Dục Tiên Đồ

Chương 140: Người trong lòng




Hai quả cầu nhẵn mịn che kín mắt mũi Tuân Từ làm hắn ngạt thở.
Sở Nhược Đình mạnh bạo ấn đầu hắn xuống.
Cơ thể hắn ốm yếu, hắn phí công giãy giụa vài lần thì mặt đỏ gay liền. Máu trào lên gây ngứa ngáy cổ họng và buộc nam tử khom lưng ho sù sụ.
Tuân Từ ho tới mức giọng nói đau nhức, hắn cuống quýt lấy bình thuốc từ ngực áo rồi lẩy bẩy dốc cả đống vô miệng.
Sở Nhược Đình phát hoảng.
“Ngươi không sao chứ?” Nàng vỗ nhẹ lưng Tuân Từ để làm dịu cơn ho.
Ngay cả trong bóng tối, hắn vẫn cảm nhận rõ sự ấm áp từ lòng bàn tay trên lưng mình.
Trái tim Tuân Từ đập điên cuồng.
Nàng quan tâm mình ư?
…Dù nàng có ăn hắn sau khi thải bổ thì đời này hắn cũng chẳng còn gì nuối tiếc.
Mũi Tuân Từ cay cay vì ngửi thấy hương thơm thoang thoảng quen thuộc. Trái tim nồng cháy kích thích hắn dán môi lên da ngực mịn màng của nữ tử.
Sở Nhược Đình hơi sửng sốt.
Tuân Từ mù nên đành dùng môi dò tìm trên thân thể nàng. Cánh môi khô quét ngang quầng vú mềm mại rồi ngậm lấy một trái anh đào, cái lưỡi ướt liếm láp và cẩn thận mút quả mọng vào miệng.
Cơn ngứa tê dại lan từ ngực xuống bụng dưới, bộ phận giữa hai chân Sở Nhược Đình bắt đầu kích động.
Đúng lúc Sở Nhược Đình thấy hắn quá nhẹ tay thì Tuân Từ có vẻ giác ngộ điều gì đấy; hắn thèm khát liếm mút bầu ngực tròn liên hồi cho đến khi hai quả cầu đều ướt nước.
Hạ bộ hắn đã ngẩng cao đầu.
Sở Nhược Đình muốn mau chóng thử nghiệm công hiệu của Mị Thánh Quyết, nàng kéo quần hắn nhằm giải phóng dương v*t thô dài. Cô gái dạng chân, lưng áp sát bộ ngực phía sau, đóa hoa ướt đẫm liên tục cọ quy đầu to tròn. Lúc chất lỏng bôi trơn dương v*t thì nàng mới thong thả ngồi xuống.
Tuân Từ cảm nhận cái lỗ ẩm ướt nuốt phân thân mình từng tấc một, nó như siết chặt cả sinh mạng hắn.
Sướng tới độ hắn muốn rên rỉ.
Tuân Từ không biết liệu mình có được phép ôm nàng, thành thử hai tay hắn cứ bóp chặt tay vịn xe lăn.
dương v*t khổng lồ lấp đầy con đường trống hoác bên trong Sở Nhược Đình.
Nàng ngồi dựa vào ngực Tuân Từ, hai chân giẫm lên bàn đạp gỗ của xe lăn, đôi tay bao phủ mu bàn tay trắng bệch của đối phương với những ngón tay cuộn lại.
Tư thế này còn tàm được.
Sở Nhược Đình nhún nhún trên người hắn, cái lỗ hồng phớt phun ra nuốt vào cây gậy th*t. Nàng uy hiếp giữa những tiếng thở dốc, “Ta sẽ dạy ngươi một đoạn khẩu quyết, ngươi mà không nhớ nổi thì ta lập tức bổ đầu rồi ăn sống óc ngươi!”
Tuân Từ run bần bật.
