Tuy rằng ngay từ đầu Lý Lệnh Uyển đã nói cho Lý Duy Nguyên biết về sự tồn tại của Hoàng Cực Hội.
Thậm chí, nàng còn nói cho hắn biết cách nào để tiếp quản Hoàng Cực Hội, làm cho những người trong đó tin tưởng hắn, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng.
Vốn dĩ trong truyện gốc Thượng Quan Hoàng Thắng chết là vào đêm mùng bảy tháng năm, trước khi chết ông ta đã giao miếng ngọc bội lại cho Tạ Uẩn.
Ông ta cũng nói rõ về sự tồn tại của Hoàng Cực Hội cho Tạ Uẩn biết. Thậm chí còn nói với hắn chính ông ta là người sáng lập nên tổ chức đó, chỉ là trong lúc ông ta gặp đại nạn đã không thể tiếp tục tiếp quản tổ chức đó được nữa.
Cho nên ông ta sớm đã tạo ra một ám hiệu cho những người trong Hoàng Cực Hội. Chỉ cần Tạ Uẩn cầm miếng ngọc bội này đi đến cửa hiệu trang sức, sau đó nói cho bọn họ câu ám hiệu đó, lập tức tất cả mọi người trong tổ chức sẽ chấp nhận hắn ta là chủ thượng.
Bất quá hiện tại chính nàng là người đã thay đổi vị trí chủ thượng của Tạ Uẩn, nàng muốn trộm long tráo phụng làm cho Hoàng Cực Hội rơi vào tay Lý Duy Nguyên.
Nếu chuyện này xảy ra sơ suất gì, nàng không biết phải giải quyết như thế nào, vì vậy nàng vô cùng lo lắng.
Trời vừa sáng, Lý Lệnh Uyển liền đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên, khi nàng đi đến nơi Cẩn Ngôn nói với nàng, đại thiếu gia đã ra ngoài từ sớm.
Tất nhiên nàng biết hắn đã đi đến Hoàng Cực Hội, cho nên trong lòng càng lo lắng hơn bao giờ hết.
Cẩn Ngôn vội vàng mời nàng vào trong, hắn ta dẫn nàng vào trong phòng ngồi chờ lại dâng trà cho nàng, nhưng hiện giờ nàng còn có tâm trạng nào để uống trà?
Bởi vì cảm thấy lo âu cho nên nàng cứ đi tới đi lui ở trong phòng, lâu lâu lại chạy ra ngoài cửa viện để nhìn xem hắn đã trở về chưa.
Chờ đến khi mặt trời lên cao, nàng liền nhìn thấy bóng dáng hắn từ từ tiến về phía đi này. Nàng nhanh chân chạy như bay về phía hắn, lên tiếng hỏi hắn: " Ca ca, huynh có sao không?" Nàng đưa mắt quan sát khắp người hắn.
Lý Duy Nguyên thấy nàng hỏi như vậy, hắn biết nàng vô cùng lo lắng cho an nguy của hắn, vì thế tâm tình của hắn cực kỳ sung sướng.
Hắn giơ tay xoa nhẹ đầu nàng, hơi mỉm cười, ôn nhu trả lời nàng: " Chẳng phải hiện giờ ca ca đã đứng bình an trước mặt muội à? Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa."
Lúc này nàng mới cảm thấy an tâm hơn. Nàng lại vội vàng hỏi: " Chuyện thế nào rồi?"
Lý Duy Nguyên chỉ cười không đáp lời, sau đó hắn đưa tay vào trong áo lấy ra một thứ gì đó lại đặt nó vào trong tay nàng.
Nàng liền cầm vật đó lên nhìn ngắm thì ra là một ấn tín ngọc hình vuông. Bên trên lại còn khắc biểu tượng rồng, bên dưới lại là bốn chữ thiên mệnh sở quy, đây chính là bốn chữ lúc trước nàng đã viết trong truyện.
Ấn tín này cũng tựa như ngọc tỷ của thiên tử, khi nào bọn họ giao ấn tín cho hắn chính là bọn họ đã xem hắn là chủ thượng của Hoàng Cực Hội, cho nên sau này chỉ cần hắn phân phó việc gì bọn họ cũng sẽ nghe theo.
" Thành công rồi sao?" Trong lòng Lý Lệnh Uyển vô cùng vui mừng, nhất thời nơi khoé mắt nàng đều hiện lên ý cười.
