Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 104



Tả Đào vẻ mặt mất tự nhiên đi theo Tống Thời Hàn trở lại phòng họp.

Bây giờ Vương Thu rốt cục phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi má đỏ bừng của Tả Đào trong vài giây, sau đó nheo mắt nói: "Lại làm gì nữa?"

"Làm gì là làm gì?"

Cổ Tả Đào vẫn còn tê dại, khi đối mặt với câu hỏi của Vương Thu, nắm đấm của Tả Đào cứng lại. Trả lời vô cùng vó lệ: "Không phải em đi gọi đội trưởng về rồi sao."

"Nói nhảm, đi gọi người mà sao mặt em lại đỏ vậy?" Vương Thu lại nhìn Tả Đào, ngáp một cái, nói: "Em có biết hiện tại em đỏ đến mức nào không? Thôi quên đi, không nói anh cũng biết em vừa mới làm gì...... Ai, sao chỗ này ở cổ em cũng đỏ vậy?"

Ánh mắt của Vương Thu đột nhiên dán chặt vào cổ Tả Đào. Thấy hai cái băng dán có dấu hiệu bị xé ra, bên mép có vết ửng đỏ mờ nhạt.

"Moẹ nó." Vương Thu kinh ngạc: "Em không phải là bị nhiễm trùng rồi đấy chứ, nhanh gọi bác sĩ tới xem đi."

Trong lúc nhất thời, nắm đấm của Tả Đào càng cứng hơn, hận không thể một quyền đánh bay cái miệng của người này.

Vương Thu còn muốn nói gì, lại đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng dừng ở trên người mình, vì thế vừa nhấc đầu liền nghênh đớn cặp mắt nhạt màu của Tống Thời Hàn.

Vương Thu: "......"

Khó có khi hắn không bị Tống Thời Hàn hù dọa, trầm mặc mấy giây, mới thở dài giải thích: "Đội trưởng, đôi tình nhân nhỏ mấy người mỗi ngày vui vẻ thoải mái chính là không biết tôi có bao nhiêu thảm đâu."

Vương Thu: "Mọi người có muốn xe tin nhắn riêng trên Weibo của tôi không? Mẹ nó tất cả đều là fans CP của hai người, mỗi ngày sáng trưa chiều ba bữa hỏi tôi lúc nào thì phát sóng trực tiếp chổng ngược gội đầu."

Thật vất vả mới có cơ hội, hắn nhịn không được oán giận: "Tin nhắn thì thôi, ngay cả Weibo của tôi. Hôm kia tôi đăng tải một đoạn video ngắn về bốn lần giết chết của mình, tốt lắm, dưới bình luận cơ hồ không nhìn thấy một lời khích lệ nào, toàn bộ đều hỏi khi nào chống ngược gội đầu.."

"Đêm qua tôi nằm mơ, nằm mơ thấy mình đứng lộn đầu trong hồ bơi, suýt nữa bị chết đuối."

"Được rồi." Khương Minh vỗ vào sau đầu Vương Thu, buồn cười mắng một cấu: "Trước mặt giới truyền thông bình thường ít nói chuyện thiếu dinh dưỡng thì sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy?"

Vương Thu lắc đầu tiếp tục thở dài, lên án nói: "Kiếp nạn này của tôi, những người ngồi đây đều trốn không thoát can hệ." Hắn nói: "Rõ ràng một người hai người đều đã nhìn ra, nhưng cố tình không một ai nói cho tôi biết, bằng không tôi có thể ngu ngốc ở phát sóng trực tiếp nói ra những lời này sao?"

Tư Tranh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Chưa chắc đâu?"

Vương Thu thò lại gần muốn đánh nhau.

Một tiểu nhạc đệm qua đi, mọi người tiếp tục xem trận thứ hai mà trước đó chưa kịp xem xong. Khương Minh cắt ra một số chi tiết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mọi người một bên thảo luận một bên chọn ra anh hùng, cuối cùng cuối cùng đã hoàn thiện một số hệ thống đội hình mới, đối phó với loại bảo vệ AD như GG, có cẩn thận mấy cũng vô dụng, chỗ cần chú ý quá nhiều.

