Dục Tiên Đồ

Chương 135: Thảm sát



Sở Nhược Đình giao chiến với Độc Mỗ tại phụ cận đảo Táng Thi suốt hai ngày.

Nàng tránh gây ồn quá mức do sợ ma quân chú ý, thành thử tung chiêu rất kiềm chế. Độc Mỗ thì người đầy chất độc, còn thoắt ẩn thoắt hiện, Sở Nhược Đình vất vả lắm mới đẩy bà ta vào thế bí.

“Sở Nhược Đình! Ngươi có cứu Tống Cư thì hắn cũng chẳng sống được bao lâu nữa!”

Mũi chân Độc Mỗ giẫm lên nước, cây gậy rắn quét ngang mặt biển và triệu hồi ngàn con sóng độc.

“Ta là người kiểm soát chuyện hắn sống chết, khỏi phiền bà quan tâm!”

Ánh mắt Sở Nhược Đình sắc bén khi vung roi làm nước bắn tứ tung. Nàng tiến lên, dồn lực vào cánh tay, rồi bất ngờ tung chưởng.

Ầm!

Dòng khí nổ tung giữa không trung, mặt biển bao la bất chợt rung lắc, nước biển quay cuồng tạo nên những con sóng đục ngầu.

Độc Mỗ hãi hùng.

Bà ta né cực lẹ song vẫn bị ngọn gió chém trúng ngực; dư chấn đánh nát lồng bảo vệ, xương ngực bà ta gãy răng rắc.

Độc Mỗ phun ra máu đen.

Lúc thấy Sở Nhược Đình sắp tấn công lần nữa, bà ta đảo mắt một cái là bướu thịt trên đỉnh đầu vỡ toang. Nó bắn ra làn sương đen tanh hôi và tỏa mùi cháy khét vào không khí xung quanh.

Tốc độ khuếch tán của sương đen nhanh chóng mặt, Sở Nhược Đình đâu dám xông bừa lên.

“Sở Nhược Đình! Độc Mỗ ta đây tạm tha mạng cho ngươi, hôm khác chúng ta sẽ tái chiến!” Độc Mỗ vung tay áo rồi biến mất giữa làn sương.

Sở Nhược Đình chau mày.

Nàng nhớ lúc đang đánh kịch liệt với Độc Mỗ vào mấy canh giờ trước, có người sử dụng bùa đưa tin của nàng.

Sở Nhược Đình tìm kiếm trong túi chứa đồ và xác định là bùa mình đưa Từ Viện.

Khi tặng bùa, nàng dặn có chuyện mới được dùng. Từ Viện lanh chanh nhưng tuyệt đối sẽ không coi đây là trò đùa.

Sở Nhược Đình vừa suy nghĩ vừa nhìn về Vô Niệm Cung, nàng quyết định ghé qua Thanh Kiếm Tông trước.

Với tu vi Phân Thần, cỡ chiều tà là nàng hoàn tất quãng đường từ Thấp Hải sang Ba Thục.

Lâu không đến Thanh Kiếm Tông khiến Sở Nhược Đình thấy mọi thứ thật xa lạ.

Trong trí nhớ, bầu trời Thanh Kiếm Tông xanh biếc với mây trắng muốt cùng khí hậu ấm áp. Hiện tại chẳng những có mưa rơi lất phất mà còn âm u lạnh lẽo.

Con đường uốn lượn dẫn lên núi thấp thoáng giữa cây cối xanh um, các bậc thang mọc đầy rêu từ thuở nào. Sở Nhược Đình nghĩ chắc mình ở nơi nóng ẩm như Thấp Hải lâu rồi nên không quen thời tiết kiểu này. Nàng thắt chặt vạt áo rồi đến ngoài cổng môn phái trong làn mưa phùn.

Cổng chính không có đệ tử canh gác, hai cánh cổng cổ xưa cũng bị ai đấy phá hủy.

Tấm biển đỏ viết dòng chữ “Thanh Kiếm Tông” màu vàng gãy đôi trên mặt đất, nước mưa gột rửa bóng loáng bề mặt tấm biển.

Đồng tử Sở Nhược Đình co thắt.

Thần thức nàng bao trùm cả ngọn núi lớn nhưng chẳng tìm ra lấy một hơi thở. Cô gái căng thẳng bước nhanh qua tấm biển, cất cao giọng gọi, “Từ Viện? Từ Viện?”

