Trận chiến này cũng không kéo dài quá lâu.
Chủ thành hẳn đã không ngờ được rằng trên tàu sẽ có đội quân của quỷ thành, nói một cách chính xác thì hẳn là vốn không hề nghĩ tới, kẻ lữ hành sẽ có một đội quân như vậy.
Chỉ phái ra có hai nhóm EZ, giữ lại phần lớn lực lượng thành vệ và đội trị an, EZ chỉ là để đối phó với kẻ lữ hành đến theo tàu.
Mà đội ngũ trên tàu, so sánh với EZ, tuy không có ý thức của bản thân, chỉ như một cái xác không hồn, lại được nhập thêm năng lực, lấy sức của một người làm cho cả đội quân tấn công chính xác đều tăm tắp.
Đội ngũ như vậy cũng không có tác dụng nhiều ở những trận chiến đấu khác, cho nên chủ thành vẫn luôn muốn có được một đại quân thể thí nghiệm tạo thành từ vũ khí đơn thể có được năng lực đối chiến mạnh mẽ như Betelgeuse.
Nhưng ở đối chiến giáp lá cà với tấn công dày đặc như vậy, đội quân con rối của quỷ thành lại áp đảo tuyệt đối.
Trong lúc đội dọn dẹp đoạn hậu, đã chỉ còn chút ít EZ rơi rớt lại, trên mặt đất nằm đầy thân thể EZ đã bị chia năm xẻ bảy.
“Anh không biết quỷ thành có đội quân như vậy sao?” Thống lĩnh Tô nhìn vào màn hình, đây là một trong những camera theo dõi cuối cùng còn sót lại mà chủ thành lắp đặt bên cạnh biên giới thành, hình ảnh không được đầy đủ, nhưng cũng đã đủ để thấy rõ đang tiến vào chủ thành là một đội quân như thế nào.
“Không biết,” Cơ mặt Trần Phi hơi giật giật, bởi vì phẫn nộ, cũng bởi vì ngạc nhiên, “Tôi thậm chí còn không biết E vẫn còn sống, không phải kẻ đó đã bị Tề Hàng giết rồi sao?”
“Ngày Tề Hàng tiến vào thung lũng lạc lối đã chứng tỏ rất nhiều lời nói của gã đều là nói dối,” thống lĩnh Tô thở dài, “Chúng ta đều không phát hiện ra, cho nên mới thấy anh cũng chẳng cao siêu hơn tôi là bao.”
“Cửu Dực không chịu tiến thêm một bước hợp tác, tôi cũng không có cách nào lấy được thêm nhiều thông tin,” Trần Phi nói, “Giờ nói chuyện trước kia cũng không có ý nghĩa gì nữa, có làm lại một lần nữa vẫn sẽ là như vậy.”
“Hiện tại trên người Ninh Cốc có năng lực của cả hai người E và Tề Hàng,” thống lĩnh Tô nói, “Lưu Đống không cho anh đi cùng xe chỉ huy xem, thật là đáng tiếc.”
Trần Phi xoa cổ: “Không sao, vẫn cứ người nào làm việc người nấy đi, cho dù có lối thoát hay không đi nữa, ít nhất tôi cũng nên chết trong lúc chủ thành hủy diệt, mà không nên bị mưu sát.”
Thống lĩnh Tô nhìn gã không nói gì.
“Người của bộ tác huấn luôn có tác phong như vậy, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.” Trần Phi nói.
“Chẳng phải anh cũng là người như vậy sao?” Thống lĩnh Tô cười lạnh.
“Thứ tôi muốn chính là một chủ thành cường đại cường thế, một chỉnh thể không gì địch nổi,” Trần Phi nhìn gã, “Thứ Lưu Đống muốn chính là trở thành thần của thế gian này, ngay từ mục đích chúng tôi đã không thể nào hòa hợp được.”
“Thần một giây sao?” Thống lĩnh Tô hỏi.
Trần Phi không nói gì.
Xuân Tam nhìn chăm chú vào mặt Liên Xuyên ít nhất hai phút, lại không nói một câu nào.
Ninh Cốc đứng một bên, xem đến mức hơi đau lòng.
Nếu như vừa nãy mình cũng đi chủ thành, gặp trưởng đoàn, không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào nữa, mấy người trưởng đoàn và Lý Hướng hẳn là cũng sẽ không nói nên lời.
Nhưng cậu không đi.
