Dục Tiên Đồ

Chương 128: Dại trai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Suy xét lại?

Hắn không cần nói rõ thì nàng vẫn hiểu.

Sở Nhược Đình còn đang phân vân, nàng nhìn mặt biển đen kéo dài vô tận khi lạnh nhạt nói, “Huống Hàn Thần, ta không thể trả lời ngươi nhưng ta bảo đảm ngươi sẽ sống sót.”

Nàng cứu hắn vì nguyên tắc riêng, những vấn đề khác thì nàng tạm thời chưa cảm được.

Huống Hàn Thần hụt hẫng song hắn chẳng nhụt chí.

Chí ít hiện giờ Sở Nhược Đình không vứt bỏ hắn.

“…Ta không sống nổi.” Huống Hàn Thần gác cằm sát má nàng – hắn thèm muốn được gần gũi người con gái – và thở dài, “Tu vi ta giậm chân tại chỗ, lục phủ ngũ tạng còn nhiễm độc, sớm muộn gì ta cũng chết. Nàng cho ta ở bên đi… Bao giờ đến ngày chết, ta sẽ rời đi trước rồi chết đại ở xó xỉnh nào đấy chứ tuyệt đối không làm phiền nàng.”

Sở Nhược Đình dừng bước, nàng tức giận quay đầu lại, “Đừng giả vờ đáng thương trước mặt ta.”

Huồng Hàn Thần buồn bã đáp, “Không có mà.”

Sở Nhược Đình ngó lơ hắn.

Nàng cõng hắn tới ven đảo Táng Thi rồi bước lên thuyền.

Chiếc thuyền lá này cùng loại với thuyền ô bồng[1]: thân thuyền hẹp dài, mui thuyền bằng trúc khá thấp.

Sở Nhược Đình nhẹ nhàng đặt Huống Hàn Thần xuống đầu thuyền, nàng cầm cổ tay hắn và nghiêm túc bắt mạch.

Huống Hàn Thần tựa vô mui thuyền, nhìn gần thế này giúp hắn thấy rõ lớp lông tơ đang bắt sáng trên người nàng.

Lông mi nàng dài nhưng chẳng mọc loạn, mỗi lần nàng chớp mắt là như bướm vỗ cánh phía trên cặp mắt trắng đen rõ ràng.

Nàng luôn đẹp quá đỗi, hắn ngắm hoài không chán.

Hắn nhìn chằm chằm khiến Sở Nhược Đình bực bội, nàng trừng trộ, “Nhìn gì mà nhìn?”

“Ta muốn ngắm nàng thật nhiều,” mắt Huống Hàn Thần ngấn lệ, giọng hắn đầy phiền muộn, “lỡ về sau không được ngắm nữa thì sao.”

Sở Nhược Đình trầm mặc.

Nàng đã bắt mạch cho Huống Hàn Thần: cơ thể hắn quá yếu, công pháp tà ma gây tắc nghẽn đan điền lẫn kỳ kinh bát mạch[2], chất độc cũng tích tụ vô số. Đan dược vô dụng nhưng dùng cuốn thứ tám của Mị Thánh Quyết chắc sẽ chữa được.

Có điều giờ Huống Hần Thần sống dở chết như vậy dở thì khéo chịu không thấu.

Sở Nhược Đình nhíu mày.

Nàng giơ tay thi triển phép thuật, trước mắt cứ giúp vết thương ngoài da của hắn khép miệng, còn đống nội tạng nát bét…

Hừm, còn nước còn tát.

Sở Nhược Đình lấy cờ bày trận pháp Dưỡng Nguyên Mê Tung[3] rộng năm thước, nhằm ngăn cách gió biển gào thét bốn phía cùng âm khí từ đảo Táng Thi.

Huống Hàn Thần như lọt vào đám mây mù.

Từ góc này, hắn thấy một con thuyền kỳ ảo lơ lửng trên mặt biển tĩnh lặng không có điểm cuối.

Huống Hàn Thần chưa kịp hỏi han, Sở Nhược Đình đã lạnh lùng cởi đai lưng của hắn.

Hắn chẳng đoán ra nàng định làm gì.

Thanh niên nghĩ theo hướng bậy bạ nhưng lại thấy vô lý. Bây giờ mà mây mưa khác gì tử hình hắn ngay tại chỗ?

Tuy nhiên, Sở Nhược Đình hùng hổ vậy nên chắc muốn lắm rồi…

Thôi thôi, nàng đã thích thì hắn sẽ hầu hạ; chết thế còn tốt chán so với chết dưới kiếm nàng…

“Nghĩ linh tinh gì đấy?”

