Dục Tiên Đồ

Chương 148: Manh mối



Kinh Mạch mù mặt.

Hồi còn ở Vô Niệm Cung, hắn chỉ hay gặp bốn người.

Tống Cư mặt bớt, bạn già Đại Anh, ma quân lạnh lùng, và Sở Sở – người có thế nào hắn cũng không nhận nhầm.

Hắn tới gò Côn Luân đã nửa năm nhưng chẳng phân biệt nổi đệ tử Thanh Kiếm Tông; hắn chỉ quen Thanh Thanh, A Trúc, cùng Nhạn Thiên Sơn hùng mạnh.

Bốn nam tu trước mặt đều tài mạo tuyệt vời, song trong mắt Kinh Mạch, dung mạo họ cũng thường thôi.

Tạ Tố Tinh tức tối giậm chân, Du Nguyệt Minh ở cạnh phe phẩy quạt và cười sặc sụa, Tuân Từ cố gắng kiểm soát kiếm Thái Hòa vì nó đánh hơi được ma khí.

Cuối cùng Huống Hàn Thần đứng ra giới thiệu đôi bên.

Kinh Mạnh chẳng thể nhớ bộ dạng bọn họ, đành dựa vào đặc điểm riêng để phân biệt.

Phe phẩy quạt, khăn bịt mắt, tóc đuôi ngựa… Tống Cư thì là người có giọng nghe quen tai.

Huống Hàn Thần phản đối việc gọi hắn là Tống Cư, Kinh Mạch ngoan ngoãn gật đầu nhưng sau lại tiếp tục kêu Tống Cư.

Kinh Mạch thoải mái chắp tay chào mọi người, “Sở Sở đã kể ta nghe rất nhiều về các vị, rất vui được gặp mọi người!”

Du Nguyệt Minh lẫn Tạ Tố Tinh nhìn kẻ mới tới từ đầu xuống chân, bọn họ không tiếp lời vì thấy hắn đầy nguy cơ.

Tuân Từ khuyên nhủ kiếm linh.

Mắt hắn không thấy rõ Kinh Mạch nhưng tâm hắn cảm nhận đây là người lương thiện. Tuân Từ ôn hòa đáp lễ, “Kinh huynh, rất vui được gặp.”

“Sư huynh gọi ta là Kinh Mạch đi!”

Sở Sở gọi Tuân Từ như vậy nên Kinh Mạch học theo.

Tuân Từ mỉm cười gật đầu, “Ừm.”

Hắn hỏi Kinh Mạch chuyện trước kia, đối phương trả lời rành rọt từng chuyện một.

Tạ Tố Tinh cùng Du Nguyệt Minh yên lặng quan sát ở một bên, cả hai phát hiện tên họ Kinh đơn thuần y hệt tờ giấy trắng. Bọn họ vỡ lẽ người đàn ông mà Sở Nhược Đình luôn dặn họ nhường nhịn là Kinh Mạch, chứ không phải Huống Hàn Thần.

Hai người đồng thời chất vấn Huống Hàn Thần, hắn lại mỉa mai họ, “Lúc ấy ta có nói gì đâu, tự các ngươi hiểu nhầm!”

Cả đám sắp cãi lộn nữa thì giọng nói nghiêm túc lạnh nhạt bỗng vang lên từ nhà tranh, “Thay vì suốt ngày ăn không ngồi rồi thì xuống núi rèn luyện đi.”

Nhóm người hỏi Nhạn Thiên Sơn về Sở Nhược Đình, họ biết nàng đang bế quan liền thức thời chẳng đi quấy rầy.

Bọn họ cũng nhàn rỗi thật, vì vậy đề nghị của Nhạn Thiên Sơn không phải vô lý.

Kinh Mạch tính theo chân họ xuống núi nhưng Nhạn Thiên Sơn gọi hắn lại, “Ngươi không thể đi.”

“Vì sao ạ, tiền bối?”

“Ngươi trui rèn sức mạnh bản thân đã.”

