Dưỡng Nữ Thành Phi

Quyển 1 - Chương 50: Mờ mịt con đường ra phía trước



Những động tác này làm liền một mạch, vô cùng nhuần nhuyễn.

Mạn Duẫn ở trong ngực phụ vương có một cảm giác thật phi thường.

Binh lính mặc hai loại khôi giáp màu sắc khác nhau đang hỗn chiến thành một đoàn, đao kiếm va vào nhau chan chát. Cứ cách mỗi vài bước là có thể nhìn thấy được một thi thể.

“Đây là quân đội của nước nào?” Mạn Duẫn hỏi ra nỗi nghi vấn trong lòng.

Màu sắc khôi giáp bất đồng, cũng có nghĩa là không của cùng một quốc gia.

“Đều là binh sĩ của Nam Trụ quốc.” Tịch Mân Sầm đá bay một tên lính mặc giáp đen đang giơ kiếm đánh tới, trong thanh âm mang theo một chút băng hàn.

Sử Minh Phi đang đứng cách đó không xa, vung kiếm một nhát chém đứt đầu vài tên lính, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cửu vương gia đã lên đến đỉnh núi.

“Phụ vương, người nói cái gì?” Sợ mình nghe lầm, Mạn Duẫn hỏi lại.

“Binh sỹ mặc giáp xanh là cấm quân, binh sỹ mặc giáp đen chính là một vạn quân hộ vệ đồn trú trên Thái Thất Sơn này.” Tịch Mân Sầm đi về phía Sử Minh Phi, chỉ cần nhẹ nhàng phất ống tay áo là đã quạt bay những binh lính tới gần.

Nội lực tạo thành một cây roi bằng khí, quét qua nơi nào thì binh lính nơi ấy lập tức ngã xuống đất.

Hóa ra binh lính cùng một quốc gia, giờ lại đánh nhau như vậy là sao chứ? Tự giết lẫn nhau? Hay là phải nói trong triều đình Nam Trụ quốc đã xuất hiện vấn đề. Cảm thấy khả năng này là lớn nhất, Mạn Duẫn cũng nhìn về phía Sử Minh Phi.

Sử Minh Phi lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ, nhảy tung người, hai chân giang ra đạp bay hai tên lính giáp đen hai bên trái phải.

Cơ hội để Tịch Mân Sầm thật sự ra tay rất ít, ít nhất Mạn Duẫn cũng không phát hiện hắn phải thật sự sử dụng công phu vào lúc nào. Tịch Mân Sầm chỉ cần tùy ý phất áo bào một cái là đã tạo ra một luồng khí mạnh, luồng khí này sức mạnh cực lớn, có thể hất bay cả đá tảng.

Mạn Duẫn không có can đảm để thử uy lực thực sự của luồng khí này, nhưng chỉ cần nhìn hàng loạt binh lính té xuống đất co quắp cũng đã đoán được bảy tám phần.

“Hoàng Thượng, Bổn vương cảm thấy... chúng ta cần đàm luận một chút.” Tịch Mân Sầm đứng trụ vững vàng trước mặt Sử Minh Phi.

Sử Minh Phi thu hồi kiếm, đi về phía hắn, nói: “Trẫm cũng cảm thấy cần phải thảo luận, nhưng xin Cửu vương gia để Trẫm giải quyết đám phản quân này trước đã.” Quay đầu nhìn lại, hai quân chém giết lẫn nhau hỗn loạn không phân địch ta.

Sử Minh Phi cực kỳ bình tĩnh, giữa hai hàng lông mày lại có một tia thất bại lẫn mấy phần nhận thua.

Tịch Mân Sầm gật đầu, lui ra một bước, không hề có ý tham gia vào trận đánh này, chỉ đứng một bên lãnh đạm nhìn xem. Sau khi mặt trời dần dần rơi xuống sau ngọn núi, sắc trời trở nên tối dần, ngọn núi bên kia lửa vẫn cháy điên cuồng như cuốn lấy cả trời đất, ánh lửa cao ngất trời chiếu sáng cả Thái Thất Sơn. Từng trận tiếng chém giết, đao kiếm va vào nhau loảng xoảng vang lên khắp nơi, phần còn lại của tay đứt chân cụt chỗ nào cũng có.