Bởi vì người cùng xuất hiện với trưởng đoàn và Lý Hướng.
E mà nghe nói đã chết đi từ rất lâu.
Có năng lực giống mình.
Ninh Cốc nhíu nhíu mày.
Có lẽ vỏn vẹn chỉ là vì, quá nhiều chuyện đã xảy ra, quan hệ giữa cậu và trưởng đoàn đã không quay về như trước đây được nữa, mà trưởng đoàn vẫn đối xử tốt với cậu như cũ đi nữa, cậu vẫn sẽ nhớ trưởng đoàn như cũ.
“Đi tìm Cửu Dực,” Sau thời gian ngắn ngủi nói với Xuân Tam vài câu, Liên Xuyên đi tới, “Tôi có lời muốn hỏi gã.”
“Tôi cũng có,” Ninh Cốc nói, “Thi nhân là ý thức của Cửu Dực, Cửu Dực nhất định có biết gì đó, gã đã nhìn thấy bầu trời màu xanh và sương mù màu trắng, còn cả rất nhiều những thứ màu xanh lục nữa, đều là những màu sắc rất rực rỡ.”
“Thứ nằm bên trong cái quan tài trong thung lũng lạc lối?” Liên Xuyên hỏi.
“Ừ, chính là như vậy, đó là bầu trời,” Ninh Cốc nhìn Liên Xuyên, “Không biết là bầu trời của chủ thành đời nào, hoặc là…”
“Là thế giới bên ngoài đèn kéo quân.” Liên Xuyên nói.
“Đúng vậy.” Ninh Cốc gật đầu.
Hai người trở về thung lũng lạc lối, lúc đi về phía hang động đứng Ngâm Tụng Ninh Cốc liếc mắt nhìn Liên Xuyên: “Anh có thấy ngạc nhiên không?”
“Không ngạc nhiên lắm,” Liên Xuyên nói, “Giờ có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ không quá ngạc nhiên.”
“Anh thật sự không sao đấy chứ? Sau khi rơi xuống nước anh đã đi đâu?” Ninh Cốc hỏi.
“Gặp được một người trông giống cậu,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Tên là Diệp Hi, cậu có ký ức gì tương quan với cái tên này không?”
“Không có.” Ninh Cốc suy nghĩ thật lâu, rồi khẳng định một lần nữa, “Không có, người đó là của chủ thành đời nào?”
“Không phải đời nào cả,” Liên Xuyên nói, “Người đó vẫn luôn nằm bên ngoài mọi thế giới, không thuộc về bất cứ mặt nào của đèn kéo quân.”
Ninh Cốc dừng chân: “Không phải là thế giới mà Cửu Dực đã từng nhìn thấy chứ? Thế giới đó hẳn là không thuộc về bất cứ mặt nào, bởi vì người kia từng hỏi Cửu Dực, muốn lựa chọn tất cả đều biến mất, hay là trở về thế giới bóng đêm… Hơn nữa…”
Ninh Cốc ngẩng đầu: “Không có lựa chọn đi đến thế giới đó, chỉ có biến mất và thế giới bóng đêm, đó là nơi chúng ta không đến được sao?”
“Vậy thì phải hỏi Cửu Dực.” Liên Xuyên nói.
Hai người tiếp tục đi vào bên trong, con dơi cùng nhẫn đen đều đang dọn vật tư ra bên ngoài, chuẩn bị gia tăng canh phòng cùng đội dọn dẹp, ứng phó tấn công trong tương lai từ chủ thành.
Ninh Cốc nhìn con dơi và nhẫn đen chạy qua chạy lại bên cạnh mình, vậy mà lại sinh ra một cảm giác thân thiết khó nói rõ bằng lời.
“Tôi rất sợ anh sẽ không về được,” Ninh Cốc nói, “Anh cứ nằm mãi trong hang động của thi nhân, Cửu Dực vì không cho thi nhân ra ngoài, còn bịt kín cả cửa động lại…”
“Một mình tôi hẳn là không tự về được, Diệp Hi nói không ai có thể đi đến nơi đó, đến rồi cũng không thể trở về nữa,” Liên Xuyên nói, “nếu cậu không kéo tôi, có khi tôi đã phải ở lại nơi đó rồi, nơi thời gian không tồn tại.”
“Thời gian không tồn tại?” Ninh Cốc nhìn hắn, “Là thế nào?”