Tu vi Kinh Mạch thấp nhất, kinh nghiệm chốn giang hồ còn kém hơn bốn người kia. Nhạn Thiên Sơn sợ hắn gặp nạn thì khó giải thích với Sở Nhược Đình.

Kinh Mạch “à” một tiếng, sau đó ôm sách về trận pháp học tiếp.

Oo———oOo———oΟ

Bốn người vừa rời vực Ám Thủy là nhao nhao cả lên.

Tạ Tố Tinh càng nghĩ càng cáu, hắn tung chưởng về phía Huống Hàn Thần, “Khi đấy ta đã thấy ngươi kỳ quặc, quả nhiên ngươi giở trò bịp bợm!”

Huống Hàn Thần nhanh nhẹn trốn sau Tuân Từ, “Do ngươi ngốc thôi.”

“Thôi, thôi.” Tuân Từ vừa đứng chắn giữa hai người vừa nắm chặt chuôi kiếm, nặng nề nói, “Ta nghe Từ Viện bảo gần đây có một tà tu xuất hiện ở Phù Quang Giới. Tà tu chuyên thải bổ nam tử trẻ tuổi với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Lần này xuống núi mọi người nhớ cảnh giác đấy.”

Du Nguyệt Minh gõ quạt vào lòng bàn tay, khinh khi mỉa Huống Hàn Thần, “Ngay đây có một tên tà tu còn gì.”

Tạ Tố Tinh cười khẩy, “Chưa biết chừng hắn chính là tên tà tu thải dương khắp chốn kia.”

Huống Hàn Thần giận dữ cười, “Hai thằng đần không có não nhỉ?” Hắn ghét bỏ mấy tên này tận xương tủy, “Các ngươi đi theo ta chỉ tổ vướng tay vướng chân, ta đi đây!” Dứt lời, hắn đơn độc đi hướng nam.

Tạ Tố Tinh tung nắm đấm sau lưng hắn, “Cút lẹ!”

Tuân Từ hòa giải, “Thôi, thôi.”

Du Nguyệt Minh bất mãn lắc đầu, “Huynh bị sao thế? Cứ ‘thôi, thôi’ miết!”

Tuân Từ hòa nhã khuyên giải chứ chẳng nổi giận, “Mọi người hà tất phải đối chọt gay gắt? Một sợi chỉ không thành áo, một cây làm chẳng nên non. Lã Thị Xuân Thu[1] đã dạy vạn người giương cung cùng bắn một lần thì không hụt được. Chúng ta nên đồng tâm hiệp lực… Ấy, Du huynh! Du huynh đừng đi!”

Du Nguyệt Minh chọn hướng bắc, “Có việc thì dùng bùa truyền âm liên lạc.”

Còn lại mỗi Tạ Tố Tinh.

Hắn khịt mũi và quất tóc đuôi ngựa, sau đó hất cằm mà đi hướng tây.

Tuân Từ thở dài bất lực rồi cưỡi kiếm bay hướng đông.

Oo———oOo———oΟ

Nghiệp Chướng sinh ra từ mặt tối trong con người, ả không bao giờ chết.

Kiều Kiều lại hút khô vô số nam tu dưới bàn tay điều khiển của ả. Tu vi nhanh chóng tăng cao giúp Nghiệp Chướng ngày càng mạnh, ả đủ sức tạo ra nhiều phân thân hơn theo từng ngày. Tuy nhiên, ả chưa hài lòng.

Bản thể Nghiệp Chướng và Kiều Kiều núp sâu trong núi rừng Tây Giang để tu luyện. Thịt nát biến thành mười hai phân thân ra ngoài dụ dỗ nam tu thải bổ, hai người làm ít mà hiệu quả nhiều.

Kiều Kiều co rúm tại góc hang động.

Nghiệp Chướng bấm tay niệm chú thiền định, đám thịt nát đỏ tươi ở thân dưới quấn lấy nhau giống xúc tu bạch tuộc, máu loãng hôi tanh chảy dọc thân chúng.

Ả bất chợt mở đôi mắt thon dài quyến rũ, miệng cười duyên dáng, “Thú vị thật, ngươi đoán xem phân thân của ta gặp được ai.”

