Đừng Khóc

Chương 42: Đừng sợ




Lạc Trạm cúi đầu, thấy đai an toàn chặt chẽ mà bám trên quần áo trước người. Độ cung căng thẳng cùng những nếp uốn thít chặt phảng phất đều mang theo diễu võ dương oai sau thắng lợi.
Lạc Trạm mặt không biểu tình.
Lần đầu tiên anh thống hận chiếc siêu xe vì bù trừ cho giới hạn tốc độ cao nhất mà thiết kế loại đai có độ an toàn cao, nhưng khoảng cách di chuyển ngắn hơn.
Trong lúc Lạc Trạm cùng đai an toàn giằng co, bàn tay cô bị anh giữ trên ghế bỗng giật giật.
Lạc Trạm tỉnh thần, nặng nề nâng tầm mắt.
Gần trong gang tấc cô khép mắt, lông mi dài mềm oặt mà đáp ở dưới mí mắt.
Không biết có phải bởi vì đợi lâu mà cảm thấy bất an hay không, lông mi cô lúc này có chút run run, trong thanh âm cũng lộ ra bất an:
"Lạc Lạc?"
Mặc dù bất an, nhưng bàn tay bị giữ trên ghế như cũ nghe lời không nhúc nhích, biểu tình lộ ra loại khiến người đau lòng thuận theo ―― là sợ người bạn tốt nhất tức giận mà xa cách, nên dù có bất an đến mấy cũng phải giấu đi và "dỗ dành" anh ấy đừng giận nữa.
Trước sự "nghe lời" của cô, tiểu ác ma đáy lòng Lạc Trạm chỉ múa may tam xoa kích cũng lâm vào trầm mặc.
Vài giây sau.
Đường Nhiễm cảm giác sức nắm trên cổ tay buông lỏng, sau đó người nọ giơ tay sờ sờ đỉnh đầu cô: "Dọa em thôi...... Đừng sợ."
Đường Nhiễm từ hoảng hốt mà hoàn hồn, chột dạ mà lắc đầu: "Em không sợ."
Chiếc xe một lần nữa lên đường.
Đường Nhiễm dựa vào chiếc ghế dày rộng, nghiêng người ra phía ngoài xe. Cô nhấp môi ở trong gió an tĩnh mà ngồi trong chốc lát, bí mật nâng tay lên, chạm chạm nơi đỉnh đầu vừa mới bị người nọ sờ qua.
Cô kỳ thật có thể cảm giác được, Lạc Trạm vừa nãy không phải như lời anh ấy nói, chỉ là trêu chọc cô.
Nhưng anh vừa xong, rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy.
Trong bóng tối, cô lâm vào buồn rầu mờ mịt.
Lạc Trạm mới lái xe ra khỏi cao tốc thành phố K, di động đặt ở đằng trước liền vang lên.
Lạc Trạm liếc mắt một cái, thấy rõ tên người gọi, anh nhăn mi lại. Im lặng hai giây, Lạc Trạm bẻ tay lái hướng bên cạnh, dừng xe bên ven đường.
Đường Nhiễm thẳng người, quay đầu lại.
Lạc Trạm: "Ông nội anh gọi, em......"
Đường Nhiễm lập tức hiểu gật gật đầu: "Em không nói lời nào, anh nghe đi."
Lạc Trạm vốn đang suy nghĩ chuyện Gia Tuấn Khê nói giai đoạn phẫu thuật trị liệu cần có người giám hộ ―― về tình về lý, Lạc lão gia tử so với anh càng thích hợp ra mặt tìm Đường Thế Tân nói chuyện phẫu thuật mắt cho Đường Nhiễm.
Cho nên anh mở miệng vốn muốn nói "Em có muốn chào hỏi một cái không", nhưng thấy cô rõ ràng có chút tránh né, anh chỉ đành đem lời nói nuốt trở vào.
Lạc Trạm hỏi: "Em sợ ông nội của anh?"
Đường Nhiễm do dự, chậm rãi gật đầu: "Có một chút."
Lạc Trạm: "Vì sao?"
Đường Nhiễm: "Em cũng không nói ra được...... Khả năng bởi vì ông ấy cùng bà nội của em tuổi tác không cách biệt lắm, hơn nữa đều rất uy nghiêm?"
