Sở Du khẽ giật mình, tiến lại phía Hoắc Dịch Thành, từ tốn ngồi xuống bên cạnh. Hoắc Dịch Thành nhìn dáng vẻ rụt rè hiếm thấy ở cô liền giọng dịu hơn.
"Không cần căng thẳng, lần đầu ra ngoài phải vui vẻ."
Ánh mắt long lanh quay lại nhìn anh, không còn bất kì lo lắng nào nữa.
"Có phải Anh Quốc rất đẹp đúng không ạ?" - Cô nói với giọng hào hứng.
"Đến đó chẳng phải con sẽ biết sao?"
Hoắc Dịch Thành bất chợt đẩy người cô vào lồng ngực của mình. Mắt tiếp tục nhìn tập tài liệu, ngữ khí dỗ dành.
"Nhắm mắt nghỉ một lúc, khi nào đến nơi ta sẽ gọi con dậy."
Lời nói của anh tựa như dòng nước ấm chảy qua trái tim cô. Sở Du nằm gọn trong vòng tay to lớn ấy, tham lam cảm thụ hết thảy mùi hương nam tính lan tỏa khắp người anh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Không biết bao lâu sau, Hoắc Dịch Thành nhẹ nhàng đặt tư liệu sang một bên, đôi ngươi thâm thúy ngắm nhìn Sở Du an ổn say giấc trong lòng mình. Một khắc nào đấy ánh mắt chợt lé lên tia dục vọng. Gương mặt xinh đẹp động lòng người khiến anh không kìm được mà khẽ đưa tay vuốt ve, từng tất da thịt mịn màng thơm tho được anh từ từ cảm thụ. Trái tim như có một lực nào đó muốn thôi thúc anh biến cô thành của riêng mình, muốn đem lại tất cả những gì thuộc về cô giam cầm lại bên anh, không để bất kể ai có cơ hội chiếm lấy.
- ----------------------
Chiếc máy bay khổng lồ hệt như con chim ưng xuyên qua bầu trời đêm huyền bí. Lúc Sở Du tỉnh dậy, bản thân đã không hề hay biết mình đã xuống máy bay từ bao giờ. Đôi mắt lờ mờ dần mở ra, khung cảnh xunh quanh khiến cô có chút mơ hồ, lạ lẫm. Sở Du khẽ ngồi dậy, chợt phát hiện mình đã gối lên đùi anh lúc nào không hay.
"Đây là đâu?"
"Đang ở trên xe rồi, lát nữa ta đưa con đến một nơi." - Âm thanh sắc bén xen lẫn nhu hòa vang lên trên đỉnh đầu cô.
Sở Du thẳng người dậy, vẻ mặt vẫn còn đang ngái ngủ, mơ mơ màng màng nhìn Hoắc Dịch Thành kế bên mình. Tư thế cao ngạo vẫn không rời mắt khỏi đống tư liệu ấy. Sở Du phần là vừa mới ngủ dậy còn phần là không muốn làm phiền đến anh nên đã lựa chọn im lặng, tựa mình trên chiếc ghế da mềm mại, hướng mắt qua ô cửa kính nhìn thành phố London phồn hoa xa xỉ. Ánh điện sáng từ khắp các cửa hàng càng khiến cho đường phố thêm mộng ảo. Chiếc xe sang trọng xuyên qua con đường tấp nập rồi dừng lại trước một nhà hàng cao cấp năm sao, Sở Du không khỏi trầm trồ khi vừa bước xuống. Từ nhỏ cho đến lớn, ngoài Huyền Lâu bảo xa hoa thì cô chưa từng gặp một nơi nào đẹp đến như vậy. Vẻ đẹp cao quý bên trong đã khiến coi không ngừng được mà thốt lên sự thán phục.
"Woa, đẹp quá đi à!"
Hoắc Dịch Thành từ phía sau đi đến nắm lấy tay cô dẫn vào. Cánh cửa vàng ròng từ từ mở ra, bên trong quả thật như là cung điện vậy. Sở Du chợt dừng ánh mắt ở trên chiếc bánh sinh nhật phía xa xa rồi lại nhìn dòng chữ "Sinh nhật vui vẻ", đôi mắt liền sáng rực lên, quay lạu nhìn anh đầy phấn khích.
"Cha nuôi, đây là..."
"Sinh nhật hạnh phúc Du nhi!" - anh nhìn cô tình cảm.
"Con cảm ơn..."
Sở Du không ngừng kích động chạy vào bên trong, không gian rộng lớn được anh bao trọn để tổ chức sinh nhật cho cô. Khắp nơi đều được trang trí bằng loại hoa hồng Juliet quý giá, mỗi một bông cũng đã có cái giá lên đến cả triệu đô. Một bàn tiệc với đầy đủ ẩm thực hoa mỹ, mọi vật dụng hầu hết đều được làm từ ngọc lưu ly mát lạnh, ất cả toát lên sự phô trương không hề nhỏ. Hoắc Dịch Thành thấy Sở Du ngắm nghía không hề có dấu hiệu dừng lại liền cất giọng âm trầm mang theo cả sự ra lệnh.