“Tất cả đều chỉ gói gọn trong một suy nghĩ,” Liên Xuyên nói, “Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ ý nghĩa trong câu này, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều.”. ngôn tình hay
“Cái gì?” Ninh Cốc lập tức hỏi.
“Cậu là chúa cứu thế,” Liên Xuyên nói, “Cậu là biến số trong mọi chương trình đã định.”
“Chuyện này thì tôi không hề thấy ngạc nhiên,” Ninh Cốc nhướng mày, “Tôi vốn đã là.”
“Ừ.” Liên Xuyên bật cười.
“Anh đang cười nhạo tôi đấy à?” Ninh Cốc hỏi.
“Không phải,” Liên Xuyên nói, “Chỉ cười bình thường thôi.”
“Anh cười nhiều hơn đi,” Ninh Cốc thở dài, “Với tần suất cười hiện tại của anh, lần nào cười cũng không bình thường, thấy anh cười một lần tôi còn giật mình hơn cả nghe thấy mình thực sự là chúa cứu thế.”
“Ừ.” Liên Xuyên đáp, đi vài bước rồi lại nói một câu, “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì?” Ninh Cốc ngơ ngác.
“Đã kéo tôi trở về.” Liên Xuyên nói.
“Chuyện này thì không cần cảm ơn,” Ninh Cốc nghĩ ngợi, “Giữa hai chúng ta không cần phải cảm ơn, nghe xa cách lắm, tôi kéo anh trở về là bởi vì… là bởi vì…”
Liên Xuyên không nói gì, chờ cho cậu nghĩ.
“Là bởi vì…” Ninh Cốc suy nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, “Tóm lại là đã hứa sẽ ở bên nhau rồi, tôi không thể nào bỏ mặc anh được, anh cũng sẽ không bỏ mặc tôi.”
“Ừ.” Liên Xuyên gật đầu.
Trở về hang động đứng Ngâm Tụng, không có nhẫn đen, vẫn là Liên Xuyên kéo Ninh Cốc cứ thế nhảy xuống đáy hang động, dừng lại bên cạnh cọc nhọn.
Ninh Cốc còn chưa đứng vững, đã ngay lập tức liếc mắt nhìn thấy Phúc Lộc Thọ Hỉ mỗi đứa ngồi một bên cửa hang động của thi nhân, mặt mày ủ rũ, không nói không rằng.
Liếc mắt thứ hai nhìn thấy rõ cửa động, cậu đột nhiên cứng đờ, cả người đều trở nên căng thẳng.
Màu bạc Cửu Dực dùng để niêm phong cửa động đã biến mất.
“Cửu Dực đâu.” Liên Xuyên hỏi Phúc Lộc.
“Đi ra ngoài rồi,” Phúc Lộc nói, “Chắc là về hang rồi.”
Ninh Cốc lao vào bên trong động của thi nhân.
Trong động chẳng có thứ gì, chỉ còn lại một hang động trống không, cùng với hai đường hầm không biết sẽ thông về nơi nào, sương đen rồi thì ánh sáng đỏ quay cuồng bọc trong sương đen, đều đã biến mất.
“Thi nhân đâu!” Ninh Cốc quay trở ra cửa động, quát to với Thọ Hỉ.
“Thi nhân ra ngoài rồi,” Thọ Hỉ hạ thấp giọng nói, “Thi nhân ra rồi, thi nhân ra rồi…”
“Ra rồi nghĩa là thế nào?” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào nó, “Trở về trong thân thể Cửu Dực rồi sao?”
“Đúng vậy.” Thọ Hỉ ngẩng đầu lên, “Chúng tôi không đuổi theo kịp, câu cuối cùng của đại ca là bảo tôi ở đây chờ hai người… sau đó liền chạy…”
“Chuyện lúc nào?” Ninh Cốc hỏi.
“Mới vừa nãy.” Giọng Thọ Hỉ đã có lẫn tiếng khóc nức nở.
Ninh Cốc quay đầu sang nhìn Liên Xuyên: “Có thể là tôi… Cửu Dực nói không cho tôi đi vào… Gã không cho tôi tiến vào ký ức, tôi vẫn vào…”
“Không phải bởi vì cậu,” Liên Xuyên ngắt lời cậu, “Đây không phải vấn đề cậu cần nghĩ vào lúc này.”
“Thi nhân trở về trong thân thể Cửu Dực,” Ninh Cốc trầm giọng xuống, “Cửu Dực đã không còn là Cửu Dực nữa.”