Lạc Trạm nghe vậy bật cười: "Ông ấy uy nghiêm? Ông ấy chỉ giả vờ uy nghiêm thôi. Chỉ là ông già tính tình kém lại thích phát hỏa mà thôi."
Đang nói lời kia, Lạc Trạm "vừa vặn" canh thời gian, kết nối một giây trước khi cuộc gọi sắp vì không người nghe mà tự động ngắt. harry potter fanfic
Mà câu nói cuối cùng kia, cũng không nghiêng không lệch mà truyền đến lỗ tai Lạc lão gia tử bên kia.
Lạc lão gia tử phản ứng chậm hai giây, cân nhắc lại người đứa cháu trai này đang nói rốt cuộc là ai ―― sau đó thiếu chút nữa bốc hỏa: "Cái thằng nhóc thối này, lại dám nói bậy ở sau lưng ông!"
Lạc Trạm dựa về phía sau, dựa vào ghế da cười đến lười nhác lãnh đạm: "Cháu khi nào nói sau lưng, này không phải giáp mặt sao? Sợ ông không nghe thấy, cháu còn cố ý bật loa đó."
Những lời này chính là nhắc nhở Đường Nhiễm.
Đường Nhiễm lập tức ngoan ngoãn mà khóa miệng, biểu tình cũng nghiêm túc lên ―― cật lực làm chính mình một hơi thở cũng không truyền qua.
Đáng tiếc đồng đội không phối hợp ――
Lạc Trạm nói xong, dư quang thoáng nhìn cô bên cạnh đang nín thở ngưng thần, bộ dáng bày trận sẵn sàng đón quân địch, không khỏi buồn cười mà duỗi tay qua nhéo nhéo chóp mũi cô: "Đừng nín thở, lại làm chính mình nghẹn ngất xỉu đi."
Đường Nhiễm: "......"
Đường Nhiễm bị nhéo đến rụt rụt về sau, còn không dám ra tiếng kháng nghị.
Bên kia Lạc lão gia tử tức khắc tắt lửa, hồ nghi hỏi: "Cháu nói chuyện với ai?"
Lạc Trạm thu hồi tay, nguyên nhân chính là vì phản ứng của Đường Nhiễm mà tâm tình rất tốt, anh đặt mười ngón tay gối ra sau đầu, cười như không cười: "Cháu cùng người nào ở bên nhau, ông không phải đã nghe người Tiền gia mật báo sao."
"Cả đêm qua đến trưa hôm sau, cháu còn cùng con bé kia ở bên nhau?" Lão gia tử thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu. "Cháu có phải điên rồi hay không, bắt cóc một cô bé vị thành niên? Muốn bị người có tâm truyền ra, còn muốn dừng chân trong giới nữa không?!"
Lạc Trạm không chút để ý: "Mặc kệ người khác nói cái gì, cháu không sao cả."
"Cái thằng ――"
Lạc lão gia tử cảm thấy huyết áp tăng cao, bên cạnh tựa hồ có quản gia ôn hoà khuyên vài câu.
Qua mười giây sau, mới nghe lão gia tử thô thanh thô khí mà nói: "Thôi, cháu hiện tại, hiện tại liền đem cô nhóc kia đưa tới trước mặt ông, để ông nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể đem cháu mê đến đầu óc không thanh tỉnh!"
Lạc Trạm cười nhẹ, không phủ nhận lời lão gia tử, anh nghiêng tầm mắt, nhìn về phía cô gái ở ghế phụ: "Muốn đi gặp ông ấy không?"
Đường Nhiễm ngẩn ngơ, lập tức lắc đầu.
Lạc Trạm lười biếng cười, quay lại: "Ông tính tình quá kém, em ấy sợ ông, không muốn đến."
Lão gia tử: "......"
Lạc Trạm: "Em ấy nếu không muốn đến, vậy ông cũng đừng đi tra."
Lão gia tử cười lạnh: "Ông nếu nhất định phải tra, cháu có thể ngăn được ông?"
