Dục Tiên Đồ

Chương 147: Nửa năm



Đây là câu hỏi khó với Sở Nhược Đình.

Nàng nhìn đất Tái Tức trên tay mình rồi đáp huỵch toẹt.

“Ta đúng là vừa ghé gò Côn Luân.” Nàng thoáng dừng nói. “Ma quân đừng quên, hồi xưa chính ngài sai ta đến gò Côn Luân!”

Đầu óc Hách Liên U Ngân nhão nhoét.

Sao Côn Luân lão tặc có thể cho phép người khác tùy ý ra vào chốn tu luyện thanh tịnh của hắn? Đảm bảo hắn đoán được mình trộm đất Tái Tức và mật báo cho Sở Nhược Đình.

“Lão tặc mách ngươi à?”

Sở Nhược Đình mím môi, “Ma quân, vì sao ngài cất giấu đất Tái Tức?”

“Lão tặc cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú hả?”

“Ma quân không muốn trao trả hồn phách Kinh Mạch?”

“Rốt cuộc lão tặc còn nói gì với ngươi?”

Sở Nhược Đình nhận ra hai người ông nói gà bà nói vịt.

Nàng ổn định cảm xúc trước lúc thành khẩn bảo, “Ma quân, nếu đã tìm thấy đất Tái Tức thì mong ngài giữ lời hứa trả lại hồn phách và thả ta đi. Ngoài ra ngài còn hứa nếu ta tìm đủ mười món bảo vật sẽ thực hiện một yêu cầu… Vậy ta muốn một giọt nước mắt Hồng Giao.”

“Không được!”

Hách Liên U Ngân xoay người, nổi giận đùng đùng, “Ngươi đã nói sẽ ở đây nửa năm! Trong vòng nửa năm tới, ngươi phải ở Vô Niệm Cung chứ không được đi đâu hết!”

Sở Nhược Đình thấy hắn cố tình gây sự bèn buột miệng, “Ma quân! Thế mà ta còn khen ngài biết giữ lời với Thiên Sơn, sao tự dưng ngài chơi xấu thế?”

Hách Liên U Ngân gầm lên, “Ngươi gọi hắn là ‘Thiên Sơn’?”

Nàng quen biết Côn Luân lão tặc được bao lâu chứ? Nàng bên hắn mười năm trời mà sao chẳng gọi hắn là U U Ngân Ngân!

Sở Nhược Đình xoa xoa đôi tai đau điếng bởi tiếng hét từ hắn.

Sớm muộn gì người khác cũng biết chuyện nàng thân thiết với Thiên Sơn, mà đó đâu phải chuyện đáng xấu hổ. Nghĩ đến đây, thay vì giấu giếm, Sở Nhược Đình nghiêm túc thông báo, “Ma quân, Thiên Sơn là đạo lữ của ta.”

“Cái gì?”

“Thiên Sơn là đạo lữ của ta.”

Sở Nhược Đình đáp hết sức thản nhiên vì nàng biết rõ dù ma quân tức giận tới đâu cũng sẽ không đả thương nàng.

Một câu gọn lỏn đủ khiến Hách Liên U Ngân thấy bốn bề tĩnh lặng.

Cơn giận sôi sục ứ đọng giống núi lửa vạn năm; răng hắn tê dại, xương tay ngứa ngáy, hắn thèm khát phóng ngay đến gò Côn Luân để băm vằm Nhạn Thiên Sơn!

Nhưng hắn không thể rời Thấp Hải.

Rời khỏi Thấp Hải làm tu vi giảm mạnh thì sao đánh người ta nổi.

Hắn bất lực trước vấn đề này, chút lý trí còn sót lại cố lắm mới giúp hắn giữ gìn thể diện.

“Ngươi cùng lão tặc…là từ khi nào?”

“Có lẽ ngay từ lúc ma quân sai ta vào gò Côn Luân.”

Giây phút những lời ấy lọt vô tai, cơn phẫn nộ trong Hách Liên U Ngân tức khắc hóa chua xót. Hắn run run hỏi, “Thế Kinh Mạch là gì?”

“Kinh Mạch cũng là đạo lữ của ta.”

“Còn Huống Cư gì đó, cả tên tiểu bạch kiểm cho ngươi xương sườn…”

“Họ đều là đạo lữ của ta.”

Hay! Hay thật!

Hắn dùng xích Phụ Hồn ngăn chặn dương độc, hồi sinh cha mẹ nàng, ngày ngày chịu giày vò; tất cả đều vì nàng. Nàng thì hay rồi, lén lút ra ngoài quyến rũ cả đống đàn ông! Thậm chí không tha cả lão Côn Luân già khú!

