Hoắc Dịch Thành đang ngồi ở ghế lái, không kịp rời đi thì bị sức ép từ ngoài đột ngột của một loạt đạn bắn trực diện vào tấm kính lớn của máy bay. Áp suất không khí trên bầu trời cực cao cộng thêm sức gió mạnh và lực sát thương của làm mua đạn bắn đã khiến máy bay hư hỏng nghiêm trọng, gần như bất kì lúc nào cũng có thể rơi xuống mặt đất vỡ vụn, Đông Khiết và Cảnh Tử ở phía sau vì sự tấn công ban nãy mà bị rơi xuống cuối khoang máy bay, phải mất một lúc sau mới hốt hoảng chạy đến chỗ anh. Hoắc Dịch Thành toàn người đều tính đầy máu, bên ngực trái có một khoảng đỏ thẫm như bị đạn xuyên qua, trông anh lúc này hệt như loài sói cuồng dã nhưng lại vô cùng kiên cường. Tay vẫn giữ chặt tay lái không rời, cố gắng gia tăng hết sức lực để chống đỡ nó, gân xanh nổi đầy trên tay. Tinh thế nguy hiểm cực độ, máy bay rung lắc một cách điên cuồng, Đông Khiết vội lớn tiếng.
“Lão đại, đối phương hình như vẫn không bỏ qua cho chúng ta...”
Hoắc Dịch Thành trở nên căng thẳng cực điểm, mồ hôi đổ đầy trên trán. Hướng bay mỗi lúc một lệch đi, gần như không thể khống chế được nữa. Anh nhanh chóng tắt tất cả thiết bị trên máy bay để dồn năng lượng vào lực ga. Bên ngoài, hai chiếc máy bay chiến đấu vẫn áp sát máy bay của anh giống như đang canh giữ con mồi. Không gian bên trong trở nên ngột ngạt vô cùng, ai cũng trong trạng thái căng thẳng lo sợ, chỉ có tiếng động cơ và tiếng gió tạt từ ngoài vào. Bất chợt âm thanh lạnh giá vang lên.
“Mau chuẩn bị đi, mười giây nữa rời khỏi máy bay.”
Ngữ khí đầy sát khí cùng băng lãnh phát ra. Đông Khiết cùng Cảnh Tử không nói một lời liền gấp rút đi chuẩn bị. Phía trước không xa là vùng ranh giới thuộc chính quyền Trung Quốc, nhảy xuống đó họ mới có cơ hội sống. Hoắc Dịch thành cố giảm tất cả các thiết bị không cần thiết để tập trung nhiên liệu cho động cơ máy bay. Cảnh Tử bỗng nhiên nhìn ra ô cửa kính liền phát hiện hai chiếc máy bay đã bay cách họ một đoạn khá xa, trong làn mây mờ, cậu phát hiện ra mục đích họ làm gì liền hốt hoảng hét lớn.
“Bọn chúng chuẩn bị bắn pháo!”
Âm thanh cao ngút đã lọt vào tai Hoắc Dịch Thành, sắc mặt anh lạnh đến cực độ. Cánh tay ngay tức khắc rời khỏi tay lái, chạy đến phía cửa thoát hiểm, lên giọng.
“Chuẩn bị nhảy.”
Cánh cửa thoát hiểm được mở ra, gió ngay lập tức phà vào bên trong. Tất cả đã đeo dù trên người, anh cũng không quên cầm theo bản thảo. Thời khắc này giống như đối diện với quỷ môn quan, nhanh đến mức chỉ bằng một cái chớp mắt.
“3... 2... 1... nhảy!”
Hoắc Dịch Thành gằn giọng từng tiếng rồi lập tức nhảy khỏi máy bay. Cảnh Tử và Đông Khiết cũng nhảy theo ngay sau đó. Khi cả ba rời khỏi máy bay thì trên không trung phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, sức nổ khiến cả ba bị bắn xa không ít, chao đảo trên bầu trời.