Từ phòng họp đi ra, mọi người bắt đầu luyện tập đội hình mới được xác định.

Buổi sáng còn ồn ào để Tả Đào mời ăn bữa tiệc lớn cuối cùng vẫn không ăn được, giữa trưa mọi người chỉ tùy tiện gọi cơm, mông liền không rời khỏi ghế.

Một trận nữa đã kết thúc. Tả Đào lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã tối, cậu chơi liền bảy tám tiếng không nghỉ ngơi, cảm thấy xương cốt trong cơ thể có chút cứng ngắc, mắt nhức nhối. Cậu mượn Cat lọ thuốc nhỏ mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi khoảng mười giây rồi lại ngồi thẳng dậy.

Tư Tranh thở hắt ra, vẻ mặt mệt mỏi, vẫn đang xem số liệu của vòng trước: "Tay anh hùng này vẫn là quá ngắn."

Mặc dù phiên bả này pháp sư có rất nhiều ưu điểm, nhưng đường trên thì bị tước đi không ít.

"Nhưng mà dày." Vương Thu nói: "Nếu nó thực sự đánh trúng anh, hãy trốn về phía trước rồi cho tôi ba giây. Đối thủ đến bao nhiêu giây tôi sẽ chống đỡ bấy nhiêu giây."

"Thôi đi."

Tư Tranh trừng hắn một cái. Vừa định nói cái gì đó, thấy Tả Đào lại một mình bắt đầu huấn luyện, liền cau mày: "Tả Đào, nghỉ ngơi đi."

"Không sao đâu." Tả Đào lắc lắc đầu. Một trong những hỗ trợ mới hôm nay Khương Minh đề ra, trong đó có một cái là vừa mới được đưa ra, cậu vừa mới thử mấy lần, cảm thấy vẫn không có nắm chắc được tinh túy: "Em thử lại."

Lúc luyện anh hùng chính là như vậy, chẳng sợ có thiên phú, kỳ thật cũng không có nhiều lối tắt để đi, chỉ có thể một ván rồi lại một ván luyện tập, đem các kỹ năng nắm rõ, lúc ấy cái gọi là thiên phú mới có thể phát huy tác dụng.

"Anh không được, anh nhất định phải xuống lầu ăn cơm trướcchiều lại lên." Vương Thu hỏi: "Đội trưởng đâu?"

Cat nói: "Vừa mới bị anh Khương kêu đi ra ngoài."

Vương Thu lên tiếng, đứng dậy: "Được, chúng ta xuống ăn trước nhé?" Sau đó nhìn Tả Đào hỏi: "Quả Đào, có cần phải mang cơm lên cho em không?"

Tả Đào lại ấn ấn bả vai mình, nói: "Không cần, đợi lát nữa em đi xuống."

Vương Thu: "Vậy được." Thấy cậu xoa bóp bả vai, lại bồi thêm một câu: "Lát nữa em nhớ phải đứng lên hoạt động một chút."

Tả Đào đáp ứng một tiếng, một lần nữa mang tai nghe lên.

Sau khi trò chơi kết thúc, Tả Đào cảm thấy như mình đã nắm bắt được tinh túy, theo thói quen xem lại bảng xếp hạng. Máy điều hòa trong phòng tập bật quá nhiều, Tả Đào lại ngồi dưới vị trí điều hòa, thực ra cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là bất tri bất giác thấy cổ càng ngày càng đau. Mới chơi được nửa chặng đường mà cảm giác đau nhức chạy thẳng lên đầu khiến cậu choáng váng. Vừa mới đeo tai nghe vào thì cậu không có cảm giác gì, nhưng vừa tháo ra thì có tiếng ù ù ở đáy tai khiến cậu đau đầu.

