Dục Tiên Đồ

Chương 138: Cầm kiếm đi



Sở Nhược Đình giúp Thanh Kiếm Tông thay đổi phong thủy lần nữa, kế tiếp nàng tốn ba ngày sắp đặt trận pháp khổng lồ bảo vệ ngọn núi.

Nàng mất nhiều công sức cho trận pháp nhưng chẳng dám dừng tay nghỉ ngơi. Sở Nhược Đình còn phải đi kiếm đất Tái Tức và truy tìm thủ phạm trộm hài cốt cha mẹ nàng.

Mưa bụi mờ ảo bao trùm ngọn núi xanh cao cao.

Từ Viện bung chiếc dù giấy có nan mỏng, chân nàng ấy gấp gáp sải bước.

Nàng ấy đã thấy từ xa bóng người yêu kiều mặc áo đỏ đứng yên trước ngôi mộ bị xới tung.

“Nhị sư tỷ!” Từ Viện giẫm phải đống bùn ướt và lảo đảo suýt ngã vào bụi cỏ cạnh bên.

Sở Nhược Đình di chuyển chớp nhoáng rồi giữ chặt cánh tay nàng ấy, “Sao thế?”

Từ Viện vội hỏi, “Nhị sư tỷ sắp đi à?”

Sở Nhược Đình hổ thẹn gật đầu, “Ta còn việc phải làm.”

Nàng đã tự tay dựng trận pháp bảo vệ, nếu có hạng người như Nam Cung Lương tới gây sự thì nàng sẽ cảm nhận được ngay. Bao giờ xong việc nàng mới nghĩ cách thu xếp chu toàn cho Thanh Kiếm Tông.

“Nhưng,” Từ Viện chần chừ nói, “đại sư huynh phải làm sao bây giờ?”

Sở Nhược Đình thoáng sửng sốt.

Tuân Từ đã mù mắt còn mất tu vi, hơi khó giải quyết đây.

“Tạm thời ta không có sức lực lo chuyện này.” Sở Nhược Đình thẳng thừng bảo, “Cơ thể hắn giờ y hệt người phàm, ăn nhiều linh đan thuốc bổ cũng vô dụng thôi… Bao giờ rảnh rỗi thì ta sẽ nghĩ cách sau.”

Nàng cất bước rời đi.

Từ Viện không ngờ Sở Nhược Đình hoàn toàn chẳng quan tâm đại sư huynh.

“Bao giờ rảnh rỗi” là khi nào? Là mười năm nữa sao?

Đối với tu sĩ bọn họ, thời gian trôi qua hệt cái búng tay nhưng còn đại sư huynh? Huynh ấy sẽ già đi! Huynh ấy chờ không nổi!

Những năm qua, Từ Viện bầu bạn bên đại sư huynh nên biết hắn sống thế nào và khổ sở ra sao.

Nàng ấy vừa kinh ngạc vừa buồn bã.

Từ Viện chẳng biết chuyện gì đã xảy ra giữa sư huynh với sư tỷ. Tính Từ Viện thẳng ruột ngựa, nàng ấy nghĩ nếu đã mọc miệng thì làm gì có hiểu lầm không thể giải thích hay khúc mắc không thể tháo gỡ!

Từ Viện cầm dù và xoay người, ánh mắt thiếu nữ nhìn bóng người áo đỏ qua làn mưa tựa tấm rèm ngọc, nàng ấy hô to, “Nhị sư tỷ! Tỷ biết vì sao sư huynh mất sạch tu vi không?”

Sở Nhược Đình dừng bước giữa con đường núi lầy lội.

Tim nàng đập thình thịch.

Cô gái quay đầu lại, “Vì sao?”

Oo———oOo———oΟ

Tuân Từ đi đứng khó khăn, hai mắt còn mù, vì vậy sinh hoạt bất tiện cùng cực.

Hắn không muốn làm phiền các sư đệ, thành thử chẳng đi đâu hết. Thanh niên ngồi xe lăn trong phòng, dựa vào cửa sổ để lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên cùng gió thổi cỏ cây.

