Dục Tiên Đồ

Chương 129: Tình yêu



Con thuyền thả neo tại trung tâm trận pháp.

Sương mù mịt mờ lơ lửng bốn phía, nước biển đen đặc tĩnh lặng tựa mặt gương. Đất trời dường như hóa thành bức tranh thủy mặc đen trắng, chỉ chừa chút màu sắc cho chiếc thuyền lá đơn độc.

Sở Nhược Đình nằm đầu thuyền, nàng nhìn bầu trời xám đậm khi thúc giục, “Nhanh lên.”

Huống Hàn Thần quỳ giữa hai chân nàng, hắn vén tà váy đỏ tới hông rồi si mê ngắm cửa hang bí ẩn kia.

Thanh niên cẩn thận ngó trộm sắc mặt Sở Nhược Đình, thấy nàng mất hết kiên nhẫn bèn dùng hai ngón tay khảy nhẹ cánh hoa ướt đẫm, đầu ngón tay xoa nắn cái lỗ nhỏ.

Lực tay hắn không nhẹ không mạnh, không nhanh không chậm; Sở Nhược Đình cau mày, đôi mắt đang ngắm bầu trời dần trở nên mê man như nước hồ thu.

Nước mật chảy róc rách từ hang động thần bí, lớp thịt mềm cắn ngón tay Huống Hàn Thần làm hắn mất kiềm chế mà cúi đầu dán môi lên cánh hoa để liếm mút.

Cái lưỡi ấm áp trơn trượt thọc vào rút ra cửa động một cách thành thạo, cơn ngứa ngáy khó nhịn chạy dọc sống lưng cô gái.

Sở Nhược Đình căng chặt bắp đùi trong lúc vô thức kêu ngâm.

Một tay nàng chống sàn thuyền tới cong cả eo, một tay giữ đầu Huống Hàn Thần khiến tóc tai hắn rối tung.

Huống Hàn Thần đỡ cặp chân trắng ngần, thành kính cống hiến sức lực vì nàng. Đôi môi mỏng mút âm vật cho tới khi hạt đậu sưng đỏ, khoái cảm mãnh liệt buộc Sở Nhược Đình túm tóc hắn. Nàng kẹp đầu chàng trai và rên rỉ lúc được đẩy lên đỉnh.

Dòng nước trong suốt bắn lên mặt Huống Hàn Thần, chất lỏng nhỏ giọt dọc theo sống mũi cao thẳng. Hắn chẳng hề bận tâm, chỉ lo uốn lưỡi nuốt trọn mật hoa như thể đang nhấm nháp cam lộ sau chuỗi ngày khô hạn.

Sở Nhược Đình chưa hoàn hồn từ dư vị thì Huống Hàn Thần đã gác chân nàng lên vai hắn. dương v*t cương cứng từ hồi nào, nó chèn mình giữa hai cánh hoa ướt át nhưng chỉ nửa cái quy đầu cũng khó khăn lắm mới vào nổi. Huống Hàn Thần dịu dàng hỏi ý nàng, “Ta có thể vào không?”

“Vào đi chứ còn đợi gì nữa?” Sở Nhược Đình tức giận trừng mắt với hắn, thế mà trông nàng lại gợi cảm khôn xiết.

Huống Hàn Thần khẽ bật cười.

Tay hắn luồn dưới vạt áo lỏng lẻo của nàng rồi nắm lấy hai quả cầu tròn trịa, đầu ngón tay hắn vân vê núm vú mẫn cảm. Cùng lúc ấy, dương v*t thô to xâm nhập con đường mềm mại và đâm lút cán.

Sở Nhược Đình nỉ non “ưm” một tiếng, nàng vừa nhắm nghiền mắt vừa vòng hai chân quanh cổ hắn.

Con đường chật hẹp bên trong nàng suýt kẹp Huống Hàn Thần tới phát điên.

Gương mặt tuấn tú bạnh ra, hai tay hắn xoa vú nàng khi thong thả đâm thọc.

