Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 103:




"Trời đất. Quả Đào, hay là anh bái em làm thầy nha."
Chờ Tả Đào tắt sóng xong, Vương Thu trực tiếp dính lên, một bộ anh em tốt ôm lấy bả vai Tả Đào.
"Dạy cái gì?" Tả Đào không thể hiểu được.
"Cái này còn phải hỏi?" Vương Thu khoa tay múa chân, dùng ánh mắt kính nể nhìn Tả Đào: "Dạy anh cách kiếm tiền." Hắn cảm thán một câu: "Cái năng lực hút tiền này của em quả thưc rất mạnh?"
Tư Tranh ở bên cạnh cười to: "Đúng thật. buổi phát sóng trực tiếp của em chỉ kéo dài chưa đầy hai giờ, anh vừa xem qua, phát hiện danh sách quà tặng theo thời gian thực trên toàn bộ trang đã lọt vào top ba, trưa nay nên để em mời ăn bữa tiệc lớn rồi."
Tả Đào cười gượng một tiếng, không mặt mũi nói [ Hoa súng hạnh phúc ] kỳ thật là mẹ của Tống Thời Hàn, cậu biết danh sách quà tặng của mình có bao nhiêu. Nhưng đúng thật là cậu không nghĩ tới, quần thể fans này của cậu cư nhiên vẫn còn ẩn tàng một đại phú hào. Vừa đập quà chính là 20 vạn, thuận tiện còn giáo dục đám antifan trong phòng phát sóng trực tiếp.
Chính cậu lúc ấy còn không kịp phản ứng luôn.
Không có tiếp tục suy tư về vấn đề này, Vương Thu đã lại vỗ lên bờ vai của cậu: "Đừng cứ im lặng mãi thế, nhanh nói mọi người biết em làm kiểu gì đi!"
Quỷ mới biết sao em làm được.
Tả Đào nở nụ cười. Nhưng phải nói rằng, cậu thực sự cảm thấy rất vui khi được fans công nhận, hơn nữa lấy cái bút tích này có phóng nhãn toàn bộ giới E-sport đều là khó lường, cho nên liền có chút tự hào.
Ít nhất đây là những fans mà cậu giành được bằng kỹ năng thực sự của mình.
"Kỳ thật rất đơn giản." Tả Đào cử động cổ tay, giả vờ nghiêm túc nói đùa, không nhanh không chậm mà nói: "Nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu muốn gia nhập lớp của em, đầu tiên anh phải nhuộm tóc thành màu hồng nhạt đã."
Tả Đào: "Cái này gọi là tóc càng hồng, giết càng tàn nhẫn."
Mấy ngày nay Tả Đào dần dần bộc lộ bản chất thật của mình, tuần tự tiệm tiến, mọi người cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt. Vừa nghe Tả Đào nói như vậy, đều nhịn không được nở nụ cười.
Khương Minh vừa buồn cười vừa thấy mệt tâm. Vừa rồi động tác Tống Thời Hàn dùng tài khoản của Tả Đào cấm ngôn đám antifan trong phòng phát sóng trực tiếp quá tự nhiên, quan hệ giữa hai người chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhìn ra ái muội trong đó, đưa tới không biết bao nhiêu tiếng hét chói tai trong bình luận.
Trong lòng hắn vốn nghĩ là, mối quan hệ của hai người có lẽ phải chờ đến khi giải thế giới kết thúc mới có thể bị mọi người bóc sạch, nhưng hiện tại xem ra, có thể thuận lợi kéo dài tới giải đấu mùa hạ kết thúc, hắn liền cám ơn trời đất.
Nhưng Khương Minh cũng không có gì để nói, cha mẹ hai bên cũng không phản đối, cũng không ảnh hưởng tới thi đấu, muốn yêu sao thì cứ yêu, ngược lại tâm thái của hai người này một cái so một cái còn tốt hơn, cho dù về sau khi công khai bị toàn mạng mắng, đối với bọn họ có lẽ cũng không tạo được ảnh hưởng lớn.
"Cổ em bị sao vậy?"
Vừa mới không chú ý, Khương Minh thành công tự trấn an mình xong, vừa quay đầu liền trên cổ Tả Đào dán hai cái băng cá nhân.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều rơi vào cổ Tả Đào.
Tả Đào: "......"