Tống Thời Hàn vừa bước vào đã thấy Tả Đào lắc đầu từ bên này sang bên kia, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ trên bàn phím.

"Bả vai không thoải mái?" Tống Thời Hàn đi qua, trong tay cầm một hộp chuyển phát nhanh: "Vòng này xong liền trở về nghỉ ngơi đi."

"Cũng không phải, có lẽ máy điều hòa quá lạnh, gió thổi khiến cổ em cứng đơ." Tả Đào không để bụng mà vỗ trên vai một cái, dư quang liếc nhìn cái hộp trên tay Tống Thời Hàn: "Đây là cái gì?"

Tống Thời Hàn: "Chuyển phát nhanh của em, thấy liền tiện mang lên cho em luôn." Nói rồi cầm lấy điều khiển từ xa tắt điều hòa đi.

Tả Đào nhớ tới cái gì, vội nói: "Giúp em mở ra, bên trong là đồ mua cho anh."

Gần đây cậu không mua gì trên mạng, ngoại trừ sản phẩm chăm sóc da cho Tô Duyệt Dao, còn lại là máy mát xa cổ cho Tống Thời Hàn. Cái này là trong cùng một thành phố, không có gì ngạc nhiên khi nó đến nhanh như vậy.

"Mua cho anh?" Tống Thời Hàn có chút ngoài ý muốn nhíu mày.

"Dạ."

Mùa hè năm nay nóng bức vô cùng, ngay cả vào ban đêm, không bao lâu sau khi tắt điều hòa, căn phòng dần dần bắt đầu nóng lên một chút.

Sau một đợt chiến đấu tổ đội, Tả Đào trở lại thành, ngẩng đầu nhìn: "Vẫn nên mở ra đi, lát nữa em sẽ mặc áo khoác vào, nếu không mọi người tiến vào sẽ không chịu nổi."

Tống Thời Hàn tìm một con dao đa năng, mở hộp chuyển phát nhanh: "Lát nữa đều không vào nữa đâu." Nhìn thấy đồ bên trong hộp giấy, giọng nói dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Anh Khương để mọi người đi nghỉ sơm, buổi sáng ngày mai còn có thi đấu."

"Vậy anh còn muốn chơi không? Chúng ta phát trực tiếp ghép đôi đi? Cái anh hùng này em luyện cũng gần ổn rồi." Nhìn thấy đồng đội của mình đã bấm vào tinh thể đối diện, Tả Đào cũng không sốt ruột như vậy, chậm rì rì mà đi tới đối diện, lại liếc mắt đồ trên tay Tống Thời Hàn, nói: "Cái đo. Lúc trước em thấy Run thi đấu xong liền dùng nó, không phải xương cổ anh cũng không tốt sao, thử xem?"

Tống Thời Hàn có chút buồn cười mà nói cảm ơn. Không nói cho Tả Đào biết cái thứ này anh có một đống, hoặc là người nhà hoặc là bạn bè, ngày lễ ngày tết ngày sinh nhật, thứ này nhất định phải là lựa chọn hàng đầu. Nhưng đồng dạng, mỗi bệnh nhân có bệnh về cổ mà hơi có IQ chút, đều biết thứ này tác dụng không lớn.

"Ừ."

Kết thúc trận đấu, Tả Đào rút lui khỏi xếp hàng ghép đôi: ""Nếu anh cảm thấy hữu dụng, lần sau em lại mua cho anh một cái khác, cái kia nhìn rất đẹp."

Dứt lời, vừa định đứng dậy đi lấy nước uống, mới bước hai bước lại lảo đảo một chút, ngay sau đó tai càng ù to hơn, cảm giác choáng váng như gió lốc xuốn cậu đi.

Tống Thời Hàn duỗi tay đỡ cậu một phen.

Một câu "Anh sẽ sử dụng tốt" dừng lại ở bên miệng, Tống Thời Hàn đánh giá sắc mặt Tả Đào. Sau một lúc lâu, như là xác định cái gì, bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ mà thở dài: "Tả Đào, anh xem em có khả năng cần sử dụng cái này trước đấy."

