Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 77.3: Đồng Nhạc Nhạc bị đánh (3)




Lúc đầu, nàng cũng thấy con tiểu điêu nhi này đáng yêu, liền tính toán đùa giỡn nó một chút.
Ai biết, khi nàng tới gần, tiểu điêu nhi này lại làm ra bộ dạng ghét bỏ nàng, khiến bốn phía tất cả mọi người giễu cợt nàng, nhục nhã này, làm sao nàng nuốt xuống được!?
Phải biết rằng, nàng Tô Miêu Miêu chính là con gái duy nhất của Thừa tướng đương triều!
Từ nhỏ liền được phụ thân sủng ái, ở nhà, nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Ở bên ngoài, vì quyền lực của phụ thân, nhiều người vì vậy mà nịnh bợ nàng!
Còn có vẻ đẹp của nàng, các công tử tới cửa cầu hôn, càng nhiều không kể xiết!
Chỉ là, nàng căn bản không thèm đếm xỉa tới!
Dù sao, nam nhân có thể lấy nàng, nhất định phải là nam nhân tôn quý nhất trên thế giới này, mới có thể xứng với nàng!
Ví dụ như, vị đế vương tuấn tú vô song cao cao tại thượng của Linh Nhạc quốc này  ...
Cho nên, hôm qua khi được Thái Hậu nương nương mời, Tô Miêu Miêu biết cơ hội đã tới !
Vì vậy, hôm nay nàng dậy thật sớm, sau đó được nha hoàn hầu hạ, ăn mặc trang điểm long trọng một phen.
Nghĩ đến, hôm nay trong Bách Hoa Viên, khiến Hoàng thượng liếc mắt nhìn trúng!
Ai biết, lại sẽ phát sinh chuyện như vậy! ?
Nhìn thấy đế vương trước mắt , quan tâm như thế đến con tiểu điêu nhi đã bị nàng đánh cho hấp hối, Tô Miêu Miêu trong lòng bất an cực kỳ.
Đặc biệt, khi nàng nhìn thấy, đế vương trước mắt, trên khuôn mặt kia thần sắc lạnh như băng.
Giống như Vạn Năm Huyền Băng, dựa vào là gần một chút, đều sẽ bị khí tức trên người của hắn tổn thương!
Trong lòng đang nghĩ ngợi, bên tai, đột nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp của nam nhân kia
"Rốt cuộc, là ai đả thương con tiểu điêu nhi này!?"
Nam nhân mở miệng, tiếng nói băng lãnh vô cùng, dường như tháng chạp trời đông giá rét, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho mọi người bốn phía, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh kinh khủng, đang từ lòng bàn chân chạy lên đỉnh đầu, da đầu tê dại.
Tô Miêu Miêu càng thêm sợ hãi! ! !
Lúc đầu, Tô Miêu Miêu phi thường mừng thầm, nam nhân này đến gần mình như vậy, làm cho nàng có thể nhìn kỹ rõ ràng dung mạo đế vương, khẩn cầu mình có thể được đế vương trẻ tuổi này nhìn trúng!
Chỉ là hiện tại, Tô Miêu Miêu lại hận mình không thể cách xa vị đế vương này, khiến hắn không thể thấy được chính mình.
Dù sao, nàng không phải đồ ngốc, sắc mặt âm u của nam nhân trước mắt, liền biết nam nhân này đang nổi giận...
Thấy vậy, Tô Miêu Miêu càng kinh hồn táng đảm.
Đưa mắt quét qua bốn phía, thấy rất nhiều nữ nhân ở xung quanh đang nhìn có vẻ hơi hả hê khi nàng gặp họa.
Có người rục rịch, tính toán nói ra gì đó.
Thấy vậy, Tô Miêu Miêu trong lòng giật mình, không đợi những người khác mở miệng, lập tức ngẩng đầu lên, một đôi mắt đầy vẻ sợ hãi hoảng loạn nhìn về phía đế vương tuấn tú 
"Thỉnh, thỉnh Hoàng thượng thứ tội... Thứ tội..."
Tô Miêu Miêu mở miệng, lời nói ra đúng là lắp ba lắp bắp, nói không thành câu hoàn chỉnh.
Còn có khuôn mặt cố ý tỉ mỉ trang điểm kia, lúc này trắng như tờ giấy, mặt không còn chút máu, đủ để nhìn ra nàng đang hoảng hốt sợ hãi!
Cùng với vẻ mặt sợ hãi của Tô Miêu Miêu, Huyền Lăng Thương vừa nghe thấy lời Tô Miêu Miêu, đôi mắt lạnh lùng vô bờ đang nheo lại không khỏi nhẹ nhàng đảo qua, nhìn thẳng tới hồng y nữ tử đang quỳ rạp xuống đất trước mắt, môi mỏng khẽ mở, lạnh giọng hỏi.
"Là ngươi đánh! ?"
Nam nhân mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, chỉ là, trong giọng nói lại không che giấu chút nào sự nghiêm nghị và sát ý.
