Kế tiếp dù Lâm Lộc Vũ lục soát cỡ nào thì gương nước vẫn chỉ hiện mây xám dày đặc.
Khi ông ta định gia tăng pháp lực, một cơn gió mạnh như vũ bão chém tới từ bên trái.
“Dừng tay!”
Du Nguyệt Minh ném cây quạt vàng. Lâm Lộc Vũ biết đấy là pháp bảo thiên giai nên đâu dám đứng yên, ông ta cuống quýt buôn Sở Nhược Đình rồi giơ tay đỡ đòn.
Sở Nhược Đình ngã sang bên cạnh, Du Nguyệt Minh phóng tới và ôm nàng vào lòng. Hắn nhẹ nhàng lay vai nữ tử, “Sở Nhược? Sở Nhược?”
Sở Nhược Đình dần tỉnh lại, “…Du thiếu chủ?”
Nàng vừa mở miệng liền phun ra máu.
Du Nguyệt Minh gấp gáp dùng tay áo lau thay nàng, hắn hỏi, “Ngươi sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không? Lâm Lộc Vũ không đả thương ngươi chứ?”
Hà Cạnh kinh hãi nhìn vết máu trên tay áo cháu mình. Hôm kia ông bất cẩn vẩy bùn đất của linh thực lên vạt áo hắn, đứa cháu này suýt chém bay đầu ông.
Thức hải bị tổn thương khiến Sở Nhược Đình đau đớn khôn xiết.
Nàng đỡ trán, “Ta vẫn ổn.”
Ổn chỗ nào!
Du Nguyệt Minh không phải người mù.
Sở Nhược Đình nôn nhiều máu như vậy thì sao ổn được? Hắn nghĩ đến cái gì đấy bèn đưa mắt ra hiệu với Hà Cạnh, đồng thời chỉ vào Kiều Kiều đang sợ sệt núp trong góc.
“Biểu thúc, lục soát nàng ta!”
Ánh mắt Kiều Kiều và Hà Cạnh giao nhau. Nàng ta lùi về sau vài bước, vừa che đôi mắt đỏ hoe vừa khóc toáng lên.
Như thể nàng ta được làm từ nước, yếu ớt lại mong manh.
Kiều Kiều biết hoàn cảnh hiện tại của mình rất gian nan, nhưng nàng ta chẳng còn cách nào khác. Nàng ta không ngu, nàng ta biết vâng lời lẫn nhu nhược là tấm khiên bảo vệ mình tốt nhất.
Cù Như che chở nàng ta dưới cánh chim, phẫn nộ đe dọa Hà Cạnh, “Ngươi mà chạm vào nàng thì ta cho đầu ngươi lăn xuống đất.”
Du Nguyệt Minh ôm Sở Nhược Đình, hắn hờ hững liếc Cù Như và nói đầy khinh thường, “Ngươi là cái thá gì? Đồ nửa người nửa thú.”
Hà Cạnh sở hữu tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, ước chừng trong vòng mười năm sẽ bước vào Xuất Khiếu. Ngay cả Lâm Lộc Vũ cũng yếu hơn Hà Cạnh nên sao ông có thể cho phép một con người chim làm càn ở đây.
Thái độ cao ngạo của Du Nguyệt Minh chọc Cù Như giận điên người.
Song bản năng yêu thú lại khiến hắn hết sức kiêng dè nam tử trung niên đang mải gặm trái cây bên cạnh Du Nguyệt Minh.
Hà Cạnh ném linh quả, ông chống tay đứng dậy, “Ban nãy mọi người đều thấy rồi đấy, linh hồn của Sở tiểu hữu không có vấn đề. Chẳng những thế còn khiến người ta thổn thức nữa.”
“Sưu Hồn Thuật này sai rồi.”
Đệ tử Thanh Kiếm Tông nhao nhao nói, “Chúng ta chưa từng đuổi nhị sư tỷ ra khỏi sư môn.”
“Đúng đó, theo ta nhớ thì tỷ ấy có thảm vậy đâu.”
“Người tằng tịu với Lý Phong chẳng phải là Kiều sư muội sao?”
“Sư muội gì chứ, rõ ràng là dâm phụ họ Kiều!”
Tu sĩ trong Lăng Tiêu Điện rủ rỉ bàn tán với nhau.
Huống Hàn Thần bỗng cất cao giọng, “Lâm chưởng sự cần luyện thêm Sưu Hồn Thuật.”
