Dục Tiên Đồ

Chương 139: Nhìn thẳng vào trái tim mình



Tuân Từ ngỡ ngàng ngẩng đầu.

Thế giới xung quanh tăm tối nhưng hình như hắn thấy một tia sáng từ vũng bùn.

“…Muội gọi ta là gì?”

Vẻ mặt Sở Nhược Đình vô cùng thản nhiên.

“Sư huynh,” nàng gọi.

Mười năm qua, Tuân Từ chẳng thể sống thiếu thuốc thang, hắn gánh vác Thanh Kiếm Tông bằng cơ thể ốm yếu. Hắn tới bước đường này vì nàng, thế nên nàng cần chịu trách nhiệm chữa khỏi hắn.

Nước mắt lại thấm ướt chiếc khăn gấm bịt mắt Tuân Từ.

Hắn cảm nhận được kiếm Thái Hòa ở ngay trước mặt mình.

Lát sau, hắn run rẩy vươn tay vuốt thân kiếm mỏng hẹp lạnh lẽo như đang an ủi người bạn xa cách bao năm.

Tuân Từ xòe những ngón tay cuộn tròn rồi dốc hết sức bình sinh để nắm lấy chuôi kiếm.

Kiếm Thái Hòa nặng tám cân bốn lượng[1].

Không nặng nhưng chẳng cầm nổi bằng một tay.

Tuân Từ buộc phải dùng cả hai tay, cơ bắp nát nhừ làm tay hắn tê liệt và liên tục run lẩy bẩy.

Loảng xoảng.

Kiếm Thái Hòa rớt xuống đất.

Tuân Từ mất hết mặt mũi trước Sở Nhược Đình.

Hắn khom lưng ho khan lâu tới mức gương mặt trắng như tuyết nhuốm màu hồng nhạt. Bây giờ hắn thấy may mắn mình mù nên không phải chứng kiến vẻ mặt ghét bỏ của Sở Nhược Đình.

“Thành thật xin lỗi… Ta không làm được.”

“Xin lỗi ta làm gì?” Sở Nhược Đình nhặt trường kiếm rồi lại đưa tới trước mặt hắn. “Ngươi có lỗi với bản thân ấy!”

Có lỗi với chí lớn thuở niên thiếu, có lỗi với bản tính kiên cường từng tỏa sáng chói lòa, và càng có lỗi với kiếm Thái Hòa – thanh kiếm chủ động chọn hắn.

Dường như có chồi non nảy mầm từ trái tim khô cằn của Tuân Từ.

Hắn muốn tỉnh giấc để không phụ quãng đời còn lại, để Sở Nhược Đình không coi thường, để đồng môn không thất vọng.

Tuân Từ cắn răng nắm chặt chuôi kiếm, đốt ngón tay hắn trắng bệch do quá gắng sức.

Lần này hắn giữ trường kiếm được vài hơi thở thì nó mới rớt xuống đất.

Tuân Từ lập tức xoay người và mò mẫm nhặt kiếm chứ chẳng đợi Sở Nhược Đình giúp.

Sở Nhược Đình tựa lưng vào bệ cửa sổ trong lúc lẳng lặng dõi theo Tuân Từ nhặt kiếm hết lần này đến lần khác.

Nàng biết Tuân Từ không nhặt kiếm, mà nhặt niềm tin hắn đánh rơi.

Tai nàng lắng nghe tiếng mưa rả rích, trong đầu hiện lên ký ức thuở nhỏ; muôn vàn kỷ niệm với Tuân Từ mỗi lúc một rõ ràng hơn.

Hai người lớn lên bên nhau, cùng tu luyện, cùng trải qua những năm tháng ngây ngô rực rỡ.

Nàng không khỏi nhìn thẳng vào trái tim mình.

Có lẽ nàng từng phải lòng sư huynh, chứ không nàng lấy đâu ra oán hận cho cả hai kiếp?

Nàng nghĩ bất kể thế nào chăng nữa, hắn không nên trở thành kẻ giống hiện tại.