Hách Liên U Ngân nhìn khuôn mặt nàng với sự giận dữ xen lẫn thống khổ. Dường như có vết nứt chảy máu đầm đìa xuất hiện trên tim hắn, thế rồi kẻ nào đấy lợi dụng vết nứt đào rỗng trái tim làm hắn đau đớn.

Sở Nhược Đình đặt đất Tái Tức xuống chiếc bàn bên cạnh, “Ma quân, bảo vật cuối cùng đã được tìm thấy nên mong ngài giữ lời.”

“Bản tọa không cho ngươi đi thì sao?”

Sở Nhược Đình nhìn bầu trời luôn âm u ngoài điện, nàng thở dài não nề, “Ma quân, thế gian này không phải toàn vậy sao. Có người bỏ đi, có người trở về, bốn mùa luân phiên, mây trôi muôn nẻo… Chúng ta cần quen với việc gặp mặt rồi lại chia ly.”

Hách Liên U Ngân không hiểu, cũng chả muốn hiểu.

Hắn bước đến ôm chặt thân hình thướt tha của nàng vào lòng, ngang ngược tuyên bố, “Bản tọa không quan tâm! Ngươi phải ở lại Vô Niệm Cung cho đến kỳ trăng tròn kế tiếp!”

“Ma quân…”

“Không chịu thì bản tọa bóp nát hồn Kinh Mạch cho ngươi xem!”

“…”

Oo———oOo———oΟ

Đỉnh núi chọc thủng biển mây mênh mông.

Lâm Thành Tử cưỡi gió tới đỉnh núi, thần thức hắn bao trùm khu rừng đầy những cây cổ thụ che trời. Nắng chiều len lỏi giữa các nhánh cây chồng chéo lên nhau.

Đôi mắt lạnh nhạt của hắn khựng lại.

Nam tử đột ngột giơ tay bắn luồng khí xanh ngập tràn uy lực, ánh sáng xé rách không khí bằng sức mạnh khủng bố tột độ.

Ầm!

Âm thanh rung chuyển đất trời vang vọng, cây cối trong khu rừng rậm lập tức nổ thành trăm ngàn mảnh.

Thiếu nữ hét thê thảm rồi chật vật lăn ra từ sau cây tùng già, bộ váy hồng phấn dính bẩn từ đầu xuống chân.

Lâm Thành Tử gằn giọng, “Hóa ra ngươi trốn ở đây.”

Kiều Kiều ngẩng đầu, nàng ta vừa che bả vai chảy máu giàn giụa vừa khóc thút thít, “Thành ca ca thật lòng muốn giết muội sao? Huynh hoàn toàn vứt bỏ tình ý thuở xưa giữa hai ta ư?”

Nửa năm qua, Lâm Thành Tử đuổi giết nàng ta khắp chốn. Kiều Kiều trốn chui trốn nhủi nên chẳng có cơ hội dụ dỗ nam tu thải bổ, thành thử tu vi giậm chân tại chỗ.

“Lảm nhảm với hắn làm gì? Đánh hắn đi!” Gương mặt diêm dúa của Nghiệp Chướng vặn vẹo trên gáy nàng ta, ả vươn những móng tay dài đỏ thẫm về phía Lâm Thành Tử.

Kiều Kiều liên tục lùi ra sau, “Không. Ta…ta đánh không lại huynh ấy!”

Từ lúc Nam Cung Hiên đào tẩu, nàng ta biết mình chẳng thể giữ cái bí mật này nữa. Song nào ngờ Lâm Thành Tử lại đích thân ra tay.

Nghiệp Chướng hận Kiều Kiều yếu đuối.

Ả giãy giụa chui ra khỏi lưng Kiều Kiều, đống thịt nát phập phồng ở thân dưới bắn tung tóe tới Lâm Thành Tử. Nghiệp Chướng quát, “Giết hắn!”

Kiều Kiều dùng tay áo lau nước mắt, sau đấy quyết đoán thi triển pháp lực tấn công Lâm Thành Tử.

Ánh mắt Lâm Thành Tử đen tối, hắn không tránh né mà chỉ siết chặt hai tay. Huyền Thiên Đan Hỏa[1] ngưng tụ thành lưỡi kiếm ánh xanh, nó va chạm với pháp lực từ Kiều Kiều và Nghiệp Chướng.

Tiếng “ầm” vang khắp đất trời.

Sóng xung kích chém đứt ngàn thân cây to lớn xung quanh, đến cả đỉnh núi cũng bị gọt mất phân nửa.