Kiều Kiều lắc đầu.

Không phải Lâm Thành Tử đấy chứ?

“Là đám đàn ông của Sở Nhược Đình!”

Nghiệp Chướng ký sinh tại thức hải Kiều Kiều, ả biết rõ yêu hận tình thù trong quá khứ nàng ta. Kiều Kiều biết gì thì ả biết nấy, điều Kiều Kiều không biết thì ả lại biết.

Nghiệp Chướng cong môi cười lạnh lẽo, “Ta sẽ đi hút khô bọn chúng báo thù cho ngươi.”

Hút khô đàn ông của Sở Nhược Đình?

Kiều Kiều tính ngăn cản theo bản năng, nhưng nghĩ đến Sở Nhược Đình sẽ tan nát cõi lòng vì chuyện đó thì tự dưng nàng ta nảy sinh ham muốn làm ác.

Đây không phải cảm xúc nàng ta nên có.

Kiều Kiều chật vật đấu tranh tư tưởng.

Nghiệp Chướng chẳng đợi nàng ta đáp lời đã bước vào trạng thái trầm tư, ả bấm tay niệm chú và sử dụng phân thân đi tiếp cận mục tiêu.

Mục tiêu thứ nhất là Tạ Tố Tinh.

Phân thân của Nghiệp Chướng hóa thành cô gái xinh đẹp rồi chờ trên con đường Tạ Tố Tinh chắc chắn sẽ đi qua khi săn giết yêu thú.

Miệng Tạ Tố Tinh ngậm cọng cỏ, tay tung hứng chủy thủ mỏng tựa cánh ve. Đầu hắn chốc chốc tự hỏi bao giờ Sở Nhược Đình xuất quan, chốc chốc lại mắng chửi tên họ Huống lừa đảo lẫn con công bóng bẩy.

Đúng lúc ấy, hắn nghe tiếng người khóc nức nở gần đó.

Hắn dùng thần thức kiểm tra, hóa ra là một nữ tu Kim Đan kỳ. Không hiểu sao nàng ta lại ngồi xổm dưới tàn cây mà nức nở nghe đau thắt lòng.

…Ờ, liên quan quái gì đến hắn.

Tạ Tố Tinh trợn mắt rồi quay ngoắt đầu đi tiếp.

Nghiệp Chướng đâu ngờ hắn bỏ mặc mình, ả nóng vội nhìn hắn bằng cặp mắt đẫm lệ, “Đạo hữu! Xin đạo hữu dừng bước!”

Nàng ta làm phiền Tạ Tố Tinh suy nghĩ, thành thử giọng hắn cực kỳ hung dữ, “Gì hả!”

“Đạo hữu, yêu thú làm chân ta bị thương, đau lắm đấy.” Đôi mắt Nghiệp Chướng tựa hồ nước xuân, nam tu nào thấy biểu cảm yếu ớt này cũng sẽ bùng cháy khát khao bảo vệ ả. Chiêu trò ấy chẳng biết đã giúp ả hút khô bao nhiêu đàn ông nữa.

Ả thong thả vén ống quần khoe cẳng chân, “Chỗ này đau lắm cơ…”

“Đau thì chặt! Ta không phải y tu mà ngươi gào cái gì!”

Nghiệp Chướng tức khắc nghẹn họng.

Sao tên này phản ứng trái lẽ thường quá vậy?

Tạ Tố Tinh mất sạch kiên nhẫn, hắn giơ cao thanh chủy thủ, “Nhìn gì mà nhìn! Ta cho phép ngươi nhìn à?”

“Trợn trừng mắt chi vậy? Không phục hả?”

“Còn dám nhìn? Muốn ăn đòn chắc?”

Nghiệp Chướng tự dưng bị ăn mắng liên hồi nên nổi khùng, “Ta chưa nói gì hết mà! Ngươi ăn nói đàng hoàng chút được không!”

Hắn chẳng hề thương hương tiếc ngọc khi thấy nữ tu xinh đẹp bị thương, đã thế còn gào thét đòi đánh nhau với một cô gái yếu đuối?