Khi kiếm tiếp tục rớt, Tuân Từ vừa vịn xe lăn vừa sờ soạng khắp mặt đất.

Mặt đất sạch sẽ mà gồ ghề, ngón tay hắn sờ trúng mu bàn tay láng mịn thay vì thanh kiếm.

Tuân Từ như bị phỏng, hắn đang định lùi lại thì cái tay kia nhanh chóng túm cổ tay hắn.

Sở Nhược Đình bắt mạch cho Tuân Từ.

Cấp độ tổn thương của gân mạch đỡ hơn Huống Hàn Thần. Tuy nhiên, cực kỳ khó chữa lành kim đan nát, cần nhiều thời gian điều trị gấp bội.

“…Nhược Đình, ta không sao.” Tuân Từ thử rút tay về nhưng thất bại.

Trong bóng đêm, hắn nghe nữ tử hững hờ hỏi, “Ngươi còn cương nổi không?”

Tuân Từ tưởng mình nghe nhầm, “Muội vừa nói gì?”

Sở Nhược Đình tiện tay gõ gõ bộ phận giữa hai chân hắn, “Ta hỏi ngươi còn cương nổi không?”

Nói năng thô bỉ thế?

Toàn thân Tuân Từ cứng đờ, gương mặt gầy gò tái nhợt đỏ bừng, vành tai cũng đỏ như bật máu.

Sở Nhược Đình thấy thế thì bỗng tìm lại phần nào sở thích trêu chọc vị đại sư huynh chân chất giống hồi còn nhỏ.

Nàng nhắc nhở, “Ngươi đừng quên ta là ma tu thuộc Vô Niệm Cung.”

“Ngươi biết danh hiệu chốn giang hồ của ta không?”

“Con yêu quái dâm dê nhất Phù Quang Giới.”

Quả nhiên Tuân Từ biến sắc liền.

Ngón trỏ Sở Nhược Đình miết dọc hầu kết nhấp nhô của hắn, nàng buông lời đe dọa thâm độc, “Đầu tiên ta tìm nam tu đẹp trai để thải dương bổ âm. Sau khi hút cạn tinh khí bọn họ, ta sẽ quét chút tương rồi rải chút muối lên thi thể và ướp chúng. Hễ linh khí thiếu hụt là ta hầm một cánh tay hoặc nấu một cái đùi… Dần dà ta sẽ ăn hết cơ thể họ để bồi bổ cho mình.”

Tuân Từ khó kiềm chế nỗi khiếp sợ.

Bấy lâu nay hắn vẫn biết Sở Nhược Đình tu luyện công pháp tà đạo, nhưng ai ngờ nàng phát rồ thế.

Trái tim hắn không tin Sở Nhược Đình làm chuyện đó song tu vi nàng cao đến mức hắn nghĩ chẳng còn đường tắt nào khác ngoài công pháp tà ma.

Sở Nhược Đình biết hắn tin.

Nàng cố tình tặc lưỡi, “Đại sư huynh hiểu ý ta chứ?”

Đương nhiên Tuân Từ hiểu.

Hắn nghiêng mặt nhằm ngó lơ bàn tay đang trêu ghẹo cổ mình, đồng thời thở dài, “…Muội ăn ta đi.”

Thân thể Tuân Từ đã tàn phế và hắn chỉ đang sống thoi thóp. Nếu có thể giúp Sở Nhược Đình tăng tu vi thì coi như hắn vẫn hữu ích, chưa kể còn được nàng ôm ấp trong phút chốc nữa.

Căn phòng yên tĩnh tuyệt đối.

Lát sau, một đôi tay đặt lên áo chàng trai rồi thành thạo cởi bỏ quần áo hắn.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi liên hồi.

Gió lạnh đượm hương cỏ cây bùn đất xâm nhập phòng qua cửa sổ, phần da thịt trần trụi ngoài không khí của Tuân Từ thấm lạnh và nổi da gà.