Thái độ Huống Hàn Thần như sắp viết lên mặt hai câu “anh dũng hy sinh” với “thấy chết không sờn”.

Sở Nhược Đình suýt nữa bị hắn chọc tức tới phì cười, nàng giải thích, “Ta sở hữu một công pháp có thể cứu ngươi, ngươi chỉ việc phối hợp thôi.”

Huống Hàn Thần ngầm hiểu ý nàng, “Ừm, ta nghe nàng tất.”

Sở Nhược Đình kéo quần Huống Hàn Thần xuống, phơi bày đống nhọt độc đã hoại tử. Nhọt độc thối rữa mang màu tím, chúng cực kỳ chói mắt trên làn da trắng nõn ở phần sườn bụng chàng trai.

“Đừng nhìn, gớm lắm.” Huống Hàn Thần tự ti cúi đầu rồi lấy tay che lại.

Hắn biết mình đẹp trai nên rất để ý vẻ bề ngoài và không muốn người mình yêu thấy những thứ xấu xí tột độ này.

Sở Nhược Đình hất tay hắn.

Nàng biết rõ nguyên do đằng sau tấm thân đầy nhọt độc kia. Tuy hồi ấy hắn có tính toán riêng nhưng nàng phải thừa nhận rằng không nhờ hắn giấu giếm thì chắc ma quân đã sớm phát hiện đèn Uẩn Hồn bị trộm. Đến lúc đó, chưa biết chừng ma quân sẽ giận cá chém thớt Kinh Mạch và gây thêm phiền phức cho nàng.

Ánh mắt Sở Nhược Đình dịu lại.

Nàng bóp nát một viên thuốc rồi rẩy bột lên miệng vết thương, sau đó lấy vải băng bó chu đáo.

Nàng hỏi, “Còn chỗ nào nữa?”

Huống Hàn Thần suy nghĩ giây lát trước lúc chỉ thêm mấy chỗ trên người mình.

Sở Nhược Đình quyết đoán lột sạch hắn rồi dùng quần áo lót sàn thuyền cứng như đá. Khuôn mặt Huống Hàn Thần bỗng nóng lên, hắn giật bộ áo trong và chật vật che đậy phần bắp đùi trần truồng.

Người hắn mảnh khảnh nhưng khi cởi quần áo thì cũng chẳng đến nỗi gầy gò; vai rộng chân dài, ngực vạm vỡ, có sức mạnh ẩn hiện trong lớp cơ bắp dưới làn da trắng.

Sở Nhược Đình càng nhìn thân thể thối rữa của hắn càng mủi lòng.

Nàng băng bó nhẹ tay hơn, những đầu ngón tay mát lạnh chạm vào da Huống Hàn Thần còn tay áo nàng phất ngang eo hắn. Cơ bắp Huống Hàn Thần căng chặt theo bản năng.

Hắn thèm khát.

Nhưng hắn không dám.

Sở Nhược Đình nhanh chóng băng bó xong xuôi, ánh mắt nàng dừng ở chiếc áo che chắn thân dưới Huống Hàn Thần.

Nàng đang chữa bệnh cho hắn nên cũng chẳng mắc cỡ, thế là nàng giật chiếc áo rồi ném vô một góc con thuyền. Cặp đùi rắn chắc lộ diện, dương v*t thấp thoáng giữa lớp lông loăn xoăn với tinh hoàn.

Sở Nhược Đình tiện tay sờ soạng, cái vật đàn ông còn mềm oặt.

Nàng lẩm bẩm, “Sao chưa cương cứng?”

Huống Hàn Thần cố nhịn sự kích thích từ nàng, khóe miệng hắn méo xệch, “…Nàng làm khó người khác quá.”

Nàng mới đâm thủng tim hắn, còn hắn mới nhặt mạng về từ cửa tử. Hiện tại cả người hắn đau nhức, đi đứng còn chẳng xong thì hơi sức đâu nghĩ mấy chuyện kia.

“Nghe kỹ nhé, ta sẽ dạy ngươi khẩu quyết song tu.”

Sở Nhược Đình thoáng do dự rồi dùng lòng bàn tay phải xoa dương v*t, nàng nghiêm túc niệm, “Thiên chi sử đạo sinh nhân dã, thả thụ nhất pháp thân…”

Hóa ra công pháp mà Sở Nhược Đình nói sẽ cứu hắn là công pháp song tu.

Băng vải quấn kín người Huống Hàn Thần, hắn ngồi với cái lưng còng dựa vô mui thuyền, đầu óc hắn nổ tung thành hư vô.