Thằng này điên à?

Phân thân của Nghiệp Chướng có tu vi thấp, nếu Tạ Tố Tinh không phải Xuất Kiếu kỳ thì ả đã nhào vô xé xác thằng nhãi độc mồm độc miệng!

Tạ Tố Tinh mặc kệ ả, hắn tiếp tục hùng hổ săn giết yêu thú.



Du Nguyệt Minh đã lâu chưa gặp biểu thúc.

Hôm bữa về Bắc Lộc, hắn nghe kể Lâm tam tiểu thư chẳng màng gia tộc phản đối mà lén lút tu luyện công pháp vốn chỉ truyền cho nam giới, kết quả nàng ấy suýt tẩu hỏa nhập ma. Hà Cạnh cho mượn sen Cúc Thủy của Vân Thăng Hà thị mới giúp nàng ấy vượt qua cửa ải nguy hiểm và trở thành nữ tử Lâm thị đầu tiên tu luyện công pháp gia truyền.

Chỉ vậy đã khiến Du Nguyệt Minh vô cùng khâm phục Lâm tam tiểu thư.

Hắn mới vào thành Vân Thăng, chưa kịp truyền âm đến Hà Cạnh thì chợt có người ngọt ngào gọi đằng sau, “Công tử đánh rớt túi thơm này.”

Du Nguyệt Minh ngoảnh đầu nhìn, một nữ tu trẻ tuổi mặc váy lam đang đưa hắn cái túi thơm tinh xảo thêu hoa văn trắng ngà.

Hắn cuồng sạch sẽ, vì vậy cơ thể tuyệt đối không có bất kỳ mùi gì, và tất nhiên hắn cũng chẳng chủ động đeo túi thơm.

Du Nguyệt Minh tỏ vẻ ghét bỏ khi lấy quạt che mũi, “Không phải của ta.”

Nữ tu tiến lên vài bước, “Sao thế được? Ta tận mắt thấy…”

“Đừng lại gần!”

Mùi hương trên người nàng ta làm Du Nguyệt Minh đầu váng mắt hoa, hắn liên tục lùi về sau. Thanh niên cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, “Người ngươi có mùi gì đấy, thối muốn chết!”

Nghiệp Chướng sững sờ.

Thối?

Phân thân ả chỉ có mùi hương mát lành từ son phấn.

“Công tử đang đùa giỡn ư, ngài ngửi kỹ người ta xem…”

“Đừng tới đây!”

Quạt trong tay Du Nguyệt Minh đột ngột chém ra pháp lực, tạo vết nứt sâu hoắm trên mặt đất.

Mặt hắn xanh xao lúc khom lưng nôn ọe, “Tránh ra! Ngươi tiến thêm một bước… Đừng trách bản công tử… Oẹ… Đừng trách bản công tử nặng tay!”

Du Nguyệt Minh ói mửa tùm lum, Nghiệp Chướng chả thể tới gần nên tức lắm, “Ngươi có lầm không? Sao ta lại bốc mùi được?”

“Cút!”



Trên đường đi hướng đông, Tuân Từ cảm nhận được một luồng khí đen đậm đặc.

Hắn đi theo kiếm linh chỉ dẫn và tiến vào một tòa thành nhỏ với dân cư ít ỏi.

Khí đen cứ quanh quẩn không tiêu tan.

Hắn vô một quán trà, gọi chén linh trà dở ẹt và hỏi chủ quán tình hình nơi đây.

Chủ quán là một cụ già Luyện Khí kỳ, thấy hắn bịt kín hai mắt bèn tử tế khuyên nhủ, “Đạo hữu mau rời khỏi đây. Dạo này trong thành có yêu quái, nó toàn chọn nam tu tuấn tú giống đạo hữu để tấn công.”

Tuân Từ đặt kiếm lên bàn, hơi mỉm cười, “Đa tạ, ngài có biết yêu quái này là gì không?”

“Ta không biết, ai gặp qua yêu quái…cũng chết cả!”

Sắc mặt Tuân Từ sa sầm.