Chỉ có lúc này hắn mới được yên tĩnh.

Trớ trêu thay, đôi mắt mù lại giúp hắn thấy rõ lòng người. Mười năm trước, trong mắt hắn thì đồng môn Thanh Kiếm Tông toàn người tốt. Lý Phong thô lỗ nhưng là người tốt; Kiều Kiều ngây thơ là người tốt; Vương Cẩn nghiêm khắc là người tốt; Sở Nhược Đình kiêu căng cũng là người tốt… Song đột nhiên có một ngày hắn phát hiện mọi việc không phải thế.

Lòng người phức tạp, tự hắn lý tưởng hóa quá mức mọi thứ.

Hắn sợ đối mặt với Sở Nhược Đình.

Sợ nàng chất vấn, sợ nàng ghét bỏ, sợ nàng nói ra những lời đầy gai nhọn làm hắn đau đớn quằn quại và chẳng còn mặt mũi nhìn nàng.

Hắn đành chui rúc vào phòng để trốn tránh.

Mưa rơi tí tách xen lẫn tiếng cửa phòng kêu kẽo kẹt, ai đấy mang theo hơi nước ẩm ướt vào phòng.

Tuân Từ đẩy xe lăn rồi ngẩng đầu về phía cửa, hắn ho khan, “Thập Cửu?”

“Từ Viện?”

Không ai đáp lại.

Trái tim Tuân Từ căng chặt giữa bóng tối vô hạn. Bàn tay hắn lặng lẽ nắm chặt bánh xe, yết hầu giật giật, “…Là muội à?”

Là muội à?

Nhị sư muội.

Hắn không dám gọi nàng bằng xưng hô ấy, chỉ dám thì thầm trong lòng.

Hồi lâu sau, hắn nghe một giọng nữ hững hờ vang lên trong phòng, “Ừ.”

Sở Nhược Đình âm thầm quan sát bốn phía.

Căn phòng nhỏ xíu ngập tràn mùi thuốc cay xè. Không bàn ghế, không bày biện trang trí, chỉ có một tủ đa bảo cách đơn giản kê dựa tường. Sau màn lụa là chiếc giường chất chăn đệm dày cộm, góc phòng còn đặt chậu than vừa tắt.

Khung cảnh phàm tục này nào giống nhà tu sĩ?

Tuân Từ ho vài tiếng rồi do dự mở lời, “Ta nghe Thập Cửu nói hôm nay muội phải đi, sao…sao muội chưa đi vậy?”

Hắn căng thẳng lại cao hứng.

Sở Nhược Đình mà ở Thanh Kiếm Tông thêm mấy canh giờ thì hắn sẽ rất thỏa mãn.

“Ta muốn nhìn tông môn một chút.” Sở Nhược Đình tới bên cửa sổ ngắm cơn mưa tựa sương khói.

Cơn mưa tưới lên linh thực xanh mơn mởn.

Nếu nàng nhớ đúng, nơi đó vốn là Giới Luật Đường.

Nàng hỏi, “Sao lại dỡ bỏ Giới Luật Đường?”

Tuân Từ nặng nề đáp, “Mười mấy đệ tử trong tông môn đều hiểu chuyện, không cần trừng phạt ai cả.” Hồi Vương Cẩn cầm quyền, Thanh Kiếm Tông có kỷ luật nghiêm khắc cùng giới luật ngặt nghèo. Sở Nhược Đình là khách quen của Giới Luật Đường vì suốt ngày bị phạt.

Thiếu nữ nhớ lại, “Có lần ta không tham gia kỳ thi lớn do tông môn tổ chức, Vương Cẩn mách cha mẹ ta và mắng ta vô lễ ngông cuồng… Cha mẹ ta hết cách bèn khẻ tay ta mười lần tại Giới Luật Đường.”

“Ừm, bàn tay sưng vù làm muội khóc miết.” Tuân Từ tiếp lời.

