Dục Tiên Đồ

Chương 125: Áp giải



Đại Anh đưa nhóm Tuân Từ về Ba Thục theo đúng lời dặn từ Sở Nhược Đình. Nàng ấy đã kiệm lời còn ôm thanh đao lớn nên Thập Cửu lẫn Từ Viện nào dám bắt chuyện.

Tuân Từ chân thành bảo, “Đại Anh đạo hữu, chỗ này cách Thấp Hải cả ngàn dặm, đạo hữu không cần hộ tống chúng ta nữa.”

Đại Anh im lặng, nàng ấy giữ vẻ mặt lạnh tanh trong lúc âm thầm tăng tốc độ pháp bảo.

Từ Viện nhìn là hiểu ngay Đại Anh cực kỳ cứng đầu, đã hứa hẹn việc gì thì nhất định sẽ làm tới cùng.

Có ai xấu xa mà kết bạn được với nhị sư tỷ đâu? Như Tống Cư ở Vô Niệm Cung, hay như Đại Anh ở trước mặt họ.

Từ Viện cảm mến Đại Anh, nàng ấy lại gần đối phương rồi thân thiện hỏi thăm, “Năm nay cốt linh của đạo hữu bao nhiêu tuổi?”

“Không biết.”

“Đạo hữu sống tại Vô Niệm Cung bao năm rồi?”

“Không biết.”

“Đạo hữu quen biết nhị sư tỷ của ta thế nào?”

“…Ai là nhị sư tỷ của ngươi?”

Từ Viện nghe vậy liền biết mình có thể hàn huyên cùng Đại Anh.

Đại Anh sở hữu pháp bảo bay là một chiếc quạt lá chuối, Thập Cửu đỡ Tuân Từ ngồi ở đuôi quạt trong khi Từ Viện ngồi huyên thuyên với Đại Anh ở đằng trước. Đại Anh ít nói nhưng Từ Viện hỏi gì thì Đại Anh đáp nấy, còn nghiêm túc lắng nghe hết mọi điều Từ Viện nói; nàng ấy thỏa mãn ham muốn được trò chuyện của Từ Viện.

Tuân Từ vừa nghe hai người tán gẫu, vừa chắt lọc các thông tin liên quan Sở Nhược Đình. Hắn mừng rỡ khôn xiết lúc biết nàng sống rất ổn suốt mấy năm qua và có cả người yêu bầu bạn. Sở Nhược Đình ở bên ai cũng được, miễn là nàng hạnh phúc.

Từ Viện vô tư nhờ Đại Anh, “Đại Anh, nếu ngươi thân với nhị sư tỷ thì về nhớ nhắc tỷ ấy chuyện đại sư huynh của ta. Đại sư huynh…”

“Từ Viện.”

Tuân Từ kịp thời ngắt lời sư muội.

Ánh mắt hắn cho Từ Viện biết rằng hắn quyết tâm giấu giếm cả đời.

Từ Viện ghét nhất dạng người giấu mọi thứ trong lòng, nhưng người ta là đại sư huynh nên sao chỉ trích được, cuối cùng nàng ấy đành chửi rủa Nam Cung Lương. Cô gái mắng Nam Cung Lương là tên bán nam bán nữ vô liêm sỉ, tâm tư ác độc và rủa cả nhà ông ta chết sạch. Kế tiếp nàng ấy giận cá chém thớt Lâm lão tổ, chửi hắn ăn no rửng mỡ mới khai mào đại hội phạt ma và hắn quả là một lão già sống dai hết chuyện để làm.

“Sư tỷ!”

Lần này Tuân Từ chưa kịp mở miệng thì Thập Cửu đã bật dậy bịt mồm Từ Viện, “Sư tỷ chửi Nam Cung Lương thôi, tỷ chán sống sao mà chửi Lâm lão tổ!”

Lão yêu quái Độ Kiếp có tai mắt khắp nơi, ngộ nhỡ hắn nghe thấy mấy lời ban nãy thì nguy to.

Từ Viện nghĩ tới chuyện ba người họ mới đi qua Quỷ Môn Quan là nhịn hết nổi, “Chẳng lẽ ta không nên chửi Lâm Thành Tử?”

“Đừng nói, đừng nói nữa.”

“Ta cứ nói đấy!”

“…”

Cặp sư tỷ và sư đệ đang la hét ầm ĩ thì Đại Anh ở cạnh đấy bất chợt lẩm bẩm, “Hóa ra lão tổ của Đông Tô Lâm thị tên là…Lâm Thành Tử?”

