Dục Tiên Đồ

Chương 134: Tạ tội




Câu thét kia chứa uy lực hung hãn của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ. Nó đánh bay cánh cổng sắt đen trước Thanh Kiếm Tông, bảng hiệu mạ vàng thì rớt xuống bậc thang rồi gãy đôi.
Giữa làn mưa phùn, đoàn người hùng hổ tiến vào; bọn họ đều cài hoa cây ấu trên vạt áo và trực thuộc Nam Cung gia.
Nam tử da trắng môi đỏ đi đầu có tu vi thâm sâu khôn lường, ông ta mặc trang phục hồng nhạt thêu hoa văn chìm và búi tóc bằng dải lụa bay phấp phới.
Ông ta đứng yên trước Lăng Tiêu Điện, bàn tay nhọn hoắt nghịch sợi tóc dài vương trên ngực, miệng lạnh lùng chất vấn, “Thanh Kiếm Tông to gan thật! Phái các ngươi đến Thấp Hải làm quân tiền tiêu thế mà dám đào ngũ? Các ngươi còn biết tôn kính Lâm lão tổ không? Cả Nam Cung gia chúng ta nữa?”
Nhóm Từ Viện nghe vậy liền nhốn nháo chạy ra ngoài Lăng Tiêu Điện, họ căng thẳng hỏi, “Đại sư huynh? Chuyện gì thế này?”
Tuân Từ thoáng sửng sốt rồi ra hiệu bọn họ đừng xen vào.
Hắn đẩy xe lăn lại gần, ôm quyền chào, “Hóa ra là Nam Cung tiền bối hạ cố ghé thăm.” Ánh mắt thanh niên dừng trên tấm biển gãy nhưng hắn nào dám trách cứ, chỉ ôn hòa giải thích, “Nam Cung tiền bối hiểu lầm. Đệ tử Thanh Kiếm Tông không đào ngũ, lúc ấy chúng ta bị Độc Mỗ của ma cung bắt giữ và phải liều mạng mới trốn thoát. Tại hạ bị thương nặng nên đành quay về tĩnh dưỡng. Nếu Nam Cung tiền bối nghi ngờ thì hãy hỏi các đạo hữu từ Hoang Thần Phái cùng Huyền Lôi Đà. Họ bị bắt chung với đệ tử Thanh Kiếm Tông nên có thể làm chứng cho lời tại hạ.”
Nam Cung Lương nhướn mày đánh giá Tuân Từ.
Một tên ma ốm không tu vi thích hợp cho ông ta bắt nạt quá còn gì?
Hơn nữa, Nam Cung Lương đâu thèm quan tâm hắn giải thích thế nào; ông ta rảnh quá mới tìm cớ giải phóng đống lửa giận tích tụ mấy ngày liền.
Nam Cung Lương khịt mũi, “Độc Mỗ là tu sĩ Phân Thần kỳ, đám các ngươi sao đủ sức chạy thoát khỏi tay bà ta?”
Tuân Từ giữ im lặng do không giỏi bịa chuyện.
Nam Cung Lương nheo mắt, ông ta đoán trúng phóc, “Sở Nhược Đình cứu các ngươi?”
Tuân Từ chẳng thể giấu giếm khi đối mặt với cao thủ Xuất Khiếu kỳ, hắn khẽ gật đầu, “May mắn Nhược Đình…Sở đạo hữu không để bụng hiềm khích xưa kia và ra tay tương trợ.”
“Ra tay tương trợ?” Nam Cung Lương cười nhạo. “Yêu nữ ma cung từng làm đệ tử Thanh Kiếm Tông, các ngươi là đồng môn thì chắc khá thân nhau nhỉ. Chẳng lẽ ả thả các ngươi khỏi Vô Niệm Cung mà không hứa hẹn gì? Hiện tại là thời điểm mấu chốt trong cuộc chiến chinh phạt yêu ma, sao ta biết được liệu yêu nữ có xúi giục các ngươi phản bội và mật báo cho ma đạo không?”
Sắc mặt Tuân Từ sa sầm, hắn ho khan, “Nam Cung tiền bối lo lắng quá rồi, Thanh Kiếm Tông một lòng hướng về chính đạo. Trên hết, dù ma cung định cài cắm mật thám thì cũng chẳng tìm đến môn phái bé nhỏ như Thanh Kiếm Tông.”