Đệ tử tông môn đã đập rất nhiều tòa nhà vô dụng để trồng vườn linh thụ trĩu quả, trái cây to tròn mọng nước treo lủng lẳng trên ngọn cây.

Sở Nhược Đình vào Lăng Tiêu Điện theo thói quen.

Cỏ dại mọc kín khe hở của mảnh đất trống trải, nước mưa khoác một màu xanh bóng lên nền gạch.

Nhìn kỹ thì cây cỏ điểm vài giọt máu.

Hình như mũi nàng ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.

Ánh mắt Sở Nhược Đình dừng ở cánh cửa đóng chặt của Lăng Tiêu Điện.

Mưa rơi mỗi lúc một dày.

Càng rơi càng nhanh.

Hơi nước dần tràn ngập không khí, mái nhà cong to như thế mà hóa mờ ảo giữa cơn mưa bụi.

Sở Nhược Đình bước lên bậc thang.

Ngạch cửa trước điện đã bị dỡ bỏ, chắc để tiện cho Tuân Từ đẩy xe lăn ra vào. Nàng áp tay lên cánh cửa cổ khắc hoa và do dự giây lát mới đẩy nó.

Kẽo kẹt.

Cửa điện mở ra.

Dưới ánh sáng lờ mờ là biển vàng treo cao, là lư hương đồng, là những dãy bàn dài bằng gỗ đỏ… Phong cách bày biện quen thuộc đập vào mắt Sở Nhược Đình, ký ức một thời cũng tràn vô tim tựa thủy triều.

Ngay sau đấy, nàng đưa mắt sang bên trái đại điện và sắc mặt nàng tức khắc tái nhợt.

Thi thể.

Toàn là thi thể.

Xác người nằm la liệt khắp mặt đất, chân chồng lên tay, tay đè lên đầu. Có Từ Viện, có Thập Cửu, có các sư đệ sư muội nàng quen mặt… Thi thể nào cũng nhận một nhát chém rất gọn vào cổ, trang phục trắng tinh trên người đệ tử Thanh Kiếm Tông chỉ lấm tấm chút máu.

Sở Nhược Đình như bị sét đánh, nàng đứng đờ đẫn tại chỗ.

Nữ tử dụi mắt.

Ánh mắt nàng tìm kiếm khắp đống xác của đồng môn thuở xưa nhưng không thấy người nọ. Bây giờ nàng mới chú ý bên cạnh thi thể nằm ngửa của Từ Viện đặt một vại gốm bụng tròn khổng lồ, vải mành màu xám che kín miệng vại.

Sở Nhược Đình sẽ dễ dàng biết vại chứa gì nếu dùng thần thức.

Nhưng nàng không dám.

Người như nàng mà lại mất sạch dũng khí.

Sở Nhược Đình chậm chạp bước tới trước vại. Hồi lâu sau, tay nàng run rẩy giật tấm vải.

Quả nhiên Tuân Từ ở trong vại.

Mặt hắn chẳng còn vẻ ôn hòa, thay vào đấy là hai hàng lệ máu sau khi bị kẻ khác móc mất đôi mắt dịu dàng. Người hắn máu me nhầy nhụa, cơ thể cụt hai tay hai chân nằm yên trong cái vại dơ bẩn.

Có lẽ cơn mưa làm nơi đây tù mù gấp bội giữa buổi chạng vạng.

Mắt Sở Nhược Đình nhòe nhoẹt, khung cảnh trước mặt nàng chỉ là mớ hỗn độn.

Nàng há miệng nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đột nhiên một cảnh tượng thuở ấu thơ hiện lên trong đầu nàng: vị quân tử lễ độ mặc đồ trắng và cầm kiếm dưới tàn cây hải đường.

Nàng oán Tuân Từ suốt bao năm.

Oán hắn đần độn, oán hắn vụng về, oán hắn mềm yếu, oán hắn lương thiện một cách ngu ngốc.

Cuộc đời nàng bắt đầu lại từ lâu, vì vậy nàng cắt đứt quá khứ cũng như chẳng muốn dính líu đến Thanh Kiếm Tông nữa.

Thế nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày toàn bộ Thanh Kiếm Tông bị tiêu diệt thảm thiết nhường này.