Từ Viện kinh ngạc nhìn nàng ấy, “Phù Quang Giới làm gì có ai không biết danh Lâm Thành Tử!”

“Ta thiếu hồn phách nên đã quên vô số chuyện.”

Đại Anh cúi đầu, mặt đao bóng loáng phản chiếu gương mặt lãnh đạm, dường như nàng ấy đang cố nhặt những mảnh vụn ký ức trong đầu mình.

“Mặt mũi Lâm Thành Tử trông ra sao?” Nàng ấy nhớ từ đường hồi mình còn nhỏ treo chân dung Lâm lão tổ, song hình ảnh người trên tranh giờ đã hóa mờ nhạt.

Từ Viện móc ra bài hịch thảo phạt yêu ma.

Bài hịch xuất phát từ Lâm thị, họ sử dụng giấy cao cấp và cài cắm chút linh lực vô giấy; Từ Viện giữ bài hịch vì muốn thử ngâm ủ xem có tác dụng bón phân cho cây không.

“Ngươi xem nè, trên đây có vẽ mặt hắn.”

Đại Anh cầm bài hịch.

Chỉ nhìn lướt qua đã giúp nàng ấy loáng thoáng nhớ lại vài việc thuở ấu thơ.

Cô gái thẫn thờ.

Sau đó nàng ấy tìm thấy trong túi chứa đồ một quả trái cây đã mốc meo ôi thiu.

Oo———oOo———oΟ

Độc Mỗ tức Sở Nhược Đình suốt quãng đường về.

Bà ta muốn lật đổ Sở Nhược Đình nhưng lại xui xẻo chẳng tài nào thực hiện nổi. Độc Mỗ hùng hổ trở về phòng thuốc, bà ta tức giận gấp bội khi thấy người thử thuốc nằm thoi thóp tại góc phòng.

“Đứng dậy!” Độc Mỗ xách Huống Hàn Thần trong lốt cải trang.

Bà ta làm phép lên ngọc trai Độc Xa rồi chuẩn bị nhét nó vô đan điền của hắn qua vết dao rạch. Chính lúc ấy, bà ta ra sức ngửi và phát hiện điểm kỳ lạ.

Mùi máu không đúng.

Máu chảy ra từ kẻ này sặc mùi thuốc độc đắng nghét, ngoại trừ bà ta thì chả ai nhận ra chuyện vặt vãnh thế. Độc Mỗ nghi ngờ nên dùng thần thức kiểm tra tỉ mỉ, kết quả khiến bà ta giận tím mặt, “Kẻ nào đây! Dám treo đầu dê bán thịt chó ngay trước mặt ta!”

Chẳng lẽ là Sở Nhược Đình?

Chắc chắn là Sở Nhược Đình!

Độc Mỗ vốn thấy vụ Sở Nhược Đình chim chuột ngoài trời đáng ngờ, có điều bà ta vẫn bị lừa gạt. Giờ cẩn thận ngẫm lại thì ả che mặt nam tử mình đè dưới thân, cơ thể gã kia trông cũng gầy gò lạ thường…

“Tên tàn phế với kim đan nát đâu?” Độc Mỗ túm cổ áo Huống Hàn Thần. “Sở Nhược Đình phái ngươi tới hả?”

Huống Hàn Thần không ngờ Độc Mỗ phát giác mọi chuyện nhanh hơn hắn dự đoán.

Hắn suy nghĩ giây lát rồi quay về hình dạng Tống Cư có bớt trên trán, sau đấy ráng gượng cười với Độc Mỗ, “Độc Mỗ…là ta.”

“Tống Cư?” Cái giọng chói tai của Độc Mỗ nay càng chói hơn.

Bà ta tức khắc vỡ lẽ.

Ngay từ đầu Tống Cư chấp nhận làm người thử thuốc là vì Sở Nhược Đình. Tuy hắn luôn biểu lộ mình chả quan tâm ả – còn đề nghị đầu độc Kinh Mạch nữa – nhưng hắn chưa từng thành công. Quả nhiên hắn vẫn hướng về Sở Nhược Đình từ tận đáy lòng. Bây giờ hắn còn bắt tay với Sở Nhược Đình để cứu toàn bộ đám tu sĩ chính đạo!

Bà ta coi Tống Cư là người cùng phe, thế mà hắn lại giở trò “thân ở Tào doanh lòng ở Hán” và xoay bà ta mòng mòng!