Dù sao Lâm Thành Tử cũng là một trong những người đứng đầu Phù Quang Giới, Kiều Kiều với Nghiệp Chướng mới là Phân Thần kỳ nên khó chống đỡ. Hắn liên tiếp kết ấn và gây trọng thương cho đối thủ.

“Phụt.” Kiều Kiều quỳ rạp trên đất mà nôn ra máu.

Toàn thân nàng ta đau nhức, xương cốt như bị ngọn lửa bản mạng của hắn thiêu đốt.

Đánh không lại… Quả nhiên nàng ta đánh không lại…

Kiều Kiều nhìn Lâm Thành Tử bằng cặp mắt đẫm lệ. Người đàn ông đẹp tựa ngọc mặc bộ trang phục xanh biếc, trông hắn tuấn tú vô cùng; thế nhưng đáy mắt hắn chả chứa đựng sự dung túng lẫn yêu thích dành cho nàng ta.

Kiều Kiều nhận ra mình không hiểu hắn chút nào.

Nàng ta khóc chẳng thành tiếng, “Rốt cuộc Thành ca ca có yêu muội không?”

Nghiệp Chướng nghe vậy liền giận dữ chửi bậy, “Đồ ngu! Chết đến nơi mà còn quan tâm thứ tình yêu như cứt ấy! Đứng lên! Đánh tiếp đi!”

“Ta không muốn…ta không muốn đánh nhau…”

Kiều Kiều khóc lóc lắc đầu.

Giọng nói lạnh băng cất lên phía trên nàng ta, “Kiều Kiều, ta cho phép ngươi ở bên ta vì thân phận con cưng của Thiên Đạo, và vì ngươi cũng ngoan ngoãn nghe lời.” Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, “Nhưng ngươi lại kết bạn với tà ma ngoại đạo, ta thật sự thất vọng cùng cực!”

“Thân phận con cưng của Thiên Đạo?” Nước mắt rơi đầy mặt Kiều Kiều, nàng ta lớn tiếng chất vấn với giọng tự giễu, “Có đứa con cưng nào của Thiên Đạo lại mang bộ dạng này?”

Lâm Thành Tử im lặng.

Trong quá trình truy đuổi Kiều Kiều suốt nửa năm, hắn chỉ nói tà tu gây rối chứ chẳng đề cập lấy một chữ rằng tà tu chính là Kiều Kiều.

Mọi người đều biết Kiều Kiều là đạo lữ của hắn, thanh danh lão tổ Lâm thị không thể cho nàng ta hủy hoại.

Hắn có thể chịu đựng cái tính trẻ con của nàng ta nhưng tuyệt đối không chấp nhận kẻ tà ma sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như thải dương bổ âm!

Trong mắt hắn: đen là đen, trắng là trắng, âm là phụ, dương là chính, nam thì mạnh, nữ thì yếu. Tà ma tất đáng chết!

Kiều Kiều đáng chết, Hách Liên U Ngân đáng chết, tà ma ngoại đạo nào cũng đáng bị tiêu diệt.

Khi cảm nhận được sát khí tràn ra từ hắn, Kiều Kiều chợt muốn cười to.

“Ngươi quả thật chẳng có tình yêu.”

“Ngươi chỉ có ngạo mạn cùng dã tâm.”

“Lòng ngươi vô tình! Thật quá đáng buồn!”

Thái độ Lâm Thành Tử vẫn lạnh như băng như sương.

Xưa nay hắn chưa từng che giấu khát vọng lớn lao lẫn dã tâm cháy bỏng của mình, không phi thăng thì làm tu sĩ có nghĩa lý gì? Tâm nguyện cả đời hắn là đệ nhất thiên hạ, là cơ nghiệp ngàn năm của Lâm thị sẽ ăn sâu bén rễ giống đại thụ tại Phù Quang Giới.

Hắn giơ tay triệu hồi thứ pháp lực nghiền nát Kiều Kiều.

Lúc bụi đất tan hết, Lâm Thành Tử nhìn chằm chằm đống thịt nát vất vưởng trên đất rồi phất tay áo bỏ đi.

Bầu trời nhuốm màu ảm đạm.

Dấu vết từ trận chiến giữa các tu sĩ còn vương lại trong làn sương đeo bám rừng cây âm u.

Linh thú cấp thấp tận dụng bóng đêm ra ngoài kiếm ăn, chúng ngửi tới ngửi lui đống thịt nát máu me nhầy nhụa.