"Mau ngồi vào bàn đi!"
Lời nói nghiêm nghị của anh lọt vào tai cô khiến Sở Du phải ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn. Hai người ngồi phía đối diện nhau, ánh mắt sâu trầm chăm chú nhìn con người bé nhỏ ấy. Một lúc sau liền nói.
"Con với Dục Lăng là mối quan hệ gì?"
Hoắc Dịch Thành đột nhiên nhắc đến Dục Lăng làm Sở Du nhất thời cứng đờ, từ trước đến nay cha nuôi không cho phép cô đến gần bất kì một người con trai nào cả. Ngoài Dục Lăng ra thì mấy người bạn học nam lúc trước luôn muốn thân cận hay là tỏ tình với cô đều ngay lập tức chuyển trường. Ban đầu cô không hiểu lý do tại sao nhưng lâu dần cũng đã hiểu ra được phần nào. Sở Du nhìn anh có chút do dự, mãi mới dám lên tiếng.
"Dạ... anh ấy là học trưởng của trường con, đôi lúc không hiểu bài nên con nhờ anh ấy giảng hộ ạ."
"Sau này cách xa hắn một chút, ta sẽ bảo giảng viên kèm riêng cho con." - Âm thanh không mấy thoải mái cũng lạnh lùng vang lên.
"Nhưng anh ấy rất tốt với con, anh ấy..."
"Con nên nhớ cả thế giới này chỉ có một mình ta tốt với con."
Hoắc Dịch Thành cắt ngang câu nói của Sở Du, tỏ rõ sự trách móc đối với ý kiến ấy. Sở Du không khỏi sợ hãi, mí mắt liền cụp xuống, im lặng không nói một lời. Anh nhận ra bản thân đã quá lời liền đổi giọng nhu hòa hơn.
"Những gì ta nói đều là tốt cho con, nhớ kĩ lời ta nói là được."
"Vâng..." - Cô nhẹ giọng đáp lại, tâm tình đã bớt chút căng thẳng.
Ở một nơi nào đấy, có hai con người đang đứng tân sự với nhau trong không khí không nấy hào hứng.
"Chán thật, vậy mà ông chủ lại không cho chúng ta vào trong." - Cảnh Tử đứng bên ngoài chờ bĩu môi than thở.
"Không biết trong đấy có gì đặc biệt mà bắt chúng ta đợi ở ngoài thế này."
Đông Khiết cũng tỏ ra than phiền, đứng cách Cảnh Tử một khoảng.
"Cái đồ ngốc nhà cậy, ông chủ làm vậy đương nhiên là có chủ ý rồi."
Cảnh Tử nhanh nhạy nghĩ ra một đống lí do cho Hoắc Dịch Thành. Nói gì chứ về vấn đề tình cảm thì cậu đây quá thông thạo rồi. Một con ngưòi thông minh, đẹp trai, cao thủ tình trường với mức độ lươn lẹo lever max như cậu thì mới có đủ khả năng leo lên cái chức trợ lý cao cấp của ông chủ Hoắc khét tiếng tàn bạo này. Nhưng bân cạnh đó thì cậu lại gặp một tên nghi tượng ngốc nghếch như Đông Khiết. Ngoài việc đào tạo người trong tổ chức, cao to khỏe mạnh ra, bất kể hỏi về vấn đề gì cậu ta cũng như đứa trẻ con. Đúng là khiểu đầu to óc như quả nho. Đông Khiết cũng suy nghĩ một lúc nhưng mãi vẫn không hiểu liền quay sang hỏi cậu.
"Vậy rốt cuộc lão đại cùng Sở Du tiểu thư không cho chúng ta vào vì gì?"
Ôi thần linh, chắc cậu phải bổ đầu cậu ta ra xem bên trong có chứa cái gì mất. Cảnh Tử bị chọc cho máu dồn lên não, quát lớn.
"Không nghĩ được thì thôi, ông đây lười giải thích."
"Không giải thích thì thôi, làm gì gắt." - Đông Khiết tỏ vẻ giận dỗi quay mặt đi nơi khác, không thèm để ý đến Cảnh Tử nữa. Nếu mà còn nói thêm chắc ở đây sẽ xảy ra ẩu đả quá.
Sau bữa tối, Hoắc Dịch Thành phải đến dự một bữa tiệc với đối tác nên đã để tài xe đưa Sở Du về khách sạn trước. Tắm rửa sạch sẽ, cảm giác người thoải mái hơn hẳn, Sở Du mặc chiếc váy dài hơi rộng đến đầu gối vừa hong khô tóc vừa nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ ban nãy, trong lòng ngập tràn vui vẻ cùng nhu tình. Miệng không để ý mà cứ cười mãi không thôi. Hôm nay quả đúng là ngày đáng nhớ nhất cuộc đời cô.