- ------------------------
Từ sau tin nhắn anh gửi lúc sáng, Sở Du không hề thấy anh gửi thêm bất cứ tin nào, dù cô nhắn tin hay gọi điện anh đều không nghe, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Tối nay cô phải tăng ca mệt sẽ về nhà muộn hơn, tâm trạng cứ lo lắng, thất thần đến tận tối. Dục Lăng từ sáng đến nay đều không có cách nào nói chuyện với cô, bản thân bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa Sở Du và người đàn ông Hoắc Dịch Thành.
Gần tối, bệnh viện đang hoạt động bình thường nhưng bỗng nhiên trở nên náo loạn. Bác sĩ vội vã chạy qua chạy lại giống như sắp chuẩn bị đón ai đó. Sở Du ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hàng loạt bác sĩ đứng đợi trước sảnh bệnh viện cùng với rất nhiều đồ cấp cứu. Cô khó hiểu đi theo ra đến chỗ họ, chắc phải là nhân vật lớn cỡ nào mới khiến cả bệnh viện hỗn loạn như vậy.
Ngay sau đó, một chiếc xe cấp cứu nhanh chóng đỗ lại, ai nấy đều hốt hoảng chạy đến xe, bên trong liền kéo ra một cáng có người nằm trên đó. Sở Du bị Xô đẩy không thể nhìn rõ mặt người bị thương nhưng cơ thể cường tráng quen thuộc ấy khiến cô chợt giật mình. Xe đẩy nhanh chóng được hộ sĩ đẩy vào bên trong. Sở Du chợt sững lại khi thân ảnh trước mắt vừa lướt qua, gương mặt hoàn mỹ của cha nuôi đang bất tỉnh. Khắp người chỉ toàn là một màu đỏ của máu, bình nước trên tay cô không cầm vững mà tới xuống sàn nhà tạo lên âm thanh chói tai. Đại não hoàn toàn bị chấn động. Người nằm trên cáng ấy chính là cha nuôi, hình ảnh máu me dội lại tâm trí cô khiến bản thân không kìm được mà điên cuồng chạy vào trong ngay tức khắc.
Các y bác sĩ vội vã đưa anh vào phòng cấp cứu, âm thanh hoảng sợ chói tai của một y tá vâng lên khiến nội tâm Sở Du càng thêm run rẩy.
“Ngực trái bệnh Hân đang xuất huyết do đạn, huyết áp đang giảm, hô hấp yếu. Mau đưa vào phẫu thuật.”
Sở Du giống như đang ngồi trên đống lửa, cô thật sự đang sợ hãi, sợ cha nuôi không thể trở về bên cô nữa. Hành lang bệnh viện trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, Hoắc Dịch Thành được khẩn cấp đưa vào phòng giải phẫu. Các vệ sĩ áo đen của anh cũng đã bao vây khắp hành lang, ai cũng trong gương mặt căng thẳng, lạnh lẽo cực độ. Cơ thể nhỏ nhắn, yếu ớt cứ ngồi ngây ngốc ở ghế chờ. Sở Du mặc kệ tất cả công việc của bản thân mà chờ đợi. Trái tim giống như bị xé ra thành từng phần, đau đớn không thể kiềm chế. Ngay chính bản thân cô còn không nhân ra mình ở hiện tại trở nên tiều tụy thế nào. Hốc mắt đẫm lệ chảy dài trên hai gò má hồng, lồng ngực không ngừng truyền đến cảm giác thống khổ chưa từng có. Bất giác, thân ảnh vội vã hoảng loạn của Cảnh Tử từ đâu chạy đến trước phòng cấp cứu, bộ dáng mệt mỏi, nhếch nhác, khác xa với phong thái nghiêm chỉnh, lanh lợi thường ngày. Trên người cũng không ít vết thương, máu thấm đẫm chiếc áo sơ mi ngoài. Sở Du vừa nhìn thấy cậu liền lao tới, túm lấy tay đầy lo lắng.
“Chuyện... chuyện gì xảy ra thế? Cha nuôi... cha nuôi sao lại...”
“Xảy ra sự cố trên máy bay. Chúng ta bị tấn công,ông chủ gì bảo vệ tài liệu quan trọng nên mới...”