Lạc Trạm ý cười nhạt xuống: "Cháu đây tâm lý phản nghịch tuổi dậy thì đến bây giờ còn chưa qua, ông biết đấy. Vạn nhất ông đi tra, lại dọa đến em ấy, tâm lý phản nghịch lại trỗi dậy, hơn nữa lại bị em ấy mê đến đầu óc không thanh tỉnh, nói không chừng quay đầu liền dứt khoát theo em ấy chạy trốn đấy?"
"......"
Lão gia tử nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc tìm lại được thanh âm: "Cháu đây là vì một con nhóc mà uy hiếp ông?"
Lạc Trạm tùy ý mà đáp: "Đúng vậy."
Lão gia tử tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Được lắm, Lạc Trạm, có bản lĩnh về sau đừng có mà về Lạc gia."
Lạc Trạm vừa nghe, lười biếng cười: "Không cần về Lạc gia? Vậy thật tốt quá."
" Cháu không sợ ông cắt nguồn kinh tế của cháu hả!"
Lạc Trạm cười nhạt: "Lâm quản gia trong khoảng thời gian này lại cho ông xem phim thần tượng lung tung rối loạn hay gì? Có thời gian, không bằng nghe kế toán trưởng trong nhà báo cáo giấy tờ thu chi đi, nhìn xem cháu cùng anh cháu mấy năm rồi không dùng của cải trong nhà."
Lão gia tử: "......" Lạc Trạm lại bổ sung: "Thật sự muốn nói, mấy năm nay bị xách về nhà ăn cơm tiền cơm cháu tùy thời có thể chuyển tới tài khoản Lạc gia ―― chuyện thừa nghiệp tẫn hiếu về sau giao cho anh cháu đi, ông ngàn vạn lần không cần nhớ mong cháu; điện thoại cũng xóa đi, chúng ta liên hệ bằng bình phiêu lưu cũng được."
"――"
Lão gia tử nghẹn đến nói không nên lời.
Vài giây sau, điện thoại bên kia vang lên một tiếng nhỏ, ngắt máy.
Thư phòng lầu chính Lạc gia tĩnh mịch thật lâu sau.
Lâm quản gia đứng ở bên cạnh bàn sách, nỗ lực nghẹn cười, còn phải trộm quan sát lão gia tử mặt đen sì: "Lão tiên sinh, tính tình hiện tại của tiểu thiếu gia ngài cũng biết, không cần đối đầu với cậu ấy như vậy?"
"Còn đừng đối đầu, chẳng lẽ tiếp tục nuông chiều nó?" Lão gia tử phản ứng lại, đen mặt,
"Ông nhìn xem mấy năm nay, chiều nó thành cái bộ dáng gì ―― cái đuôi phải vểnh đến tận trời rồi đấy!"
Lâm quản gia cười cười, "Tài năng khó tránh khỏi kiêu ngạo, huống chi tiểu thiếu gia còn hơn cả tài năng?"
"Cái này......" Lạc lão gia tử gật đầu một nửa mới phản ứng lại, tức giận quay đầu lại trừng Lâm Dịch: "Chính ông đầu têu nuông chiều nó!"
Lâm Dịch cười khổ: "Nếu là ngài nói lời này, tôi đây không thể kêu oan, chỉ có thể nhận."
Lão gia tử hừ lạnh một tiếng.
Lại quá vài giây, ông nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi: "Tên nhóc thối này nói liên hệ bằng bình phiêu lưu, đó là thứ gì?"
Khóe miệng Lâm Dịch theo bản năng nhếch lên, bị lão nhân quét mắt lại vội vàng ấn xuống, cúi đầu, ngữ khí nghiêm túc: "Bình phiêu lưu là một loại phương thức giao hữu trên internet."
"Phương thức giao hữu?"
"Vâng." Lâm quản gia giới thiệu đơn giản về bình phiêu lưu.
Lão gia tử càng nghe, càng cân nhắc, càng không phải khẩu vị.
Chờ Lâm Dịch nói xong, ông cau mày hỏi: "Vậy thằng nhóc này nói lời này có ý tứ gì?"
"Cái này," Lâm quản gia giương mắt nhìn nhìn lão gia tử, lại lưỡng lự, "Ngài thật sự muốn nghe?"
"Vô nghĩa. Không nghe thì tôi hỏi làm cái gì?"
