Dục Tiên Đồ

Chương 130: Gò Côn Luân lại đón khách




Chiếc thuyền nhỏ đong đưa giữa biển, dấy lên những gợn sóng lăn tăn.
Bốn bề tĩnh lặng.
Tiếng thở dốc của đôi nam nữ hòa vào nhau đầy đắm say.
Tà váy Sở Nhược Đình được vén tới hông, nàng chống tay trên mép thuyền mà nhìn xuống mặt biển đen như mực.
Nàng bố trí trận pháp xung quanh, tu vi Huống Hàn Thần không đủ mạnh nên hắn chỉ thấy mây mù xám trắng. Tuy nhiên, nàng có thể thấy rõ cảnh vật quanh đảo Táng Thi qua lớp màn trận pháp.
Tại rìa hòn đảo – nơi không có âm khí lượn lờ – sau khi tiếp xúc với dòng nước biển dập dềnh, các bộ xương khô hóa khí đen rồi hòa vô nước. Không những thế, luồng khí đen chẳng tan biến ngay, nó dần biến thành con cá bơi lội trong nước biển đen đặc.
Sở Nhược Đình tưởng thần thức mình gặp vấn đề, nàng tập trung quan sát tiếp.
Huống Hàn Thần đứng sau nàng, hắn tách đôi chân trắng nõn của nàng ra hai bên và vỗ xương cánh bướm xinh đẹp, đồng thời đâm thọc dữ dội.
“Nàng nhìn gì vậy?”
Lúc nhận thấy Sở Nhược Đình thất thần, Huống Hàn Thần kinh hãi nghĩ mình làm nàng phật ý.
Sở Nhược Đình chần chừ lên tiếng, “Ngươi biết linh ngư không?”
Dĩ nhiên biết.
Trước khi đến Thấp Hải, hắn đã hỏi thăm tình hình khu vực lân cận.
Linh ngư không chứa linh khí, tuy vô dụng với tu sĩ nhưng lại giúp người phàm tăng tuổi thọ.
“Ta có nghe nói… Sao thế?” dương v*t thô dài thọc sâu vô nhụy hoa và cọ xát liên tục.
Sở Nhược Đình cố kìm nén khoái cảm để nói đứt quãng, “Linh ngư…linh ngư do xác chết vạn năm trên đảo Táng Thi biến thành.”
Nhớ lại bản thân từng ăn một con linh ngư phơi khô khiến bụng dạ nàng nôn nao.
Huống Hàn Thần ngẩn người, hắn liên tưởng đến điều gì đó rồi nặng nề bảo, “Ban nãy nàng nói âm khí nơi đây tương tự dương độc ma quân để lại trong xương sườn nàng. Đảo Táng Thi tồn tại ở Phù Quang Giới còn lâu hơn Vô Niệm Cung… Có lẽ chúng liên quan tới nhau. Bao giờ Nhạn tiền bối giải mã xong văn tự trong cuốn sách kia thì biết đâu mọi bí mật sẽ được giải đáp dễ dàng.”
Huống Hàn Thần bỏ lỡ mười năm của Sở Nhược Đình, hắn vô cùng tò mò về những gì nàng trải qua.
Ví dụ như lý do nàng phải trộm đèn Uẩn Hồn, nàng học cả đống kỹ năng từ ai, làm sao nàng gom đủ mấy bảo vật… Huống Hàn Thần vừa ân ái cùng người con gái, vừa hỏi kỹ lưỡng mọi chuyện.
Khi biết Tạ Tố Tinh với Du Nguyệt Minh đều ở bên nàng, hắn khó chịu tận đáy lòng.
Song hắn chẳng hỏi nhiều, chỉ nâng vú Sở Nhược Đình mà liếm láp, “Nàng thích là được.”
Huống Hàn Thần thông minh tinh tế, còn khéo hiểu lòng người, thành thử Sở Nhược Đình thấy khó mở lời.
Thật ra nàng vẫn đang suy xét.
Suy xét giữ hắn hay đuổi đi…
Cây gậy cứng ra ra vào vào cửa hang đẫm nước.
Huống Hàn Thần chậm rãi rút ra rồi thô bạo thọc vào. Nước mật chảy róc rách, trứng dái va đập bờ mông căng tròn, mỗi cú đâm nhấn chìm Sở Nhược Đình xuống bể dục lẫn khiến nàng cất tiếng rên véo von.
Sở Nhược Đình dạng hai chân cho người đàn ông xâm nhập sâu hơn, hắn vào thêm mấy lần là đôi chân lẫn bụng cô gái run rẩy và nàng lại lên đỉnh lần nữa.