Tạ Tố Tinh bĩu môi, “Chính xác, nhìn cái là biết ngay tay mơ! Ai đời lại moi ra ký ức giả, chưa biết chừng ông ta luyện thuật thần kinh chập cheng ấy!”
Tuân Tư che miệng vết thương, hắn chật vật phụ họa, “Hồi nãy ta tận mắt thấy Lâm chưởng sự uống rất nhiều rượu trái cây, có khi đấy…là nguyên nhân.”
“Nói bậy!” Lâm Lộc Vũ bồn chồn nhìn tay mình rồi lại nhìn Sở Nhược Đình. “Sưu Hồn Thuật của ta tuyệt đối không có vấn đề.”
“Ai biết được chứ?” Du Nguyệt Minh liếc mắt, âm thầm truyền âm cho Hà Cạnh.
Hà Cạnh bất đắc dĩ ra mặt, “Chắc Lâm chưởng sự mới ghé Ba Thục được mấy ngày nên không quen với khí hậu nơi đây, chi bằng để ta kiểm tra lần nữa đi.” Dứt lời, ông ấn tay lên đầu Sở Nhược Đình.
Toàn thân Sở Nhược Đình cứng đờ.
Du Nguyệt Minh thì thầm trấn an, “Sở Nhược đừng sợ, Sưu Hồn Thuật của biểu thúc là vô địch tại Phù Quang Giới.”
Sở Nhược Đình vẫn không dám thả lỏng người.
Hà Cạnh cầm gương nước, hình ảnh trong gương là Sở Nhược Đình ở ngọn núi sau Thanh Kiếm Tông. Nàng trồng linh quả, hái linh quả, ăn linh quả, rồi nhả hạt linh quả. Sau đấy nàng chôn hạt dưới đất và tiếp tục trồng linh quả, hái linh quả, ăn linh quả… Một vòng tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại.
Tu sĩ trong Lăng Tiêu Điện: “…?”
Hà Cạnh chỉ buông tay lúc nghe tiếng ai đó ngáy, ông ho khù khụ, “Ký ức của Sở tiểu hữu hoàn toàn bình thường.”
Lâm Lộc Vũ giận dữ há hốc mồm, ông ta lạnh lùng chất vấn, “Ai lại khắc ghi mấy chuyện này?”
Du Nguyệt Minh không đợi Hà Cạnh đáp trả đã cười chế giễu, “Sao hả, tài nghệ thua kém người khác nên chột dạ à?”
Hắn mở quạt rồi hỏi đệ tử Thanh Kiếm Tông rằng ai từng chứng kiến Sở Nhược Đình bị phá hủy dung mạo lẫn bị trục xuất, và ai thấy nàng ăn linh quả.
Dĩ nhiên đệ tử Thanh Kiếm Tông rối rít chứng thực vế sau.
Lâm Lộc Vũ tính cãi tiếp nhưng Huống Hàn Thần lại lên tiếng, hắn chắp tay bảo, “Lâm chưởng sự là tiền bối Nguyên Anh, lần này do bệnh nên mới phạm sai lầm khi dùng Sưu Hồn Thuật. Ta tin tưởng các vị đang ngồi đây nhất định sẽ thông cảm cho ngài. Tiền bối hào phóng rộng lượng như biển cả chứa trăm sông, ngài hãy tạm thời nghỉ ngơi và để Hà tiền bối lục soát linh hồn Kiều sư muội theo giao hẹn ban đầu đi.”
Lời lẽ của hắn khiến Lâm Lộc Vũ cứng họng, nếu ông ta cứ quyết xét nét thì khác nào bôi bẩn hình tượng đức cao vọng trọng của mình.
“Trình độ của Lâm chưởng sự tệ hại thật.”
“Nghe nói các thế gia hùng mạnh có Ngưng Anh Đan[1], khéo ông ta uống đan dược mới đạt được tu vi như vậy.”
“Dùng Sưu Hồn Thuật dở hơi thế thì kém quá.”
Chòm râu của Lâm Lộc Vũ dựng đứng vì tức giận, Hà Cạnh vội vàng tằng hắng, “Để ta lục soát hồn Kiều tiểu hữu.”
Mọi người tập trung nhìn gương nước, ai cũng muốn xem có thể moi ra gì từ linh hồn của Kiều Kiều.
“Không được!” Ánh mắt Vương Cẩn lập lòe, ông ta đứng ra và quét ngang phất trần để ngăn cản Hà Cạnh.