Lâm quản gia ho nhẹ, nén cười: "Không sai biệt lắm chính là về sau hai người không cần nói chuyện, có duyên thì gặp lại."
Lão gia tử: "............"
Mấy chục giây sau, lão gia tử mặt không biểu tình mà quay lại: "Tối thứ sáu tuần sau, tôi định ra kế hoạch 'mang' Lạc Trạm đi Đường gia thăm hỏi."
Lâm Dịch do dự: "Như vậy có không quá thích hợp hay không?"
"Có cái gì không thích hợp?" Lão gia tử hừ lạnh, "Tôi thấy nó chính là thiếu đòn."
"...... Vâng."
Sau khi trở về từ thành phố M, Lạc Trạm kêu Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa đem Đường Nhiễm đưa về Đường gia.
Gần một tuần sau, sinh hoạt như bình thường.
Lạc Trạm không nhận được "điện thoại quấy rầy" vẫn thường đến từ Lạc gia bên kia, lão gia tử kỳ quái lần này như thế nào bình tĩnh như vậy, cảnh giác vài ngày sau không thấy động tĩnh gì, anh cũng liền mừng rỡ.
Trừ bỏ phòng thí nghiệm cùng về chỗ ở nghỉ ngơi của mình, mỗi buổi tối người máy phỏng sinh "Lạc Lạc" như cũ đúng giờ tận chức tận trách mà đến Thiên trạch Đường gia báo danh.
Thứ sáu, lại là một ngày bình thường.
Theo thời gian, Lạc Trạm muốn từ trong nhà rời đi, tới phòng thí nghiệm chuẩn bị một chút công tác dự bị làm người máy phỏng sinh "Lạc Lạc".
Chỉ là anh từ thang máy đi đến bãi đỗ xe, vừa bước ra khỏi cửa thang máy hành lang, con đường phía trước đã bị bốn người âu phục đen ngăn lại.
"......"
Lạc Trạm dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía sau.
Cũng không ngoài ý muốn, bốn bóng người từ trong cửa thoát hiểm đi ra, ngăn trở đường lui của anh.
Lạc Trạm khẽ nheo mắt, tầm mắt đảo qua dáng đi tám người trước sau.
Trong lòng phán đoán năng lực chuyên nghiệp của bọn họ, Lạc Trạm ánh mắt hơi trầm xuống mà nhíu mi: "Cái ông già nóng nảy kia phái các người tới?"
Vài người nhìn nhau, trong đó một người ôn hòa cười: "Xin lỗi, tiểu thiếu gia. Lão tiên sinh phân phó, chúng tôi bắt buộc phải nghe, hôm nay nếu cậu không phối hợp, chúng tôi đây cũng chỉ có thể đắc tội."
Lạc Trạm ánh mắt lạnh lùng hẳn, khóe miệng kéo xuống, "Như thế nào phối hợp?"
"Chúng tôi nhận được mệnh lệnh là đưa cậu tới một nơi."
Lạc Trạm: "Bắt buộc là hiện tại?"
Người nọ nói: "Bắt buộc tối nay."
Lạc Trạm nhíu mày: "Nhưng nếu tối nay sau 8 giờ tôi có việc thì sao?"
"......"
Người nọ không nói chuyện, nụ cười càng thêm ôn hòa.
Hắn không nhúc nhích, bảy người khác lại không hẹn mà cùng bước lên một bước, chặn mọi hướng mà Lạc Trạm có thể chạy trốn.
Ánh mắt Lạc Trạm vững vàng, khoanh tay đi sờ di động: "Tôi gọi điện thoại."
Ánh mắt người nọ ra hiệu, bên cạnh có người tiến lên ngăn trở: "Xin lỗi, tiểu thiếu gia. Điện thoại cũng không thể gọi."
"......"
Lạc Trạm động tác dừng lại.
Anh cúi đầu, đầu lưỡi đỉnh lên đỉnh ngạc, hừ ra một tiếng cười lười nhác. Khuôn mặt nâng lên, khóe môi nhếch lên một độ cung lạnh lẽo lãnh đạm: "Vậy chúc mừng anh, đàm phán thất bại."
"―― phanh!"
Đè nặng tiếng âm cuối, nắm tay Lạc Trạm cắm ở túi quần không hề dấu hiệu vung ra, một quyền đấm vào bụng người bên trái.