Nhờ lần song tu ban nãy mà đống nhọt độc lẫn thịt thối đã khép miệng kha khá, nhưng cử động mạnh vẫn làm hắn đau đớn cùng cực. Tuy nhiên bây giờ thân thể hắn chả quan trọng, điều quan trọng nhất là liệu hắn có được ở bên nàng không.

Huống Hàn Thần chẳng ước ao gì khác ngoại trừ ở bên nàng.

Sở Nhược Đình chìm trong mê đắm dưới thân hắn, Huống Hàn Thần nhịn không được bèn đánh bạo cúi xuống ngậm lấy cánh môi mình ngày đêm thương nhớ.

Mùi thuốc đắng nghét bất chợt áp sát khiến Sở Nhược Đình mở bừng mắt.

Lúc thấy Huống Hàn Thần hôn mình, nàng định quay đầu thì nghe hắn thì thầm van nài, “Nhược Đình, cho ta hôn nàng…được không?”

Hắn mạnh bạo đâm đóa hoa bên dưới theo quy luật, dục vọng khó lấp đầy làm toàn thân thiếu nữ trống rỗng. Sở Nhược Đình thoáng do dự nhưng không cự tuyệt hắn.

Huống Hàn Thần như mở cờ trong bụng, sự căng thẳng điều khiển hắn hôn lung tung khắp mặt nàng, từ đôi má đào đến nốt ruồi giấu mình giữa làn tóc mai. Cuối cùng hắn trúc trắc hôn môi người con gái, cạy răng nàng để lưỡi hắn tấn công phía trong. Miệng Sở Nhược Đình ám mùi đắng nhạt từ thuốc, trái tim rung động khiến nàng luồn tay qua mái tóc dài của Huống Hàn Thần và ôm cổ hắn. Cô gái quấn lấy lưỡi chàng trai, nhiệt tình đáp trả nụ hôn này.

Môi lưỡi quấn quýt, bàn tay to xoa bóp hai vú, dương v*t hung hăng công kích âm đ*o đến mức nước bắn tung tóe; hai người hợp làm một và chẳng có lấy một khe hở giữa họ.

Thân dưới Sở Nhược Đình nhức mỏi lại căng phồng, cây gậy cứng liên tục chà xát các nếp gấp trên bức tường thịt. Khoái cảm chợt sinh sôi từ điểm nhạy cảm nào đó, nàng cắn môi Huống Hàn Thần, chân tay cùng bụng dưới run rẩy lúc nàng lên đỉnh lần nữa. Sau cùng, nàng mệt mỏi dựa vào lòng hắn.

Huống Hàn Thần cố gắng kìm nén ham muốn bắn, lần này hắn không cần nàng nhắc cũng nhớ thi triển công pháp. Sau khi hấp thu âm tinh, cơ thể bị tổn hại nhanh chóng hồi phục.

Hắn thấy thể lực mình mỗi lúc một tốt hơn, tay trái hắn nâng bờ mông trắng nõn của Sở Nhược Đình còn tay phải mơn trớn đầu v* nàng. dương v*t nóng rực đâm thọc nhiệt liệt bông hoa phớt hồng ngậm nước, chất lỏng tràn ra từ nơi hai người kết hợp. Sở Nhược Đình vừa đạt cực khoái nên nhụy hoa mẫn cảm tột độ, cơ bắp toàn thân Huống Hàn Thần gồng lên khi hắn chạm tới vị trí sâu nhất sau trăm lần rút ra đút vào. Sở Nhược Đình vô thức ngửa đầu, khoái cảm ngút ngàn khiến nàng run lẩy bẩy.

Chiếc thuyền rung lắc trên mặt biển, tạo nên muôn vàn cơn sóng.

âm đ*o Sở Nhược Đình thít chặt dương v*t đang lấp kín nó. Huống Hàn Thần kêu một tiếng, cây gậy thô dài giật giật và phóng thích cả suối t*ng trùng.

Nam tử ôm thân mình yêu kiều của nữ tử vào lòng, hắn phả những hơi thở đứt quãng lên hõm vai nàng.