Huống Hàn Thần nói với ông ta, “Chưởng môn làm gì vậy? Thiên vị ra mặt kiểu đó mà không sợ người trong thiên hạ nhạo báng ư?”
Vương Cẩn ngẩng phắt đầu lên, ông ta trừng trộ nhìn hắn, “Dương Minh! Ngươi bị sao thế? Rốt cuộc ngươi giúp bên nào?”
Huống Hàn Thần nghẹn lời.
Hắn đang giúp ai?
Lúc đầu hắn chả định giúp ai hết. Hắn sẽ làm con lươn gian xảo khuấy đảo vũng nước đục, đùa dai một chút rồi ngúng nguẩy mông bỏ đi.
Huống Hàn Thần nằm vùng tại Thanh Kiếm Tông và thầm lặng quan sát Sở Nhược Đình suốt một tháng. Kết hợp với tin tức do đồng môn cung cấp, hắn kết luận Sở Nhược Đình bị cướp xác. Vì vậy hắn muốn giật dây để người khác dùng Sưu Hồn Thuật tìm ra kẻ đang ẩn náu trong linh hồn nàng.
Hắn tính sai.
Sở Nhược Đình vẫn là Sở Nhược Đình.
Chẳng qua là một Sở Nhược Đình đầy bi kịch thê thảm.
Tuy sự kiện trong gương nước chưa từng phát sinh nhưng hắn chắc chắn Sở Nhược Đình đã trải qua chúng; đó là ký ức u ám thống khổ nhất đời nàng. Thế mà hắn lại vô tình đào bới những ký ức ấy từ trái tim nàng – khiến nó chảy máu đầm đìa – và phơi bày trước mặt mọi người để bọn họ thỏa sức bình luận.
Huống Hàn Thần cúi gằm đầu, vô thức cảm thấy hối hận.
Hắn chỉ định dạy Sở Nhược Đình một bài học nhớ đời, chứ đâu muốn…đẩy nàng vào chỗ chết.
Hà Cạnh cười tủm tỉm với Vương Cẩn, “Vương chưởng môn, xin phép nhé.”
Vương Cẩn nhìn Lâm Lộc Vũ, sắc mặt ông ta âm u nhưng ông ta giữ im lặng. Vương Cẩn hết cách nên đành thu hồi phất trần và nhường đường cho Hà Cạnh.
Cù Như bảo vệ Kiều Kiều, Tạ Tố Tinh ở cạnh nhếch mép cười khẩy, “Cù Như, sao chưa cút đi!”
Cù Như nhìn Hà Cạnh, hắn biết mình đấu không lại ông. Hắn do dự mãi mới xòe cánh ra, để lộ một Kiều Kiều với gương mặt trắng bệch.
Hà Cạnh nói câu xin lỗi với Kiều Kiều rồi học theo Lâm Lộc Vũ, một tay cầm gương nước còn một tay đè đầu Kiều Kiều.
Khác với ký ức ảm đạm bi ai của Sở Nhược Đình, ký ức Kiều Kiều ngập tràn tiếng cười.
Vương Cẩn thu nhận nàng ta và hết mực cưng chiều.
Nàng ta có muốn trăng sao thì ông ta cũng hái cho.
Lúc nàng ta nói thích roi Thương Vân của Sở Nhược Đình, Vương Cẩn lập tức sai vợ chồng Sở Hoán đi làm.
Về sau việc này thành lý do để Sở Nhược Đình gây gổ với Kiều Kiều. Thế là Vương Cẩn ôm nàng ta vào lòng, hôn nước mắt thiếu nữ rồi nhỏ nhẹ an ủi, “Kiều nhi, chuyện này không trách con được. Phải trách Sở Hoán với Ngọc Kiều Dung vô năng…”
Kiều Kiều khóc thút thít, “Nhưng…con quả thật đã hại hai trưởng lão.”
Tia sáng lóe lên trong mắt Vương Cẩn, “Đừng tự trách nữa, kỳ thật vi sư cố tình phái bọn họ đi đấy. Hễ bọn họ còn ở đây thì sớm muộn gì cũng uy hiếp địa vị của vi sư. Thanh Kiếm Tông không thể có hai trưởng lão sáng lập, chỉ có thể có một chưởng môn!”
Kiều Kiều mới mười ba tuổi nên chẳng hiểu mấy.
Nàng ta khóc trông cực kỳ đẹp, Vương Cẩn nhịn hết nổi bèn giữ chặt gáy nàng ta bằng bàn tay to. Ông ta gặm cắn đôi môi mềm mại rồi bế thiếu nữ lên giường.