“Phụ vương, sao hắn lại chịu mang binh trở lại vậy?” Thối lui đến rìa đỉnh núi, Mạn Duẫn mới mở miệng hỏi.

Điểm này làm Mạn Duẫn thật tò mò. Lúc đá tảng từng đống lăn xuống, nàng đã tận mắt nhìn thấy Sử Minh Phi ngoảnh mặt, mang theo đại thần Nam Trụ vội vã xuống núi, hoàn toàn không màng đến sự sống chết của bọn họ. Thế mà bây giờ lại vòng trở lại? Nếu nói hắn bỗng dưng lương tâm nổi lên muốn quay lại cứu người, Mạn Duẫn không tin.

Tịch Mân Sầm dường như nghĩ đến cái gì, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng.

“Đừng tưởng rằng Sử Minh Phi là người tốt, có thể lên làm Hoàng đế Nam trụ mà trong tay không dính một chút máu tươi nào, làm sao có thể?” Tịch Mân Sầm đưa tay bắt được cổ của một tên lính, vừa định cứ thế mà bóp gãy, nhưng lại cố kỵ đứa bé trong ngực sẽ sợ hãi nên chỉ vung tay ném kẻ đó ra ngoài. Đầu tên lính đánh vào một tảng đá, vỡ toác chết tươi tại chỗ.

“Trước khi lên núi, phụ vương đã phái một thị vệ chờ dưới chân núi. Nếu chúng ta không xuống núi, hắn sẽ đưa cho Sử Minh Phi một phong thơ.”

không khí trên đỉnh núi rất thoáng đãng. Vết ửng đỏ trên mặt Mạn Duẫn từ từ thối lui, âm điệu nói chuyện cũng khôi phục như bình thường.

“Trong thơ viết cái gì?” Mà có thể khiến cho Sử Minh Phi mang người quay lại.

Tịch Mân Sầm nhéo nhéo hai má đứa bé, rất mềm mại, rất xúc cảm.

“Trong thơ viết: nếu Cửu vương gia có bất trắc gì, Phong Yến quốc liền y theo thỏa thuận lúc trước mà đưa quân đánh thẳng Kiền thành.” Tuy chỉ ngắn ngủn mấy câu nhưng đã đủ uy hiếp Sử Minh Phi vừa lên ngôi không lâu còn ngồi chưa vững chỗ.

Huống chi... Sử Minh Phi đã đồng ý cam kết, giờ phải thực hiện. Đừng tưởng rằng đùa bỡn giả mù sa mưa mà có thể thoát được lời hắn đã hứa lần trước.

Mạn Duẫn đã hiểu ra, gật gật đầu. Vô luận là so về binh lực hay tài lực, Nam Trụ đều kém hơn Phong Yến quốc. Đặc biệt là thời điểm giao nhau giữa hai đời hoàng đế thì càng dễ dàng phạm sai lầm. Nếu Phong Yến quốc nhân cơ hội này mà đánh cho một trận, căn cơ của Nam Trụ quốc cho dù có tốt hơn nữa cũng sẽ bị hủy diệt khó mà khôi phục lại được.

Cấm quân là những chiến binh được tuyển từ những binh sỹ đã trải qua nhiều lần sàng lọc của hoàng tộc, là đội quân chủ lực để bảo vệ Kiền thành, nên bản lĩnh cao hơn rất nhiều so với binh lính bình thường. Huống chi, tham gia trận đánh lần này còn có nhiều tướng quân của Nam Trụ quốc, khiến cho quân đồn trú trên căn bản không có lực phản kháng. Sau hai canh giờ đọ sức, quân đồn trú cuối cùng phải nộp khí giới đầu hàng. Đỉnh núi phủ kín bằng thi thể, máu theo sườn dốc chảy xuôi xuống chân núi.