Sở Nhược Đình khom lưng vịn thành vại. Thiếu nữ cảm tưởng ai đó móc mất tim mình, lồng ngực nàng trống hoác và đau tới mức ngạt thở.

Tại sao?

Rõ ràng nàng đã hạ quyết tâm cắt đứt mọi liên hệ với Thanh Kiếm Tông, vậy tại sao nàng lại đau đớn muốn chết khi thấy họ chết thê thảm?

Sở Nhược Đình lảo đảo lùi về sau vài bước, hễ nhìn vại gốm là nước mắt nàng trào ra.

Nàng sống hai kiếp mà cả tình yêu với thù hận đều bắt đầu lẫn kết thúc tại Thanh Kiếm Tông.

Ở nơi đây, nàng trải qua thời niên thiếu nhiệt thành, có cha mẹ yêu thương, có đồng môn múa kiếm ca hát, có Tuân Từ làm chàng trúc mã ngây ngô. Cũng tại đây, nàng gặp phải nỗi đau thấu tim gan.

Thanh Kiếm Tông không thuộc về một mình Vương Cẩn, nơi đây chất chứa tâm huyết nhiều năm của cha mẹ nàng!

Chính vì quá coi trọng nên mới căm ghét cùng cực.

Hôm nay thấy đồng môn chết thảm khiến nàng hiểu rằng mình mãi mãi không thể vứt bỏ.

Thanh Kiếm Tông là cái gai trong lòng nàng.

Đồng thời cũng là thứ bất khả xâm phạm!

Cái vại gốm làm đáy lòng Sở Nhược Đình xót xa tột độ – xen lẫn nỗi bi thương khó nói thành lời – và hừng hực lửa giận.

Nàng lau nước mắt, cắn chặt răng, ngửa mặt lên trời mà thét, “Kẻ nào?”

“Rốt cuộc kẻ nào làm!”

“Kẻ nào dám? Sao dám chứ!”

Thần thức mạnh mẽ bao bọc toàn tông môn, nó chẳng buông tha xó xỉnh nào.

Lát sau, nàng tìm thấy một đóa hoa cây ấu trong đống bùn đất, đóa hoa nhẹ nhàng bay xuống lòng bàn tay nàng.

Hoa cây ấu…

Nam Cung gia.

Sở Nhược Đình lập tức khởi hành. Nàng dùng hết toàn bộ bùa dịch chuyển, mơ mơ màng màng không biết mình làm thế nào đặt chân vào Côn Nam.

Nàng vô cùng thống khổ, cơn thịnh nộ cũng khó tiêu tan.

Nàng cầm roi Thương Vân dưới nắng sớm mờ ảo và đơn độc xâm nhập tòa nhà tráng lệ huy hoàng của Nam Cung gia.

Lính gác cổng Nam Cung gia thấy thế liền hét to, “Người phương nào… Á!” Hắn chưa nói xong đã bị Sở Nhược Đình túm đầu rồi lục soát linh hồn.

Hai mắt Sở Nhược Đình đỏ ngầu, nàng lục soát hết ký ức này đến ký ức khác; cuối cùng nàng đã biết đầu đuôi câu chuyện.

Nam Cung Lương!

Tất cả đều tại Nam Cung Lương!

Tên tiểu nhân hiểm độc ức hiếp Huống Hàn Thần lúc nhỏ, suýt nữa ám hại Du Nguyệt Minh ở Bách Hoa Thịnh Hội, nay còn giết Tuân Từ lẫn tiêu diệt Thanh Kiếm Tông của nàng!

Sao ông ta dám!

Sở Nhược Đình xông vào Nam Cung gia lại vô tình khởi động trận pháp bảo vệ tòa nhà. Trận pháp tỏa sáng vàng kim đột ngột mọc lên từ dưới đất, tạo thành lớp phòng thủ kiên cố.

Song Sở Nhược Đình tinh thông trận pháp nhất.

Người con gái lạnh lùng tung mười hai cờ trận, nàng tìm được mắt trận chỉ trong phút chốc và đập tan nó bằng một chiêu.

Trận pháp bị phá hủy tạo nên tiếng ồn lớn, đánh động cho các cao thủ hộ vệ của Nam Cung gia nhao nhao bay đến.