Đột nhiên, đống thịt mềm oặt hồi sinh và chui vào cơ thể linh thú y hệt con côn trùng, kế tiếp nó hút đám linh thú cho đến khi chúng chỉ là tấm da khô. Thịt nát bốn phía chuyển động lít nhít rồi chậm rãi kết hợp thành cơ thể một người phụ nữ yêu kiều duyên dáng.

Nghiệp Chướng vĩnh viễn không chết.

Kiều Kiều trần truồng ôm đầu gối, nàng ta ngồi khóc tỉ tê dưới tàn cây.

Nghiệp Chướng thè lưỡi liếm cánh môi đỏ như máu, ả nheo mắt lại, “Ngươi thấy chưa? Đàn ông là thế đó. Khi lợi dụng thì nâng ngươi tận trời, đến hồi ngươi hết giá trị thì tâm địa hệt sắt đá, chẳng hề nương tay.”

Kiều Kiều lặng thinh.

Nghiệp Chướng tỏ vẻ hận sắt không thành thép, “Nín ngay! Đứng lên, chúng ta đi thải bổ đàn ông nuôi dưỡng thân thể.”

Oo———oOo———oΟ

Nửa năm không phải quãng thời gian dài.

Nó chỉ như cái búng tay với tu sĩ thôi.

Những người ở gò Côn Luân lần lượt xuất quan, tu vi ai cũng tiến bộ vượt bậc.

Tu vi Du Nguyệt Minh vốn cao nhất bọn, sau lần bế quan này, hắn thành công bước lên Xuất Khiếu hậu kỳ. Hồi trước Tạ Tố Tinh được xưng tụng là thiếu niên thiên tài, tu vi hắn chỉ kém Du Nguyệt Minh một cấp nhỏ. Tu vi Nguyên Anh của Huống Hàn Thần bị phế bỏ nhưng hắn cực kỳ hợp âm nhạc, vì vậy tu luyện từ đầu khá dễ với hắn và mới nửa năm đã đột phá Xuất Khiếu. Tuân Từ kém hơn chút xíu, là Nguyên Anh đại viên mãn; song hắn sở hữu kiếm ý cuộn trào cùng kiếm linh Thái Hòa nên thực lực không thua kém ai.

Bọn họ xuất quan một cái là Nhạn Thiên Sơn biết ngay. Hắn khoanh tay đứng dưới mái hiên, âm thầm cảm thán thiên phú quỷ quái của những người này.

Đúng lúc ấy, nam tử buộc khăn ôm sách mà chậm chạp chạy trên tuyết.

Kịch Mạch mang theo dáng vẻ uể oải lẫn ngượng ngùng vào khu vực nhà tranh. Hắn đứng ngoài rào tre, mở một quyển sách ra rồi lắp bắp, “Nhạn tiền bối, Kinh Mạch ngu dốt nên tốn ba tháng cũng chưa học xong phần thứ nhất của công pháp này.”

Gánh nặng trong lòng Nhạn Thiên Sơn được tháo gỡ.

Hóa ra nơi đây vẫn có một người bình thường.

Hắn gật gù, “Tốt quá.”

Kinh Mạch đang tự trách, nghe vậy liền ngơ ngác bật thốt, “Ớ?”

Hắn định hỏi tốt điểm nào thì bỗng nghe phía sau nổi lên tiếng ồn ào, hình như có người đang cãi lộn.

“Con công, chờ ta bế quan lần nữa coi, chắc chắn tu vi sẽ vượt ngươi!”

“A, tu luyện kém cỏi nhưng khua môi múa mép lại hạng nhất.”

“Tên họ Huống mới là kẻ có cái lưỡi sắc bén, sao ta sánh bằng hắn được.”

“Các ngươi không nhắc ta thì sẽ chết à?”

“Thôi, thôi…”

Vẻ mặt Kinh Mạch lập tức thay đổi, hắn xoay người lại và vui sướng nhảy cẫng lên, tay hắn vẫy rốt rít, “Tống Cư!”

Nhóm Huống Hàn Thần đồng thời nhìn nơi phát ra tiếng gọi.

Kinh Mạch ném sách rồi chạy như bay tới ôm lấy hắn bằng một tay, chàng trai kích động rớt nước mắt, “Tống Cư! Sở Sở không lừa ta! Ngươi còn sống! Gặp ngươi ta vui lắm, về sau mọi người sẽ mãi mãi ở bên nhau!”

Khuỷu tay Kinh Mạch kẹp mặt Tạ Tố Tinh tới mức nó biến dạng. Thiếu niên cáu kỉnh vùng vẫy, miệng quát lớn, “Ê! Thằng nào đây! Mau buông ta ra!”
Chú thích

[1] Ngọn lửa lò rèn màu đen của trời.