Sở Nhược Đình quay đầu nhìn chằm chằm đôi mắt được khăn gấm che đậy, “Ngươi còn nhớ lúc đó ngươi an ủi ta thế nào không? Ngươi nói, ‘nhị sư muội đừng khóc, ta tặng muội quyển kiếm phổ ta thích nhất nè’.” Nàng vô thức bật cười, “Khi ấy ta nghĩ sao trên đời có người cổ lỗ sĩ như ngươi nhỉ? Ai thèm quyển kiếm phổ của ngươi chứ, thà tặng hai xâu kẹo hồ lô còn hơn.”

Tuân Từ xấu hổ cúi đầu.

“Ngươi tiếc quyển kiếm phổ kia thấy rõ nhưng vẫn tặng ta.”

“Ta không tiếc.”

Sở Nhược Đình lạnh lùng lườm hắn, “Hễ cảm xúc dao động là ngươi sẽ nhìn xuống về hướng tây.”

Tuân Từ mất đôi mắt nên nàng không thấy ánh mắt hắn, nhưng Sở Nhược Đình biết chắc hắn đang làm thế. Giống khoảnh khắc nàng chết vào kiếp trước vậy, hắn xót xa lẫn thất vọng, cuối cùng đành cụp mắt không nhìn nàng.

Bất kể thời gian trôi qua bao lâu, nàng vẫn nhớ rõ mọi thói quen dù là nhỏ nhất của Tuân Từ.

“Cho nên, ngươi tính lừa ta tới khi nào?”

Tuân Từ ngẩn người, “Gì cơ?”

Sở Nhược Đình giơ tay nhổ sợi tóc bạc từ búi tóc hắn.

“Vì sao không nói ta biết đòn tấn công của Vương Cẩn làm kim đan ngươi nát suốt mười năm?”

Tuân Từ hoảng loạn, hắn ho dữ dội và nghẹn ngào hỏi, “Ai nói cho muội? Từ Viện phải không, muội ấy…”

“Tuân Từ! Đừng đánh trống lảng!”

Sở Nhược Đình muốn xác định xem có thật hắn thân tàn ma dại vì nàng không.

Tuân Từ hết đường giấu giếm.

Thanh niên cúi đầu với các ngón tay nắm chặt tay vịn xe lăn, hắn điềm tĩnh bảo, “Tuy ta không thể tu luyện do kim đan nát, nhưng cũng chẳng có gì quan trọng. Tại ta gieo gió gặt bão thôi, ta không muốn việc này khiến muội nặng gánh hơn.”

Vào những năm tháng hôn mê, hình như hắn đã nằm mơ trong bóng tối.

Trong mộng, cuộc đời hắn được định trước từ đầu tới cuối: thời niên thiếu thích Kiều Kiều hồn nhiên, lớn lên hai người cùng phi thăng. Còn vị sư muội lầm đường lạc lối rồi mất sớm trở thành nỗi tiếc nuối nơi đáy lòng. Hắn thấy cuộc đời mình tái diễn trong cơn hôn mê, song nửa đường phát sinh sự cố và có một sức mạnh bất khả kháng đẩy hắn ra khỏi quỹ đạo vận mệnh. Tuân Từ tìm kiếm khắp nơi mà chẳng biết vấn đề nằm ở đâu.

Hắn không hiểu.

Cũng nghĩ chẳng thông.

Thế là hắn cứ mơ màng sống cho qua ngày, một mình nếm hết mọi khổ đau.

Hai người im lặng chẳng nói câu nào khiến đất trời càng tịch mịch, tiếng mưa rơi lác đác ngoài kia nghe như tằm ăn lá dâu.

Nội tâm Sở Nhược Đình biến động liên hồi.

Đôi lúc nàng cực kỳ hâm mộ kiểu người như Nam Cung Lương.

Bọn chúng là tiểu nhân đích thực nhưng chúng chỉ cần kiếm lợi cho bản thân, không suy nghĩ vì người khác thì cũng chẳng làm mình khó xử.

Sát phạt quyết đoán, không có tình cảm nhập nhằng.