May mắn trí nhớ hắn khá tốt, hắn thuộc nằm lòng đoạn khẩu quyết Sở Nhược Đình dạy.
Eo Sở Nhược Đình vặn vẹo để nhắc hắn phải luôn đọc khẩu quyết. Nàng nhận ra mình cực kỳ thích điều khiển từ bên trên và chủ động mọi thứ từ tốc độ tới độ nông sâu. Cây gậy cứng cọ xát tầng tầng lớp lớp thịt mềm của âm đ*o, quy đầu nhô cao chọc trúng điểm nhạy cảm ở sâu trong nàng. Hai mắt Sở Nhược Đình đầy mê đắm, tiếng thở gấp khẽ khàng lẫn hơi thở nóng rực phà vào cổ nàng đều đến từ người đàn ông đằng sau, chúng khiến cô gái cấp tốc nâng mông lên xuống.
Xe lăn kêu kẽo kẹt.
Trong bóng tối, Tuân Từ như quay về mười năm trước. Hắn với nàng hòa làm một bên đầm nước nhỏ núi Huyền Hoa, hay tại hang động sau thác nước ở Thanh Kiếm Tông; tất cả giống một giấc mộng xuân. Tuân Từ vô thức tưởng tượng cảnh cái lỗ nhỏ bé đón nhận dương v*t dữ tợn, rồi hắn rời khỏi thế nào và đâm lút cán ra sao…
Dâm dục quá mức.
Sở Nhược Đình ưỡn eo thêm mười lần thì đầu hàng trước cơn kích thích, nàng cuộn tròn ngón chân mà chảy nước ào ạt trên người Tuân Từ.
Tuân Từ đã lâu không nếm mùi vị ân ái, âm đ*o vừa siết chặt dương v*t là hắn chịu thua rồi run rẩy bắn tinh vào cơ thể nàng.
Hắn niệm lộn xộn đoạn khẩu quyết Sở Nhược Đình dạy, thanh niên thầm hỏi không biết nàng sẽ thải bổ hắn bao lần hay giết hắn lúc nào. Kỳ quặc là sau khi bị thải bổ, hắn chẳng hề cảm thấy suy yếu. Một dòng nước ấm chảy qua nơi hai người kết hợp để tới đan điền nát bấy của hắn, nó tựa sợi tơ đang chậm rãi may vá gân mạch rách bươm.
Sở Nhược Đình giơ tay bắt mạch cho Tuân Từ.
Công pháp song tu quả nhiên hiệu quả.
Chẳng những gia tăng tu vi nàng mà còn thừa sức trị liệu cho đối phương.
Sở Nhược Đình ngầm cao hứng cũng như lại tò mò về Mị Thánh Quyết. Rốt cuộc ai đủ khả năng sáng tạo công pháp kỳ diệu thế?
“Nhược Đình…”
“Gì?”
“Không biết phải ảo giác không, nhưng ta…” Tay phải Tuân Từ nắm lại rồi buông ra, buông ra rồi nắm lại, “ta cảm giác mình khỏe hơn nhiều.”
Sở Nhược Đình đứng dậy, dương v*t nhầy nhụa thể dịch trượt khỏi cái lỗ nhỏ.
Nàng quay đầu nhìn mặt Tuân Từ, cơn mây mưa nhuộm gương mặt tái nhợt thành màu hồng nhạt. Thiếu nữ bỗng nảy sinh ý đồ trêu ghẹo hắn, “Đúng, ngươi bị ảo giác đó. Ta thải bổ thêm vài lần thì ảo giác còn kinh hơn.”
Tuân Từ ngây ra.
Sở Nhược Đình bật cười trước vẻ mặt ngốc nghếch kia, nàng nâng cằm hắn và lẳng lặng quan sát.
Đôi mắt hắn luôn mang theo nét hòa nhã đoan chính, hiện tại chiếc khăn gấm màu xám lại giúp cặp môi mỏng bên dưới chiếc mũi thẳng trông quyến rũ lạ thường.