…Hắn chỉ rên cho mình nàng nghe.

Ngón tay Sở Nhược Đình sờ trúng băng vải trên tấm lưng rộng của Huống Hàn Thần, nàng tiện tay quấn băng chặt hơn đôi chút.

Sở Nhược Đình bỗng nhớ tới một chuyện, “Pháp bảo bản mạng của ngươi đâu?”

Giọng nàng thấm đượm sự nghẹn ngào từ cơn sóng tình.

Huống Hàn Thần hiểu nhầm nàng muốn “chơi” cùng sáo ngọc, hắn nhẹ nhàng hôn má nàng, “Hỏng rồi.”

Sở Nhược Đình giật mình.

Pháp bảo bản mạng hỏng sẽ gây tổn hại cho tu luyện, nàng sai, “Lấy ra ta xem.”

Huống Hàn Thần lấy cây sáo đen gãy đôi từ trong thức hải.

Sở Nhược Đình học luyện khí cùng Hách Liên U Ngân suốt nhiều năm liền, vì vậy nàng cực kỳ tinh thông lĩnh vực này. Nàng xem xét kỹ sáo Mặc Ngọc, đầu ngón tay bắn ra linh hỏa nối liền cây sáo, đồng thời cài cắm thêm pháp lực vào món nhạc cụ. Chẳng mấy chốc, nàng đã sửa xong pháp bảo bản mạng.

“Nè, cầm đi.” Sở Nhược Đình nhét sáo vô tay Huống Hàn Thần, nhân tiện hứa hẹn, “Cứ dùng tạm, hôm nay ta không có nguyên liệu phù hợp, mai mốt ta sẽ rèn giúp ngươi pháp khí thiên giai.”

Huống Hàn Thần vuốt ve cây sáo lành lặn, nội tâm ấm áp quá đỗi.

Hắn vui mừng ôm đôi vai thon gầy của nàng, “Nhược Đình, nàng tính giữ ta ở bên à?”

“Cái gì?”

“Mới đây nàng còn bảo ta rời Thấp Hải và vĩnh viễn đừng quay về…” Huống Hàn Thần mím môi, “hồi nãy nàng lại nói ‘mai mốt’.”

Sở Nhược Đình suýt cắn đứt lưỡi mình, nàng chối bay, “Có hả?”

“Nàng có nói mà.”

Sở Nhược Đình thấy chẳng lừa nổi hắn bèn mạnh miệng cãi cùn, “Ngươi tin lời phụ nữ nói trên giường á?”

Nỗi khiếp sợ tràn lan khắp mặt Huống Hàn Thần, hắn không ngờ nàng chơi xấu thế. Đôi mắt đỏ của hắn ươn ướt khi thút thít, “Chính nàng kêu ta tin người một lần nữa, sao nàng có thể gạt ta…”

Sở Nhược Đình chẳng chịu nổi cái dáng vẻ mong manh như lưu ly kia, nàng che miệng hắn, “Rồi rồi! Ngươi bảo ta suy xét còn gì? Ta vẫn đang suy xét.”

Huống Hàn Thần đâu dám ép nàng quá mức.

Lòng bàn tay Sở Nhược Đình bỗng ngứa ngứa.

Huống Hàn Thần đang hôn nàng; nụ hôn bắt đầu từ lòng bàn tay, cánh môi mềm chậm rãi hôn lên cổ tay, bên trong cánh tay, rồi đến đầu vai cong cong của Sở Nhược Đình. Sau đó, hắn đẩy nàng ngã xuống sàn thuyền.

Oo———oOo———oΟ

Kinh Mạch ngồi chờ tại cửa Huyền Sương Cung mất một nén nhang.

Hắn suy nghĩ vô số chuyện.

Tuy hắn chưa nghĩ thông hết nhưng ít nhiều gì cũng hiểu đôi phần.

Hắn kéo chiếc khăn thêu hoa văn mây trên trán như đang hạ quyết tâm, sau đấy đứng dậy tiến về phía chính điện.