Độc Mỗ phẫn nộ tới mức đầu bốc khói, Huống Hàn Thần gấp gáp bao che Sở Nhược Đình, “Độc Mỗ, việc này do một mình ta làm chứ không liên quan gì đến thánh nữ.”

“Ngươi nói thì là sự thật chắc? Sức ngươi sao gỡ nổi dây leo Xà Anh của ta!” Gương mặt Độc Mỗ vặn vẹo đầy dữ tợn khi cái bướu thịt trên trán bà ta dí vô chóp mũi Huống Hàn Thần. “Độc Mỗ ta đây giống kẻ cho ngươi lừa thỏa thích lắm à?”

Huống Hàn Thần hơi ngửa người ra sau, hắn lặp lại, “…Thật sự không liên quan đến thánh nữ.”

“Tốt thôi! Nếu ngươi cam đoan Sở Nhược Đình vô tội, vậy hãy gọi ả tới đối chất rồi nhờ ma quân định đoạt!”

Những lời trên khiến Huống Hàn Thần ngừng thở.

Ma quân mà can thiệp thì chuyện này sẽ khó giải quyết! Sở Nhược Đình chẳng đạo mạo như Tuân Từ nhưng nàng vẫn xuất thân từ chính đạo, ngộ nhỡ nàng do dự và bị ma quân nhìn thấu thì mọi việc hắn làm còn nghĩa lý gì?

Hắn đã thề sẽ không đẩy Sở Nhược Đình vào vòng nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Huống Hàn Thần ngước mắt rồi gằn từng chữ với Độc Mỗ, “Chính ta thả tù nhân, thánh nữ không biết gì hết.” Dứt lời, hắn phồng má để cắn thuốc độc giấu trong miệng.

Độc Mỗ hoàn toàn nổi điên.

Định tự sát hả? Mơ giữa ban ngày!

Ánh mắt âm u của bà ta đã đủ đóng băng Huống Hàn Thần, bà ta moi thuốc độc trong miệng hắn và săm soi kỹ lưỡng.

Độc Mỗ nghiến răng nghiến lợi, “Hèn chi dạo này ta cứ thấy mình vứt đồ lung tung… Giỏi thật! Hóa ra toàn bị thằng nhóc nhà ngươi trộm mất!”

Huống Hàn Thần không thể cử động, hắn nín thở với nội tâm hoảng loạn; hắn hết cách xoay chuyển tình thế rồi.

Con mắt đục ngầu của Độc Mỗ láo liên.

Bà ta vất vả lắm mới tìm thấy cơ hội lật đổ Sở Nhược Đình nên dĩ nhiên phải lợi dụng triệt để.

“Đi, đi gặp ma quân với ta!”

Độc Mỗ trói gô Huống Hàn Thần bằng dây leo Xà Anh rồi kéo hắn tới chính điện.

Huống Hàn Thần lải nhải suốt đoạn đường: nào là xin tha, nào là nịnh nọt, nào là nhận hết lỗi lầm về mình. Tuy nhiên, Độc Mỗ kiên quyết giả vờ mắt điếc tai ngơ.

Bà ta rảo bước thong dong thay vì dùng Truyền Tống Trận, thậm chí còn chậm rãi tính toán lần này phải làm sao mới khiến Sở Nhược Đình thất bại thảm hại.

Lúc đi ngang Huyền Sương Cung, có người to tiếng gọi tên Tống Cư. Độc Mỗ vừa quay đầu là thấy Kinh Mạch nhảy khỏi mái nhà, chàng trai tiến lên chắn trước Huống Hàn Thần và giận dữ chất vấn, “Độc Mỗ! Bà làm gì vậy?”

Nội tâm Huống Hàn Thần nặng trịch khi thấy Kinh Mạch, hắn khàn khàn ra lệnh, “Đừng chõ mũi vào, về mau!”

Nhờ quan sát Kinh Mạch mà Độc Mỗ biết chắc hắn chưa trúng độc Kim Phong Ngọc Lộ, bà ta ác độc liếc xéo Huống Hàn Thần, “Hắn phạm phải sai lầm lớn.”

Kinh Mạch vừa trừng trộ, vừa bênh vực Huống Hàn Thần, “Sai lầm gì mà phải trói hắn? Bà cởi trói cho hắn đã!”

“Hắn bị Sở Nhược Đình xúi giục nên tự tay thả đám tu sĩ chính đạo.”