Chủ quán vừa cầm ấm trà đi thì Nghiệp Chướng lả lướt lại gần.

Nhờ Kiều Kiều mà ả biết tên đại sư huynh Tuân Từ nhân hậu một cách ngu muội, còn hay do dự chẳng quyết đoán. Tu vi hắn thua hai gã kia, mắt lại mù lòa, đúng là đối tượng dễ thải bổ nhất.

Nghiệp Chướng kéo cái ghế đối diện Tuân Từ, nhu mì hỏi, “Ta có thể ngồi cùng bàn với đạo hữu không?”

Tuân Từ cẩn thận nhìn bằng tâm.

Kiếm Thái Hòa dưới tay hắn điên cuồng kêu gào.

“Sao đạo hữu ngó lơ ta thế…”

Ả chưa nói xong, tay phải Tuân Từ đã dứt khoát cầm kiếm và bấm tay niệm chú. “Cạch” một tiếng, lưỡi kiếm sắc bén rời vỏ rồi chém luồng khí mạnh mẽ về phía kẻ địch!

Hắn đã tập thành phản xạ có điều kiện, nhíu mày quát, “Tà ma ngoại đạo, xem kiếm đây–”

Lưỡi kiếm trắng lóa chiếu sáng đất trời.

Thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ.

Nữ tu cùng phân nửa quán trà nổ thành bột mịn, chỉ để lại bụi mù trên đống phế tích.

Tuân Từ nghiêng tai lắng nghe, hắn vừa lòng cưỡi kiếm bay đi sau khi xác định mình đã diệt từ tà ám, “Tâm sáng, trấn yêu, trừ ma, tru trăm tà…”

Oo———oOo———oΟ

“Phụt!”

Bản thể Nghiệp Chướng trong hang động bay ngược ra ngoài, máu tươi phun trào từ miệng mũi ả.

Kiều Kiều sửng sốt ở góc hang, “Ngươi…ngươi sao vậy?”

Cứ tưởng Tuân Từ dễ giết nhất, ai dè hắn tàn nhẫn độc ác gấp bội hai gã kia! Chẳng nói chẳng rằng đã vung kiếm chém!

Kiếm ý chứa đựng thứ khí cương trực chuyên khắc tà ma, Nghiệp Chướng xui xẻo bị tổn thất một phân thân.

Ả phẫn nộ tới mức khuôn mặt vặn vẹo, tay thì đấm mặt đất, “Sở Nhược Đình không biết chọn người hả? Đám đàn ông của ả toàn lũ thần kinh chắc?”

Kiều Kiều sợ đến nỗi câm như hến.

Nghiệp Chướng chưa nhụt chí.

Ả lau máu nơi khóe miệng, mắt híp lại… Còn một tên nữa!

Oo———oOo———oΟ

Huống Hàn Thần không thay đổi diện mạo, hắn đi dạo khắp hang cùng ngõ hẻm trong một tòa thành phồn hoa ở Côn Nam. Thanh niên vơ vét mấy món đồ chơi thú vị để mang về tặng Thanh Thanh lẫn A Trúc.

Đúng rồi, phải tặng Kinh Mạch vài món nữa.

Hắn đẹp trai nên thu hút bao nữ tu dòm ngó.

Mỗi lần như vậy, Huống Hàn Thần đều mặt dày lắc đầu với người ta, “Ngại quá, đạo lữ nhà ta hung dữ, mọi người cứ ngắm ta miết sẽ bị nàng móc mắt đấy.”

Huống Hàn Thần đang sung sướng vì trêu chọc người khác thì có làn gió thơm thổi đến, một nữ tu xinh đẹp liếc mắt đưa tình với hắn, “Đạo hữu nhìn gì thế?”

Ánh mắt Huống Hàn Thần khựng lại.

Ngón tay hắn linh hoạt miết dọc thân sáo, miệng cười tủm tỉm, “Ngắm nhìn muôn vàn phong cảnh thế gian nào bằng ngắm nhìn cô nương.”

“Ta có gì đẹp chứ?”

