Dục Tiên Đồ

Chương 136: Mộ phần



Sở Nhược Đình nhấc thanh đao đẫm máu lên, chẳng thèm nhìn cái xác nát bấy của Nam Cung Lương lấy một lần.

Nàng đã nói rồi, Nam Cung gia giết sạch Thanh Kiếm Tông thì nàng sẽ giết sạch Nam Cung gia.

Nam Cung Lương là kẻ thứ nhất.

Nam Cung Hiên là kẻ thứ hai.

Cả người trong tộc Nam Cung nữa, nàng muốn giết đủ mười bảy người để chôn cùng đồng môn.

Bọn họ vô tội nhưng các đồng môn chết thảm của Thanh Kiếm Tông có tội gì? Thù hận nên được trả đủ; không cần nhiều hơn hay ít hơn, phải trao đổi ngang nhau.

Sở Nhược Đình đến trước từ đường, chẳng ai dám ngăn cản vì nhìn nàng giống hệt sát thần giáng thế.

Đúng lúc nàng định phá vỡ trận pháp rồi xách Nam Cung Hiên ra băm vằm thì hai cột sáng màu xanh bỗng xuất hiện phía chân trời.

“Dừng tay!”

Bích Lạc Song Anh chắn trước từ đường Nam Cung gia.

Chỉ là hai tướng bại trận dưới tay nàng thôi.

Sở Nhược Đình lạnh lùng nói, “Thanh danh hai ngươi ở Phù Quang Giới tốt vậy mà lại bán mạng cho Nam Cung gia. Không phân biệt phải trái, giúp kẻ xấu làm điều ác… Đáng giết!”

“Giúp kẻ xấu làm điều ác khỉ gì?” Lạc Thư nhíu đôi mày lá liễu, vẻ mặt nàng ấy đầy bất mãn. “Không biết thì đừng nói bậy!”

“Ai quan tâm chứ.” Sở Nhược Đình không muốn nghe quá khứ giữa bọn họ và Nam Cung gia, nàng chỉ muốn giết người.

Bích Đăng thấy Sở Nhược Đình bắt đầu kích hoạt linh lực bèn gấp gáp tiết lộ, “Sở Nhược Đình, đừng kích động! Thanh Kiếm Tông bình an vô sự, muội muội ta đã dùng sách Cẩm Tú Chức Vân tạo ảo giác!”

Sở Nhược Đình nghe vậy liền ngẩn ngơ.

Bây giờ đôi mắt đỏ ngầu của cô gái mới dừng trên hai người, giọng nàng run run, “Ngươi nói gì?”

Lạc Thư vừa khoanh tay, vừa hất cằm khịt mũi.

Bích Đăng nặng nề giải thích, “Đúng là Nam Cung Lương đã sai chúng ta tàn sát Thanh Kiếm Tông, nhưng hai huynh muội ta hành tẩu giang hồ chứ không làm việc táng tận lương tâm vậy. Chúng ta đã ký khế ước với Nam Cung gia nên không thể cãi lệnh chủ nhân, bất đắc dĩ lắm mới dùng mưu kế lừa gạt.” Hắn chần chừ nói, “Chúng ta lừa được Nam Cung Lương song nào ngờ lừa được cả ngươi.”

Sách Cẩm Tú Chức Vân chứa đựng muôn vàn trận pháp thiên biến vạn hóa, là một pháp bảo lợi hại.

Sở Nhược Đình dần bình tĩnh lại.

Nghĩ kỹ thì lúc đó Thanh Kiếm Tông khá kỳ lạ, nó mịt mờ như nằm trong đám mây mù. Cảnh tượng thê thảm quấy nhiễu tâm trí Sở Nhược Đình, nàng đâu dám nhìn kỹ núi thi thể nên chẳng tài nào phân biệt thật giả.

“Bọn họ bình yên?”

“Ừm.”

“…Họ đang ở đâu?”

Bích Đăng gật đầu, “Đi theo ta.”

Ba người bay tới Ba Thục.

Bích Lạc Song Anh là tu sĩ chính đạo nổi tiếng Phù Quang Giới, tuy nhiên Sở Nhược Đình không hoàn toàn tin tưởng bọn họ.

Chính đạo trên thiên hạ nào phải chính đạo thực thụ?

Trông nàng thất thần vậy thôi chứ vẫn luôn đề phòng đối phương đánh lén.

May là Sở Nhược Đình lo bò trắng răng.

Ba người đến ngọn núi gần Thanh Kiếm Tông, Lạc Thư nhắm mắt và bấm tay niệm pháp quyết cùng pháp chú. Nửa nén nhang sau, hang động giăng kín dây leo hiện hình trên vách đá.

