Nắng nóng kéo dài mấy chục cuối cùng thình lình hạ cơn mua to, rốt cuộc mới mai danh ẩn tích.
Tiếng sấm giữa hè nổ vang không ngừng, tiếng mưa đạp vào cửa sổ kêu lạch bạch không ngừng. Mà trong nhà, màn chiếu của đoạn ghi hình đã kết thúc lúc nào không hay, trong phòng càng thêm mờ tối, cùng với tiếng hít thở nặng nề giao triền ở bên nhau.
Không thể nói là tình huống như thế nào, có thể là do lon bia mới uống không lâu trước đây quấy phá, Tả Đào cảm thấy chính mình giống như rơi vào trong hôn mê, phản ứng, động tác hay những thanh âm cậu phát ra đều là những thứ không thể đoán trước được, hết thảy đều hoàn toàn phó thác cho bản năng.
Đặc biệt là nhìn người nam nhân đang đè xuống như một ngọn núi nhỏ, cậu thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là hoảng hốt mà suy nghĩ giả ngoan quá lâu rồi, cư nhiên tửu lượng cũng thoái hóa đến tình trạng này.
Chỉ là một lon nước trái cây làm từ lúa mạch mà thôi, cho nên hiện tại cậu còn là hồng nhạt ác bá gì nữa.
Trước khi lúc cùng Đinh Lỗi đi ra ngoài ăn cơm, mấy bạn học tốt bọn họ ở bên nhau, trên cơ bản đều uống hết một két bia, uống xong cũng không gặp cảm giác choáng váng như hiện tại, giống như ngay cả hô hấp cũng dừng lại, trái tim đập nhanh.
"Suy nghĩ cái gì?"
Tống Thời Hàn thoáng đứng dậy, đặt cánh tay lên một bên mặt Tả Đào, có chút buồn cười mà dùng ngón cái cạy bờ môi của cậu, nói: "Hô hấp, muốn đem chính mình nghẹn chết sao?"
Tả Đào ngửa đầu, lẩm bẩm: "Đinh Lỗi."
Động tác tay của Tống Thời Hàn dừng lại trong giây lát, sau khi nhớ lại một lúc, anh mới hiểu được Tả Đào vừa nói gì.
Anh cụp mắt xuống nhìn cậu bé phía dưới, nụ cười vừa rồi không rõ ràng trở nên nguy hiểm hơn: "Anh nói em suy nghĩ cái gì?"
"Em......" Cảm nhận được lòng bàn thay hơi thô ráp xẹt qua đầu lưỡi, Tả Đào bỗng chốc thanh tỉnh lại, sau đó nhịp tim cũng đập rộn ràng như trận mưa ngoài cửa.
Tầm mắt Tả Đào tập trung lại, trước mắt liền bị khuôn mặt gần trong gang tấc của Tống Thời Hàn chiếm cứ. Mặc dù trong hoàn cảnh đen tối, cậu dường như có thể mô tả rõ ràng các đặc điểm trên khuôn mặt của người đàn ông, hô hấp còn mang theo mùi rượu, giống như đang kích thích thần kinh hắn.
Tư thế gần như giam cầm hoàn toàn này khiến sự hiện diện của người đàn ông được phóng đại vô hạn, khiến cậu không cách nào có thể bị phân tâm.
"Không phải." Tả Đào theo bản năng trả lời, nhưng ngón tay tinh nghịch trong miệng khiến giọng nói của cậu bị bóp nghẹt: "Em chính là nghĩ đến...... Trước kia lúc tụ tập với bạn học cho dù uống rất nhiều cũng không choáng váng đến như vậy, sao hôm nay......"
Không chờ Tả Đào nói xong, Tống Thời Hàn trong tiếng nói tràn ra một tia cười khàn khàn, rất ít khi bá đạo mà không nói lý nói câu: "Không được nghĩ."
Tả Đào mấp máy môi, tầm mắt không được tự nhiên mà hướng sang nơi khác: "Được, không nghĩ."
Nhưng Tống Thời Hàn tựa hồ vẫn không có ý định buông Tả Đào ra, nhưng sau khi nhìn đôi mắt ngấn nước của Tả Đào, lại nhịn không được hôn cậu lần nữa.
Không biết qua bao lâu, Tả Đào nhẹ nhàng khụ một tiếng: "Anh có muốn cái kia...... Hay không?"
Giờ phút này, xem ra nếu không có chuyện gì xảy ra, thì thật xin lỗi bầu không khí lúc này.
Tống Thời Hàn nhịn không được nữa, anh vòng tay qua eo Tả Đào, cầm chiếc điện thoại di động ở đầu giường lên: "Cái gì cũng không chuẩn bị, anh thấy hiện tại có thể mua được hay không."
"Không cần, lúc trước Ba Ba......"
Không mặt mũi tiếp tục nói, Tả Đào nhắm mắt lại sờ đến đồ mình giấu dưới ngăn tủ.