Lý Duy Nguyên cũng cười gật đầu với nàng. Tuy rằng vừa rồi cũng có gặp chút khó khăn nhưng cuối cùng hắn cũng đã thành công đoạt được Hoàng Cực Hội.
" Uyển Uyển," Hắn nắm chặt tay nàng, cười nói: " Hạ thần đã không phụ sứ mệnh."
Giờ phút này nàng chỉ muốn cười thật to, cuối cùng nàng đã đạt được tổ chức lợi hại nhất trong truyện gốc, nó cứ như vậy mà nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng, sau này nàng không cần phải sợ Lý Lệnh Yến nữa sao? Tất cả mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt đẹp mà thôi.
Sau đó nàng liền đưa lại ấn tín cho Lý Duy Nguyên, nàng nghiêm túc nói: " Ca ca, huynh phải bảo quản ấn tín này thật tốt đó nha."
Nàng còn muốn nói thêm một câu nữa, nhưng nàng lại không dám nói ra.
Bởi vì câu mà nàng muốn nói chính lànhuynh phải dùng thế lực của Hoàng Cực Hội vào những việc chính đáng, ví như bảo vệ thật tốt cho chúng ta, nhưng huynh tuyệt đối không được dùng thế lực này làm những chuyện hại người.
Nguyên nhân là vì trong truyện Lý Duy Nguyên vốn là gian thần, sau này hắn thực sự sẽ hại quốc hại dân, tuy rằng hiện tại hắn không còn giống như trong truyện gốc nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói như vậy cũng không lên tiếng, bất quá hắn vẫn cười đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng.
Vốn dĩ hắn sớm đã biết nàng đang muốn nói gì với mình, chỉ là hắn không muốn giải thích rõ với nàng mà thôi.
Hành động so với lời nói vẫn có sức thuyết phục hơn, nắm giữ Hoàn Cực Hội trong tay thì sau này hắn tuyệt đối sẽ không để cho bất kì người nào làm tổn hại đến Uyển Uyển của hắn nữa.
Cuối cùng Lý Lệnh Uyển cũng đã giải quyết được vấn đề khiến nàng mất ăn mất ngủ mấy ngày nay, cho nên lúc dùng cơm trưa nàng ăn nhiều hơn một chén cơm.
Chờ sau khi dùng bữa xong, nàng cùng Lý Duy Nguyên đi đến Thế An Đường thăm lão thái thái.
Quả thực vị đại phu kia y thuật thực là cao minh, sau hai ngày uống thuốc lão thái thái đã khỏe hơn rất nhiều.
Bất quá bà vẫn cảm thấy cơ thể mình không có chút sức lực nào, hiện tại bà đang dựa vào giường để Song Hồng đút canh nhân sâm cho mình uống.
Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh Uyển liền bước vào phòng thỉnh an bà, nàng liền nhanh tay nhận lấy chén canh nhân sâm trong tay Song Hồng, ngồi ở mép giường cẩn thận đút cho bà uống.
Có vẻ như chén canh nhân sâm này rất khó uống, cho nên khi nàng đút vài muỗng bà hơi hơi nhíu mày, sau đó bà không chịu uống tiếp.
Nàng liền lên tiếng dỗ ngọt bà: " Tổ mẫu, vừa rồi khi cháu đi đến đây có nhìn thấy hoa sen trắng trong lu sứ đã nở hoa, chờ bà uống hết chén canh sâm này, cháu sẽ đưa bà ra ngoài xem chúng có được không?"
Bởi vì bà hết lòng thờ kính thần Phật, cho nên bà cũng rất yêu thích loài hoa sen trắng.
" Tiểu nha đầu này," lão thái thái nghe nàng nói như vậy liền cười nói: " Cháu cứ dỗ ngọt ta giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy sao." Dù bà có nói như thế nào thì cuối cùng bà cũng đã uống hết chén canh nhân sâm.
Lý Lệnh Uyển liền đưa cái chén không lại cho Song Hồng, nàng lấy khăn tay của mình lau miệng cho bà.
Hiện giờ nàng không quan tâm mọi chuyện sẽ như thế nào, chỉ cần ngày nào bà còn sống thì bà vẫn là người có quyền lực cao nhất ở trong Lý phủ này, vì thế nàng không thể không ân cần mà hậu hạ bà.