Thấy cục diện rốt cuộc đã được khống chế, Sử Minh Phi thở hắt ra một hơi mới hơi hơi lấy lại được bình tĩnh.

“Bẩm Hoàng Thượng, thống lĩnh quân đồn trú đã bị bắt giữ.” Phía tây truyền đến một tiếng thét to.

Sử Minh Phi xách kiếm đi tới hướng đó. hắn cũng muốn hỏi xem tại sao những kẻ này muốn tạo phản!

Tịch Mân Sầm dường như cũng khá hứng thú với vấn đề này, cất bước đi sang hướng bên kia.

trên đất có một người mặc khôi giáp đen nhánh, tua đỏ trên đỉnh mũ, hai chân bị binh lính cứng rắn đè quỳ trên mặt đất, hai tay cũng bị binh lính giữ, không thể động đậy chút nào.

“Vi thống lĩnh, Trẫm đối với ngươi cũng không tệ, tại sao lại ép Trẫm vào cục diện thế này? Ngươi có biết hành động vô kỷ cương của ngươi hôm nay sẽ mang đến cho Nam Trụ quốc bao nhiêu tai nạn không?” Mặt Sử Minh Phi đầy tức giận, tay cầm kiếm cũng run lên vì phẫn nộ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh khiến ai thấy cũng rõ ràng.

Vốn tưởng rằng lần ám sát này là do nước khác tỉ mỉ an bài. Chỉ cần không có bất cứ dính líu nào tới Nam Trụ quốc thì cho dù kẻ ra độc thủ lần này có khó bắt đến đâu đi chăng nữa, hắn cũng sẽ có biện pháp để giải thích với các quốc gia khác. Nhưng hóa ra hết thảy những việc này đều là do một tay của quân đồn trú Nam Trụ tiến hành!

Đào ra một cái hố to như vậy, sao hắn có thể giải thích cho công bằng với các nước khác đây? Làm thế nào để Nam Trụ có thể sống an bình giữa các nước khác đây?

Vị Thống lĩnh bất mãn hừ một tiếng, “một thần không hầu hạ hai chủ, ngươi muốn giết cứ giết, ta sẽ không khai bất cứ điều gì.” Vi thống lĩnh nhắm mắt lại, đầu ngẩng cao lên.

một dáng vẻ anh dũng hy sinh.

Mạn Duẫn có thể nghe thấy tiếng quả đấm của Sử Minh Phi bóp vang răng rắc. Cũng khó mà trách hắn, nếu ám sát lần này là mưu kế của Nam Trụ, như vậy Nam Trụ sẽ trở thành cái đinh trong mắt những nước khác. Nếu những nước khác vì muốn báo thù mà liên hiệp tấn công Nam Trụ, kết cục của Nam Trụ cũng không khó mà đoán được.

Mạn Duẫn cũng không rõ ràng lắm, Sử Minh Phi tra hỏi thế này đến tột cùng là vì mưu kế hắn sắp đặt từ trước bị thất bại, đã vậy còn bị cắn ngược một phát nên muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Vi thống lĩnh, hay là hắn thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra vì có kẻ chủ mưu khác đang đứng sau màn giật giây tất cả những chuyện này.

Nếu quả thật có kẻ giấu mặt, vậy không chỉ mình Nam Trụ quốc gặp phiền toái lớn, mà ngay cả những quốc gia khác cũng không thể may mắn thoát khỏi.

“Phụ vương, người nghĩ thế nào?” Dù sao Mạn Duẫn mới tới thời đại này không được bao lâu, muốn nói đến tình hình tranh đấu gay gắt giữa các quốc gia thế nào, cứ hỏi Tịch Mân Sầm là hiểu rõ nhất.