Khi mọi người ngước nhìn, họ thấy những tia nắng giống vạn mũi tên vàng bắn xuống từ mây trời và không trung nhuộm màu đỏ. Nữ tu áo đỏ với dung mạo tuyệt đẹp cầm ngọn roi dài có sấm sét quấn quanh. Nàng giẫm lên tấm biển vàng đề hai chữ “Nam Cung”, gương mặt nàng tựa sương giá còn khí thế thì chấn áp người ta.

“To gan, dám tự tiện xông vào Nam Cung gia!” Mấy hộ vệ hàng đầu này sở hữu tu vi Xuất Khiếy, bọn họ ỷ phe mình đông người bèn xông vô tấn công nàng cùng lúc.

Nỗi đau buồn chồng chéo sự căm phẫn trong tim Sở Nhược Đình.

Đầu nàng chỉ toàn hình ảnh đồng môn phơi thây khắp điện, cùng người lợn Tuân Từ trong vại gốm.

Mắt nàng đẫm lệ nên đâu thấy chiêu thức từ đối thủ. Cô gái gầm một tiếng rồi sử dụng tu vi toàn thân, tay áo đỏ phồng lên trong lúc nàng quất roi Thương Vân chín mươi chín lần liên tiếp. Bóng roi lao vun vút, cuồng phong gào thét, đạo pháp đan xen ánh bình minh đỏ như máu. Ngón đòn của nàng y hệt ngọn lửa mãnh liệt, nó phóng ra sóng lửa nóng rực khắp bầu trời.

Sóng lửa đi đến đâu, mái nhà hóa thành tro tới đó, đất bằng cũng nổ đùng đoàng.

ẦM!

Chẳng mấy chốc, phân nửa Nam Cung gia thành đống gạch vụn. Trước một cao thủ Phân Thần kỳ đang phẫn nộ tung trọn sức mạnh, các hộ vệ Xuất Khiếu kỳ đều bị nghiền ép.

Roi gió cùng sóng lửa quét trúng ai, người đấy sẽ bị hất tung rồi nằm hộc máu trên đất.

Máu tươi tựa cơn mưa ngang tàng màu đỏ.

Sở Nhược Đình chỉ tung một chiêu đã đủ làm mọi người hãi hùng.

Những hộ vệ còn sót lại trưng ra gương mặt thất bại như cha mẹ chết, bọn họ đứng thành vòng tròn cách xa nàng.

Bọn họ không biết nữ tu có tu vi thâm sâu khó lường kia là ai mà cả gan đơn độc khiêu chiến Nam Cung gia.

Nữ tu lạnh nhạt cầm ngọn roi vấy máu, nàng tiến một bước thì bọn họ hoảng hốt lùi ba bước. Cuối cùng có người đủ can đảm để run run hỏi, “Người phương nào đấy?”

Nữ tu ngước mắt và hững hờ đáp, “Đệ tử Thanh Kiếm Tông, Sở Nhược Đình.”

Oo———oOo———oΟ

Sau ngày giành lại mạng sống từ tay Kiều Kiều, sức khỏe Nam Cung Hiên tổn hại nghiêm trọng, tu vi còn tụt xuống Luyện Khí. Hắn buộc phải trị liệu bằng lò đan dược với pháp bảo do Lâm Thành Tử bố thí.

Hễ nghĩ đến kiếp nạn đêm đó là hắn vô thức run bần bật.

Ngược với tình cảnh bi thảm của Nam Cung Hiên, tâm trạng Nam Cung Lương tốt vô cùng nên ông ta cười tươi rói miết.

Nam Cung Lương gõ cửa phòng Nam Cung Hiên, nụ cười trên cặp môi đỏ chót hiện rõ mồn một khi ông ta ngửi thấy mùi thuốc tràn ngập căn phòng, “Hiên nhi, bị thương thì nhớ lo chữa trị. Tam thúc sẽ giúp cháu xử lý tốt mọi việc trong nhà.”

Nam Cung Lương đã mua chuộc các nhánh của gia tộc, Nam Cung Hiên biết ông ta nham hiểm nhưng đành bó tay chịu thua.

Hắn nói bóng gió, “Ta gặp phải kiếp nạn mà trông tam thúc vui nhỉ.”

“Sao Hiên nhi lại nói thế?” Nam Cung Lương nghịch sợi tóc trước ngực, mỉm cười nhu mì, “Ta vui vì bắt được Thanh Kiếm Tông, cái đám cấu kết với ma tộc ấy.”

“Thanh Kiếm Tông?”