Nam Cung Lương đảo mắt quan sát, người có tu vi cao nhất trong đám là một nữ tu Kim Đan.
Tuy trời ban cho Tuân Từ tài năng xuất chúng nhưng kim đan hắn đã vỡ nên đi đứng còn không nổi, hắn hoàn toàn là kẻ tàn phế.
Bình thường đám người yếu kém này chả lọt nổi vào mắt Nam Cung Lương. Tuy nhiên, bản tính hẹp hòi thù dai thúc giục ông ta tìm mọi cách trả đũa vụ Sở Nhược Đình khiến mình mất mặt. Sở Nhược Đình đã thành thánh nữ ma cung mà còn nhớ tình xưa nghĩa cũ khi gặp lại đệ tử Thanh Kiếm Tông. Nếu ông ta giết bọn chúng thì tương đương tát ả một cú đau điếng, để ả biết đắc tội Nam Cung Lương này sẽ gặp kết cục gì!
Nam Cung Lương chẳng sợ chọc giận Sở Nhược Đình.
Ông ta đứng từ góc nhìn của cô gái và cảm giác nàng sẽ bỏ qua một Thanh Kiếm Tông nhỏ nhoi. Chưa kể tu vi hai người ngang nhau, Nam Cung gia còn sở hữu vô số cao thủ hộ vệ; Sở Nhược Đình muốn báo thù cũng phải ước lượng thực lực bản thân đã.
Nam Cung Lương chỉ cần tìm đại cái cớ để gây chuyện.
Song tên Tuân Từ ngồi trên xe lăn kia quá đáng ghét.
Bất kể Nam Cung Lương tìm cớ gì, hắn vẫn nhã nhặn hóa giải và cư xử khiêm tốn lễ độ, thành thử ông ta không bới ra được sai lầm nào.
Nam Cung gia thuộc về chính đạo, chính đạo chẳng thể bắt chước ma đạo xuất binh tàn sát người vô tội một cách vô lý.
Nam Cung Lương bực tức bội phần.
Ông ta phát hiện một nữ tu từ khóe mắt, thế là lườm nàng ấy rồi đanh mặt bắt bẻ, “Ngươi to gan nhỉ, dám nhìn chằm chằm ta à?”
Từ Viện ngẩn ra, “Ơ? Ta nhìn người sau lưng ngươi chứ đâu nhìn ngươi.”
Bích Lạc Song Anh đứng sau Nam Cung Lương.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Tay phải Bích Đăng luôn cầm một ngọn đèn, nàng ấy tò mò mới ngó nghiêng một chút.
“Không dùng kính ngữ với ta thì quả thật càn rỡ!”
Từ Viện gặp tai bay vạ gió.
Nàng ấy nhịn không được bèn phản bác, “Tiền bối kỳ quá vậy, ta chỉ…”
“Từ Viện! Câm miệng!” Tuân Từ nhíu mày, hắn quát lớn, “Mau xin lỗi Nam Cung tiền bối!”
Nam Cung Lương khét tiếng xấu xa tại Phù Quang Giới, Tuân Từ từng nghe nói ông ta cực kỳ hiểm độc xảo quyệt. Từ lúc Nam Cung Lương vô duyên vô cớ bắt Thanh Kiếm Tông làm quân tiền tiêu, hắn đã biết người này cay nghiệt độc ác nên hiển nhiên mục đích ông ta tới đây chả tốt lành gì.
Nội tâm Tuân Từ vừa phẫn nộ vừa bất lực.
Bọn họ cách xa Nam Cung Lương cả về thân phận lẫn sức mạnh.
Nam Cung Lương cao hứng, bọn họ sẽ tạm thời giữ được tính mạng; Nam Cung Lương bực bội, bọn họ chỉ biết làm cá nằm trên thớt cho đối phương xâu xé thỏa thích.
Kẻ mạnh làm vua ở giới tu chân, sức mạnh chính là đạo lý. Giống hồi Lâm Tiêu Phong đeo bám Tạ thị, ông ta kiếm đại cái cớ cũng đủ diệt trừ cả gia tộc người ta, thậm chí họ không có cơ hội phản kháng nữa là.
Thanh Kiếm Tông còn thua xa Tạ thị.