Nội tâm thanh niên chứa đựng bao cảm xúc rối ren: có vui mừng, có mất mát, có những tình cảm khó hiểu. Chúng tràn vào đầu làm mắt hắn ươn ướt.

Tay Sở Nhược Đình hư hỏng còn gương mặt diễm lệ lạnh tanh, miệng nàng thì đứng đắn đọc khẩu quyết; sự tương phản quá lớn tạo nên hình ảnh cực kỳ quyến rũ. Lần cuối Huống Hàn Thần làm tình là với nàng vào mười năm trước, về sau hắn chẳng chơi bời trăng hoa nữa. Hiện nay cơ thể thủng lỗ chỗ làm hắn có lòng mà không có sức. Chàng trai cố gắng cựa quậy, ánh mắt hắn theo đuổi làn da tuyết trắng bên dưới cổ áo nàng. Hắn thì thào, “Nhược Đình, ta có thể chạm vào nàng không?”

Sở Nhược Đình tính chửi hắn song thấy hắn đáng thương nên mới nhẫn nhịn, nàng bảo, “Ngươi thuộc khẩu quyết ta vừa dạy chưa? Đọc cho ta nghe đã.”

Huống Hàn Thần vừa nhìn bàn tay ngọc ngà đang vuốt ve mình, vừa khàn khàn đọc thuộc lòng.

…Nàng yêu cầu khắt khe quá.

Muốn sờ nàng còn phải đọc khẩu quyết, nếu đầu óc ngốc nghếch thì có khi nắm tay cũng chẳng được.

Sở Nhược Đình nghe hắn đọc chính xác bèn hài lòng gật gù, nàng ưng thuận, “Sờ đi.”

Huống Hàn Thần bật cười, “Nàng lại gần chút, ta không nhấc tay nổi.”

Sở Nhược Đình chẳng nghĩ nhiều, nàng bước trên boong thuyền rồi đổi vị trí sang ngồi xổm phía bên phải hắn.

Giai nhân gần trong gang tấc mà Huống Hàn Thần y hệt một thằng ranh với tay chân luống cuống.

Thể xác nát bươm nhưng trái tim lại rung động, đầu thanh niên nghiêng về một bên và vùi vào cái cổ thơm ngát của nàng, hơi thở hắn nóng rực.

Sở Nhược Đình thoáng cứng người, “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

Huống Hàn Thần dựa vô ngực nàng, nhỏ nhẹ hỏi, “Làm gì mới được tính là lân đằng đầu?”

Sở Nhược Đình không thể trả lời.

Hồi xưa hai người từng mây mưa với nhau, nếu nàng tỏ ra ngượng ngùng thì làm bộ làm tịch quá. Sở Nhược Đình chiều theo ý Huống Hàn Thần, tay trái nàng miết dọc phần bụng dưới săn chắc của hắn để cầm dương v*t nửa cứng nửa mềm.

Huống Hàn Thần run rẩy dưới bàn tay nàng.

Răng người đàn ông cắn vạt áo cô gái rồi kéo nó ra, môi hắn lập tức dán lên đồi núi tuyết trắng và nhẹ nhàng liếm láp.

Đầu lưỡi ướt át trêu chọc bầu ngực làm nàng ngứa ngáy.

Huống Hàn Thần tựa lưng vô mui thuyền, hắn nghiêng đầu duỗi cổ trong lúc hôn người con gái. Hầu kết nam tử giật giật, hắn khó lòng chạm đến rãnh ngực nàng. Sở Nhược Đình thấy thế liền đưa ngực về phía trước.

Đôi gò bồng đảo tròn trịa mềm mại áp sát chóp mũi, Huống Hàn Thần há to mồm ngậm lấy trái anh đào ửng đỏ, hắn mút lấy mút để như chết đói.

Hắn đã khát khao khoảnh này cả trăm ngàn lần.

Giấc mơ thành sự thật khiến cảm giác siêu thực bao trùm thân thể hắn.

Cơ thể nhạy cảm của Sở Nhược Đình đâu chịu nổi màn trêu chọc từ chàng trai. Khi cảm giác vật thể trong tay mình hoàn toàn đứng thẳng, nàng cởi quần, vén váy, rồi cưỡi eo Huống Hàn Thần.

Nàng nhắc, “Nhớ dùng công pháp đấy.”

Thiếu nữ khoe da thịt nhưng váy áo còn nguyên vẹn, hai vú trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện.

Huống Hàn Thần không nếm được món ngon bèn ngẩng đầu ngắm dung nhan xinh đẹp kia, miệng lưỡi hắn đắng khô.