Cả người sở Du không thể kiềm chế mà lùi lại phía sau. Tại sao lại nguy hiểm như vậy, cha nuôi nói cô đợi mà, tại sao lại thành ra như thế này. Lời nói của Cảnh Tử tựa như mũi dao sắc nhọn ghim chặt vào trái tim yếu ớt của cô. Sở Du vô lực ngồi xuống ghế một cách vô thức, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, huyết sắc. Cơ thể run rẩy không thể kiềm chế nổi, tim đau lại càng thêm đau. Hành lang trở nên yên tĩnh lạ thường, từng giây từng phút trôi đi tựa như đang lăng trì cả thể xác lẫn tinh thần cô. Cuối cùng cô cũng cảm nhận được cảm giác chờ đợi tuyệt vọng thống khổ đến mức nào. Đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng, cánh cửa đóng kín ngăn cách anh và cô thành hai thế giới cô độc khác nhau.
Sợi dậy liên kết bất chợt trở nên mờ nhạt khiến bản thân cô không thể cảm nhận được hơi thở của anh. Đôi mắt đỏ hoe hướng heo căn phòng anh đang nằm không rời, nét bi thương, sợ hãi không chút che dấu hiện lên. Có lẽ từ lâu bản thân cô đã coi anh giống như người đàn ông quan trọng trong cuộc đời của mình, hai tiếng “cha nuôi” kia chẳng qua cũng chỉ như vỏ bọc che dấu đi tâm tư ấy mà thôi.
Hoắc Dịch Thành... ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì. Em đợi...
Giọt nước mắt nóng hổi khẽ chảy dài trên gò má mang theo bao nhiêu đau đớn tích tụ bấy lâu thoát ra ngoài. Không biết bao lâu sau, khi Sở Du đang mơ hồ tựa lưng vào tường mà ngốc thì cánh cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra, âm thanh vang lên giữa khung cảnh tĩnh lặng khiến Sở Du giật mình bật dậy. Từ bên trong, bác sĩ đẩy ra chiếc giường bệnh trắng xoá, trên đó cơ thể to lớn của Hoắc Dịch Thành nằm bất động, vẻ mặt tiều tụy thiếu huyết sắc, an ổn nghỉ ngơi giống như trước đó chưa từng trải qua một vụ truy đuổi kịch liệt nào. Sở Du hốt hoảng đến bên anh, giọng không ngừng sợ hãi hỏi bác sĩ.
“Anh... anh ấy không sao chứ?”
Bác sĩ chịu trách nhiệm phẫu thuật cho Hoắc Dịch Thành lại chính là viện trưởng mà cô và Dục Lăng quen biết. Ông thấy dáng vẻ tiều tụy của cô liền lên tiếng an ủi.
“Hoắc tiên sinh đã qua cơn nguy kịch rồi, hiện sẽ đưa vào phòng hồi sức đặc biệt.”
Sở Du vừa nghe đến lời cuối cùng, mọi gánh nặng trong lòng gần như được trút bỏ, cô vội vã đi theo Hoắc Dịch Thành đi về phòng, bỏ lại ánh mắt đầy phức tạp của viện trưởng ở phía sau đang lặng lẽ nhìn từng hành động ấy của cô mà trong lòng không khỏi đoán già đoán non được mối quan hệ mập mờ này.
Hoắc Dịch Thành được chuyển về phòng hồi sức, Sở Du nửa bước cũng không rời đi, chờ đợi mòn mỏi trong màn đêm thật khiến cô trở nên vô vọng. Nhưng giờ khắc này được nhìn thấy dáng vế của anh thì cuộc sống của cô giống như được trở lại với ánh sáng đẹp đẽ ấy. Ngồi bên cạnh giường ảnh, tay nhỏ bé khẽ nắm chặt lấy bàn tay to lớn lạnh lẽo của anh, áp nhẹ lên má mình, miệng phát ra âm thanh nỉ non, yếu ớt.
“Xin anh mau tỉnh lại, tôi thật sự không đủ dũng cảm đối diện với cuộc sống này một mình đâu!”