Năm phút sau, Tả Đào gục đầu xuống ngồi ở trong phòng Tống Thời Hàn, trên cổ treo máy mát xa cậu mới mua cho Tống Thời Hàn.

Máy mát xa có cả chức năng làm nóng, chờ thời gian hẹn giờ kết thúc. Tống Thời Hàn không tiếp tục bật nó lên, mà đi qua dùng tay giúp Tả Đào mát xa, nói: "Ngày thường đánh một giờ liền đứng lên hoạt động, xương cổ không phải vấn đề nhỏ, ngày mai kêu đội y tá lên xem cho em."

Cũng trách mấy ngày nay anh không dặn dò. Lúc Tả Đào chơi game luôn có một cổ tàn nhẫn, điểm này không chỉ thể hiện ở lúc thi đấu, mà đối với chính bản thân cậu cũng rất tàn nhẫn, trừ phi nhịn không được muốn đi WC, nếu không cậu có thể ngồi trên ghế game cả ngày.

Tống Thời Hàn lại nói: "Về sau buổi tối ít thức đêm, thời gian thi đấu không gấp như vậy, bình thường theo anh đi chạy bộ rèn luyện một chút."

Tả Đào nhịn không được khe khẽ thở dài: "...... Đã biết."

Người thi đấu thể thao điện tử không 10 người thì hết 9 người bọ thương ở cổ, điểm này Tả Đào sớm có chuẩn bị, cậu chủ yếu là không nghĩ tới chính mình còn nhỏ tuổi, liền nghênh đón bệnh thứ nhất trong chức nghiệp này.

Lúc người mỏi mệt luôn muốn tìm điểm vui.

Tả Đào ngồi ở trên giường tùy ý Tống Thời Hàn xoa bóp bả vai của mình. Không thể không nói, thủ pháp cỉa Tống Thời Hàn quả thật rất tốt, mà cũng có thể không quá nghiêm trọng, một lúc sau anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tai cũng ngừng ù đi, mặc dù vẫn còn có chút choáng váng, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với lúc trước.

Thỏa mãn phát ra một tiếng than nhẹ, Tả Đào lại bắt đầu nhớ tới một ít chuyện. Qua tấm gương soi toàn thân trong nhà, có thể nhìn thấy Tống Thời Hàn ở phía sau, anh mặc áo thun cổ tròn, khi hạ mắt xuống xoa xoa vai giúp cậu, còn có thể mơ hồ nhìn thấy những đường cơ ở một bên cổ của anh với những chuyển động của đôi tay.

Kế hoạch trả thù chợt nảy sinh trong đầu.

Chờ Tống Thời Hàn buông cậu ra, Tả Đào cũng không đứng dậy, mà xoay người sang chỗ khác nhìn Tống Thời Hàn.

"Làm sao vậy?" Tống Thời Hàn nhìn cậu.

Tả Đào không thấy đôi mắt của Tống Thời Hàn, nói: "Anh lại đây một chút."

Nhìn thấy ánh mắt cậu lấp lánh, có lẽ Tống Thời Hàn đã đoán được điều gì đó, kiên nhẫn ngồi sang một bên.

Tả Đào làm bộ rất bình tĩnh, cậu hoạt động hạ bả vai, thuận miệng nói: "Em cũng hôn cổ anh nhé?"

Tống Thời Hàn gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: "Được."

Ngồi nghiêng không tiện, dưới sự ám chỉ hơi bày mưu tính kế của Tống Thời Hàn, chờ đến lúc ngồi khóa ở trên đùi Tống Thời Hàn, Tả Đào mới bỗng chốc phản ứng lại tư thế này của bọn họ thật sự có chút......

Cậu cảm thấy mình chắc chắn không đủ máu cung cấp cho cột sống cổ và não, khiến cậu làm việc mà không cần suy nghĩ, hết thảy toàn dựa vào xúc động và bản năng, cậu rốt cuộc đang làm cái gì?