Bị đánh trúng nơi yếu hại, người nọ hừ cũng chưa kịp kêu một tiếng, liền cuộn thân thể cong xuống.
Người cầm đầu nụ cười vừa thu lại, lại không ngoài ý muốn. Hắn ngoắc đầu với mấy người còn lại: "Lên."
Sáu đạo thân ảnh động tác nhất trí mà đánh tới.
Không vài giây, quyền phong luân phiên xé mở không khí.
Năm phút sau.
Đứng cách xa mấy mét, người cầm đầu cau mày, trên mặt đã không còn nửa điểm ôn hòa tươi cười, ngược lại có chút ngưng trọng. Đúng lúc này, di động trong ngực hắn vang lên.
Hắn lấy ra, nhìn thoáng qua liền ấn nghe: "Lâm quản gia."
"Thế nào?"
"Còn đang giằng co." Người này khó có thể lộ ra một chút khó xử, "Trước đó ngài chỉ nói tiểu thiếu gia đã được huấn luyện chiến đấu, nhưng chưa nói qua năng lực của cậu ta khó giải quyết như vậy. Hơn nữa người của chúng tôi cũng cố kỵ không dám hạ tử thủ, khó tránh khỏi bó tay bó chân."
Lâm Dịch cười: "À, lúc ấy xảy ra chút chuyện nhỏ, lão gia tử sợ hãi, tìm cái lý do liền đem cháu trai lăn lộn theo khuôn mẫu chiến đấu, ai có thể nghĩ đến về sau cần trói người trở về chứ."
"......" Người cầm đầu bất đắc dĩ.
"Bắt không được sao?"
Người cầm đầu biểu tình nghiêm túc: "Chỉ là vấn đề thời gian ―― cậu ấy rốt cuộc chỉ có một người, đánh rất tiêu hao thể lực, tôi thấy cậu ấy kiên trì không được lâu nữa đâu."
"Tôi nghĩ không đủ thời gian, các người trói lại người trực tiếp dẫn đến hội hợp gần Đường gia đi."
Người cầm đầu: "Đường gia?"
"Đúng vậy, gần đại viện Đường gia, địa điểm cụ thể tôi gửi sau."
"Vâng, Lâm quản gia."
Điện thoại cúp máy.
Người cầm đầu cất di động, cau mày cởi nút tay áo ――
Tám người bắt một cái tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa lại lãng phí thời gian dài như vậy, truyền ra thì hắn thật sự không dậy nổi, chỉ có thể tốc chiến tốc......
"Từ từ."
Ở giữa chiến đoàn, tiểu thiếu gia thở hổn hển đột nhiên kêu dừng.
Mấy người sửng sốt, mặc dù càng đánh càng là biểu tình không tốt, nhưng bọn hắn vẫn dừng tay lại, khó xử mà quay đầu nhìn về phía người cầm đầu.
Người cầm đầu biểu tình nghiêm túc: "Tiểu thiếu gia, thời điểm này cậu cũng đừng mong kéo dài thời gian."
Lạc Trạm: "Anh vừa mới ở nói trong điện thoại...... Muốn đưa tôi đi đâu?"
Mấy người sửng sốt, nhìn về phía cầm đầu.
Cầm đầu trừng mắt nhìn bọn họ: "Bảy người vây một người, còn có thể để người ta suy nghĩ được, các người không làm mà muốn có ăn hả?"
Bảy người nghẹn khuất mà thu hồi ánh mắt. Cầm đầu cau mày chuyển hướng nhìn phía Lạc Trạm: "Tiểu thiếu gia, chúng tôi theo yêu cầu của Lâm quản gia, đưa cậu tới Đường gia một chuyến."
"...... Đường gia?"
Lạc Trạm lau vết máu khóe môi. Năm phút chiến đấu làm anh gần như sức cùng lực kiệt, anh cúi người, chống đầu gối hoãn khẩu khí, chậm rãi bình phục hô hấp cùng nhịp tim.
Chờ rốt cuộc hít một hơi, Lạc Trạm ngẩng đầu nhìn về phía người cầm đầu, tức giận đến bật cười.
"Hó ra là đi Đường gia...... Mấy người mẹ nó không nói sớm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.