Tuân Từ không biết bây giờ Sở Nhược Đình mang dáng vẻ gì.

Biết đâu nàng cũng giống những ma tu chuyên ăn tươi nuốt sống trong lời đồn, mọc răng nanh sắc bén do sử dụng công pháp tà đạo… Khi nghĩ đến sẽ bị nàng ăn sống, hắn đúng là hơi sợ nhưng chủ yếu vẫn thấy thanh thản.

Tuân Từ bất lực dựa vô xe lăn, vẽ nên bức tranh coi chết nhẹ tựa lông hồng.

Sở Nhược Đình cố gắng nín cười tới độ cơ mặt nhức mỏi.

Nàng nhìn bộ ngực phẳng gầy gò của hắn, hai điểm nhòn nhọn hồng phớt nổi bật trên làn da trắng bệch.

Hơi thở Tuân Từ rối loạn.

Hắn nhịn hết nổi bèn tận tình khuyên nhủ, “Công pháp tà ma giúp tu luyện thần tốc nhưng rốt cuộc không phải chính đạo. Đường tắt không tồn tại, đừng chỉ thấy cái lợi trước mắt rồi nóng vội, dễ thất bại lắm. Cứ chăm chăm vào cái lợi nhỏ thì đại sự ắt không thành…”

Lòng bàn tay Sở Nhược Đình nghiền đầu v* hắn, “Ngươi thử giảng đạo nữa coi?”

Cả người Tuân Từ run bần bật, hắn mắc cỡ im miệng.

Ngón tay cô gái di chuyển xuống dưới, sau đấy luồn vào đống lông quăn quăn để đùa bỡn thứ đang ngủ yên.

dương v*t chưa cương cứng rất mềm và ấm, tạo nên xúc cảm kỳ lạ. Sở Nhược Đình vừa xoa bóp nó vừa suy tính: Tuân Từ ngồi xe lắn thì nàng cưỡi hắn thế nào?

Tuân Từ đã lâu không được người ta xoa nắn chỗ đó.

Những năm qua, hắn thậm chí chả có tâm tình thủ dâm.

Sở Nhược Đình đột nhiên nắm lấy bộ phận nhạy cảm ấy làm hắn vô thức run rẩy, dục vọng trào dâng theo từng tiếng thở nặng nề của hắn.

Thân mình Tuân Từ cứng đờ.

Chiếc khăn gấm màu xám rộng ba ngón tay che kín mắt làm bật lên sống mũi cao thẳng cùng khuôn hàm góc cạnh. Vài tiếng thở gấp do hắn bất giác phát ra nghe cũng thật ôn hòa.

Sở Nhược Đình vén váy rồi ngồi ngay giữa hai chân hắn. Chân nàng đạp lên bánh xe gỗ, tay nắm lấy tay vịn xe lăn; nữ tử và chiếc xe lăn kẹp Tuân Từ ở giữa.

Tư thế quái gì đây?

Nó kỳ cục quá nên nàng cảm tưởng mình là con nhện khổng lồ.

Sở Nhược Đình hơi khó chịu, nàng đứng dậy thử vài tư thế khác nhưng thử kiểu gì cũng thấy quái quái.

Tuân Từ chỉ nghe thấy tiếng quần áo sột soạt.

Bóng tối của sự mù lòa khiến hắn bất an.

Thanh niên khẽ ho khan, “Nhược Đình, muội đang làm gì thế? Vì sao…”

Tuân Từ chưa nói xong thì hương mộc lan mát lành đã bao phủ hắn, mặt hắn còn bị ấn vô đôi gò bồng đảo căng tròn.

Sở Nhược Đình đang bực vì chưa tìm được tư thế thích hợp.

Nàng ấn đầu Tuân Từ xuống – bộ ngực đầy đặn bít cặp môi nhợt nhạt – lạnh lùng bảo, “Lo ăn đi! Đừng nhiều chuyện!”
Chú thích

[1] Xấp xỉ 4kg.