Bích Đăng tiến lên rồi gõ nhẹ vào lớp đá ngoài hang động, “Tuân tiểu hữu.”

Bên trong hang truyền ra tiếng sột soạt.

“Bích Đăng tiền bối! Nam Cung Lương đi chưa?” Từ Viện khom lưng chui ra khỏi hang, tay nàng ấy phủi cọng cỏ dính trên đầu.

Bích Đăng đáp, “Nam Cung Lương đã chết.” Hắn chỉ nữ tu áo đỏ đứng cạnh mình, “Nàng ấy giết.”

Từ Viện ngỡ ngàng, thiếu nữ chạy ba chân bốn cẳng tới ôm Sở Nhược Đình, tiếng gào khóc của nàng ấy buồn vui lẫn lộn, “Nhị sư tỷ! Cuối cùng nhị sư tỷ cũng đến! Tỷ có nghe thấy ta truyền âm không?”

Sở Nhược Đình chưa thể hoàn hồn.

Nàng vỗ lưng Từ Viện một cách cứng đờ, “Có.”

Từ Viện lau nước mắt, lo lắng hỏi, “Tỷ giết gã bán nam bán nữ Nam Cung Lương thì có nguy hiểm không? Nghe đồn Nam Cung gia sở hữu nhiều cao thủ lắm…”

“Không sao, bị ta hạ gục hết rồi.”

Đồng môn thuở xưa lục tục bước ra hang động, mặt ai cũng xám ngoét.

Bọn họ thấy Sở Nhược Đình liền thi nhau gọi: “nhị sư tỷ”, “nhị sư tỷ đã về”, “bái kiến nhị sư tỷ”…

Sở Nhược Đình cảm thấy thật mông lung.

Cảnh hồi nãy là ác mộng? Cảnh trước mắt cũng là mộng sao?

Giây phút nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Từ Viện, Sở Nhược Đình mới xác định rằng Thanh Kiếm Tông bình an vô sự.

Nàng như trút được gánh nặng, như sống sót sau tai nạn.

…Họ bình an là tốt rồi.

Tình cảm nàng dành cho Thanh Kiếm Tông rất phức tạp, nàng thà mình sợ bóng sợ gió còn hơn là họ bị tàn sát.

Sở Nhược Đình khẽ thở hắt ra.

Tiếng bánh xe gỗ kêu lộc cộc trên đá vụn vang lên.

Sở Nhược Đình nhìn nơi phát ra âm thanh, Thập Cửu sư đệ đẩy xe lăn đến cửa hang.

Nam tu áo trắng ngồi trên xe lăn, chiếc khăn gấm xám nhạt rộng ba ngón tay che kín mắt hắn và chỉ để lộ sống mũi cao thẳng cùng cặp môi mỏng tái nhợt. Cơ thể hắn quá gầy yếu, gió thổi một cái là vạt áo tung bay cứ như chả có người mặc.

Sở Nhược Đình nhớ lại cảnh hắn ngâm mình trong vại gốm.

Hai hàng lệ máu chảy xuống mặt hắn là thật?

Tuân Từ không thấy gì hết.

Thế giới của hắn là một màu tối đen, hắn đâu biết người mình thương nhớ ngày đêm ở ngay trước mặt.

Hắn ôm quyền về một hướng hú họa, miệng mỉm cười và chân thành bảo, “Bích Đăng tiền bối, Lạc Thư tiền bối. Thanh Kiếm Tông thoát chết là nhờ tấm lòng trượng nghĩa của hai vị ra tay cứu giúp! Tiền bối cao thượng khiến Tuân Từ vô cùng cảm kích. Mai sau nếu hai vị có gì sai bảo, Tuân Từ sẽ không cự tuyệt.”

Bích Đăng chắp tay, “Tuân tiểu hữu quá lời, đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn mấy công sức.”

Hồi kim đan Tuân Từ chưa nát, hắn cũng được xưng tụng là trang tuấn kiệt tại Phù Quang Giới. Bích Đăng lẫn Lạc Thư thật lòng xót xa lúc thấy hắn tự móc mắt để bảo vệ tông môn.

Lạc Thư liếc Sở Nhược Đình, nàng ấy bóng gió, “Chúng ta mang danh Bích Lạc Song Anh thì sao có thể làm trái cái danh nghĩa hiệp! Chứ không có người sẽ nói hai huynh muội ta chẳng phân biệt phải trái và giúp kẻ xấu làm điều ác.”

Sở Nhược Đình biết nàng ấy đang mỉa mai mình.