Lòng bàn tay đặt trên xe lăn của Tuân Từ lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hắn ho khan vài tiếng rồi nghẹn ngào nói, “Nam Cung tiền bối, Từ Viện non trẻ nên nói năng bất lịch sự, Tuân Từ xin thay muội ấy tạ lỗi với tiền bối.”
Tuân Từ dốc sức gỡ rối, hắn hy vọng Nam Cung Lương nguôi giận và đừng hành hạ người vô tội.
“Tạ lỗi? Tốt thôi!” Nam Cung Lương quyết chèn ép, móng tay sơn màu chỉ Từ Viện. “Ta sẽ bỏ qua nếu ngươi móc cái cặp mắt nhìn lung tung của con nhóc kia!”
Mọi người kinh hãi.
Từ Viện hoảng sợ lùi ra sau mấy bước, lòng thầm mắng Nam Cung Lương đê tiện.
Tuân Từ cuống quýt chắp tay cầu xin, “Nam Cung tiền bối, Từ Viện thẳng tính, tuy muội ấy bất kính với tiền bối nhưng tội không nặng thế…”
“Câm ngay!”
Nam Cung Lương giận dữ trợn mắt nhìn hắn, “Thanh Kiếm Tông các ngươi cấu kết với ma đạo, ta chẳng qua đang ban cho các ngươi một hình phạt nho nhỏ thôi.”
Tuân Từ biện luận, “Nam Cung tiền bối, Thanh Kiếm Tông mở cửa đã trăm năm. Tông chủ tiền nhiệm Vương Cẩn đạo đức giả và tai tiếng đầy mình nhưng chưa bao giờ kết bạn với ma đạo. Mong tiền bối ăn nói cẩn thận!”
“Ta hỏi ngươi, Sở Nhược Đình có phải sư muội ngươi không?”
Tuân Từ khựng lại.
Nam Cung Lương hỏi dồn, “Có phải không?”
Tuân Từ biết Nam Cung Lương cố tình gán ghép Thanh Kiếm Tông với Vô Niệm Cung. Song dù phải đối phó chiêu trò bẩn đó thì Tuân Từ cũng chẳng thể phản bội lương tâm.
“Phải,” Tuân Từ ngước mắt, “nàng là sư muội của ta.”
Một ngày làm sư muội, vĩnh viễn là sư muội.
Nếu hôm nay hắn chối bỏ ngay trước mặt mọi người, sợi dây liên kết cuối cùng giữa hắn và nàng sẽ biến mất. Tuân Từ lưu luyến quá khứ, hắn không để bụng Sở Nhược Đình nghĩ gì mà chỉ muốn giữ vững bản tâm.
“Nam Cung tiền bối, Sở Nhược Đình là sư muội của ta nhưng chuyện này với ma đạo…”
Nam Cung Lương lạnh nhạt ngắt lời, “Đừng lắm mồm nữa! Ngươi đã thừa nhận thì tức nghĩa các ngươi cấu kết ma đạo!”
Tuân Từ không ngờ ông ta là tiền bối hùng mạnh mà ngang ngược đổi trắng thay đen vậy.
Từ Viện thẳng ruột ngựa, nàng ấy chịu hết nổi mới lầm bầm, “…Không biết phân biệt phải trái.”
Thiếu nữ suy nghĩ nông cạn nên đâu biết năm giác quan của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ nhạy bén tột độ. Từ Viện vừa dứt lời là Nam Cung Lương vươn năm ngón tay tách nàng ấy ra khỏi đám người từ xa rồi thô bạo đập xuống đất.
“Từ Viện sư tỷ!”
Thập Cửu tiến lên nhưng ngón tay Nam Cung Lương quăng hắn vào vách tường, thiếu niên tức khắc phun ra máu.
Nam Cung Lương bực dọc nói, “Nữ tu này thật ồn ào! Lạc Thư, móc mắt với cắt lưỡi nó đi!”
Từ Viện hãi hùng móc ra lá bùa Sở Nhược Đình đưa và bóp nát nó, “Nhị sư tỷ cứu mạng!” Bùa chú hóa thành tro, không ai hồi đáp.
Nam Cung Lương cười gằn, “Hay thật! Dùng cả bùa đưa tin mà còn dám cãi không cấu kết?”
Đúng là tình ngay lý gian.