Khi tiếng ngăn kéo được mở ra, Tống Thời Hàn rũ rũ mắt nhìn chiếc hộp Tả Đào dùng hai tay đưa đến, ánh mắt hơi tối sầm, giọng khàn khàn nói gì đó, giây tiếp theo, động tác hôn môi so với vừa rồi còn ngang ngược hơn rất nhiều.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Chung quanh thật sự là quá tối, Tả Đào không thể nhìn rõ Tống Thời Hàn đang làm gì, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng bao bì nhựa được mở ra. Lúc sau liền không kịp suy nghĩ nữa, Tống Thời Hàn trong bóng tối nắm lấy tay hắn, kéo xuống, đầu ngón tay có cảm giác như màng keo.
Cùng với sấm sét ầm ầm, bên ngoài mưa càng rơi càng lớn.
Tống Thời Hàn hôn khóe mắt Tả Đào, như nhớ lại cái gì, hỏi cậu: "Muốn bật đèn không."
Tả Đào cơ hồ là bật thốt lên, liền nói: "Không cần!"
Chính mình là cái đức hạnh gì, chính cậu lại chẳng rõ ràng quá. Trái tim cậu sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mọi dũng khí và sự táo bạo đã hoàn toàn bị tiêu hao, bóng tối dày đặc trở thành mảnh quần áo cuối cùng giúp cậu che đậy.
Tống Thời Hàn nhìn cậu.
"Không cần."
Tả Đào thanh âm có chút run rẩy, hắn hai tay ôm chặt bả vai Tống Thời Hàn, giống như dùng toàn bộ sức lực toàn thân, mới nói ra một câu: "Anh ở đây, em...... Không sợ."
Trong khoảnh khắc, một tia sét khác xé toạc bầu trời, cơn mưa lớn dường như không dứt, nối tiếp nhau trút xuống.
Phần ý thức và suy nghĩ còn lại của cậu dường như bị mưa đánh bại hoàn toàn, tiếng va vào cửa sổ dần dần chồng chéo với âm thanh bên trong phòng.
Không biết qua bao lâu, mưa to ngừng lại, rồi tạnh rồi lại bắt đầu mưa.
Nước mưa tận tình tưới ướt mảnh đất khô cằn.
——
Hôm sau.
Lúc Tả Đào tỉnh lại, Tống Thời Hàn còn đang ngủ say. Mặc dù trải qua cả một đêm, nhưng nhớ lại chuyện tối hôm qua, Tả Đào vẫn nhịn không được mắt đỏ tai hồng.
Cậu còn chưa nghĩ ra đợi lát nữa câu đầu tiên nên nói gì với Tống Thời Hàn, do dự một hồi, cậu bản năng ngừng hô hấp, sau đó thật cẩn thận mà đem cánh tay đang đặt trên eo mình dịch ra, lại chậm rì rì mà dịch xuống mép giường.
Nhưng mà giây tiếp theo, cánh tay rắn chắc lại một lần nửa dừng ở trên eo cậu, giống như đang kháng nghị hành vi này của cậu, lại dùng sức kéo mạnh người lại.
Tả Đào đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hoảng sợ, kinh hô một tiếng.
"Đi đâu?"
Tống Thời Hàn lấy tư thế tuyệt đối chiếm hữu đem cả người Tả Đào ôm vào trong ngực, có lẽ đã bị đánh thức, anh nửa nheo mắt, trong giọng điệu có chút khàn khàn thể hiện bất mãn.
Tả Đào nhớ rõ Tống Thời Hàn khi rời giường có chút gắt ngủ.
Chỉ hơi giãy dụa một lát, liền không dám lại động. Cậu cố gắng không nhắc lại chuyện tối hôm qua, nhỏ giọng nói: "Em đói bụng, muốn đi ăn cơm sáng."
Nghe vậy, Tống Thời Hàn động cũng không động một cái, thậm chí còn đem mặt chôn vào cổ Tả Đào, thanh âm mang theo vài phần ủ rũ: "Lại cùng anh ngủ một lát."
Tả Đào: "Ò, được......"
Chỉ là cậu còn chưa nói xong, lại bỗng phản ứng lại đây.
Không đúng,
Cậu vì cái gì phải sợ tính gắt ngủ của Tống Thời Hàn, người này ngày hôm qua đem cậu lăn lộn thành như vậy, ngay cả xương cốt đến cảm thấy đau nhức, chẳng lẽ người nên có tính gắt ngủ khi rời giường không phải là cậu sao?
Đúng vậy, cậu tại sao còn phải sợ người này ngủ không tốt?
Người đàn ông này rõ ràng đã ngủ rất ngon.
Nghĩ đến đây, Tả Đào càng có động lực, đưa tay vỗ vỗ cánh tay Tống Thời Hàn: "Buông ra, em muốn đi ăn cơm."
Sau khi thuyết phục bản thân, dựa trên nguyên tắc tấn công phủ đầu, chút thẹn thùng nào đó cũng không khó bỏ qua.
Đúng, ác bá nên như vậy, ngữ khí của cậu hẳn là phải cương ngạnh hơn một chút.