Như thể làm ra chuyện hổ thẹn bị mọi người nhìn chằm chằm, bước chân đang đi tới phòng họp thiếu chút nữa đã bị vấp ngã, tự làm mình té.
Tống Thời Hàn từ phía sau đỡ cậu một phen, mặt không đổi sắc mà hỏi: "Sao lại thế này?"
Tả Đào: "...... Em." Cậu trong lòng hận a, quả thực hận không thể lập tức quay đầu lại cắn lên cổ người này hai miếng, dùng hành động nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Rõ ràng là do chính anh làm ra, lúc này cư nhiên không biết xấu hổ cùng mọi người hỏi sao lại thế này.
Quá đáng quá thể.
Dù sao Khương Minh cũng hơn những người này hơn mười tuổi, cũng rất khôn ngoan. Thấy Tả Đào không nói chuyện, hắn nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Tống Thời Hàn, trong lúc nhất thời liền hiểu rõ ngọn ngành.
"Tôi biết."
Vương Thu lại liếc nhìn cổ Tả Đào, không nhận ra manh mối hay nghi ngờ gì, nói: "Lúc Quả Đào vừa mới phát sóng trực tiếp có nói em ấy bị con muỗi cắn."
Dứt lời, hắn còn "Chậc" một tiếng: "Con muỗi nào mà độc thế không biết, phải dùng băng cá nhân dán lại cơ."
Tả Đào hạ giọng nói, cười ha hả: "Đúng không, rất độc."
Cat nhìn Tả Đào một cái, trên mặt cũng nhiều thêm ý cười: "Ừ, con muỗi mùa hè rất lợi hại, vẫn phải chú ý một chút."
Tư Tranh nói càng lớn mật: "Bạn gái anh cũng vậy, mỗi lần anh trở về gặp cô ấy, cô ấy cũng dễ dàng bị đốt."
Tả Đào: "......"
Những người này thật sự là đủ rồi.
Không được, thù này nhất định phải tìm cơ hội báo.
"Không phải fan của em nói đã gửi tin nhắn riêng cho em về một loại bình xịt sao?" Vương Thu nhớ tới cái gì, nói: "Lát nữa nhớ mua thêm cho anh một chai nhé, để ngừa vạn nhất."
Tả Đào khoa tay múa chân làm thủ thế "OK". Truyện Hài Hước
Cảm ơn anh đã đổi chủ đề, em sẽ mua cho bạn một tá bình xịt côn trùng.
Đối với Vương Thu, Khương Minh thật sự có chút một lời khó nói hết.
Rõ ràng vĩnh viễn đứng ở tuyền đầu ăn dưa, nhưng mỗi lần lại chỉ có thể nhặt dưa của mọi người để lại. Chỉ có thể nói...... A, cẩu độc thân đáng thương.
Khương Minh nhìn hắn một cái thật sâu, quyết định để hắn tiếp tục ngốc nghếch, đẩy của phòng họp ra, nói: "Hai ván của FG và GG đã được ghi hình lại mang tới đây, mọi người xem trước một lần. Xạ thủ Exceed của họ quả thật có tài, dám đánh nhưng là lại không lỗ mãng, chi tiết cũng thực xuất sắc. Hơn nữa trên phương diện phối hợp, cũng so với năm trước tiến bộ quá nhiều."
Kỳ thật mấy năm trước GG cũng rất mạnh, nhưng nghiêm khắc mà nói lại không xem như đội có trình độ đứng đầu. Theo lời đồn thì quan hệ giữa các đồng đội không phải quá tốt, các đội viên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn. Không riêng gì đội 1, đội 2 với bên thanh huấn của họ cũng rất loạn, trực tiếp chia làm hai phái, giống như lần nọ khi đội 2 đi đánh thương nghiệp, trên mặt còn mang theo vết thương.
Đương nhiên, chuyện này không phải là chuyện bọn họ cần quan tâm.
Tư Tranh nói: "Khẳng định. Trước kia GG chỉ mời hai đến ba tuyển thủ hàn, hiện tại lại tới Demon, lúc giao lưu so trước kia thuận tiện hơn không ít."
Vương Thu lắc lắc đầu: "Không hổ chiến đội bên Hàn. Nếu không phải Liên Minh quy định không thể tất cả thành viên đều là người nước ngoài, tôi thấy có khi bọn họ sẽ tuyển toàn bộ người Hàn Quốc."