“Sư phụ làm gì thế?”
Vương Cẩn vén váy Kiều Kiều, khe hở nõn nà lộ diện trong gương nước.
Vương Cẩn liếm cắn khe hở ấy, ông ta mập mờ bảo, “Nào Kiều nhi, để sư phụ dạy con cách làm phụ nữ.”
“Oa oa oa, sư phụ, đừng mà.”
“Kiều nhi ngoan, Kiều nhi ngoan…”
Vương Cẩn hăng hái cưỡi trên người Kiều Kiều.
Mấy trăm con mắt trong điện đều chăm chú nhìn.
Thầy trò loạn luân! Thật sự là thầy trò loạn luân!
Nhưng…đẹp chết mẹ đi được!
Có mấy tu sĩ thô kệch đã sớm cương cứng vì xem kịch khiêu dâm, tay phải bọn họ luồn xuống háng để vuốt ve.
Những ký ức tiếp theo của Kiều Kiều gần như toàn về tình dục phóng túng.
Lý Phong lôi nàng ta đến hang động để yêu đương vụng trộm. Nàng ta núp vô một góc và lén ngắm Tuân Từ luyện kiếm, ban đêm còn gọi tên hắn ở trên giường và tự xoa nắn vùng kín; nàng ta vừa rên rỉ vừa dùng ngón tay thọc vào rút ra. Kiều Kiều kiềm chế sự ngượng ngùng để cởi hết xiêm y mời gọi Tạ Tố Tinh, Tạ Tố Tinh lại đực mặt hỏi nàng ta trúng độc à. Nàng ta cứu Cù Như tại bí cảnh Linh Chân, hai người mây mưa không biết trời trăng mây đất là gì. Nữ tử còn liếc mắt đưa tình với Nam Cung Hiên, thậm chí thầm thương trộm nhớ một người mới quen biết là Lâm Thành Tử. Lúc làm tình với Cù Như, nàng ta nghĩ nếu người ** mình là Lâm Thành Tử thì tốt biết bao.
Du Nguyệt Minh nhìn Hà Cạnh, nội tâm than thở: Biểu thúc, lục soát hồn nàng ta vất vả thật…
Trong gương nước chẳng có bất kỳ nội dung hữu dụng nào. Hoặc là Kiều Kiều điên cuồng ân ái với Vương Cẩn và Cù Như; hoặc là Kiều Kiều thèm thuồng các nam tu khôi ngô; hoặc là nàng ta khóc sướt mướt để được thương xót.
Vợ chồng Sở Hoán vật lộn với Tiêu Long, rõ ràng nàng ta thừa sức ném mấy lá bùa hệ lửa và sấm sét để giúp kiềm chế nó. Song nàng ta lại chạy về Thanh Kiếm Tông ngay giây phút quyết định. Nàng ta muốn Tuân Từ luyện kiếm cùng mình nên cố ý nói dối rằng Sở Nhược Đình không ở động phủ, sau đó Sở Nhược Đình phát hiện thì nàng ta nức nở xin lỗi. Sở Nhược Đình giao đấu với Mê Dạ Phong mà nàng ta lại phá hỏng bùa trận pháp, cuối cùng Lý Phong kéo nàng ta vào rừng.
Mọi người xem mà bất giác bừng bừng lửa giận.
Ai cũng tưởng Kiều Kiều ngây thơ đáng yêu, nào ngờ nàng ta lại là một con đĩ không làm gì ra hồn, suốt ngày chỉ biết nũng nịu với đàn ông.
Từ Viện sư tỷ ngứa mắt bèn mắng, “Kiều Kiều thật tởm lợm! Thế mà trước kia ta còn nghĩ nàng ta trong sáng lương thiện. Lương thiện cái con khỉ, ngu xuẩn thì có!”
“Đúng đó, tội Sở Hoán trưởng lão với Ngọc Kiều Dung trưởng lão quá.”
“Chưởng môn cũng vậy… Ôi, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”
“Ai thèm nhận bọn họ là chưởng môn và sư muội chứ!”
Trong gương nước, Kiều Kiều luân phiên làm với các nam tử khác nhau, hình ảnh ân ái liên tục thay đổi.
Nói đến đây, mấy tư thế độc đáo trong gương khiến vô số nam tu nhiệt huyết sôi trào.
