Hách Liên U Ngân nói “không” ngay khi biết Sở Nhược Đình muốn Kinh Mạch rời Vô Niệm Cung.
Nội tâm ma quân cuống cuồng.
Tiềm thức hắn cảm thấy Kinh Mạch mà đi thì Sở Nhược Đình sẽ nhanh chóng theo chân.
Sở Nhược Đình chẳng bất ngờ trước kết quả này.
Nàng hành xử giống bao lần, đứng bên cạnh ma quân và nhẹ nhàng đấm vai hắn.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ rồi dừng trên hai người.
Cả hai đều im lặng.
Từ hồi cha mẹ mất, Sở Nhược Đình hiếm khi thấy yên bình; chưa kể nàng còn thường xuyên bôn ba sau ngày trùng sinh. Chỉ hai nơi có thể giúp nàng thư giãn: một là gò Côn Luân, hai là Vô Niệm Cung.
Bình thường ma quân đã lạnh nhạt còn cao ngạo, nói lỡ một câu cũng đủ chọc giận hắn. Nàng từng sợ hãi lẫn kính trọng hắn, nhưng ở chung lâu ngày khiến nàng nhận ra ma quân không phải kẻ tàn bạo nhẫn tâm; chẳng qua hắn đứng mãi trên đỉnh cao nên nào hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Trái tim con người làm từ máu thịt, cùng chung chăn gối mười năm – cộng thêm ma quân thường chiếu cố nàng – thì sao nàng chả có chút tình ý nào được?
Sở Nhược Đình khổ sở mỗi lần nghĩ tới kết cục bị chính đạo bao vây tiêu diệt của hắn.
Kiếp này, Thiên Sơn chắc chắn không theo Lâm Thành Tử đến đối phó hắn. Nếu vậy…có lẽ ma quân sẽ thuận lợi phi thăng thượng giới?
Nàng chỉ dám thầm nghĩ mấy lời này, nhỡ miệng một cái là hắn nổi sùng mất.
Sở Nhược Đình thở dài rồi mỉm cười, “Ma quân, bất kể thế nào thì ta cũng thật may mắn khi gặp được ngài.”
Hắn dạy nàng luyện khí, che chở nàng mọi mặt, bao dung những lần nàng cãi lời, phản bội, và lừa gạt.
Hàng mi dài trên đôi mắt đang nhắm của Hách Liên U Ngân run run.
Lực tay trên vai hắn không nhẹ không mạnh.
Nó giúp giảm bớt cơn đau do xích Phụ Hồn gây nên.
Mặc dù đang nghỉ ngơi nhưng mặt Hách Liên U Ngân vẫn cực kỳ lạnh lẽo cứng rắn.
Tối qua hắn suy nghĩ cả đêm và cẩn thận điều tra thẻ ngọc công pháp được bao đời ma quân truyền lại. Nhờ vậy hắn biết tất cả bọn họ đều mù chữ, ma quân nào tu vi càng cao thì phạm vi rời Thấp Hải càng hẹp.
Hách Liên U Ngân đâu ngốc, hắn kết hợp với việc mình mất một góc hồn phách liền đoán được có điều gì đó quái dị. Điều quái dị này liên quan đến dương độc phát tác mỗi đêm trăng tròn, liên quan đến Cực Ý Minh Lục, thậm chí…liên quan đến toàn bộ Thấp Hải.
Hắn chỉ biết giẫm lên vết xe đổ của các ma quân tiền nhiệm, tiêu hao hết tuổi thọ và cô độc chờ chết tại Vô Niệm Cung.
Thế sao hắn lại ép Sở Nhược Đình ở bên mình?
Với thiên phú cao như vậy thì nàng mới là người có thể đắc đạo phi thăng. Nàng không cần uổng phí sinh mệnh cho việc sống tại Vô Niệm Cung cùng một kẻ chết chắc giống hắn.
Hắn bắt giữ phụ mẫu nàng lẫn hồn phách Kinh Mạch chỉ để uy hiếp nàng ở lại… Song trái tim người con gái không ở nơi đây.
Đảm bảo nàng sẽ phẫn nộ nếu bị hắn ép buộc nhỉ?