“Đi tìm gã đi,” Liên Xuyên nói, “Đối với chúng ta, chưa chắc đây đã không phải chuyện tốt.”
“Hả?” Ninh Cốc nhìn hắn.
“Thi nhân là phần mà Cửu Dực không muốn đối mặt, là phần biết chân tướng.” Liên Xuyên nói.
“Đi đến hang của gã tìm trước.” Ninh Cốc nói.
“Gã không ở hang,” Liên Xuyên nói, “Trong hang của Cửu Dực không có gì cả, đó chỉ là nơi Cửu Dực nghỉ ngơi, thi nhân sẽ không đến đó.”
“Vậy sẽ là nơi nào?” Ninh Cốc hỏi.
“Hai người đừng ở lại đây nữa,” Liên Xuyên nhìn Phúc Lộc Thọ Hỉ, “Ngộ nhỡ Cửu Dực trở về, nơi này sẽ không an toàn, hai người đi tìm Lôi Dự đi.”
“Có còn đại ca nữa không?” Phúc Lộc hỏi.
“Còn,” Ninh Cốc nói, “Chắc chắn vẫn còn, vì tồn tại, vì sống sót, Cửu Dực có thể làm đến nước này, cho dù thi nhân đã trở lại đi nữa, Cửu Dực nhất định vẫn sẽ còn đó.”
“Lên trên chờ Cửu Dực đi.” Liên Xuyên nói xong, liền kéo Ninh Cốc nhảy lên vách động.
Rời đi khỏi hang động đứng Ngâm Tụng, Ninh Cốc phát hiện ra thay đổi.
Rất nhiều chùm sáng đỏ sẫm xuyên qua khe hở trên vách hang động trong thung lũng lạc lối đều đã biến mất, biến thành màu của dung hỏa.
“Đây mới là màu sắc vốn có của thung lũng lạc lối đúng không?” Ninh Cốc hạ thấp giọng nói.
“Hẳn là thế,” Liên Xuyên nói, “Thi nhân đã trở về trong thân thể Cửu Dực rồi, thung lũng lạc lối không còn là vật dẫn cho tinh thần lực của ông ta nữa.”
“Anh muốn đến chỗ quan tài à?” Ninh Cốc nhận ra hướng Liên Xuyên đang chạy nhanh tới.
“Cậu cũng đâu phải hoàn toàn không biết đường.” Liên Xuyên nói.
“Anh từng kéo chân tôi ở đây,” Ninh Cốc nói, “Tôi nhớ rõ mà.”
Đoạn đường sau đó thì không nhớ rõ lắm, nhưng hang động có hình số tám béo kia, Ninh Cốc vẫn có thể nhận ra được.
Chỉ đứng bên ngoài động là đã có thể nhìn thấy, trong động ngập kín ánh sáng vàng chói.
“Là Tề Hàng,” Liên Xuyên nói, “Cửu Dực đang ở đây.”
“Vừa khéo.” Ninh Cốc giơ tay lên.
Ngay sau đó, một vầng sáng bàng bạc xẹt qua không trung như một lưỡi dao.
Chỉ đúng một nhát này, ánh sáng vàng đã bị bổ ra một “vết thương” không thể nào khép lại được.
Ninh Cốc lại giơ tay lên một lần nữa, ánh sáng trên đầu ngón tay chảy từ trên xuống như dòng nước, bao bọc lấy cậu và Liên Xuyên phía sau.
Hai người đi vào giữa ánh sáng vàng bị bổ ra.
Một con dơi khổng lồ đột nhiên bay ra từ phía trên động, dừng lại lơ lửng trước mặt bọn họ, Mũ Dạ ngồi xổm trên lưng con dơi, hai mắt trống hoác nhìn bọn họ.
Quả nhiên là thi nhân ở nơi nào, Tề Hàng cùng với thân thể dự phòng của gã sẽ ở nơi đó.
“Tránh ra.” Ninh Cốc nói.
Mũ Dạ không nói gì, chỉ đột nhiên ngửa đầu lên.
Ánh sáng vàng trong động bắt đầu chảy trôi theo động tác này của gã, lao tới hai bên Mũ Dạ.
“Tề Hàng muốn dùng thân thể này.” Liên Xuyên còn chưa nói xong câu, đã lao tới trước mặt Mũ Dạ.