Nhạn Thiên Sơn nói đúng, trọng tình trọng nghĩa ở giới tu chân là chuyện xấu.

Tuy nhiên, nàng còn cách nào khác đâu? Nàng không thể ngó lơ tấm lòng của người khác, bất kể người đó là Tạ Tố Tinh, Huống Hàn Thần, hay Tuân Từ… Ân tình từ người ta đè nặng trên lưng khiến nàng khó thở.

Nàng cũng muốn cư xử tàn nhẫn nhưng làm không được là không được.

Hai đấng sinh thành với trái tim nghĩa hiệp nâng niu Sở Nhược Đình trong lòng bàn tay từ thuở nhỏ, nàng có sư đệ sư muội để cùng chơi đùa nữa. Trước khi Kiều Kiều xuất hiện, nàng ngày ngày sống vô tư lự.

Dù gặp trắc trở thì nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc chủ động hãm hại ai, vẫn ấp ủ kỳ vọng với thế giới này.

Sở Nhược Đình không có lý tưởng cao thượng, hay khát khao cứu giúp người hoạn nạn. Nàng chỉ hy vọng mai sau khi ngẫm lại thì chẳng thẹn với lòng về những lời đã nói và những việc đã làm.

“Tuân Từ, ta hỏi ngươi. Cái ngày ở núi Huyền Hoa, nếu người cần ngươi chịu trách nhiệm là Kiều Kiều, ngươi sẽ toàn tâm toàn ý với nàng ta chứ?”

Cổ họng Tuân Từ thắt chặt.

Cuối cùng nàng vẫn hỏi.

Hỏi vấn đề làm hắn sợ hãi mất ngủ.

Rất lâu sau, hắn mới thì thào, “Ừ.”

Tuân Từ không bao giờ nói dối.

Tư tưởng thâm căn cố đế là thế. Đã có quan hệ xác thịt thì phải chịu trách nhiệm và trao cả trái tim, trong mắt chỉ chứa đựng đạo lữ từ quá khứ đến tương lai. Hôm trên núi Huyền Hoa, nếu người cần hắn giải độc không phải Kiều Kiều lẫn Sở Nhược Đình mà là một nữ tu xấu xí hay gái quê tầm thường…hắn vẫn sẽ quyết chịu trách nhiệm rồi chung thủy tới già.

Sở Nhược Đình khẽ cười.

Đáp án này chẳng đáng ngạc nhiên chút nào.

Tuân Từ kiếp trước cũng y chang, hễ là người hắn yêu thương thì đúng là đúng mà sai cũng thành đúng.

Trên thực tế, đâu chỉ mình hắn như vậy?

Du Nguyệt Minh với Tạ Tố Tinh đều quen biết Kiều Kiều trước.

Câu nói của Huống Hàn Thần bất ngờ đánh thức nàng.

Kiếp trước hắn đâu biết Sở Nhược Đình là ai. Trong Kiều Kiều Tu Chân Ký, nàng chỉ là một nhân vật râu ria không quan trọng.

Kiếp này cả đám yêu nàng chết đi sống lại, chưa biết chừng ở kiếp sau của Trương Tam Tu Chân Ký hoặc Lý Tứ Tu Chân Ký, bọn họ sẽ theo đuổi Trương Tam rồi Lý Tứ… Ai đủ khả năng biết trước và đoán đúng kiếp sau đây?

Miệng lưỡi Tuân Từ chua xót, hắn chật vật lại hốt hoảng vịn chặt xe lăn, “Chắc vậy nên…muội oán hận ta lắm phải không.”

“Cũng không hẳn.”

Giọng hắn nặng trịch còn giọng nàng nhẹ bẫng.

Nàng có oán nhưng không thể trách hắn.

Nếu nàng ở trong hoàn cảnh đó và người trúng độc là Tuân Từ với Kinh Mạch, nàng chắn chắn sẽ cứu Kinh Mạch.

Nhân vô thập toàn, mỗi người đều ôm ấp mục đích riêng, ai cũng trưởng thành theo năm tháng.