Bích Lạc Song Anh cứu Thanh Kiếm Tông, nàng không nhận ra trận pháp ảo giác nên hiểu lầm phát sinh. Sở Nhược Đình lập tức khom lưng xin lỗi, “Ta ăn nói không lựa lời, mong hai vị đạo hữu thứ lỗi.”

Tuân Từ sửng sốt trước giọng nói quen thuộc.

Hắn vô thức cúi đầu, sau đó nâng cánh tay gầy như que củi che giấu đôi mắt quấn khăn gấm.

Lạc Thư ngó lơ Sở Nhược Đình, còn Bích Đăng khách sáo đáp, “Sở đạo hữu thẳng tính, chúng ta không để bụng đâu. Giờ Thanh Kiếm Tông bình yên thì coi như chúng ta công đức viên mãn.” Thanh niên ôm quyền, “Núi xanh còn đó, nước biếc chảy mãi, tạm biệt.”

Sở Nhược Đình nhẹ nhàng gật đầu, “Tạm biệt.”

Chào Bích Lạc Song Anh xong, Sở Nhược Đình cẩn thận quan sát đệ tử Thanh Kiếm Tông.

Ngoại trừ Từ Viện có tu vi Kim Đan – cũng là cấp cao nhất ở đây – những người khác toàn mắc kẹt ở Trúc Cơ hoặc Luyện Khí.

Lại còn thêm anh mù ngồi xe lăn nữa.

Sở Nhược Đình không hiểu sao Vương Cẩn rời Thanh Kiếm Tông là cả đám xuống cấp cỡ này.

Ánh mắt thiếu nữ lướt qua chiếc khăn gấm che mắt Tuân Từ, giọng nàng hững hờ, “Vụ mắt ngươi là sao?”

Tuân Từ không thấy mặt nàng, thành thử hắn khó đoán chính xác giọng điệu nàng như vậy là đang quan tâm hay chỉ tiện thể hỏi.

Hắn ôn hòa nói, “Nam Cung Lương bắt ta tạ tội.”

“Không phải!” Từ Viện ra mặt giải thích, “Nam Cung Lương cố tình gây sự nên tính móc mắt ta. Đại sư huynh sợ ta bị thương mới tự móc mắt mình với hy vọng Nam Cung Lương sẽ nương tay.”

Lửa giận trong Sở Nhược Đình bừng cháy, nàng nhịn hết nổi bèn quở trách, “Ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi không biết Nam Cung Lương là một thằng chó à? Ngươi móc hết ruột gan dâng tặng chỉ khiến ông ta hả hê gấp bội!”

Sở Nhược Đình chả hối hận việc giết Nam Cung Lương.

Nếu lần này không có Bích Lạc Song Anh, Thanh Kiếm Tông khó thoát khỏi cảnh thảm sát.

Tuân Từ hổ thẹn cúi gằm đầu, “…Lỗi tại ta.”

Với tình hình lúc ấy thì hắn biết làm gì đây?

Thanh Kiếm Tông bơ vơ giữa thế gian.

Tuân Từ từng khuyên các đệ tử trong tông môn hãy gia nhập môn phái khác, nhưng nhóm Từ Viện với Thập Cửu quý mến Thanh Kiếm Tông nên từ chối.

Mấy năm qua, mọi người co đầu rụt cổ tại Ba Thục và cố gắng trồng trọt linh quả sống qua ngày. Tuân Từ luôn ra lệnh lẫn giảng giải rằng các đệ tử đừng đi gây chuyện, ra ngoài phải cư xử biết điều. Ai ngờ rốt cuộc vẫn không tránh khỏi tai họa.

Hắn từng nghĩ hay mình chết quách cho xong.

Nhưng Từ Viện quá loi choi, Thập Cửu thiếu chín chắn, các sư đệ sư muội khác thì nhỏ tuổi. Tuân Từ sợ cả đám gây rắc rối, sợ họ bị thương, sợ đủ thứ… Hắn muốn chết mà còn vướng bận quá nhiều.

Tuân Từ nghe Sở Nhược Đình mắng cũng áy náy lẫn tự trách, hắn thấy xấu hổ vì sự vô dụng của bản thân nữa.

Nay hắn mới biết hóa ra người ta vẫn có thể rơi lệ dù đã mất đi đôi mắt.

Nước mắt thấm ướt khăn gấm làm màu khăn sậm hơn, mũi hắn cay cay và chóp mũi ửng đỏ.

Sở Nhược Đình tức khắc nghẹn lời.

Sao mới mắng một câu đã khóc rồi!

Nàng chưa nói gì quá đáng mà?

Nội tâm Sở Nhược Đình bức bối, bao cảm xúc rối loạn đan xen khiến nàng khó nói rõ mình cảm thấy gì. Nàng quyết định dừng ngó Tuân Từ, “Từ Viện, ngươi kể ta nghe xem Thanh Kiếm Tông sống thế nào suốt mười năm qua.”