Nhưng đã đến tình trạng này rồi, lui lại thật sự quá hèn nhát.

Tả Đào cảm thấy chính mình giống như có hai cái lá gan. Rõ ràng lúc ban ngày bị mọi người nhìn đến ngượng ngùng, nhưng vừa đến buổi tối, dưới sự cường điệu của bầu không khí ban đêm, ác bá hồng nhạt đã được thả ra.

Do dự vài giây, Tả Đào liếm môi, lại khẩn trương và tò mò chôn ở cổ Tống Thời Hàn.

Đây là lần đầu tiên cậu trồng dâu tây, Tả Đào vẫn còn có chút không quen Cậu nằm lấy bả vai Tống Thời Hàn, đầu tiên là thử dùng môi hôn một cái, thấy đối phương không có phản ứng gì, lá gan mới dần dần lớn hơi chút ít. Cậu mở miệng tìm một vị trí thuận mắt rồi ngậm lấy, nhớ tới động tác của Tống Thời Hàn, cũng không dám quá dùng sức, hôn một cái rồi lại nhìn một cái, dần dần cũng tìm được một chút môn đạo.

Trong phòng về đêm cực kỳ yên tĩnh, tiếng nước đọng thỉnh thoảng lại trở nên rõ ràng hơn.

Hầu kết Tống Thời Hàn lăn lộn một chút, đôi tay anh chống lên đệm chăn, khi cúi đầu nhìn chàng thanh niên đang bám lấy mình, đôi mắt đen hơn bình thường rất nhiều, ẩn chứa một tia dung túng mà anh không phát hiện ra.

Mười phút sau.

Tả Đào nhìn hai cái dấu hôn mới ra lò trên cổ Tống Thời Hàn, mặt lại đỏ một chút, nói: "Anh cho em hai cái, em cũng trả lại anh hai cái......"

Tống Thời Hàn hơi gật đầu, thấy Tả Đào nói một nửa liền ngừng lại, ngước mắt nhìn cậu.

Liền thấy tầm mắt Tả Đào thong thả mà dời xuống, sau đó như là đã nhận ra cái gì, chậm rì rì mà nói: "Anh...... Muốn hỗ trợ không?"

Gân xanh trên trán Tống Thời Hàn nhảy dựng.

Sau một lúc lâu, duỗi tay nhéo nhẹ lỗ tai Tả Đào, khi mở miệng giọng nói còn có chút nghèn nghẹn: "Không cần, sớm trở về nghỉ ngơi một chút."

Hiện tại thời gian đã không còn sớm, huống hồ ngày mai còn có thi đấu, tiếp tục nháo như vậy,, còn không biết muốn tới khi nào.

"Vậy, cái đó...... Em về đây."

Tả Đào ho nhẹ để che giấu sự xấu hổ, sau đó không đợi Tống Thời Hàn nói xong, cậu lại lâm thời nghĩ tới cái gì đó, từ trong túi móc ra hai cái băng dán, ném ở trong tay Tống Thời Hàn, nói:

"Anh...... Nhớ phải dán đấy, hẳn là đủ dùng."

Sau đó đỏ mặt, cùng tay cùng chân đi ra ngoài.

Tắm rửa xong nằm xuống đã là 10 giờ tối.

Một ngày phong phú cứ vậy qua đi, bởi vì ngày mai còn có thi đấu, Tả Đào ở trên giường chỉ nằm chơi di động mười phút, vừa mới chuẩn bị ngủ, trên màn hình đột nhiên xuất hiện thông báo có cuộc gọi đến.

Nhìn người gọi tới, Tả Đào đau đầu nhéo huyệt Tình Minh.

Thật vất vả tích góp ra cơn buồn ngủ ngọt ngào, trong khoảnh khắc liền biến mất hơn phân nửa.

Quả nhiên, ngày tháng vui vẻ không có khả năng thật sự luôn thuận buồm xuôi gió.

Là ba cậu gọi điện tới.