Ninh Cốc cũng không thấy rõ, nhưng lúc Mũ Dạ rơi xuống đất, cậu nhìn thấy được rõ ràng vết thương màu đen trên ngực.
Linh cẩu mạnh nhất lâu ngày không gặp, một chiêu lấy mạng.
Con dơi kinh hoàng, phát ra âm thanh chói tai, bắt đầu vỗ cánh lung tung bay ra cửa động, dừng trên mặt đất, rồi lại giãy giụa vẫy cánh đi.
Ánh sáng vàng hai bên trôi về chính giữa, cuối cùng, lúc sắp đi vào thân thể Mũ Dạ, ánh sáng vàng va vào nhau, va chạm ra một mảng ánh sáng nhỏ vụn như tia lửa.
Mũ Dạ hẳn phải đã chết, lại vẫn chưa chết.
Giống như một cái xác thực thụ, bắt đầu giãy giụa muốn đứng dậy.
Ninh Cốc không cho ánh sáng vàng đó có cơ hội một lần nữa trôi về phía Mũ Dạ, ánh sáng đang bao lấy người cậu như thể bất chợt bùng nổ, bắn ra vô số những tia sáng bàng bạc, ngay lập tức vút về phía ánh sáng vàng.
Ánh vàng trong động tức khắc như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, xé vụn, biến thành những lốm đốm nhỏ hơn.
Liên Xuyên nhìn Ninh Cốc.
Ninh Cốc rút tay về, cũng nhìn lại hắn: “Tôi chỉ thử thôi, truất hông?”
“Đi lên đi.” Liên Xuyên nắm lấy tay cậu, nhảy lên tầng trên, “Đừng cho thi nhân quá nhiều thời gian.”
Đến lúc lao vào trong có thể nhìn thấy cái quan tài kia, Ninh Cốc vẫn kiên trì hỏi một câu: “Truất hông?”
“… Truất.” Liên Xuyên nói.
Lúc một chữ này hạ xuống đất, bọn họ nhìn thấy Cửu Dực đứng bên dưới lỗ hổng trên trần hang động.
Cửu Dực thoạt nhìn không có gì khác, vẫn đeo mặt nạ đầu chó, ngẩng mặt nhìn về phía trước, gai trên ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt nạ.
“Cửu Dực.” Ninh Cốc gọi gã.
Cửu Dực chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Ninh Cốc: “Cậu chính là Ninh Cốc.”
Ninh Cốc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm gã.
“Quả nhiên vẫn là khuôn mặt này,” Cửu Dực nói, “sẽ mãi mãi không thay đổi.”
“Cửu Dực đâu?” Ninh Cốc hỏi.
“Tôi chính là Cửu Dực.” Cửu Dực nhìn cậu.
“Ông là thi nhân.” Ninh Cốc nói.
Cửu Dực bật cười, tiếng cười vẫn mang theo âm thanh kim loại sắc bén như quá khứ, nhưng nghe lên lại không có vẻ điên điên khùng khùng mà chỉ Cửu Dực mới có, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
“Trong quan tài là gì?” Liên Xuyên mở miệng, cắt ngang tiếng cười của gã.
“Quan tài?” Cửu Dực ngừng cười, dừng tầm mắt lại trên mặt Liên Xuyên, “Đó không phải là quan tài, đặt trong đó là tuyệt vọng.”
“Tuyệt vọng của ông sao.” Liên Xuyên nói.
“Của tôi, cũng là của các người,” Giọng Cửu Dực dần dần trầm xuống, rồi bỗng nhiên bùng nổ, “Là của mọi người! Tuyệt vọng của mọi người!”
“Không phải của Cửu Dực,” Liên Xuyên nói, “Nếu như gã cũng tuyệt vọng như ông, thì sẽ không nhốt thi nhân vào thung lũng lạc lối vĩnh viễn, người tuyệt vọng chính là ông, không phải gã.”
Cửu Dực nghiêng đầu, nhìn hắn.
“Cũng không phải tôi,” Liên Xuyên nói, “Tôi chưa bao giờ tuyệt vọng.”
“Cậu không?” Cửu Dực nhìn chằm chằm vào hắn, “Những ngày tháng cậu trở thành Betelgeuse, cậu không tuyệt vọng sao? Ngày nào cậu cũng đều đang tuyệt vọng, thể thí nghiệm đi đầu, lúc nào cậu cũng tuyệt vọng.”