Quá khứ chẳng thể bị xóa bỏ, song vẫn còn tương lai để ngóng trông.

Sở Nhược Đình nhìn mưa rơi gió thổi ngoài cửa sổ, ánh mắt nàng trầm tĩnh xa xăm, miệng lầm bầm như đang tán gẫu với hắn, “Tuân Từ, ngươi có biết hồi ta còn nhỏ, cha ta bảo tính cách chúng ta rất giống nhau không? Lúc ấy ta lập tức phản bác rằng, ‘sao con giống tên cổ hủ kia được, cha nói con giống hắn là đang chê bai con à?’.” Sở Nhược Đình cười buồn, “Về sau nếm trải nhiều việc thì ta thấy chúng ta khá giống thật. Luôn lưỡng lự và không nỡ từ bỏ hết thứ này đến thứ khác, lại còn hy vọng chẳng phụ bạc ai cũng như làm tốt mọi việc.”

Sống vậy nhất định khiến trái tim mệt mỏi lắm.

Tuy nhiên, nàng còn biết điều hòa chứ Tuân Từ thì không.

Sở Nhược Đình xoay người lại, ánh mắt nàng dừng trên mặt nam tử ốm yếu mặc đồ trắng ngồi xe lăn. Tuy hắn bịt kín mắt nhưng cô gái nhìn ra được mặt hắn khắc khổ và khác hẳn thời niên thiếu trong trí nhớ nàng.

“Ngươi biết hiện tại mình mang bộ dạng gì không?”

Tuân Từ im thin thít.

Sở Nhược Đình nhướn mày, khắc nghiệt mắng, “Giờ mà ngươi sáng mắt thì ta thật sự muốn đưa cái gương để ngươi soi rõ mặt mình! Nhìn người trong gương xem, một kẻ tự vạch ra giới hạn hành động, tự đeo gông xiềng, lại còn tinh thần suy sụp! Nhu nhược hèn nhát! Xấu đau xấu đớn!”

Tuân Từ muốn độn thổ cho xong.

Hắn trong mắt nàng là thế ư?

Chàng trai nghẹn ngào lắc đầu, “Ta đã làm hết sức mình trong kiếp này, giờ chỉ nghe theo mệnh trời.” Giọng hắn yếu đuối bất lực, “…Nước đẩy về đâu, Tuân Từ trôi tới đó.”

Vạn sự thuận theo tự nhiên, thà nghe lời người khác hơn là tranh đấu với họ.

Đây là bản tính của hắn.

“Trước kia ngươi không phải kẻ như thế!”

Hồi xưa Tuân Từ đã là người ôn hòa nhã nhặn, nhưng thuở ấy hắn vẫn sở hữu chí khí nam nhi đầy cứng cỏi. Hắn dốc sức thấu hiểu kiếm ý tối cao của bản thân, kiếm chỉ đất trời, trảm yêu trừ ma, hành hiệp giúp đời.

Hắn tuyệt đối không mang cái dáng vẻ vật vờ sắp chết giống hiện nay, và nói những lời ngu xuẩn như nước đẩy về đâu thì người trôi tới đó!

Dĩ nhiên Tuân Từ biết đấy không phải con người mình.

Nhưng hắn chẳng thể tu luyện nên đã thành phế vật tại giới tu chân. Chí khí hiên ngang năm nào sớm bị năm tháng ăn mòn, nó nát bấy lẫn khó hồi phục y hệt cơ thể hắn.

Sở Nhược Đình hít sâu một hơi, nàng đến chỗ đa bảo cách rồi rút đại quyển sách.

Nữ tử phủi lớp bụi dày trên sách và mở ra một trang bất kỳ, sau đấy lạnh nhạt kiểm tra, “Câu thứ tư ở chương bảy trong quyển thứ ba của Thừa Phong Kiếm Điển[1] là gì?”