Hắn như thấy trước cảnh nàng bất mãn nhưng vẫn kính cẩn đứng bên hắn, lãnh đạm lại xa cách. Không thổi sáo cho hắn nghe, không đấm vai cho hắn, cũng chẳng chủ động bắt chuyện.
Hách Liên U Ngân không muốn vậy.
Chính đạo hệt hổ rình mồi, bản thân hắn lại không thể phi thăng, sớm muộn gì hắn cũng chết. Chi bằng…chi bằng thả nàng tự do.
Ý tưởng đột xuất này dọa Hách Liên U Ngân sợ chết khiếp.
Hắn là ma quân tàn nhẫn, vô nhân tính nhất! Sao có suy nghĩ Bồ Tát thế được?
Hoang đường! Quá hoang đường!
Hách Liên U Ngân đấu tranh nội tâm hồi lâu, hắn thầm thở dài và quyết định phục tùng tiếng lòng.
“Bản tọa cho phép Kinh Mạch đi, nhưng…” Đôi mắt phượng ngước nhìn, lòng bàn tay hắn nắm chặt cổ tay Sở Nhược Đình. “Nhưng ngươi phải ở lại Vô Niệm Cung để vượt qua đêm trăng tròn tháng sau cùng bản tọa.”
Đêm trăng tròn tháng sau còn chưa đến nửa năm.
Không cần lấy đất Tái Tức hay gì khác để trao đổi mà ma quân đã chịu giữ lời hứa?
Sở Nhược Đình tưởng mình hiểu sai.
Cô gái ngỡ ngàng xác nhận lại, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Hách Liên U Ngân, nàng kích động vén váy và vui vẻ tạ ơn hắn.
Hách Liên U Ngân chua xót khôn xiết khi thấy nàng cười. Hắn cảm tưởng mình đang tắm trong vại thuốc của Độc Mỗ, quả thật rất khó chịu.
Trong nửa năm, nếu hắn chăm chỉ cung cấp máu thì hẳn Sở Hoán và Ngọc Kiều Dung sẽ hoàn toàn hồi sinh với tình trạng ổn định.
Lúc gia đình họ đoàn tụ, nàng sẽ cảm tạ hắn gấp bội chăng?
Làm nhiều vậy chỉ vì một câu cảm ơn của nàng là đi ngược với tính toán ban đầu.
Song hắn còn cách nào khác đâu?
Khóe miệng Hách Liên U Ngân cong lên thành nụ cười tự giễu.
Oo———oOo———oΟ
Hách Liên U Ngân cho phép nên Sở Nhược Đình dẫn Kinh Mạch đến gò Côn Luân trước.
Kinh Mạch trước giờ toàn sống ở Thấp Hải, nơi có khí hậu nóng bức. Giây phút giày giẫm lên lớp tuyết dày, gió thổi tung tóc mái, và núi tuyết vô tận hắn chưa từng gặp đập vào mắt, thanh niên hứng chí tới mức muốn lăn lộn trên nền tuyết.
“Sở Sở! Cái này lạnh quá!”
Đôi tay Kinh Mạch nâng một đống tuyết đến trước mặt nàng, cặp mắt trong veo cong cả lên.
Sở Nhược Đình nắm tay hắn, “Đi theo ta.”
Ngôi nhà tranh tao nhã thấp thoáng giữa gió tuyết.
Nhạn Thiên Sơn đứng yên dưới mái hiên trong bộ trang phục xanh, dung mạo hắn đẹp đẽ tựa ngọc tựa tùng.
Kinh Mạch không quen biết người này, chứng mù mặt làm hắn chả nhớ nổi bộ dạng đối phương.
Nhưng đối phương mang dáng vẻ thoát tục giống núi tuyết nguy nga trầm tĩnh hắn vừa thấy.
Kinh Mạch đã biết danh tính Nhạn Thiên Sơn, hắn thi lễ cùng nụ cười rạng rỡ, “Kinh Mạch bái kiến Nhạn tiền bối.”
Nhạn Thiên Sơn nắm rõ quá khứ Sở Nhược Đình, hắn tự dưng thấp thỏm vì biết Kinh Mạch là người đầu tiên nàng đặt trong lòng. Lúc thấy chàng trai vô tư thoải mái vậy thì hắn thầm nghĩ mình lo xa quá, Nhạn Thiên Sơn nở nụ cười, “Vào nhà ngồi đi.”