Mười năm qua, hắn sống dưới sự che chở từ Sở Nhược Đình nên chẳng những tu vi không tiến bộ mà còn mù mờ thế sự.

Hắn không muốn trở thành gánh nặng.

Kinh Mạch bước qua ngưỡng cửa để vào chính điện. Hách Liên U Ngân vẫn ngồi nhắm mắt chống cằm trên ngai vàng, đôi giày viền chỉ bạc ngang ngược gác lên cái bàn cạnh bên.

“Ngươi đến làm gì?”

Hách Liên U Ngân lạnh lùng cất tiếng mà chẳng buồn ngẩng đầu.

Tâm trạng hắn cực kỳ tồi tệ.

Sở Nhược Đình quả thật coi thường hắn, dám móc kiếm khóa linh hồn ra múa may; từ hồi ba tuổi là hắn đã thừa sức dùng chân rèn thứ đồ hạ đẳng đó! Lúc ấy hắn tính vạch trần nàng song gã họ Huống thật sự khó sống sót, hắn thì chả muốn Độc Mỗ nắm giữ nhược điểm của Sở Nhược Đình. Cuối cùng hắn nhẫn nhịn và dứt khoát mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nói chung là, Hách Liên U Ngân rất bực bội khi bị đùa bỡn công khai.

Kinh Mạch quỳ một bên gối trước mặt ma quân, lưng chàng trai thẳng tắp còn ánh mắt dừng ở vệt máu lấm tấm trên bậc thang ngọc – đấy là máu Tống Cư. Hắn cúi đầu, “Ma quân, thuộc hạ xin cả gan hỏi ngài một việc.”

Hách Liên U Ngân đột nhiên mở đôi mắt hẹp dài, hắn cay nghiệt chế nhạo, “Ngươi to gan thật.”

Hồi trước hắn trọng dụng Kinh Mạch vì Kinh Mạch tuyệt đối không bao giờ hỏi “tại sao”.

Hiển nhiên, theo đuôi Sở Nhược Đình mười năm làm hắn thay đổi quá nhiều.

Không đúng…

Đâu chỉ mình Kinh Mạch thay đổi, chẳng phải chính hắn cũng thay đổi sao.

Hách Liên U Ngân nhìn lướt qua gương mặt tuấn tú bên dưới, hững hờ bảo, “Ngươi muốn hỏi gì.”

Kinh Mạch nói, “Vì sao ma quân muốn hồn phách thuộc hạ?”

“Ngươi sinh ra vào năm âm, tháng âm, giờ âm, hồn phách ngươi là nguyên liệu tốt nhất cho ma khí bán thần.” Hách Liên U Ngân thẳng thắn trả lời. “Ngoài ra có thể rèn thể xác ngươi thành con rối chiến thần.”

Kinh Mạch từng nghe qua chuyện này.

Hắn gật đầu, “Nhờ ma quân thu nhận mà thuộc hạ mới sống đến ngày hôm nay. Tuy không còn thân cận với ngài nhưng thuộc hạ vẫn nhớ rõ lời thề…nguyện sống chết vì ma quân!”

Kinh Mạch cố chấp tột độ.

Hách Liên U Ngân đã cứu hắn khỏi trận bệnh dịch năm xưa, hắn cảm kích ma quân và chưa từng nghĩ tới việc phản bội.

Hách Liên U Ngân mệt mỏi xoa ấn đường, “Ngươi đến chỉ để nói chuyện này với bản tọa?”

Hắn nào dám động vô Kinh Mạch.

Nếu hại Kinh Mạch rụng một cọng tóc, Sở Nhược Đình chắc sẽ liều mạng với hắn khi quay về?

Kinh Mạch ngước cặp mắt trong veo lúc bảo Hách Liên U Ngân, “Thuộc hạ thiếu hụt hồn phách, song thuộc hạ biết mấy năm qua ma quân đối đãi Sở Sở rất tốt.”

“Tốt cái khỉ gì!” Hách Liên U Ngân mạnh miệng phản bác.