“Sử Minh Phi thật sự không biết rõ tình hình.” Tịch Mân Sầm nhìn chằm chằm Vi thống lĩnh quỳ trên đất, nghĩ sâu xa một lúc.

Nếu Sử Minh Phi biết chính xác tình hình, thì không thể nào có tới một vạn quân nằm xuống tại đây như vậy. Hơn nữa mấy ngày vừa qua, hắn đi lại trong triều đình Nam Trụ cũng đã phát hiện ra một vài manh mối, nhưng hắn còn chưa tìm hiểu rõ được nguyên nhân sâu xa. nói không chừng, hậu trường quả thật có người khác khống chế, Sử Minh Phi... có lẽ cũng là một con cờ.

“nói!” Sử Minh Phi giơ kiếm, chĩa ngay cổ của Vi thống lĩnh, “nói! Ngươi rốt cuộc là gian tế nước nào phái tới!”

Thanh âm Sử Minh Phi cực lớn, gương mặt tuấn tú nháy mắt trở nên dữ tợn, ánh mắt đầy ác độc, ngay cả những tướng quân chinh chiến sa trường cũng phát sợ.

Cổ của Vi thống lĩnh bị kiếm xẹt qua tạo thành một vết đỏ, máu nhỏ giọt chảy xuống rơi trên áo giáp.

“Thần thà chết không khai!” Vi thống lĩnh đột nhiên mở mắt ra, thân mình nghiêng mạnh tới trước khiến kiếm xoẹt sâu qua cổ, máu đổ xuống ào ào không ngừng, da thịt lòi ra có thể thấy rõ dưới luồng máu chảy.

Thân thể Vi thống lĩnh đổ nghiêng qua một bên, co quắp giần giật, cặp mắt trợn trắng. Khi thân thể ngừng run cứng đờ thì đã không còn cơ hội cứu sống.

Sử Minh Phi tức giận ném phắt kiếm, hướng cấm quân quát: “Bắt giữ toàn bộ những kẻ còn sống giam vào Thiên Lao, áp dụng nghiêm hình, phải tra cho ra kẻ chủ mưu sau màn cho Trẫm!”

không ai dám tiến lên vuốt giận Sử Minh Phi. Sử Minh Phi chưa từng có cảm giác thất bại đến thế. trên địa bàn của hắn xảy ra chuyện như vậy mà hắn lại không hề biết đối phương là kẻ nào!

Nhớ tới một loạt sự việc không suôn sẻ gần đây, Sử Minh Phi phiền não giật giật tóc, nhưng dù sao thân là hoàng đế Nam Trụ quốc, nên chỉ trong chốc lát hắn lại khôi phục được vẻ cao cao tại thượng của một vị Hoàng Đế như cũ.

Trong số các sứ giả đến Nam Trụ quốc lần này, trừ Cửu vương gia ra thì chỉ còn những sứ giả không lên Thái Thất Sơn mà ở lại trong Hoàng Cung là còn sống.

hắn phải xử lý thích đáng chuyện này, “Cửu vương gia, sắc trời cũng không sớm, chuyện ám sát lần này, chờ hồi cung rồi chúng ta bàn tiếp.”

Trong đám sứ giả của các quốc gia, Cửu vương gia có thể nói là nhân vật đại biểu. Trước mắt, việc đau đầu nhất chính là phải đối đãi Cửu vương gia thế nào.

Chạy trốn suốt một ngày, mặc dù Tịch Mân Sầm không mệt nhưng đứa bé trong ngực đúng là cần nghỉ ngơi. Tịch Mân Sầm gật đầu, dù sao chuyện này có nóng lòng cũng không giải quyết được lập tức được. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, luôn luôn sẽ có thời điểm mà hồ ly phải hiện nguyên hình.

“Cấm quân nghe lệnh, lập tức đi cứu hỏa.” Vừa rồi mọi người chỉ chăm chăm lo chém giết nên ngọn lửa bên núi kia càng lúc càng bốc cao. Thấy cả trái núi sắp bị thiêu thành bình địa, Sử Minh Phi rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa, lập tức phân phó cấm quân trước tiên phải múc nước cứu hỏa.