Nam Cung Hiên thoáng sửng sốt rồi kinh hãi chất vấn, “Thanh Kiếm Tông từng là sư môn của Sở Nhược Đình, sao ông dám đụng tới nàng ta?”

Hắn mới gặp Sở Nhược Đình vài lần nhưng biết chắc đối phương chả phải người hiền lành.

Việc đã tới nước này thì Nam Cung Lương cũng chẳng cần giấu giếm, ông ta ghét thái độ nhát cáy của Nam Cung Hiên nên khịt mũi bảo, “Có gì không dám? Con ả họ Sở làm ta mất mặt trước bàn dân thiên hạ, không báo thù thì sao ta nuốt trôi cục tức này? Tiêu diệt toàn bộ tông môn chỉ là bài học nho nhỏ cho ả thôi!”

“Tu vi Sở Nhược Đình cực cao, ngộ nhỡ nàng ta tới trả thù thì sao?”

Nam Cung gia bấp bênh giống mặt trời sắp lặn, bọn họ chẳng chịu nổi mưa gió nữa.

Nam Cung Lương đáp một cách cợt nhả lẫn khinh miệt, “Hiên nhi, cháu đánh giá cao ả yêu nữ rồi. Nam Cung gia có Bích Lạc Song Anh cùng mười hai hộ vệ, họ đều là cao thủ hàng đầu Phù Quang Giới. Tu vi yêu nữ chỉ ngang ngửa ta, chẳng lẽ ả dám gây rối? Cháu hà tất phải tâng bốc kẻ khác và tự hạ thấp khí thế của chúng ta!”

Đây không phải lần đầu Nam Cung Lương diệt cả nhà người khác, song bao năm qua làm gì có ai đủ sức trả thù ông ta?

Mí mắt Nam Cung Hiên giật giật.

Đúng lúc hắn thầm mong ông ta nói đúng, Nam Cung Lương chợt biến sắc.

Nam Cung Hiên hỏi, “Sao thế?”

“Nguy to! Có người phá hủy trận pháp bảo vệ!”

Trận pháp hùng mạnh được tổ tiên Nam Cung gia truyền lại đã giữ gìn sự bình yên cho gia tộc suốt ngàn năm, ai dám xâm nhập đây?

Nam Cung Lương để mặc Nam Cung Hiên rồi cấp tốc chạy ra ngoài.

Đập vào mắt ông ta là cảnh tượng đổ nát thê lương.

Ông ta chưa kịp tìm hiểu nguyên do thì đã nghe một giọng nữ trong veo cất lên phía sau mình, “A, tìm thấy ngươi rồi.”

Nam Cung Lương sởn tóc gáy.

Ngón tay ông ta lặng lẽ vân vê kim bạc, đang định tiên hạ thủ vi cường lại phát hiện đối phương đã dùng thần thức trói gô mình.

Sở Nhược Đình quấn roi quanh cổ Nam Cung Lương và kéo ông ta lại gần như kéo con chó chết. Sau đó, nàng đạp một chân lên ngực kẻ địch, tiếng xương gãy răng rắc vang lên.

Nữ tu đẹp tuyệt trần đang ngẩng cao đầu kia đứng ngược sáng, Nam Cung Lương run rẩy ngước nhìn nàng.

Ông ta không nhìn thấu tu vi đối thủ!

Sao có thể chứ?

Mới đây thôi tu vi ả còn cùng cấp với mình, sao chỉ trong một thời gian ngắn đã đột phá Phân Thần? Tốc độ tu luyện trái lẽ thường này là sao? Uống nước cũng chẳng nhanh vậy!

“Sở Nhược Đình, ngươi…ngươi làm gì đó?” Hàm răng Nam Cung Lương đánh lập cập.

Sở Nhược Đình thẫn thờ nhìn xuyên qua gương mặt tô son trát phấn bên dưới, “Ta hỏi ngươi câu đấy mới đúng.” Nàng không chờ Nam Cung Lương trả lời đã khẽ cười, “Mà có nói nhiều thì ngươi cũng chết thôi.”

Nàng mặc kệ Nam Cung Lương nghĩ gì.

Nàng chỉ muốn báo thù.

Nam Cung Lương giết sạch Thanh Kiếm Tông của nàng, vậy nàng sẽ giết sạch Nam Cung gia.

Đơn giản thế thôi.