Tuân Từ không chạm vào kiếm suốt nhiều năm liền, song thứ kiếm đạo khắc sâu tận xương tủy điều khiển hắn bật thốt, “Không hình dạng, không tiếng động, con hạc khiến rồng khiếp sợ, ý chí ta cưỡi gió bay cao.” 

“Đoạn thứ sáu trong mục thứ mười sáu của Tùng Tuyết Kiếm Chương[2].”

“Tâm không thể đục, người không thể lười biếng, thân xác không thể mệt mỏi, mở rộng vốn kiến thức lẫn tôi luyện tâm trí.”

Sở Nhược Đình đóng sách lại.

Nàng hỏi tiếp, “Câu đầu tiên trong Tượng Truyện[3] là gì?”

Tuân Từ bần thần.

“Trả lời mau!”

Tuân Từ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hắn đau đớn còn giọng nói thì khản đặc, “Trời cao luôn vận chuyển mạnh mẽ…người quân tử cũng phải liên tục vươn lên theo trời xanh[4]!”

Hắn vừa dứt lời thì trái tim chết lặng như tro bụi được gió cuốn đi.

Sở Nhược Đình lật tay một cái, nàng mới vớt kiếm Thái Hòa khỏi ao nên nó còn lấm tấm nước.

Nàng hất cằm rồi lãnh đạm ra lệnh, “Tuân Từ, cầm kiếm của ngươi đi!”

Không có tu vi và sống trong bóng tối nhưng Tuân Từ vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ sắc bén từ kiếm Thái Hòa.

Đấy là tiếng khóc nức nở khi bội kiếm tái ngộ chủ nhân sau bao ngày chia xa.

Kiếm của hắn luôn đợi hắn trở về.

Những ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn run rẩy, Tuân Từ mãi chẳng dám duỗi tay.

…Hắn không cầm nổi.

Tuân Từ nhát gan yếu ớt, hắn không muốn chủ động vì sợ Sở Nhược Đình nhìn thấu sự vô dụng trong hắn; bởi vậy hắn mới cố gắng nhẫn nhịn và hành xử đúng mực.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Nhược Đình lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt nàng lấp lóe ánh sáng nhạt.

Kiếm Thái Hòa nằm ngang trên lòng bàn tay người con gái, nàng tiến lên một bước.

“Cầm kiếm đi!”

Thế rồi nàng gọi hắn bằng giọng trầm thấp, “…Sư huynh.”
Lời tác giả

Những đoạn Sở Nhược Đình hỏi về kiếm đạo trích từ Ngũ Luân Thư[5].
Chú thích

[1] Điển tích về thanh kiếm cưỡi gió.

[2] Chương sách về thanh kiếm tuyết tùng.

[3] Câu chuyện về con voi.

[4] Nguyên gốc là: Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Đây là câu danh ngôn trong Kinh Dịch.

[5] Là quyển sách về binh pháp lẫn kiếm pháp của Miyamoto Musashi, một kiếm sĩ bậc thầy người Nhật Bản.
Lời editor

Mình hiếm khi bình luận cuối chương nhưng mình cay Tuân Từ nên nói mấy câu. Lỗi lầm của Tuân Từ chưa bao giờ là vào lúc nguy cấp lại chọn Kiều Kiều. Mình đồng ý với Sở Nhược Đình rằng ai cũng sẽ chọn người quan trọng hơn với họ, nhưng kiếp trước Tuân Từ yêu đến lú và chỉ nghe từ một phía. Việc Tạ Tố Tinh lẫn Tuân Từ thích Kiều Kiều không hề sai, sai ở điểm là hành hạ người khác (trực tiếp hoặc gián tiếp) vì người mình thích, dù họ còn chẳng biết đầu đuôi câu chuyện. Tạ Tố Tinh vốn là người xa lạ với Sở Nhược Đình, nhưng Tuân Từ là sư huynh thân thiết bao năm mà mờ mắt thế thì cực kỳ đáng hận. Tóm lại, mình ghét anh giai này nhé.

P.S: Mình cũng ghét luôn cái thói thích xen vô chuyện người khác của Từ Viện.