Công nhận Huống Hàn Thần canh thời gian rất chuẩn; lần nào hắn cũng thừa sức đẩy nàng lên cực hạn, song trải nghiệm mây mưa của nàng hết sức thoải mái chứ chẳng quá mệt mỏi. Mị Thánh Quyết kỳ diệu tột đỉnh, làm tới lần thứ tám thứ chín là gân mạch tắc nghẽn bởi công pháp tà đạo của Huống Hàn Thần đã tương đối thông. Chất độc cũng chỉ còn sót đôi chút trong cơ thể hắn, da thịt thì đã sớm lấy lại vẻ trắng hồng trơn bóng giống ban đầu.
Huống Hàn Thần ôm eo thiếu nữ, ngực hắn dán lên sống lưng trần, còn ánh mắt ngắm nhìn nơi hai người phóng đãng hợp làm một.
Cảm xúc chàng trai dâng trào.
Hắn nhớ về lần đầu tiên hai người ân ái tại nhà trọ.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt nếp gấp trên cái lỗ giữa kẽ mông nàng.
Sở Nhược Đình khựng lại, âm đ*o co thắt và kẹp chặt dương v*t cương cứng. Huống Hàn Thần vô thức hít hà, nhụy hoa mềm mại giam cầm cái vật đàn ông trong lúc hắn bắn ra, cuối cùng hắn thở dài khoan khoái.
Sở Nhược Đình bực bội kêu, “Đừng đụng vô chỗ đó!”
Huống Hàn Thần hơi tiếc. Hắn búng tay một cái là sáo Mặc Ngọc xuất hiện trên tay, thanh niên khẽ hỏi, “Cái này thì sao? Nhét vào phía trước được không? Nàng sẽ sướng tới quên cả trời đất.”
Khóe miệng Sở Nhược Đình giật giật, “Không được!”
Huống Hàn Thần chưa bỏ cuộc, hắn lần mò moi huân gốm ra, “Còn cái này?”
“Càng không được!”
“Ta có cả tỳ bà với dao cầm[1]…”
“Huống Hàn Thần! Ngươi có tin nếu ngươi móc ra thêm mấy món đồ nhảm nhí thì ta sẽ đá ngươi xuống biển không?”
“…”
Hai người đang nói chuyện, Sở Nhược Đình đột nhiên nhíu mày.
Nàng rời khỏi vòng tay Huống Hàn Thần và nghiêm túc bảo, “Mặc đồ đi! Có người tới!”
Huống Hàn Thần vội vã lôi bộ trang phục tím từ túi chứa đồ rồi tròng lên, hắn hỏi khi thắt đai lưng, “Ai thế?”
Sở Nhược Đình dùng thần thức kiểm tra, sắc mặt nàng sa sầm, “Độc Mỗ.”
Người tới mang ý xấu.
Sở Nhược Đình chắc chắn phải đánh một trận với Độc Mỗ. Huống Hàn Thần song tu nhiều lần cùng nàng nên cơ thể bị tàn phá khôi phục thần tốc, nhưng tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn chỉ tổ vướng chân vướng tay nàng.
Bây giờ kêu hắn cuốn xéo bằng thuyền cũng đã trễ, Sở Nhược Đình ngẫm nghĩ giây lát trước lúc lấy cỏ thi mở lối vào gò Côn Luân.
Vòng tròn tỏa sáng lập lòe, phía bên kia sừng sững dãy núi trắng cao ngất giữa gió tuyết.
Huống Hàn Thần thấy vậy liền hiểu ý nàng, hắn tức khắc cự tuyệt, “Nhược Đình, ta muốn ở bên nàng.”
Sở Nhược Đình quát, “Ta mà đánh với Độc Mỗ thì chả có hơi sức lo cho ngươi!”
“Nàng đủ sức thắng bà ta không? Ta ở lại sẽ giúp được nàng phần nào.”
Sở Nhược Đình cười mỉa, “Đánh với Độc Mỗ thì ta thắng chắc! Ngươi ở đây mới khiến ta vướng víu.”
Huống Hàn Thần biết nàng nói đúng, nhưng cứ nghĩ đến đám người ở gò Côn Luân… Hắn buồn bực làu bàu, “Ta không muốn đi, ở đó toàn tình nhân của nàng.”
Hơi thở từ Độc Mỗ đang áp sát.
Sở Nhược Đình liếc hắn sắc lẻm, buột miệng thốt, “Lải nhải lắm thế! Ngươi cũng là tình nhân của ta còn gì!”
Đấy chẳng phải từ ngữ tốt đẹp gì cho cam, song Huống Hàn Thần vui sướng khôn xiết.
Hắn lo âu nói, “Nàng thắng được thật chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Huống Hàn Thần tin nàng tuyệt đối, hắn chẳng lo lắng nữa và nhân tiện kể khổ, “Vậy nàng nhớ đánh bà ta bầm dập nhé, mụ già tra tấn ta thê thảm luôn.”
Sở Nhược Đình dở khóc dở cười, nàng nhấc chân đá hắn vô gò Côn Luân, “Lắm chuyện, vào lẹ đi!”