Nam Cung Lương nhìn ra sát khí trong mắt Sở Nhược Đình, ông ta kinh hoàng kêu ré dưới chân nàng, “Người đâu! Tới mau!” Ông ta bóp nát bùa truyền âm của Bích Lạc Song Anh, “Cứu ta!”

Sở Nhược Đình đã đánh bại mười hai hộ vệ trong Nam Cung gia.

Bọn họ nghe tiếng chủ nhân cầu cứu nhưng đâu ai cả gan tiến lên, tất cả đều vùi mặt vô đống gạch vụn.

Một thanh đao khổng lồ bằng sắt đen bỗng hiện hình trên bàn tay phải Sở Nhược Đình.

Nàng hỏi, “Tay nào giết đồng môn của ta trước?”

Nam Cung Lương không ngờ sẽ rước họa sát thân về cho mình, ông ta quá coi thường Sở Nhược Đình nên giờ có hối hận cũng muộn rồi.

Yêu nữ ma cung làm gì có chuyện nương tay?

Nam Cung Lương vứt hết sĩ diện, “Sở đạo hữu tha mạng! Không phải ta! Thật sự không phải ta làm! Ta không động tới Thanh Kiếm Tông của ngài! Ta…”

Xoẹt.

Gương mặt Sở Nhược Đình lạnh băng, nàng chém đứt nguyên cánh tay trái ông ta làm máu tươi phun trào.

Nam Cung Lương đau đớn hét lên.

“Nghe ta hỏi lại đây, tay nào móc mắt hắn?”

Nam Cung Lương chảy máu ồ ạt, cơn đau nhuộm trắng mặt ông ta, “Ta không có móc… Hắn…hắn tự móc…”

Sở Nhược Đình chẳng hề chớp mắt khi chém nhát nữa.

Nam Cung Lương cụt cả hai tay.

Nàng hỏi tiếp, “Chân nào bước vô Thanh Kiếm Tông trước?”

Nam Cung Lương đau tới tắt tiếng, toàn thân ông ta run rẩy còn đũng quần thì chảy ra dòng nước tiểu khai nồng nặc.

Sở Nhược Đình lại chém hai nhát.

Nam Cung Lương đi từ giãy giụa kịch liệt và kêu la thảm thiết đến chỉ còn cái thân ngoe nguẩy trên mặt đất. Sở Nhược Đình móc mắt ông ta, rồi cắt lỗ tai, lỗ mũi…

Chưa hả giận! Nàng chưa hả giận!

Nàng có tra tấn ông ta tàn bạo tới đâu thì đồng môn ngày xưa cũng không quay về.

Lúc Tuân Từ bị hành hạ đến chết, có phải hắn cũng quỳ xuống đất xin tha và kêu rên thảm thương như Nam Cung Lương không. Nàng thậm chí sợ tưởng tượng ra cảnh con người nho nhã ấy đã bị chà đạp và hứng chịu nỗi thống khổ lớn nhường nào.

Nam Cung Hiên thấy Nam Cung Lương gấp gáp vậy thì chẳng yên tâm nổi, hắn vừa ôm lò đan dược vừa ra ngoài xem tình hình.

Các tòa nhà đổ nát, một nữ tu áo đỏ đưa lưng về phía hắn đang vung đao liên hồi.

Nam Cung Hiên quát theo bản năng, “Kẻ nào dám làm càn tại Nam Cung gia! Ngươi có biết…”

Nữ tu áo đỏ ngừng vung đao, nàng lãnh đạm nghiêng đầu liếc xéo hắn với gương mặt lấm tấm máu.

Sở Nhược Đình!

Nam Cung Hiên nhìn đống thịt nát bấy của phần thân cụt tay chân, bộ trang phục màu mè đẫm máu báo cho hắn biết đó là Nam Cung Lương.

Mặt thanh niên trắng bệch, hắn căng thẳng nuốt khan và giọng nói yếu hẳn đi, “…Ngươi có biết…thời tiết hôm nay đẹp lắm không.”

Nam Cung Hiên coi như chưa thấy gì, hắn trúc trắc xoay người rồi chạy như bay vào từ đường lánh nạn. Nam tử bày đủ loại trận pháp, đồng thời run rẩy núp dưới điện thờ.

Hắn ôm chặt lò đan dược, trong lòng khiếp đảm tột độ.

Tại sao? Tại sao con gái thời nay khủng bố thế!