Sở Nhược Đình buồn bực lắm, sao ở chung với hắn bao năm mà trước kia nàng đâu nghĩ vậy?
Tuân Từ luống ca luống cuống.
Chẳng lẽ mới thải bổ một lần mà nàng đã tính ướp muối hắn?
Môi chàng trai mấp máy, hắn đang tính mở lời thì bất chợt có thứ gì đấy mềm ấm phủ lên miệng hắn.
Toàn thân Tuân Từ cứng đờ, ngay cả việc hít thở cũng ngừng lại.
Sở Nhược Đình liếm môi hắn, đồng thời thầm nghĩ người nàng hôn môi đầu tiên sau khi trùng sinh cũng là sư huynh.
Miệng hắn sặc mùi thuốc đắng, song Sở Nhược Đình không chê bai gì. Nàng cưỡi lên đùi Tuân Từ lần nữa, tay vịn vai đối phương còn lưỡi tích cực mút lưỡi hắn.
Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, môi hắn như mới dầm mưa, vừa lạnh băng vừa mỏng manh.
Sở Nhược Đình thỉnh thoảng cắn môi hay cằm hắn.
Ánh mắt nàng dừng ở chiếc khăn gấm.
Sở Nhược Đình nắm lấy đuôi khăn, nàng định kéo khăn lên xem đôi mắt mất tròng của Tuân Từ.
Tuân Từ nghiêng mặt, túm cổ tay nàng mà khẩn cầu, “…Đừng.”
Cuối cùng Sở Nhược Đình vẫn để hắn giữ gìn chút tự tôn ấy.
Nàng lặng lẽ thở dài rồi hôn mắt hắn qua lớp vải.
Tuân Từ bất lực áp sát lưng vô xe lăn.
Hắn càng trốn tránh, Sở Nhược Đình càng hưng phấn.
Nàng đè hắn trên xe lăn và hôn cho tới hồi mặt hắn dính đầy nước bọt.
Tuân Từ: “…”
Tuy hắn không hiểu cách công pháp tà đạo của Sở Nhược Đình hoạt động, song khi được người con gái mình yêu hôn môi, dục vọng hắn mới phóng thích lại dâng trào và dán sát bông hoa ướt đẫm bên trên.
Đóa hoa chà xát thân dương v*t, xúc cảm này mang đến sự khuây khỏa khiến cổ họng hắn thắt lại.
“Vào đi.” Hắn chợt nghe nữ tử dịu dàng nói.
Sở Nhược Đình chỉ cần ngồi xuống là có thể giao hợp với hắn. Tuy nhiên nếu nàng muốn hắn chủ động thì phải chăng hắn đang hồi phục?
Tuân Từ đâu liệt hoàn toàn, hắn đi được nhưng đi dăm ba bước là mệt nhoài.
Hắn dốc sức tìm kiếm cửa hang ướt át rồi thúc eo, phân nửa cây gậy thô cứng cắm phụt vào hang động thần bí.
Sở Nhược Đình bám cổ hắn, cả người nàng đè trên bộ ngực trần.
dương v*t dày cui lấp đầy nàng, tạo cảm giác căng phồng tê dại.
Lần này Tuân Từ không đợi nàng thúc giục, hắn thở hổn hển và nhẹ nhàng đâm thọc.
Cơn ngứa ran điều khiển nàng khao khát nhiều hơn thế.
Tuân Từ nghe tiếng rên gợi cảm từ nàng liền bất giác tăng tốc, hắn hy vọng mình đủ sức thỏa mãn người thương. Đôi tay thanh niên mò mẫm giữa bóng đêm, chúng bóp eo nàng trong lúc hắn đâm càng lúc càng nhanh và cú nào cú nấy cũng hung hăng thọc tới chỗ sâu nhất. Bây giờ Tuân Từ mới ý thức được mình không bị ảo giác, sức lực của hắn thật sự đã hồi phục rất nhiều.