"Đánh thắng, nếu không thắng được bọn họ thì không cần phải thi giải thế giới nữa." Khương Minh đối với các đội viên vẫn là rất có tin tưởng, nói: "Bọn họ rõ ràng là cố bảo vệ AD, phiên bản này pháp sư của họ cư nhiên đều là nửa thịt nửa che, nhưng chúng ta cân nhắc, nếu thật phải đối đầu, đường dưới của chúng ta cũng không kém bọn họ, hơi thay đổi chút chiến thuật là được."
Cat hỏi: "Có thể hẹn thi đấu huấn luyện không?"
"Không thể." Khương Minh nói: "Điểm này tại anh. Thời trẻ anh có mâu thuẫn với huấn luyện viên của họ, vừa nhìn thấy nhau là không vừa mắt, cho dù anh mặt dày đi hỏi, đối phương cũng chỉ cho một câu cút."
Vương Thu nói câu khó trách: "Tôi thấy official weibo của họ liền lâu lâu lại âm dương với, còn có lần trước chuyện solo với Đào Tử. Chậc, bất quá tiện nhân đều am hiểu giả nai, quay đầu nếu gặp nhau trong thi đấu, tôi sẽ trực tiếp đem pháp sư nửa thịt nửa che của họ ấn vào trong nồi."
Sau khi xem một trận đấu, Khương Minh để mọi người nghỉ ngơi vài phút sửa sang lại suy nghĩ. Tả Đào vừa định cùng Tống Thời Hàn về làn sóng Exceed nhấp nháy cấp A để tạo ra khả năng miễn dịch và thụ động tránh bị thương chí mạng, cậu chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy điện thoại di động của đối phương reo lên. vang lên.
Tống Thời Hàn lấy ra di động nhìn, liền tắt.
"Sao anh không nghe?"
Tả Đào vừa mới nhìn thoáng qua một cái, thấy trên điện thoại có ghi chú là "Mẹ".
Tống Thời Hàn như có cảm giác: "Hẳn là không có gì chuyện quan trọng, đợi lát anh sẽ trả lời."
Lời vừa nói xong, điện thoại lại vang lên.
Tả Đào trầm mặc vài giây, mấp máy môi mất tự nhiên nói: "Vẫn là nhận đi, lỡ may có chuyện gì muốn cùng anh nói thì sao?"
Có chút bất đắc dĩ mà nhìn Tả Đào một cái, Tống Thời Hàn mới "Ừ" một tiếng, xách di động đi ra ngoài phòng họp.
Tống Thời Hàn nhận cuộc gọi này khá lâu, mười phút trôi qua vẫn chưa thấy trở về, Tả Đào càng cảm thấy chắc chắn là có chuyện. Chờ Khương Minh mở miệng dò hỏi, lập tức xung phong nhận việc mà đi ra ngoài tìm người.
Tống Thời Hàn đang ở trên ban công cuối hành lang, Tả Đào vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy anh. Tuy nhiên, khi cậu bước tới gần hơn, Tả Đào nghe thấy một giọng nói lớn từ đầu bên kia của điện thoại, cậu không nghe rõ, nhưng xét theo giọng điệu thì có lẽ không phải nói gì dễ nghe.
Do dự một chút, Tả Đào duỗi tay gõ lên cửa kính.
Trên mặt Tống Thời Hàn vẫn không có biểu tình gì đặc biệt, lúc ngước mắt nhìn Tả Đào, thậm chí còn có chút lười biếng.
Đầu bên kia điện thoại, Vạn Thu Huyền thấy mình nói nửa ngày chờ được không phải "Ừ" thì chính là "Đã biết", có chút vô ngữ: "Sao con giống y thằng ba con thế, nửa ngày nghẹn không ra một câu, Pink chịu được con sao?"
"Chờ một lát, con đi hỏi thử." Tống Thời Hàn đưa điện thoại di động hơi chút dời đi, kéo cửa kính ra, nhìn về phía Tả Đào: "Mẹ anh hỏi em chịu nổi anh không."
Tả Đào có chút ngốc: "A?"
Vạn Thu Huyền lặng im một hồi, thanh âm nháy mắt thấp tám độ: "Pink ở bên cạnh con?"