Sở Nhược Đình chỉ muốn mau mau song tu để chữa trị cơ thể hắn.

Nàng cẩn thận tránh những chỗ băng bó trên người Huống Hàn Thần khi bông hoa ướt đẫm cọ xát cây gậy thô cứng. Sau đấy, nàng nâng mông cho đầu gậy nhắm ngay trung tâm đóa hoa và ngồi thật mạnh xuống.

Vùng kín hai người dán sát nhau, cảm giác căng phình lấp đầy con đường chật hẹp từng chút một; Sở Nhược Đình khoan khoái thở dài.

Huống Hàn Thần nhíu đôi mày kiếm, gương mặt tuấn tú tràn ngập vẻ ẩn nhẫn.

Sướng là thật, đau cũng là thật.

Hắn bất cẩn chà nhọt độc trên lưng vào mép thuyền, tạo thành cơn đau thấu tim. Do sợ làm Sở Nhược Đình mất hứng nên hắn chẳng rên tiếng nào, ngược lại còn cố nâng eo tiến vào sâu hơn.

Bây giờ mà chết dưới thân nàng thì hắn cũng chấp nhận.

Sở Nhược Đình cưỡi bên trên với hai tay ấn đầu vai Huống Hàn Thần, nàng là người làm chủ và cử động theo ý thích. Bông hoa mềm phun ra nuốt vào dương v*t to dài, các điểm mẫn cảm trên những nếp gấp được kích thích. Tầm mắt Sở Nhược Đình trở nên mông lung, nàng dần đắm chìm trong khoái lạc và bắt đầu nũng nịu rên rỉ. 

Nàng động tình dẫn tới làm khá thô bạo, Huống Hàn Thần nhịn hết nổi mới kêu, “…Ưm, đau.”

Sở Nhược Đình tạm dừng, nàng phàn nàn, “Đau gì lắm thế.” Cô gái xoa xoa lớp băng vải lỏng lẻo trên người hắn, cuối cùng vẫn mềm lòng bảo, “Rồi rồi, ta sẽ nhẹ tay.”

Huống Hàn Thần khẽ cười.

Con ngươi hắn trong veo, đôi mắt hoa đào khi cười cong lên tựa vầng trăng lưỡi liềm.

Sở Nhược Đình hơi rung động, nàng ngắc ngứ dời mắt để khỏi nhìn cái mặt hớp hồn kia.

Huống Hàn Thần muốn giữ eo nàng nhưng băng vải trên cánh tay gây vướng víu, thành thử hắn bứt rứt khôn xiết.

Con đường ấm nóng nuốt trọn dương v*t, máu toàn thân hắn sôi trào. Hắn đã lâu không nếm trải cảm giác sướng ngất ngây này; khuôn mặt tái nhợt đổ mồ hôi lấm tấm, mái tóc đen rủ xuống tôn bật làn da trắng cùng cánh môi hồng.

Đôi mắt Huống Hàn Thần mê ly, hắn cắn lọn tóc rối dính ở sườn mặt mướt mồ hôi nhằm ngăn chặn mình rên thành tiếng.

Sở Nhược Đình tăng tốc độ.

Nàng híp mắt nhìn xuống gò má phớt đỏ của Huống Hàn Thần, âm đ*o kẹp dương v*t to lớn, “Sao ngươi không kêu tiếng nào?”

Huống Hàn Thần khàn giọng đáp, “…Khó nghe lắm.”

Độc Mỗ bắt hắn uống thuốc độc, hậu quả là giọng nói trong trẻo dễ nghe nguyên gốc bị hủy hoại. Nếu rên ồm ồm thì hắn sợ làm Sở Nhược Đình mất hứng.

Câu đáp trên khơi dậy cái tính ngang ngược trong Sở Nhược Đình.

Bờ mông trắng ngần cọ cọ háng nam tử, nhụy hoa ép chặt dương v*t giữa cơn sóng tình dập dềnh. Nữ tử đã quyết là làm, nàng thì thầm dụ dỗ bên tai Huống Hàn Thần, “Kêu lên nào, ta muốn nghe.”

Huống Hàn Thần ngẩn ngơ.

Chỉ dăm ba từ mà như thuốc kích dục mãnh liệt nhất trần đời. Hắn mặc kệ mọi thứ khi tung hứng cùng cô gái đang cưỡi mình và hung hăng đâm thọc phía trong cái lỗ. Miệng Huống Hàn Thần vừa cắn tai Sở Nhược Đình, vừa phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.