Hắn thầm nhủ mình dễ đoán vậy sao? Ngay cả Kinh Mạch cũng thấy hắn đối xử với Sở Nhược Đình khác hẳn với mọi người?

Kinh Mạch bối rối nghiêng đầu, “Sao ma quân phải chối bỏ? Có lẽ thuộc hạ không hiểu những chuyện khác, nhưng ánh mắt ngài nhìn Sở Sở giống hệt thuộc hạ lẫn Tống Cư.”

Đấy là ánh mắt ái mộ.

Hắn tuyệt đối không nhìn nhầm.

Trong lòng hắn, ma quân rất tốt, Tống Cư cũng rất tốt, mọi người cùng ở bên nhau thì càng tốt. Tại sao cứ phải căm thù tính toán và tranh giành với nhau?

Cái chết của Tống Cư tác động mạnh tới nội tâm Kinh Mạch. Hắn chẳng muốn thấy ma quân bị tổn thương, hay Sở Sở lâm vào cảnh khó xử.

Đầu óc Hách Liên U Ngân như lạc giữa làn sương mù nên không đủ sức phân tích sự việc.

Ánh mắt chim ưng nhìn chằm Kinh Mạch, ma quân cắn răng chất vấn, “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Kinh Mạch chớp mắt và bóc trần tâm tư hắn, “Ma quân yêu Sở Sở.”

Yêu Sở Sở giống hắn với Tống Cư.

Hách Liên U Ngân giận tím mặt, hắn đứng phắt dậy rồi phất tay áo, “Vớ vẩn!”

Yêu đương gì ở đây! Hắn đường đường là Thấp Hải ma quân sống hơn ngàn năm thì sao lại đem lòng yêu một thánh nữ tán công? May các lão ma quân đã chết, chứ không sẽ đào mồ ra để túm đầu hắn mà mắng đồ bất tài mê muội!

“Thuộc hạ không nói bậy. Ma quân thử ngẫm lại xem, tình cảm ngài dành cho Sở Sở không phải tình yêu sao?” Kinh Mạch chần chừ thổ lộ, “Thuộc hạ được ở bên Sở Sở vì luôn nói hết mọi thứ trong lòng với nàng, không hề giấu giếm hay lừa gạt. Ma quân lợi hại gấp ngàn vạn lần Kinh Mạch, ngài không nói thì sao Sở Sở biết ngài nghĩ gì? Chưa biết chừng Sở Sở cũng yêu ma quân như nàng yêu thuộc hạ vậy.”

Chí ít trong mắt hắn, Sở Sở đối đãi ma quân khá hơn nhiều so với đối đãi Tống Cư.

Hách Liên U Ngân cẩn thận nghiền ngẫm hàm ý chữ “yêu” kia, hắn bất giác ngẩn người.

Sở Nhược Đình yêu hắn?

Nàng sẽ yêu hắn ư?

Hách Liên U Ngân mơ màng nghĩ nếu Sở Nhược Đình yêu hắn giống yêu Kinh Mạch… Khóe miệng người đàn ông vô thức cong lên. Sao hắn cao hứng thế? Chẳng lẽ Kinh Mạch nói đúng, hắn yêu nàng nên kỳ vọng nàng đáp lại?

Hách Liên U Ngân vừa phiền não vừa bực dọc, hắn cứ chắp tay đi tới đi lui.

Hắn đang định hỏi thêm Kinh Mạch vài câu thì ngoài cửa truyền đến giọng Đại Anh, “Ma quân, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ ngài sai phái.”

Kinh Mạch quay đầu về phía tiếng nói phát ra với ánh mắt sáng rực, “Đại Anh về đấy à?”

Mặt Đại Anh lạnh tanh lúc nhanh nhẹn bước vào chính điện, tay trái nàng ấy ôm đao còn một bên vai khiêng chiếc quan tài sơn đen rộng bảy thước.

Gương mặt Hách Liên U Ngân cứng lại, hắn nhíu mày rồi vẫy tay với Kinh Mạch, “Ngươi lui ra trước đi.”