Kinh Mạch ngây thơ lương thiện nên dễ ở chung hơn hẳn người khác.
Hắn hoàn toàn chẳng phát hiện Nhạn Thiên Sơn cư xử hơi lãnh đạm; trong mắt hắn, Sở Sở thích Nhạn tiền bối thì hắn cũng thích Nhạn tiền bối. Nhạn tiền bối chịu thu nhận hắn và không sai hắn đi giết người cướp của là hắn vui lắm rồi.
Nhạn Thiên Sơn bắt mạch kiểm tra sức khỏe cho Kinh Mạch.
Kinh Mạch ngó đông ngó tây bên chiếc bàn.
Ngón tay Sở Nhược Đình chọt trán hắn, “Chàng ngó nghiêng gì thế?”
“Ta tìm Tống Cư.”
Sở Nhược Đình nhìn Nhạn Thiên Sơn theo bản năng.
Nhạn Thiên Sơn bắt mạch tay còn lại của Kinh Mạch, “Bọn họ đang bế quan.”
Sở Nhược Đình kinh ngạc.
Hèn chi nàng về gò Côn Luân nãy giờ mà chẳng ai đến.
Kinh Mạch mất hồn phách suốt một thời gian dài, nhằm tránh mai sau linh hồn trở về gây đau đớn, hắn cần được Dưỡng Nguyên Trận chữa trị. Nhạn Thiên Sơn chuẩn bị công pháp phù hợp với hắn, còn sửa soạn rất nhiều bài tập và dặn hắn mỗi ngày phải tập vận chuyển linh lực khắp chu thiên; bao giờ hắn lấy lại hồn phách thì sẽ tiến hành tu luyện.
Chồng sách dày trước mặt khơi dậy nỗi sợ trận bàn Hoàng Cực trong Kinh Mạch.
Song hắn biết Nhạn tiền bối lẫn Sở Sở muốn tốt cho hắn thôi, tu vi hắn thấp nên càng phải khổ luyện.
Kinh Mạch ngoan ngoãn ôm sách bước vào Dưỡng Nguyên Trận.
Ánh mắt Sở Nhược Đình chuyển sang sườn mặt Nhạn Thiên Sơn, trông nàng như muốn nói gì đấy.
“Sao vậy?”
Nhạn Thiên Sơn giơ tay vuốt phẳng lọn tóc bên tai bị gió thổi rối bù của nàng.
Sở Nhược Đình thở dài, “Thiên Sơn, chắc ta sẽ vắng mặt khoảng nửa năm.”
Bàn tay đang vuốt tóc nàng thoáng khựng lại, Nhạn Thiên Sơn ôn hòa hỏi với vẻ mặt bình tĩnh, “Ừ, nói lý do ta nghe xem.”
Sở Nhược Đình thành thật kể vụ Hách Liên U Ngân yêu cầu nàng ở lại Vô Niệm Cung nửa năm. Giọng nàng đều đều nhưng Nhạn Thiên Sơn nghe hết nổi, hắn vòng tay ôm cái eo thon nhỏ rồi lấp kín cái miệng ồn ào.
Xưa nay Nhạn Thiên Sơn hôn rất kiềm chế, thế mà lần này hắn mạnh bạo cạy, liếm mút, lẫn chiếm hữu cánh môi nàng. Môi răng hai người kề sát như thể nam tử thèm khát nuốt chửng lưỡi nữ tử.
Nụ hôn từ hắn khiến Sở Nhược Đình choáng váng, nhiệt độ cơ thể nàng tăng lên, hai má nóng tới đỏ bừng.
Đến khi nàng hoàn hồn thì hắn đã đưa hai người về nhà tranh bằng Truyền Tống Trận và đè nàng trên giường tre.
“Thiên Sơn…Thiên Sơn, nói chuyện đã.” Sở Nhược Đình thở hồng hộc.
“Nàng nói đi, ta nghe đây.”
Giọng nói vốn trong trẻo của Nhạn Thiên Sơn nghe khàn khàn.