Đều là nam nhân, cậu biết rất rõ đàn ông hư hỏng và tồi tệ như thế nào.
"Buông ra." Tả Đào khụ một tiếng, lại bổ sung.
"Hửm? Lạnh lùng như vậy sao?"
Im lặng mấy giây, Tống Thời Hàn vẫn không buông tay Tả Đào ra, bộ ngực dựa vào lưng Tả Đào rung lên vui sướng, anh kéo dài giọng cười: "Nhanh như vậy liền trở mặt không nhận người."
Lại nói tiếp, giọng nói của Tống Thời Hàn vẫn luôn là thanh lãnh, nhưng bây giờ khi anh cười không ngừng, thanh âm rõ ràng vẫn như cũ, nhưng lại mạc danh khiến tim người ta đập nhanh hơn.
"Em......"
Nghe được hàm ý trong lời nói của anh, Tả Đào hơi khựng lại, thậm chí còn cong ngón chân lại, ước gì có thể bốc hơi ngay tại chỗ.
Nhưng như vậy không khỏi có chút không tiền đồ, may mắn chính là lúc này cậu đang đưa lưng với Tống Thời Hàn, chút quẫn bách trên mặt cũng không đến mức lập tức bị phát hiện.
Tống Thời Hàn nhéo nhéo eo Tả Đào: "Lại nghỉ ngơi chút nữa, bằng không đợi lát nữa không có biện pháp huấn luyện."
Đầu óc Tả Đào nhất thời trống rỗng, thẹn thùng rất nhiều, ngay sau đó chính là cảm thấy tôn nghiêm của mình đang bị khiêu khích.
Nỗ lực mà điều chỉnh cảm xúc, Tả Đào học ngữ điệu của Tống Thời Hàn cũng cười một tiếng, ra vẻ rất có kinh nghiệm mà nói: "Còn tốt, cũng chỉ có vây."
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Kỳ thật nói xong câu đó sau, Tả Đào cũng bị chính mình làm chấn kinh rồi, nhất thời vô cùng đau đớn mà cảm thấy chính mình hẳn nối sai cọng dây thần kinh nào rồi.
Giọng điệu của cậu vừa rồi có nhẹ nhàng quá không?
Cùng có, có thể hay không có một chút khả năng, sẽ đả kích đến bạn trai cậu?
Nhưng điều này rõ ràng không phải như vậy. Cứu mạng, cậu vừa rồi nên câm miệng không nói, nhưng hiện tại đã nói rồi, làm thế nào để bù đắp đây.
"Anh đừng nghĩ nhiều."
Tự hỏi đến nơi đây, Tả Đào do dự mà lại nói câu: "Anh kỳ thật cũng khá tốt"
Sau đó bầu không khí càng trở nên kỳ dị hơn.
Tả Đào: "......"
Cậu lâm vào trầm tư thật sâu, nhân loại tại sao lại cứ phải lắm miệng vậy.
Dường như có chút kinh ngạc trước phản ứng của Tả Đào, Tống Thời Hàn thấp giọng nở nụ cười, tiện đà nửa chống thân mình, tính toán nhìn Tả Đào: "Em nói cái gì còn tốt?"
Tả Đào sợ chính mình không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nên không trả lời câu hỏi của Tống Thời Hàn mà nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay anh.
Nhưng lúc xoay người xuống giường, biểu tình trên mặt vẫn là suýt nữa không trụ được.
Tả Đào nhìn đống bừa bộn trên sàn nhà, đặc biệt là mấy chiếc túi nhựa trong suốt bên cạnh thùng rác, tai cậu chợt đỏ bừng. Tối hôm qua nhờ bóng đêm che giấu còn không cảm thấy không có gì, nhưng hiện tại trời sáng ngời nhìn lại...... Quả thực không muốn nhìn.
Tả Đào hít sâu một hơi, cúi đầu chạy nhanh vào phòng vệ sinh, sau khi tắm rửa xong, tùy tiện tìm bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, liền tính toán trốn khỏi hiện trường.
"Em đi ra ngoài mua bữa sáng." Tả Đào: "Anh muốn ăn cái gì?"
Lúc đó Tống Thời Hàn vừa mới từ trên giường đứng dậy, nửa người trên của anh trần trụi, như là đang tìm quần áo của mình, trên vai còn có dấu răng không quá rõ ràng.
Tả Đào: "......"
"Cái gì cũng được." Tống Thời Hàn xốc chăn đứng dậy, trên người chỉ ăn một chiếc quần đùi, từ trong vali lấy ra một chiếc áo thun.
Sau đó Tả Đào lại nhìn thấy những vết cào sau lưng anh.
Có lẽ là nhận ra tầm mắt của Tả Đào, Tống Thời Hàn quay đầu lại cười như không cười mà nhìn cậu một cái: "Hay là chờ anh cùng đi."
"Không phải, Em đi liền đây."
Tả Đào vội vàng thu hồi ánh mắt mình, lúc gần đi, còn không quên tỉ mỉ dặn dò một câu: "Cái đó, anh nhớ đừng quên...... Dọn dẹp lại một chút."