Huống Hàn Thần lẳng lặng đứng cách xa nữ tu, khóe miệng hắn nhếch lên trông thật phong lưu, “Sắc đẹp của cô nương khiến ánh trăng đêm nay hổ thẹn chẳng sánh bằng.”

Nội tâm Nghiệp Chướng thở phào nhẹ nhõm, ả còn xúc động nữa là; đám đàn ông của Sở Nhược Đình cũng có kẻ cắn câu giống người bình thường.

Ả hờn dỗi che miệng, “Đạo hữu khéo đùa.”

“Ta chỉ nói lời thật lòng.” Huống Hàn Thần nháy đôi mắt hoa đào với ả. “Cô nương có nguyện theo ta đến hồ nước yên tĩnh ngoài thành để cùng nhau thưởng thức ánh trăng giữa đêm đen mịt mờ?”

Đề nghị trên quá hợp ý Nghiệp Chướng.

Huống Hàn Thần dẫn ả tới hồ nước ngoài thành, hai bên chưa nói mấy câu mà Nghiệp Chướng đã mất kiên nhẫn.

Bờ vai ngọc ngà nửa kín nửa hở, ả áp sát thân mình mềm mại không xương vào lòng Huống Hàn Thần.

Huống Hàn Thần lùi ra sau nửa bước.

Nghiệp Chướng tính nắm tay hắn nhưng chàng trai giả bộ nghịch sáo Mặc Ngọc, làm ả thậm chí không chạm được tới vạt áo hắn.

Nghiệp Chướng nói giọng lạnh băng, “Đạo hữu có ý gì?”

“Cô nương đừng gấp.” Huống Hàn Thần cười giả lả khi đặt sáo Mặc Ngọc lên môi. “Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, ta sẽ thổi tặng cô nương khúc Phượng Cầu Hoàng[2] nhằm biểu lộ nỗi tiếc hận chúng ta gặp nhau quá muộn màng.”

So sánh hai người thì có vẻ Nghiệp Chướng bạo dạn hơn hẳn.

Nghiệp Chướng thầm chê hắn dài dòng nhưng cũng đành gượng cười và nhẫn nại nghe hắn thổi sáo.

Đương nhiên Huống Hàn Thần không thổi Phượng Cầu Hoàng, hắn thổi Vân Phách Kỳ Sao.

Tiếng sáo nghe xa xôi với những giai điệu lúc ẩn lúc hiện. Đột nhiên, âm thanh ấy hóa thân thành tiếng sấm hung bạo lẫn tiếng vạn con ngựa hí vang. Sóng âm lặng lẽ chui vô tai địch thủ, không khí bốn phía đồng loạt nổ tung, hồ nước chấn động liên hồi; tất cả khiến thần hồn người ta đau đớn.

Nghiệp Chướng biết mình trúng kế, ả giận dữ chửi rủa, “Tên tiểu nhân đê tiện nham hiểm!”

Ả vừa dứt lời là sóng âm lăng trì cơ thể ả thành ngàn vạn mảnh nhỏ. Máu tươi bắn tung tóe và biến ra thịt nát, chúng chạy trốn lít nhít khắp mặt đất như rắn bò.

Huống Hàn Thần buồn nôn hết mức.

Hắn nhanh tay tung một pháp khí cùng loại với bát vàng rồi giam những mảnh thịt nát chưa kịp đào tẩu vào bên trong.

Thịt nát va chạm thành bát ầm ĩ.

Tay trái Huống Hàn Thần đóng chặt miệng bát, tay phải bóp bùa truyền âm, sắc mặt hắn nghiêm trọng, “Đã tìm thấy manh mối, các ngươi hãy tới đây ngay!”
Chú thích

[1] Tác phẩm do Lã Bất Vi sai các môn khách viết lại những điều mình biết rồi làm thành một quyển sách. Lã Thị Xuân Thu là tổng hợp tư tưởng của rất nhiều trường phái học thuật.

[2] Tên này có nghĩa là chim phượng trống tìm chim phượng mái. Khúc hát do Tư Mã Tương Như đàn hát để trêu ghẹo Trác Văn Quân.