Hắn thành thạo lột váy nàng, ánh sáng phản chiếu từ tuyết len lỏi qua khe cửa và tô điểm thân hình mảnh mai của người con gái thành bức tranh tuyệt đẹp. Nhạn Thiên Sơn mút đôi gò bồng đảo căng tròn lúc một bên tay hắn di chuyển từ cặp mông trắng ngần xuống bắp đùi cân xứng. Sau đấy, nó chen vô giữa hai chân khép chặt và xoa nắn hạt đậu mẫn cảm dưới cánh hoa mềm.
Sở Nhược Đình vô thức kẹp ngón tay Nhạn Thiên Sơn, nàng ôm cổ hắn và run run bảo, “Thật đó…khoảng nửa năm thôi. Người biết mà, tính tình ma quân hơi khó ở nhưng…nhưng hắn luôn giữ lời hứa.”
Hách Liên U Ngân đã nói sẽ thả nàng đi sau nửa năm thì tuyệt đối không nuốt lời.
Giọng Nhạn Thiên Sơn khó phân biệt vui buồn, “Nàng hiểu hắn thật.”
“…Tàm tạm thôi.“
Đóa hoa được xoa tới độ chảy nước giàn giụa, Nhạn Thiên Sơn vén vạt áo để phóng thích dục vọng sưng đau. Quy đầu đỏ thẫm cọ xát vài lần ở cửa hang ẩm ướt rồi bắt đầu xâm nhập, dương v*t thô cứng đâm lút cán vào bên trong.
Sở Nhược Đình sung sướng rên rỉ.
Hai chân nàng quặp lấy eo nam tử, cả người gần như bám lấy thân hắn.
Làm vậy giúp Nhạn Thiên Sơn tiến sâu hơn, âm đ*o chật hẹp vặn xoắn dương v*t căng phồng khiến hắn sảng khoái tột độ và liên tục va chạm mông nàng.
Hắn vừa nhíu mày, vừa lẳng lặng cắn môi, “Hắn còn yêu cầu gì khác không?”
Cuộc chinh phạt từ hắn làm giọng Sở Nhược Đình khản đặc, “Không, không có.”
dương v*t khổng lồ kéo dãn cái lỗ nhỏ đến mức phần thịt xung quang trông mỏng hẳn đi. Cú đâm nào của Nhạn Thiên Sơn cũng kích thích nước mật bắn tung tóe, nơi hai người hợp làm một nhớp nháp vô cùng. Sở Nhược Đình ngửa đầu nhắm mắt, mật hoa chảy từ kẽ mông xuống giường tre, nàng kêu ngâm trong lúc được đẩy lên đỉnh con sóng tình.
Con đường chập hẹp thít chặt Nhạn Thiên Sơn. Thay vì cố gắng nhẫn nhịn, hắn thở gấp lẫn mạnh bạo đâm thọc giây lát rồi bắn vào nhụy hoa ấm áp.
“Thế…”
Cặp môi mỏng của người đàn ông ngăn chặn mọi lời Sở Nhược Đình định nói.
Nhạn Thiên Sơn chẳng hề nghỉ lấy hơi, hắn lại tách hai chân nàng ra để tấn công liên hồi.
Đêm nay hắn mãnh liệt lạ thường.
Mãnh liệt tới nỗi Sở Nhược Đình chịu không thấu. Cuối cùng khi tay nàng run rẩy nặn người tuyết cho Nhạn Thiên Sơn thì hắn mới dừng buông thả nhục dục.
Sở Nhược Đình thấy sắc mặt hắn mất cái vẻ “tuyết ngàn năm không tan” bèn cười tủm tỉm, “Thiên Sơn, ta đảm bảo đây là lần cuối mình đi lâu vậy.” Nàng bổ sung, “Tính tình ma quân quái dị thế đó, những năm qua hắn đối đãi ta tử tế nên coi như ta ở bên để báo đáp hắn…”
“Nàng thật sự chỉ muốn báo đáp à?”
Nhạn Thiên Sơn ngắt lời cô gái, hắn ngước mắt rồi chăm chú nhìn nàng.
Dường như hắn chỉ cần liếc một cái đã đủ hiểu rõ lòng người.
Sở Nhược Đình hoảng loạn một cách khó hiểu.
“Đương…đương nhiên.” Nàng ngúc ngắc nói, “Nếu ta tìm thấy đất Tái Tức là được về sớm rồi.”