Những cú đâm tới tấp làm khoái cảm ngút ngàn ập lên người Sở Nhược Đình giống cơn sóng dữ. Nàng đè trên người hắn, vừa lắc đầu vừa rên rỉ loạn xạ, “Dừng lại… Dừng lại…”
Tuân Từ tức khắc chả dám động đậy.
Khoái cảm đến rồi đi tựa pháo hoa chớp nhoáng, Sở Nhược Đình bất mãn nhéo vai hắn khi oán trách, “Sao lại dừng?”
Tuân Từ chưa hiểu ý nàng, “Muội bảo ta dừng mà.”
Sở Nhược Đình nghẹn họng.
Nàng đành ôm cổ hắn rồi khẽ nói, “…Tiếp tục đi.”
Nàng vừa cho phép là Tuân Từ bạnh cằm, động tác đâm thọc của hắn dữ dội gấp trăm, quy đầu thô bạo tấn công nhụy hoa. Sở Nhược Đình tiết ra nước mật mỗi lúc một nhiều, nàng run rẩy lên đỉnh. Mật hoa tràn vô cái lỗ nhỏ trên quy đầu, công pháp tưới ướt cơ thể khô cằn của Tuân Từ một lần nữa.
Tuân Từ đâu phải thằng ngốc, hắn có thể bị lừa một lần chứ sao để mình bị lừa hai lần được.
Hắn cố gắng thọc vào rút ra mấy chục lần nữa rồi bắn chất lỏng trắng vào con đường đẫm nước mật. Lúc hoàn hồn khỏi cơn sóng tình kéo dài, hắn khàn khàn hỏi, “Nhược Đình, công pháp của muội hơi lạ thì phải? Tại sao muội thải bổ ta mà kỳ kinh bát mạch đều từ từ hồi phục?”
Sở Nhược Đình còn đắm chìm trong khoái cảm.
Nàng nhắm nghiền hai mắt với đầu gác lên vai Tuân Từ, thiếu nữ cười giống hồi nhỏ, “Ta lừa sư huynh đó.”
Nàng cũng chả có gì phải giấu giếm.
Sở Nhược Đình giải thích về công pháp song tu giúp trị bệnh của Mị Thánh Quyết, dù vậy Tuân Từ vẫn lo lắng. Hắn là kiếm tu nên coi trọng tìm tòi nghiên cứu, mở mang đầu óc theo hướng quy củ lẫn vững chắc. Công pháp trong tay Sở Nhược Đình quái đản quá mức và không tuân theo lẽ thường của vạn vật, tức nghĩa Thiên Đạo khó mà chấp nhận nó.
Hắn chau mày bày tỏ nỗi lo, “Vạn sự có được ắt có mất, ta sợ mai sau công pháp này sẽ cắn ngược muội.”
Sắc mặt Sở Nhược Đình sa sầm.
Nàng cũng từng lo lắng vấn đề đó, nhưng đã nghĩ không ra thì việc gì phải mất công nghĩ tiếp.
“Yên tâm, ta sẽ chả ép khô hay nhai đầu ngươi.”
Tuân Từ giảng giải, “Ý ta không phải vậy, chỉ là…”
“Ngươi lại lèm bèm.”
Sở Nhược Đình bắt mạch cho Tuân Từ thì thấy cần làm vài lần nữa. Nàng không định phí thời gian bèn búng tay dựng trận pháp chống nhìn trộm quanh ngôi nhà, sau đấy bế ngang hắn khỏi xe lăn.
Sở Nhược Đình là tu sĩ Phân Thần, tuy Tuân Từ cao lớn chân dài nhưng lại gầy yếu do bệnh tật suốt nhiều năm liền, nàng chẳng tốn mấy công sức cũng đủ ôm hắn vào lòng.
Tuân Từ đỏ mặt lắp bắp, “…Ta tự đi được.”