Lối vào gò Côn Luân vừa đóng, Độc Mỗ đã xuất hiện trước mặt Sở Nhược Đình.
Cái mùi sau trận mây mưa còn phảng phất trong không khí, bà ta ngửi phải nó nên sắc mặt khó coi cùng cực. Gậy đầu rắn chỉa về phía nàng, “Ngươi đúng là… Ngươi đúng là…” Độc Mỗ lắp bắp hồi lâu mới tìm thấy từ phù hợp để mô tả Sở Nhược Đình, “Ngươi đúng là con yêu quái dâm dê nhất Phù Quang Giới!”
“…”
Nội tâm Sở Nhược Đình xấu hổ lắm nhưng ngoài mặt lại bình thản. Nàng rút cờ trận rồi cầm trên tay mà chơi đùa, “Chó chê mèo lắm lông hả, con yêu quái độc địa như bà thì đứng đắn hơn ai.”
Độc Mỗ nhìn lướt qua mớ quần áo lộn xộn khắp thuyền, bà ta híp mắt, “Tống Cư đâu?”
“Bà còn dám nhắc đến hắn trước mặt ta?”
“Có gì không dám! Ta còn muốn bẩm báo ma quân kìa!“ Độc Mỗ cười gằn.
Sau khi rời chính điện, bà ta phải cấp tốc ngăn chặn lời thề tâm ma trừng phạt mình. Độc Mỗ càng nghĩ càng thấy Sở Nhược Đình hành động quái đản, thành thử bà ta dắt Minh Lang đi đánh hơi nàng. Lúc biết nàng đến đảo Táng Thi, bà ta quyết định ghé qua một chuyến xem sao. Quả nhiên Tống Cư chưa chết, đã vậy còn làm trò bậy bạ với con yêu quái dâm dê bên trong trận pháp.
Trải qua chuyện này, hai người chả cần miễn cưỡng duy trì thế cân bằng nữa.
Sở Nhược Đình vung roi Thương Vân, nàng chẳng hề nể nang đối phương, “Bớt nói nhảm và tung chiêu đi!”
Độc Mỗ lăm le đánh với Sở Nhược Đình từ lâu, bà ta giơ ngang cây gậy rắn rồi lạnh lùng đáp, “Tốt thôi, hôm nay chúng ta sẽ thanh toán sòng phẳng!”
Oo———oOo———oΟ
Huống Hàn Thần bị Sở Nhược Đình đá vô gò Côn Luân, hắn lăn ba vòng trên nền tuyết dày dọc theo sườn núi.
Thanh niên đứng dậy, tay áo bay bay dính đầy tuyết. Hắn vừa ngẩng đầu là thấy một cậu bé mặc áo trắng có gương mặt bụ bẫm đứng đằng trước.
Cậu bé tỏ vẻ kinh ngạc, trên đầu cậu là con rắn nhỏ xanh lá có sừng.
Huống Hàn Thần liếc một cái đã nhận ra nó là con linh thú đi theo Sở Nhược Đình vào mười năm trước.
Thanh Thanh cuộn tròn trên đầu A Trúc, nó vươn móng vuốt chỉ dưới chân Huống Hàn Thần, cái giọng tức giận của nó nghe rất nũng nịu, “Ngươi giẫm nát người tuyết chúng ta đắp rồi.”
Huống Hàn Thần nhanh chóng rút chân lại và lùi về sau vài bước.
Hắn nảy ra sáng kiến nên hăng hái gom tuyết, ngón tay hắn múa may trong phút chốc là nặn xong một con chim én sinh động như thật. Chàng trai cài pháp lực lên tác phẩm, chim én lập tức vẫy cánh bay quanh Thanh Thanh với A Trúc; trông nó đáng yêu quá chừng.
Huống Hàn Thần cười tủm tỉm, “Chào bạn nhỏ.”
Thanh Thanh lấy móng vuốt nghịch chim én, nó cười khanh khách rồi lễ phép đáp, “Xin chào!”
A Trúc quan sát vị công tử áo tím đẹp trai ngời ngời trước mặt mình, cậu chợt có dự cảm chẳng lành. Bé trúc thành tinh ấp úng truyền âm, “Sư tôn à…Sở Nhược Đình lại nhét đàn ông vô đây.”
Chú thích
[1] Hay còn gọi là cổ cầm, là một nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ dây dạng gảy và có bảy dây. Đàn này được chơi từ thời cổ đại, theo truyền thống thì các học giả lẫn sĩ phu rất yêu thích nó và xem đây là loại nhạc cụ thanh nhã, tinh tế. Mình tìm hiểu thì có vẻ tên riêng của đàn là cổ cầm/dao cầm luôn, chứ không dịch ra thành đàn cổ/đàn dao nên mới để vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.