Khoái cảm ngút trời ùn ùn kéo đến.

Quy đầu chà xát những điểm mẫn cảm khiến âm đ*o Sở Nhược Đình co thắt, nàng ngửa cổ trong lúc run rẩy lên đỉnh. Con đường chật hẹp ấm áp bao vây Huống Hàn Thần, hắn hoàn toàn mất khống chế nên bắn tinh cùng tiếng rên khản đặc.

Sở Nhược Đình sở hữu tu vi Phân Thần, công pháp song tu của Mị Thánh Quyết vượt trội hơn trước nhiều. Khí thế công pháp dữ dội, mật hoa vừa thấm vô cái lỗ nhỏ trên quy đầu là Huống Hàn Thần tức khắc cảm nhận được một dòng khí mạnh mẽ từ bụng dưới lan tràn toàn thân. Nhọt độc trên người hắn cấp tốc khép miệng, gân mạch nát bấy cũng được chữa trị. Kết quả thần kỳ này khiến Huống Hàn Thần kinh ngạc tột độ.

Sở Nhược Đình vẫn cưỡi hắn, hai người tiếp tục hợp làm một.

Nàng bắt mạch cho Huống Hàn Thần trước chứ không vội đứng dậy.

Lát sau, sắc mặt nàng thả lỏng, “Ổn rồi, độc tố đã được giải trừ và kỳ kinh bát mạch cũng hồi phục. Ngươi thấy sao?”

Huống Hàn Thần thở hổn hển, “…Rất khỏe.”

Hắn chưa từng thấy khỏe mạnh đến vậy.

Bất kể về tinh thần hay thể xác.

Hắn nói xong là mặt mày Sở Nhược Đình thoải mái hẳn, “Giọng ngươi cũng đỡ khó nghe hơn.”

“Hình như thế.”

Hầu kết Huống Hàn Thần giật giật, hắn chẳng hề thấy đau xót.

Hắn tò mò hỏi, “Nhược Đình, công pháp của nàng là gì?”

Thế rồi hắn nhận ra tùy tiện hỏi vấn đề trên là không ổn, đang định sửa lời thì Sở Nhược Đình giải thích, “Đây là công pháp song tu của Mị Thánh Quyết.”

Sở Nhược Đình không nhất thiết phải giấu giếm chuyện đó.

Nàng tin tưởng thực lực bản thân, Huống Hàn Thần có biết cũng làm gì được nàng?

Huống Hàn Thần đã khôi phục chút ít sức lực, hắn ngồi thẳng dậy và dè dặt hỏi với ánh mắt sáng ngời, “Ta có thể…có thể song tu cùng nàng nữa không?”

Sở Nhược Đình nhìn từ trên xuống dưới gương mặt suy yếu nhợt nhạt của hắn, nàng lo hắn sẽ kiệt sức mất, “Ngươi làm nổi hả?”

Huống Hàn Thần nổi đóa.

Dẫu hiện tại hắn bị thương chi chít chăng nữa thì cũng không thể cho người hắn yêu coi thường!

Hắn muốn ở bên nàng, biết đâu hầu hạ nàng sướng ngất ngây lại là cơ hội khoe tài.

Huống Hàn Thần ráng nhịn cơn đau khắp người, hắn xốc lại tinh thần và duỗi tay ôm chặt vòng eo thon của Sở Nhược Đình. Chàng trai ôm cô gái vào lòng, đuôi lông mày hơi xếch trông tiêu sái thanh tao.

“Nổi hay không thì thử là biết ngay.” Hắn áp sát tai nàng rồi liếm nhẹ vành tai hồng xinh, đồng thời khàn khàn nói, “Chẳng phải nàng muốn nghe ta kêu sao, ta sẽ kêu cho nàng nghe.”

Sở Nhược Đình nghẹn họng, “…Ngươi dâm quá thể.”

Huống Hàn Thần âu yếm ôm nàng, hắn đáp nghe rất tủi thân, “Ta chỉ dâm cho mình nàng xem.”

Sở Nhược Đình tự nhủ mình không phải đứa dại trai. Bao giờ Huống Hàn Thần khỏi bệnh, nàng sẽ ném hắn cùng chiếc thuyền ra khỏi Thấp Hải, đời này hắn đừng hòng quay về làm hoa mắt nàng!
Chú thích

[1] Thuyền có mui đen (ô bồng):



[2] Một khái niệm trong khí công, chỉ các con đường lưu thông khí huyết của cơ thể.

[3] Trận pháp kỳ ảo giúp nuôi dưỡng nguyên thần.