“Ông câm miệng lại!” Ninh Cốc quát to một câu, giơ tay lên, ba vạch sáng bàng bạc chém về phía Cửu Dực.
Cửu Dực gần như nhảy ra sau cùng lúc đó, dùng tốc độ gần như không thua kém tốc độ của Liên Xuyên để tránh đi tấn công từ Ninh Cốc, để lại trên mặt sắt đen ba cái rãnh sâu hoắm.
Ninh Cốc chỉ cảm thấy hai mắt mình đã bỏng rát, chỉ muốn lao tới ngay lập tức.
Liên Xuyên kéo tay cậu lại, nhìn Cửu Dực: “Đó là cảm xúc khi đối mặt với đau đớn không có kết thúc, không phải nghi ngờ đối với tồn tại, tôi chưa bao giờ tuyệt vọng đối với sự tồn tại của mình, không có bất cứ cảm xúc nào, bất cứ kẻ nào, có thể khiến tôi từ bỏ tồn tại.”
Cửu Dực nhìn chằm chằm vào hắn, cùng hắn nhìn nhau rất lâu rồi mới đột nhiên ngẩng mặt, nhìn lên lỗ hổng bên trên: “Vậy ư, vậy thì các người đi đi, đi cảm nhận xem thế nào là tuyệt vọng thực sự.”
“Đừng đi.” Cửu Dực đột nhiên thay đổi giọng điệu, rồi nói một câu.
“Cửu Dực!” Ninh Cốc tức khắc phản ứng lại được, gọi to.
“Có vài thứ không cần cảm nhận.” Cửu Dực nói, nói xong lại bật cười, giọng nói lại quay trở về thành lạnh lùng, “Liên Xuyên, cậu có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi nhân viên quản lý đúng không?”
Liên Xuyên không nói gì.
Cửu Dực đột nhiên giơ cao tay, lỗ hổng phía trên phát ra tiếng vang lớn khi vỡ nát.
Liên Xuyên kéo Ninh Cốc lùi vào một góc, né tránh những mảnh vụn sắt đen rơi xuống từ trần động đang sụp.
Sau khi một đống mảnh vụn văng khắp nơi, cả nóc hang động đều biến mất, lộ ra một không gian rất lớn màu đen, ngoại trừ bầu trời xanh treo giữa không trung liếc mắt là thấy, tất cả những thứ xung quanh đều như thể đã biến mất.
Cảm giác giống như bên trong căn phòng của Diệp Hi.
Bọn họ như đang đứng trên một hòn đảo cô độc.
Một hòn đảo cô độc giữa bóng tối vô tận.
“Liên Xuyên.” Một giọng nam máy móc vang lên.
Nghe có vẻ đơn điệu một cách kỳ lạ trong bóng tối giữa hang động.
Mà cùng với một tiếng “Liên Xuyên” này, hình dạng của “quan tài” chầm chậm nhạt đi, cuối cùng biến mất giữa bóng tối.
Liên Xuyên đột nhiên nắm chặt lấy tay Ninh Cốc.
Ninh Cốc cũng nắm lại tay hắn, chứng minh rằng mình vẫn đang ở đó.
“Liên Xuyên.” Một giọng nữ máy móc lặp lại một lần nữa.
Lần này, Liên Xuyên đã phán đoán được chính xác, giọng nói này phát ra từ phía sau.
Hắn quay đầu lại.
Ninh Cốc nhìn về phía sau theo hắn, vài giây sau, cậu mới mở miệng, trong giọng nói xen lẫn run rẩy nhè nhẹ: “Đây là cái gì?”
Trong bóng đêm có ba vật mang theo vầng sáng, có màu trắng hơi ố vàng, giống như là đồ phân phối vẫn chưa cắt thành khối, lại cũng giống như một nắm đất sét trắng mà trẻ con tiện tay nặn ra.
“Nhân viên quản lý khởi động.” Giọng nữ nói, như đang trả lời cho câu hỏi của Ninh Cốc.
“Đây là…” Liên Xuyên nhìn thứ trước mắt mình, “Bộ não.”
Trong bóng tối, ba bộ não trần trụi.
Nhân viên quản lý đã quản lý chủ thành không biết bao nhiêu năm, đưa ra vô số mệnh lệnh cho hệ thống, chưa bao giờ lộ mặt, đến giọng nói cũng chỉ là âm thanh máy móc của hệ thống.
Là ba bộ não.