Chả biết có phải vì Kiều Kiều dâm đãng bẩm sinh không mà làm các tu sĩ kìm nén hết nổi. Nếu vừa ý nữ tu ngồi cạnh, bọn họ sẽ lập tức cởi quần rồi hì hục thọc lỗ. Chẳng mấy chốc, âm thanh dâm loạn vang khắp Lăng Tiêu Điện trang nghiêm và nơi đây trở thành vùng đất dâm dật.
Người nào tu vi cao đều nhận ra có mùi hương kỳ lạ lấp kín Lăng Tiêu Điện.
Hà Cạnh thả Kiều Kiều rồi nhảy tới cạnh Du Nguyệt Minh, ông nhíu mày nhìn đám nam nữ trần truồng giao cấu, “Bất thường thật.”
Du Nguyệt Minh chóng mặt nhức đầu nên đang dựa vào tường, hắn thấy mùi hương này quen lắm.
Hắn nghĩ ngợi rồi bất chợt báo tin xấu, “Là tinh dịch của Hùng Nhiêm!”
“Cái gì?”
Du Nguyệt Minh kể vắn tắt về tinh dịch Hùng Nhiêm, Hà Cạnh tức khắc cho hắn ăn đan dược rồi dẫn hắn ra ngoài Lăng Tiêu Điện.
Du Nguyệt Minh chạy vài bước mới phát hiện hắn không còn ôm Sở Nhược Đình! Khoảnh khắc mùi hương bốc lên, hắn thoáng nghe thấy tiếng sáo. Sau đấy trước mắt hắn tối sầm và đầu óc hắn cũng rối loạn.
Hắn hấp tấp nhờ vả, “Biểu thúc, nhất định phải tìm thấy Sở Nhược! Nàng bị thương nên ta không yên tâm.”
Hà Cạnh ngẩn người, ông nhét Tị Độc Đan[2] vào mồm rồi chạy về Lăng Tiêu Điện.
Mùi hương trong điện càng lúc càng nồng nặc.
Cù Như lẫn Vương Cẩn như kẻ mất hồn, bọn họ điên cuồng đè Kiều Kiều ngay trên lư hương trong đại điện. dương v*t của Cù Như lớn khủng khiếp, nó đen nhánh và còn mọc gai li ti. Bản tính yêu thú bộc phát dưới tác dụng của hương kích dục, hắn làm cho giữa hai chân Kiều Kiều chảy máu ròng ròng. Lâm Lộc Vũ có tu vi cao nhưng ông ta thầm say mê Kiều Kiều, vì vậy ông ta giả bộ mất trí rồi cởi quần gia nhập.
Ba nam tử vây quanh Kiều Kiều, nhét đầy mọi cái lỗ có thể nhét của nàng ta.
Kiều Kiều gào thét, không biết vì đau hay vì sướng.
Hà Cạnh đã ba trăm tuổi, mặt già của ông đỏ bừng khi đi ngang bốn người. Ông gấp gáp che hai mắt để chắn cảnh tượng kia.
Đúng là thời thế đổi thay, đạo đức suy đồi!
Hà Cạnh tìm khắp nơi mà không thấy Sở Nhược Đình, ông gãi gãi đầu rồi bất lực rời đi.
Hương kích dục bao phủ Lăng Tiêu Điện.
Tạ Tố Tinh cũng khó chịu cùng cực. May Cù Như đã trói gô hắn bằng xích sắt, chứ không thì hắn chẳng biết liệu mình có thấy lỗ là thọc giống mấy tu sĩ này không.
Đột nhiên, xích sắt trên người hắn được gỡ bỏ và rơi loảng xoảng xuống đất.
Vạt áo Tuân Từ dính máu, hắn yếu ớt tựa lưng lên khung cửa với hơi thở thoi thóp.
Hắn vứt cho Tạ Tố Tinh một lọ Thanh Tâm Đan.
“Mau…” Tuân Từ trúng chiêu của Vương Cẩn nên bị thương nặng, chỉ nói mấy từ mà phải dùng hết sức lực. “Mau đi tìm Dương Minh!”
“Tìm hắn làm gì?”
Tạ Tố Tinh ăn đan dược nên bộ óc lộn xộn dần tỉnh táo.
“Hắn nhân lúc hỗn loạn…bắt cóc…Nhược Đình!”
Tuân Từ cố hết sức chỉ phương hướng. Máu tươi tràn ra từ miệng, trước mắt hắn hóa thành màu tối đen và hắn ngất lịm đi.
Chú thích
[1] Là thuốc giúp kết anh, bước quan trọng để đạt được Nguyên Anh kỳ.
[2] Thuốc phòng chống độc.