Tống Thời Hàn nói: "Dạ, vừa vặn tới đây."
Ngữ khí của Vạn Thu Huyền càng thêm ôn nhu: "Tốt, vậy hai người các con cứ nói đi." Lúc chuẩn bị cắt điện thoại, lại tiếu lí tàng đao uy hiếp: "Con trai, con giỏi lắm, trở về chúng ta lại tiếp tục nói."
Tả Đào vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Tống Thời Hàn cất di động vào túi, còn có chút kỳ quái: "Vừa rồi là có ý gì?"
Nhớ tới vừa rồi Vạn Thu Huyền ở trong điện thoại phân tích đủ kiểu, Tống Thời Hàn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, anh giơ tay ấn ấn thái dương, rũ mắt nhìn Tả Đào, hỏi: "Tả Đào, em rốt cuộc là nghĩ gì?"
Tả Đào lại "A?" Một tiếng.
Tống Thời Hàn cười như không cười, nhắc nhở cậu: "Không phải em ở phòng phát sóng trực tiếp gọi mẹ sao?"
Tả Đào giật mình.
Internet...... Mẹ.
"Em......"
Tả Đào mặt nói đỏ liền đỏ, không khỏi có chút khẩn trương: "Bác giận rồi sao?"
Tống Thời Hàn lưng dựa ban công lan can, trên mặt ý cười càng nặng thêm: "Ừ."
Cơn gió mùa hè thổi từng cơn, mang theo vài cánh hoa nhạt màu, đồng phục của hai người mặc giống nhau bay phấp phới trong gió. Dưới ban công, ánh nắng chói chang chiếu lẻ tẻ giữa thảm cỏ xanh mướt.
"Vậy để em xin lỗi bác!" Tả Đào đều không rõ tại sao Tống Thời Hàn còn có thể cười, không cần nghĩ ngợi mà nói: "Em không có ý mạo phạm đâu, ưm chỉ là cảm thấy bác tặng em nhiều quà vậy, em nếu cái gì cũng không nói nói......"
"Không phải tức giận." Tống Thời Hàn cười ra tiếng đánh gãy lời cậu, anh duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu Tả Đào, không tiếp tục trêu cậu: "Mẹ đang mắng anh, bà nói, anh không nên để lộ áo choàng của bà, sợ dọa đến em."
Tả Đào ngây ngẩn cả người.
"Bác biết em biết bác là ai?"
Tống Thời Hàn nghe cậu nói lắp bắp, không khỏi nhíu mày cười nói: "Ngươi nói đi?"
Tả Đào phát sóng thời gian dài như vậy, Tống Thời Hàn quá rõ cậu kỳ thật không quá thích tất cả fans của mình là án mẹ, mà hiện tại lại náo loạn như vậy, không ngại mới lạ.
Tả Đào: "......"
Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào, giây tiếp theo liền nghiêng người về phía trước, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, anh vẫn nhịn không được đưa hai ngón tay nhẹ nhàng xé miếng băng trên cổ cậu.
Hai dấu hôn trên đó đặc biệt rõ ràng dưới ánh nắng mặt trời.
Đồng tử Tả Đào hơi thu lại, theo bản năng mà muốn trốn, lại khô cằn mà giải thích: "Em không phải cố ý, em chính là......"
"Đừng nhúc nhích." Tống Thời Hàn không để câuh tiếp tục nói chuyện, chỉ là hô hấp càng gần, thấp giọng nói: "Anh nhìn xem có phải thật sự cần phải dán băng cá nhân không."
Tả Đào vốn dĩ có chút chột dạ, nghe vậy liền thật sự động cũng không dám động.
Tống Thời Hàn lại nói: "Tả Đào, chính em gây họa, mẹ anh nói để anh tìm thời gian mang em về nhà."
Giọng anh vừa thấp vừa trầm, như thể anh đang mỉm cười lần nữa.
Tả Đào rụt cổ lại, cảm thấy hơi ngứa ngáy trước hơi thở nóng bỏng của Tống Thời Hàn: "Em..."
Nhưng cậu còn chưa nói xong, dấu hôn bên cổ cậu đột nhiên lại bị anh hôn đè lên.
Đầu óc trống rỗng, cậu nghe thấy Tống Thời Hàn lại hỏi:
"Khi nào em có thời gian thì về nhà với anh nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.