Cấm quân được huấn luyện bài bản nên lúc này trật tự phân ra, một bộ phận nhỏ đào hầm xử lý thi thể, những người còn lại toàn bộ gia nhập đội ngũ cứu hỏa.

Chuyện về sau thế nào Mạn Duẫn không biết, chỉ nghe nói trận hỏa hoạn này phải mất ba ngày mới dập tắt được.

Trong lãnh thổ Nam Trụ xảy ra một sự kiện lớn như vậy, đương nhiên Sử Minh Phi không thể nào ở lại Thái Thất Sơn để cứu hỏa, mà cưỡi ngựa chạy về hoàng cung ngay trong đêm đó. Đồng hành còn có Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn cùng mấy vị võ tướng.

sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Trận ám sát này có lẽ chỉ là mở màn cho một chuỗi chuyện khác. Có lẽ có âm mưu lớn hơn nữa đang chờ chực bọn họ phía sau.

Mãi đến khuya bọn họ mới về tới hoàng cung. Cửa cung nặng nề, chậm rãi đẩy ra.

Cung đình uy nghiêm đang được đốt đàn hương. Chu Phi Chu Dương sau khi dàn xếp tốt cho bốn vị đại thần hậu, cũng vào hoàng cung.

Đêm nay Mạn Duẫn không ngủ được, trong lòng cứ mãi suy tính bí mật sau lưng của lần ám sát này. Kẻ cả gan làm loạn ám sát sứ giả các nước trong lãnh thổ của Nam Trụ quốc tuyệt đối không phải là một nhân vật tầm thường. Kể từ thời điểm ở lại bên người phụ vương, cuộc sống của nàng đã bị đảo lộn không còn chút đầu mối nào. Mặc dù cuộc sống không còn an tĩnh nữa, nhưng nàng không hề hối hận. Có phụ vương làm bạn cũng đã đủ rồi.

Sau lưng đột nhiên có một cái tay duỗi đến, nhẹ nhàng đặt lên thân thể nàng.

“Trời sắp sáng rồi, sao Duẫn nhi còn chưa ngủ, đang suy nghĩ cái gì?” Trong bóng tối, Tịch Mân Sầm mở to mắt nhìn chằm chằm một đứa trẻ nào đó.

Ban đêm vô cùng an tĩnh, bóng tối đen đặc, đưa tay trước mặt không thấy được năm ngón tay.

Nhưng loại an tĩnh này lại khiến Mạn Duẫn cảm thấy phiền não, trong lòng như có nỗi lo lắng mơ hồ, bởi nàng cảm giác đây là sự tĩnh lặng trước cơn bão táp.

“Phụ vương, Duẫn nhi cảm giác hậu trường có một đôi tay đang thao túng tất cả.” hiện tại mới chỉ là một lần ám sát, kế tiếp sẽ là cái gì? Mục đích của kẻ kia là gì?

Cái không biết thường làm cho người ta sợ hãi.

“Đừng lo lắng, không phải đã có phụ vương ở đây sao?” Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng dỗ đứa bé đi vào giấc ngủ, thanh âm vô cùng dịu dàng.

“không phải Duẫn nhi lo lắng sợ hãi, mà chỉ là vì... nghĩ không ra.” Nàng rất ghét sự mơ hồ không rõ kia.

“Cứ thuận theo tự nhiên đi, kẻ giật giây này sẽ có một ngày bị phụ vương lôi ra ngoài sáng.” Ánh sáng lạnh trong mắt Tịch Mân Sầm chợt lóe rồi biến mất ngay.

Nghe lời nói của phụ vương, Mạn Duẫn tươi cười. Vô luận phía trước là cái gì, nàng cũng sẽ cùng phụ vương đối mặt. Mặc kệ mi là thần hay là quỷ, tóm lại... Người cản ta, diệt không tha.