Nghe vậy, trong lòng Tô Miêu Miêu giật thột, trái tim trong nháy mắt như thể đã nhẩy khỏi lồng ngực .
Đối với đế vương tuấn tú trước mắt này, càng thêm sợ hãi.
Lúc đầu, nàng còn ảo tưởng có thể đứng chung một chỗ cùng đế vương tuấn tú trước mắt này , làm mẫu nghi thiên hạ!
Thế nhưng bây giờ, nàng hận không thể làm cho đế vương trước mắt này chưa từng nhìn thấy chính mình.
Bởi vì, nam nhân trước mắt, cả người, đều lộ ra một loại khí tức lạnh lẽo.
Còn có gương mặt âm u kia, con ngươi màu máu hơi nheo lại, khi chợt nhìn qua, giống như một Diêm La sống lại, làm cho người ta kinh hồn táng đảm!. Đam Mỹ Cổ Đại
Tô Miêu Miêu nghĩ, nếu nàng nói một chữ 'Đúng', mạng liền không giữ được!
Nghĩ tới đây, Tô Miêu Miêu trong lòng hoảng loạn, đối mặt với ánh mắt đầy sát ý của nam nhân kia, lập tức ra sức lắc lắc đầu, bối rối mở miệng.
"Không không không, Hoàng thượng, không phải tiểu nữ đánh, là, là nha hoàn tiểu nữ đánh! Đúng! Đều là các nàng đánh! Mặc kệ tiểu nữ khuyên..."
Người khác chết, dù sao vẫn tốt hơn chính mình chết!
Vì vậy, Tô Miêu Miêu lập tức trút hết trách nhiệm lên đầu nha hoàn của mình.
Nghe vậy, hai nha hoàn quỵ xuống đất, lập tức sợ đến mặt không còn chút máu, ánh mắt nhìn về phía Tô Miêu Miêu, càng không dám tin.
Dù sao, bọn họ vừa rồi cũng chỉ làm theo lệnh tiểu thư nhà mình giao cho, đi bắt được con tiểu điêu kia, chứ cũng không từng đánh con tiểu điêu kia.
Không ngờ tới, đến khi gặp chuyện, tiểu thư bọn họ lại đổ hết trách nhiệm về trên người bọn họ!
Trong lòng chấn động, chỉ là, tại cái triều đại này, mạng của nô tỳ tựa như cỏ rác, dù cho trong đầu cảm thấy oán hận không cam lòng , hai nha hoàn này cũng phải cam chịu số phận.
"Hoàng thượng, tha mạng a!"
"Hoàng thượng, van cầu người tha cho nô tỳ một lần đi..."
Hai tiểu nha hoàn tự biết bọn họ cãi lại chủ thì không có tác dụng, đành phải không ngừng quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ .
Lại thấy nam nhân trước mắt, nghe được lời bọn họ nói, thần sắc không thay đổi, lập tức, bạc môi hé mở.
"Người đâu, lôi bọn họ đi, đánh một trăm đại bản thật nặng!"
Nghe thấy lời đế vương trước mắt nói, hai tiểu nha hoàn sắc mặt đại biến.
Một trăm đại bản! Đừng nói bọn họ là tiểu nữ tử, dù là nam nhân thân thể cường tráng, cũng chịu không nổi a!
Nghĩ tới đây, hai tiểu nha hoàn lập tức khóc cầu xin tha thứ .
Chỉ là, dù cho bọn họ cầu xin tha thứ thế nào, cuối cùng vẫn bị người kéo xuống .
Cho đến khi âm thanh cầu xin tha thứ dần dần biến mất, trong Bách Hoa Viên, lại lần nữa khôi phục sự yên lặng.
Bốn phía hoàn toàn im lặng, dường như âm thanh cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
Các nàng vốn đang ảo tưởng có thể được Hoàng thượng chọn làm phi tử, đến khi thấy được vị đế vương trẻ tuổi uy nghiêm khí thế trước mắt này, ai nấy đều bị dọa sợ đến rùng mình.
Đặc biệt là Tô Miêu Miêu!
Thấy hai tiểu nha hoàn của mình bị người kéo đi, nam nhân trước mắt còn là mặt không đổi sắc.
Gương mặt lạnh lùng kia, làm cho lòng người sinh ra kinh sợ.
Trái tim , càng đập thình thịch .
Sợ hãi đế vương trẻ tuổi này còn có thể truy cứu nàng, Tô Miêu Miêu lập tức da đầu đều tê dại, nói lắp bắp.
"Xin, xin Hoàng thượng thứ tội, sau này, tiểu, tiểu nữ nhất định sẽ quản giáo hạ nhân thật tốt, không, sẽ không lại để cho bọn họ làm xằng làm bậy ở trong cung nữa..."
Nghe thấy lời Tô Miêu Miêu, không ít nữ nhân đang quỳ gối bốn phía đua nhau vụng trộm cười nhạo tràn đầy khinh thường đối với nàng .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.