chết gã Huống Hàn Thần lừa nàng kiếp trước chứ không muốn kiếp này nàng chủ động trêu chọc trái tim hắn.
Những lời ấy tựa thật tựa giả, có điều Sở Nhược Đình tức khắc hiểu ý hắn.
Hai người luôn ăn ý, họ không cần nói trọn câu.
Nội tâm nàng sản sinh sự bất lực đầy bi ai, dường như vận mệnh đang mỉa mai nàng.
Bản thân việc thích lẫn được thích không sai.
Sai ở việc thích nhầm người thôi.
Huống Hàn Thần không nên thích nàng, vì trời định nàng chẳng thể thích hắn.
Kiếp trước hắn lừa nàng trước, kiếp này nàng lừa hắn trước. Nhưng sai là sai, không phải mọi lỗi lầm đều được thông cảm, không phải cứ sai thì được phép làm lại. Quan hệ giữa hắn và nàng còn phân biệt kiếp trước kiếp này hay tìm kiếm nhân quả làm gì?
Sở Nhược Đình nhắm nghiền mắt, nội tâm hoàn toàn thông suốt.
Nàng nỗ lực nghiêm mặt và gia tăng lực tay cho đâm kiếm sâu hơn nửa tấc.
Giây phút nàng mở mắt, đôi mắt nàng giăng kín tơ máu còn mũi thì cay cay. Khóe miệng cô gái cong lên, nàng tàn nhẫn chất vấn, “Huống Hàn Thần! Ngươi gài bẫy ta, đùa bỡn ta, đã biết sai chưa?”
Thanh kiếm như chọc ra một cái lỗ đón gió lạnh trên trái tim Huống Hàn Thần.
Hắn quỳ thê thảm trên đất, miệng chảy máu liên hồi, “…Rồi.”
“Ngươi ức hiếp ta, làm nhục ta, đã biết sai chưa?”
“…Rồi.”
“Ngươi lừa gạt ta, qua mặt ta, đã biết sai chưa?!”
“Rồi. Ta biết sai rồi.”
Có lẽ do đau đớn cùng cực nên cuối cùng Huống Hàn Thần nhịn hết nổi, dòng lệ nóng trào khỏi mắt hắn và nhỏ tí tách trên lưỡi kiếm.
Cơ thể rệu rã, tinh thần sụp đổ, bên tai hắn văng vẳng những lời tan nát cõi lòng mà Ly nương nói trong lúc túm vạt áo hắn trước lúc bà chết.
“Hàn Thần, nghe nương nói đây, vĩnh viễn đừng tin người khác.”
“Dù phải lừa gạt hết người trong thiên hạ thì cũng tuyệt đối không cho kẻ khác lừa mình!”
“Nếu không sẽ hứng chịu kết cục giống nương.”
Quả nhiên lời bà đã thành lời tiên tri.
Xem kìa, xem kìa, hắn chỉ bị lừa mất một quân bài mà hôm nay đã gặp kết cục kiếm đâm thủng ngực.
Song hắn cũng chợt hiểu.
Vì sao mẹ mình biến thành bộ dạng kia.
Hóa ra yêu một người như trúng cổ, như mất trí, như mù mắt, và có thể cam tâm tình nguyện làm tất cả vì nàng.
Thậm chí hắn hy vọng Sở Nhược Đình lừa hắn nhiều hơn, lừa hắn sớm hơn.
Đời này của hắn chưa từng cảm nhận qua sự ấm áp. Trong khoảng thời gian hai người sống tại nhà trọ vào mười năm trước, hắn thật lòng thích sự dịu dàng giả tạo nàng trưng ra mỗi lần hắn đi sớm về trễ; hắn cũng thích yên lặng ở bên nàng, có lẻ loi cũng không thấy lạnh lẽo.
Hai đầu gối Huống Hàn Thần chạm đất còn tay hắn nắm chặt lưỡi kiếm, thanh niên nở nụ cười và nhìn nàng bằng đôi mắt ngấn nước.
Hắn dốc hết sức bình sinh để thổ lộ thứ tình cảm chôn sâu tận đáy lòng, “Sở Nhược Đình, về sau ta sẽ không lừa nàng nữa.”
“Kiếp sau, nếu có kiếp sau…ta sẽ chờ nàng…ở ngôi miếu hoang thành Ngu.”
“Khi mang roi tới tìm ta, nàng nhớ gõ cửa ba lần… Ta biết là nàng thì sẽ không…lừa lọc.”
“Hoặc nếu ta may mắn…đầu thai vào gia đình tốt, một gia đình chỉ cần tử tế hòa thuận chứ không cần phú quý. Sau đó ta sẽ tới Thanh Kiếm Tông tìm nàng…”
Huống Hàn Thần muốn nói tiếp nhưng máu hắn sắp cạn khô, cổ họng bị thuốc độc tàn phá khản đặc và đau tới độ không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hắn ấp ủ bao lời muốn nói, song chẳng còn cơ hội bày tỏ.
Thể xác thân tàn ma dại cùng cuộc đời hỗn loạn đều chấm dứt dưới lưỡi kiếm này.
Sở Nhược Đình hơi hất cằm, làn da trắng nõn càng tôn bật đôi mắt ửng đỏ, tuy nhiên mặt nàng lại vô cảm.
Nàng hững hờ thu hồi kiếm, máu bắn tung tóe và có vài giọt bắn lên cả gương mặt lãnh đạm của nàng.
Máu nóng tới mức nàng chớp chớp mặt.
Huống Hàn Thần đổ ầm xuống bậc thềm ngọc, hắn đã tắt thở.
Hắn chết tại nơi đây giống Ánh Thu và Ngọc Lang.
Dòng máu đỏ bắt mắt khoan thai chảy xuôi bậc thang ngọc, y hệt con suối nhỏ vĩnh viễn không cạn.
Độc Mỗ lại gần kiểm tra kỹ lưỡng hơi thở của Huống Hàn Thần, bà ta nhìn Sở Nhược Đình mà thở dài thườn thượt, “Thánh nữ độc ác ghê, thật tiếc cho sự si tình Tống Cư dành cho ngươi. Chém cả hồn phách là muốn hắn mãi mãi không siêu sinh còn gì.”
Các ngón tay cầm thanh kiếm dính máu của Sở Nhược Đình run run nhưng nàng lặng thinh.
Kinh Mạch quỳ gối cạnh thi thể Huống Hàn Thần, hắn thẫn thờ chảy nước mắt.
Hắn không hiểu vì sao mọi chuyện thành thế này.
Hắn chỉ biết từ nay về sau sẽ chẳng còn một Tống Cư hay kể chuyện, giải cửu liên hoàn, ngày ngày nhàn rỗi nằm trên mái nhà để lảm nhảm nào là trời rất gần rồi rượu thật đắng.
Hách Liên U Ngân chả hề bận tâm chuyện sống chết của kẻ khác.
Sắc mặt ma quân âm u gấp bội đám mây đen trong cơn mưa to, hai mắt hắn nhìn chằm chặp mặt Sở Nhược Đình lẫn thanh kiếm trên tay nàng.
Chuôi kiếm mỏng dài, lưỡi kiếm bén nhọn còn vương giọt máu chưa chảy xuống.
Hồi lâu sau, dường như hắn đã nghĩ thông suốt nên tựa lưng vô ngai vàng rồi mệt mỏi nhắm mắt. Ma quân nhẹ nhàng phất tay, “Ném hắn ra đảo Táng Thi.”