Tuân Từ thấy Nam Cung Lương chuẩn bị ra tay là biết họ khó thoát kiếp nạn này, hắn đẩy xe lăn lên chắn giữa hai người, “Nam Cung tiền bối bớt giận! Từ Viện hay Sở Nhược Đình đều là sư muội của tại hạ. Tại hạ làm sư huynh nhưng lơ là dạy dỗ và không thực hiện đủ chức trách… Tại hạ xin tạ tội thay cho các sư muội!”
Nói xong, hắn quyết đoán dùng hai ngón tay móc mắt mình.
Cơn đau thảm thiết ập xuống, trước mắt hắn hóa tối đen.
Xung quanh vang lên tiếng đồng môn gào thất thanh xen lẫn với âm thanh khác, nghe thật ầm ĩ lộn xộn.
Cảnh vật cuối cùng trên thế giới mà hắn nhìn thấy là mưa phùn bay nghiêng, là núi non xanh mướt, là vạn vật ngậm nước, là sương khói mông lung.
Tuân Từ cảm thấy khóe mắt liên tục chảy thứ chất lỏng ấm áp, nó lan dọc theo cổ và nhuộm đỏ vạt áo tuyết trắng.
“Đại sư huynh!” Nhóm Từ Viện chạy như bay đến rồi quỳ gối trước mặt hắn với nước mắt tuôn rơi.
Đôi tay run rẩy của Thập Cửu nhặt hai tròng mắt máu me nhầy nhụa, hắn khóc chẳng thành tiếng, “Đại sư huynh, huynh…huynh…”
Tuân Từ đau đến mức cơ mặt co thắt.
Lưng chàng trai thẳng tắp khi mò tìm hướng Nam Cung Lương đứng để chắp tay vái, hắn ráng nhịn đau và khiêm nhường xin lỗi, “Nam Cung tiền bối, huynh trưởng như phụ thân, mong tiền bối thứ tội… Xin tiền bối bao dung cho Thanh Kiếm Tông lần này.”
Tuân Từ không hành xử bốc đồng.
Từ ngày Vương Cẩn vứt bỏ tông môn, hắn gánh vác tất cả bằng tấm thân ốm yếu. Thanh Kiếm Tông cùng mười mấy đồng môn là trách nhiệm của hắn, Tuân Từ giữ vị trí sư huynh song luôn đặt mình dưới chót.
Hắn là kẻ tàn phế – kim đan còn nát bấy – mất thêm đôi mắt cũng chẳng sao. Nhóm Từ Viện còn cả chặng đường dài phía trước, mắt mù thì sao bọn họ tu luyện được?
Vì vậy dẫu biết Nam Cung Lương cố ý gây sự, Tuân Từ vẫn trừng phạt bản thân trước.
Hắn sẽ không oán hận ai.
Hắn chỉ oán hận mình tệ hại và làm chưa đủ nhiều.
Đáng tiếc Tuân Từ chẳng hiểu rằng Nam Cung Lương đã nổi máu giết chóc ngay từ khoảnh khắc bước vào Thanh Kiếm Tông.
Hắn lùi một bước, Nam Cung Lương sẽ tiến trăm bước.
Thanh Kiếm Tông thiếu hụt linh khí mà lại có thể nuôi trồng linh thụ khỏe mạnh với sản lượng cao, dĩ nhiên đất đai phải vô cùng màu mỡ. Nam Cung Lương thèm nhỏ dãi vườn hoa của Bắc Lộc Du thị, ông ta định chiếm đoạt Thanh Kiếm Tông rồi nhổ linh thụ để sửa thành vườn hoa xinh đẹp theo đúng ý mình.
Bất kể hôm nay Tuân Từ phản ứng ra sao, Nam Cung Lương cũng sẽ không nương tay.
“Tính tạ tội chỉ với một đôi mắt hả? Trên đời làm gì có chuyện hời thế!”
Ánh mắt Nam Cung Lương âm u lúc cười dữ tợn, “Bích Đăng, Lạc Thư, Thanh Kiếm Tông cấu kết với ma đạo nên giết sạch bọn chúng đi! Còn tên này,” ông ta chỉ về phía Tuân Từ, “chặt đứt tay chân cho hắn thành người lợn! Ta muốn tặng Sở Nhược Đình phần quà long trọng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.