Sở Nhược Đình giả điếc.
Giờ đầu óc nàng nghĩ tới mỗi việc phải làm thật nhiều với hắn.
Nàng ném Tuân Từ lên giường rồi ra trận liền.
Tuân Từ mắc bệnh nặng lâu năm, mấy lần trước toàn Sở Nhược Đình chủ động. Sở Nhược Đình đâu bận tâm chuyện đấy, có lẽ vì người giỏi nên gánh vác nhiều việc hơn chăng? Sau một hồi được công pháp chữa trị, mây mưa thời gian dài cũng không cướp đoạt tinh lực của Tuân Từ là bao; ngược lại, hắn càng đánh càng hăng. Tuân Từ chẳng muốn Sở Nhược Đình coi khinh bèn đảo ngược vị trí đôi bên. Hắn đè nàng dưới thân mình, cứ chốc chốc lại thay đổi tư thế: hết làm nghiêng, đến làm phía sau, rồi ôm vào lòng.
Giữa hai người mất sạch mọi khoảng cách song Tuân Từ vẫn lo mất nàng, thành thử hắn hung hăng đâm thọc đóa hoa ướt đẫm trong nỗ lực hòa làm một với người thương.
Dục vọng khống chế Sở Nhược Đình, nàng mặc kệ hắn làm càn.
Cơn mưa ngoài cửa sổ không biết ngừng rơi tự lúc nào, nhưng đệm giường đã sớm ướt sũng.
Tuân Từ mạnh mẽ hôn cánh môi hơi sưng đỏ của nàng, hắn tiếp tục giải phóng lửa dục trong mình. Lần này hắn nhận thấy rõ muôn vàn sợi nước ấm tụ hội tại đan điền, chúng kết tủa thành quả cầu tròn tỏa ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.
Tiếng sấm vang lên phía chân trời.
Tuân Từ khiếp sợ ngồi bật dậy, tay hắn run run xoa vị trí đan điền.
Khó tin quá.
Pháp lực hắn đánh mất đã lâu tràn trề khắp cơ thể…là ảo giác hay sự thật?
Tuân Từ vươn tay phải, hắn chỉ thoáng nghĩ một cái là kiếm Thái Hòa đang nằm trên đất nhận được mệnh lệnh triệu hồi từ chủ nhân. Món vũ khí đột ngột bay lên rồi đáp chuôi kiếm xuống lòng bàn tay hắn.
Những ngón tay Tuân Từ vuốt từ chuôi kiếm tới mũi kiếm, còn lòng bàn tay chậm rãi cảm nhận bề mặt kim loại lạnh lẽo một cách xa lạ. Hắn lau sạch bụi trên thân kiếm, giúp nó phát ra ánh sáng trong suốt.
Lưỡi kiếm tựa sương thu, sắc bén vô song.
Sở Nhược Đình chống tay bên má, mái tóc đen xõa khắp giường. Nàng thoải mái bắt chéo chân, cười hỏi, “Có gì muốn nói với ta không?”
Nàng đoán Tuân Từ chắc chắn cảm động rơi nước mắt, hắn sẽ thao thao bất tuyệt cho coi.
Tuân Từ chẳng biết bắt đầu từ đâu, lòng hắn chất chứa vô vàn lời muốn nói.
Tay phải hắn cầm kiếm, tay trái tìm kiếm giữa thế giới tối đen. Đầu tiên hắn tìm thấy mái tóc suôn mượt của nàng, kế đến là bờ vai mịn màng, tay hắn tiếp tục mơn trớn cái cổ xinh đẹp rồi dừng ở gò má nõn nà.
Sở Nhược Đình không hất tay hắn.
Tuân Từ muốn nói với nàng một câu duy nhất, lời thổ lộ của hắn dịu dàng mà kiên định, “Kiếm Thái Hòa trên tay, người trong lòng trước mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.