Từ Viện đang hí hửng chuẩn bị trút bầu tâm sự thì Tuân Từ đã gằn từng chữ, “Từ Viện, nhớ kể đàng hoàng đấy, biết chưa?”

Từ Viện: “…”

Oo———oOo———oΟ

Hóa ra ngày Vương Cẩn rời Thanh Kiếm Tông, ông ta chẳng những vơ vét tài sản mà còn phá hủy linh khí nơi đây, biến Thanh Kiếm Tông thành chỗ khó tu luyện. Vì vậy mười năm qua, các đệ tử vẫn giậm chân tại chỗ.

Sở Nhược Đình trầm ngâm bảo, “Chuyện này dễ thôi, ta sẽ sắp đặt vài Tụ Linh Trận để sửa phong thủy cho Thanh Kiếm Tông.”

Các đệ tử nhìn nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục.

Nhị sư tỷ tài ba xuất chúng, bày đại trận pháp cũng đã thừa sức thay đổi phong thủy một môn phái; đúng là bậc thầy trận pháp số một Phù Quang Giới.

Có mấy lần Từ Viện tính kể Sở Nhược Đình nghe chuyện Tuân Từ nhưng không dám vì hắn ở gần đấy. Sở Nhược Đình còn thờ ơ trước thương tích của Tuân Từ nữa, nàng chả hề chủ động hỏi han.

Từ Viện nhìn mà sốt ruột gần chết.

Đoàn người đi xem linh thực trong tông môn cùng Sở Nhược Đình, song nhìn nàng cứ thẫn thờ thế nào.

Thập Cửu ôm chậu hoa cưng, “Nhị sư tỷ, đằng kia chính là mộ của Sở trưởng lão với Ngọc trưởng lão, tỷ muốn qua cúng viếng không?”

“Đương nhiên.” Sở Nhược Đình mỉm cười.

Mắt Từ Viện hơi láo liên lúc vội khoe, “Trong mấy năm nhị sư tỷ vắng mặt, một tay đại sư huynh chăm lo mộ phần lẫn đèn trường minh ở từ đường cho hai vị trưởng lão đấy.”

Trong quãng thời gian Sở Nhược Đình bôn ba khắp chốn để cướp bảo vật giùm ma quân, nàng thỉnh thoảng lén ghé qua đây cúng bái. Mộ cha mẹ nàng được dọn dẹp tới mức chẳng dính tí bụi nào, bia đá sạch sẽ, cỏ dại cũng không có lấy một cọng.

Nghĩ đến đây, Sở Nhược Đình dừng bước rồi cảm ơn Tuân Từ, “Làm phiền ngươi rồi.”

Tuân Từ ngẩn người, hấp tấp nói, “Không phiền gì hết, ta chỉ góp chút sức mọn làm việc thuộc bổn phận mình thôi.”

Lúc hắn nói xong thì mọi người đã đi vòng qua một khu vực trồng linh thực rậm rạp, đập vào mắt họ là mộ phần giản dị bị ai đấy xới tung và chỉ để lại cái hố đất!

Ngọc Kiều Dung với Sở Hoán là cặp vợ chồng yêu nhau sâu đậm; sau khi chết, hài cốt họ được chôn trong cùng một quan tài.

Sở Nhược Đình nhanh chóng xông lên, quan tài đã biến mất!

Nàng trợn trừng mắt rồi quay đầu chất vấn đám Từ Viện, “Thế này là sao?”

Đệ tử Thanh Kiếm Tông trố mắt nhìn nhau.

Tuân Từ nghe Thập Cửu báo tin liền biến sắc dữ dội. Hắn đẩy xe lăn lên trước và sờ soạng tấm bia đá lạnh lẽo, đồng thời hoảng loạn kêu, “Ta mới ghé qua mộ gần đây, khi ấy mọi thứ đều bình thường mà!”

Từ Viện suy đoán, “Hay do kẻ thù của nhị sư tỷ làm?”

Những đệ tử khác nhao nhao bàn tán, “Chắc chắn là kẻ thù! Đánh thua nhị sư tỷ nên giở thủ đoạn bỉ ổi này!”

“Thằng khốn nào thế? Vô đạo đức quá!”

“Lần đầu tiên ta nghe tới việc trả thù bằng cách đào mộ tổ tiên nhà người ta!”

“Cay độc quá thể!”



Cùng lúc này tại Vô Niệm Cung ở Thấp Hải, Hách Liên U Ngân u ám nhìn hai bộ xương khô và bỗng hắt xì rõ to.