Nhạn Thiên Sơn thở dài não ruột.
Có lẽ nàng chưa hiểu lòng mình song hắn đã lờ mờ thấy chút dấu vết.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, “Nàng không cần tìm đất Tái Tức nữa, ta biết nó ở đâu.”
Oo———oOo———oΟ
Vô Niệm Cung
Hách Liên U Ngân vừa cung cấp máu cho ao Thái Dịch, hắn lảo đảo trở lại tẩm điện và chỉ muốn nghỉ ngơi hồi sức.
Ma quân mới ngồi xuống ghế thì một cái bóng đỏ bất chợt xông từ ngoài vào hệt cơn gió.
“Ma quân!”
Hách Liên U Ngân đang lim dim buồn ngủ nhưng lập tức tỉnh lại trước tiếng quát kia.
Lúc thấy người đến là Sở Nhược Đình, hắn giận hờn trách, “Láo xược!”
Hắn chưa cho gọi mà dám tự tiện xông vào, ngộ nhỡ nàng phát giác hắn hồi sinh Sở Hoán với Ngọc Kiều Dung thì biết làm sao bây giờ!
“Ma quân! Ta hỏi ngài, đất Tái Tức ở đâu?“
Sở Nhược Đình đứng trong điện, cơn kích động làm ngực nàng tức giận lên xuống.
Ánh mắt sáng rực của thiếu nữ khiến Hách Liên U Ngân sợ sệt, tim hắn nhát cáy nhưng vẫn mạnh mồm, “Tìm đất Tái Tức là nhiệm vụ của người mà sao lại chất vấn bản tọa?”
“Được lắm! Ngài không nói thì ta tự tìm!”
Sở Nhược Đình nhìn khắp mọi ngóc ngách, nàng nhớ ra thói quen của Hách Liên U Ngân nên đi một mạch vào trong tẩm điện. Nữ tử dừng mắt trên chiếc giường bạt bộ trạm khắc hoa tinh xảo, kế tiếp nàng quyết đoán khom người chui xuống dưới giường.
Hách Liên U Ngân sợ hết hồn, hắn nhảy dựng lên để ngăn cản nhưng chậm một bước.
Sở Nhược Đình lôi ra từ dưới giường một hộp gỗ vàng kim, trên hộp còn dính vài cọng lông hồ ly.
Sau tiếng “lạch cạch”, chiếc hộp mở ra và phơi bày món đồ giống bùn đất ở bên trong; linh khí thuộc tích thổ xốc thẳng lên mặt nàng.
Sở Nhược Đình giơ cao chiếc hộp, lớn tiếng truy vấn, “Ngài không biết đất Tái Tức ở đâu… Thế đây là gì? Phân chim chắc?”
Gương mặt tuấn tú của Hách Liên U Ngân nhìn căng thẳng cực, hắn cứng họng mãi mới phun ra được một câu, “Ngươi định làm phản à, dám hỏi cung bản tọa?”
Sở Nhược Đình tiến lên vài bước, nàng tức giận vì bị hắn lừa dối, “Lần nào chả thế, có gì hay ho là ngài thích giấu dưới giường chứ không dùng túi chứa đồ! Giờ ta bắt được cả người lẫn tang vật mà ngài còn không chịu thừa nhận hả?”
Hách Liên U Ngân không thể lấp liếm, cũng chẳng biết phản bác thế nào.
Tuy nhiên, muốn hắn thừa nhận mình trộm đất Tái Tức thì… Không được! Quá mất mặt!
Đúng lúc hắn đang lo phát sốt, ánh mắt Hách Liên U Ngân bỗng khựng lại rồi nhanh chóng trở nên ngơ ngẩn.
Hắn chậm rãi duỗi tay đến tay áo đỏ rực đang giơ cao đất Tái Tức của Sở Nhược Đình, và chộp một bông tuyết chưa kịp tan.
Khoảnh khắc bông tuyết tiếp xúc đầu ngón tay hắn, nó tức khắc hóa thành vệt nước trong suốt.
Hách Liên U Ngân bắn ánh mắt sắc như dao về phía Sở Nhược Đình, đồng thời nghiến răng nghiến lợi, “…Ngươi vừa tới gò Côn Luân?”