Độc Mỗ khinh thường Kinh Mạch, hắn ngây thơ gấp mấy lần mười năm trước. Những năm qua, hắn không cần liếm máu trên lưỡi đao nữa vì đã có Sở Nhược Đình tận tâm che chở.

Độc Mỗ cười khẩy, “Kinh đại thủ lĩnh gánh nổi cái tội thả kẻ địch không? Ấy chết, ta suýt quên ma quân đã vứt bỏ ngươi từ lâu, hiện tại ta nên gọi ngươi là…thánh sứ nhỉ.”

Một tên thánh sứ chỉ giỏi dựa dẫm thánh nữ.

Kinh Mạch nghe không hiểu lời chế nhạo từ Độc Mỗ nhưng sắc mặt Huống Hàn Thần nhanh chóng sa sầm, “Độc Mỗ, đi được chưa?”

Cứ nán lại đây thì khéo thằng ngốc họ Kinh sẽ quậy tanh bành.

“Không được!”

Kinh Mạch lo sợ túm chặt dây leo Xà Anh, “Tống Cư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Độc Mỗ lại bắt ngươi? Cả Sở Sở nữa… Sở Sở cũng bỏ đi mà chẳng nói chẳng rằng, hai người đang làm gì thế?”

“Chuyện này chả liên quan đến ngươi hay thánh nữ.” Huống Hàn Thần thở mạnh ra rồi bình tĩnh dặn hắn, “Về Huyền Sương Cung chờ Sở Sở của ngươi đi.”

Kinh Mạch không chịu buông tay.

Thiếu hụt hồn phách làm bọn họ giấu nhẹm mọi thứ không cho hắn biết.

Hắn chẳng thích họ làm vậy.

“Tống Cư, chúng ta là bạn bè thì sao ta có thể trơ mắt nhìn Độc Mỗ đưa ngươi đi?” Kinh Mạch quay sang Độc Mỗ và khăng khăng bảo, “Bà phải đưa ta đi cùng nếu muốn áp giải hắn. Có ta ở đây thì nhất quyết sẽ không cho bà đả thương Tống Cư!”

Huống Hàn Thần nhìn chằm chằm Kinh Mạch với đôi mắt cay cay, hắn rít qua kẽ răng, “…Ngu xuẩn!”

Kinh Mạch làu bàu, “Sao ngươi lại chửi ta?”

Độc Mỗ sướng quá ấy chứ.

Bà ta nảy ra sáng kiến, “Ý thánh sứ là, ngươi quen biết Tống Cư nên cũng tham dự chuyện này?”

Kinh Mạch đáp, “Bà thả hắn đã!”

Huống Hàn Thần nạt, “Câm ngay!”

Độc Mỗ khịt mũi rồi giơ tay thi triển thuật cấm nói nhằm phong ấn miệng Huống Hàn Thần.

Bà ta hỏi Kinh Mạch bằng giọng điệu dẫn dắt, “Ngươi cũng tham dự vụ này đúng không?”

Kinh Mạch nhìn vào mắt Huống Hàn Thần, miệng hắn ngậm chặt và chẳng phát ra tiếng nào.

Độc Mỗ nổi khùng, bà ta lấy thêm dây leo Xà Anh để trói luôn Kinh Mạch, “Giỏi lắm! Các ngươi đã thích giấu giấu giếm giếm thì nhớ cũng ngậm miệng khi gặp ma quân đấy!”

Oo———oOo———oΟ

Hách Liên U Ngân mới về chính điện từ phòng luyện khí thì Độc Mỗ đã đứng ngoài cầu kiến.

Nãy giờ hắn làm nổ mười lò liên tiếp, chứng đau đầu còn phát tác sớm nên toàn thân hắn bứt rứt khó chịu. Cứ nghĩ đến Độc Mỗ lại muốn càm ràm mấy chuyện lặt vặt vớ vẩn là hắn vô thức thấy bực bội.

Hách Liên U Ngân định từ chối gặp bà ta nhưng hắn nghe Độc Mỗ hung dữ nói ngoài điện, “Để xem các ngươi dám luôn miệng dối trá trước mặt ma quân không!”

Độc Mỗ nói vậy là sao?

Hách Liên U Ngân dùng thần thức nhìn phía bên kia cửa, hắn bất ngờ khi thấy Kinh Mạch cũng ở đó và bị trói cùng một nam tu lạ mặt với cái bớt trên trán.

Mặt ma quân đanh lại, hắn vén vạt áo rồi bệ vệ ngồi xuống ngai vàng trước lúc cất cao giọng, “Vào đi.”