Bà nhìn thấy nàng hiếu thuận với mình như vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng. Sau đó bà chợt nhìn đến Lý Duy Nguyên đứng bên cạnh, gật đầu với hắn, lên tiếng: " Nguyên nhi cháu cũng ngồi xuống đi."
Bỗng nhiên lão thái thái đưa mắt nhìn hắn, lại nhìn đến Lý Lệnh Uyển, chợt nở nụ cười bà nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nàng, làm cho nàng cảm thấy lông tơ của mình cũng đều dựng cả lên.
" Vẫn là Uyển nhi của ta tốt nhất, vừa ngoan ngoan vừa biết nghe lời lại còn rất đơn thuần." Lão thái thái cảm thán, lúc này bà dùng vẻ mặt hiền từ nhìn nàng.
Dường như nàng cảm thấy ánh mắt bà khi nhìn mình có chút kỳ lạ, có lẽ bà có lời muốn nói với nàng.
Nhưng thật may bà đã không nói thêm gì nữa, sau đó bà quay đầu kêu Song Hồng tiến đến đây, bà phân phó nàng ta: " Ta nhớ trong nhà kho còn có một rương tơ lụa thượng hạng, ngươi mau đi kêu các bà vú đến nhà kho lấy chúng nhanh đưa đến Di Hoà Viện của Tứ tiểu thư."
Đột nhiên lão thái thái lại tốt tính muốn tặng cho nàng nhiều tơ lụa như vậy để làm gì?
Trong lòng nàng có chút nghi ngờ, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ nũng nịu nói: " Tổ mẫu, y phục của cháu vẫn còn tốt, bà không cần cho cháu nhiều như thế đâu, bà vẫn nên giữ lại dùng đi."
Lúc này lão thái thái cũng không trả lời nàng vẫn phân phó Song Hồng như cũ, theo sau bà lại bảo Song Hồng vào nhà kho tìm một hộp trân châu đưa đến cửa hàng trang sức, bảo người làm một chuỗi hạt trân châu, sau khi làm xong nhanh chóng đem đến chỗ của Tứ tiểu thư.
Chuyện càng ngày càng có điểm kỳ lạ, chắc chắn bà đang có suy tính gì.
Lão thái thái chẳng khi nào lại đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy?
Vì thế trong lòng nàng càng nơm nớp lo sợ. Sắc mặt Lý Duy Nguyên cũng trầm xuống, bất quá hắn muốn xem rốt cuộc bà đang tính toán điều gì, cho nên chỉ cúi đầu.
Chờ sau khi Song Hồng rời khỏi phòng, lão thái thái cầm lấy tay nàng, vừa vuốt ve bàn tay nàng vừa nói: " Tiểu nha đầu ngốc của ta, tổ mẫu cho cháu những thứ đó để làm của hồi môn, bắt đầu từ hôm nay cháu có thể dùng chúng rồi."
Nghe bà nói xong, nụ cười trên mặt nàng chợt ngưng động. Theo sau bà nói tiếp: " Ngày hôm qua Quảng Bình hầu phu nhân đã tới đây gặp ta, một mặt là muốn tới thăm hỏi ta, mặt khác là đến đây nói với ta muốn cháu gả cho Lương thế tử. Đêm qua ta đã bàn bạc chuyện này với phụ thân của cháu, tất nhiên hắn không thể không đồng ý.
Cho nên vừa rồi Quảng Bình hầu phu nhân đã mời hai bà mối đến đây cầu thân, ta cùng phụ thân của cháu đều đã đồng ý, hơn nữa chúng ta cũng đã đưa thiếp canh cho bọn họ mang về, chờ sau khi chọn được ngày lành tháng tốt cháu sẽ được gả đến đó."
Lúc này Lý Lệnh Uyển cảm thấy dường như có tiếng sấm đang vang bên tai, làm cho nàng sợ hãi không thể nói không nên lời.
Quả thực trong truyện gốc, nguyên thân Lý Lệnh Uyển cũng định hôn ước với Lương Phong Vũ, nhưng mối hôn sự đó đều chỉ do nguyên thân Lý Lệnh Uyển đã dùng vô số thủ đoạn mới có được.
Ông trời chứng giám thực sự nàng không làm ra bất kì chuyện gì kia mà, hơn nữa mấy năm qua chẳng phải nàng luôn tìm cách tránh xa Lương Phong Vũ sao, nhưng tại sao mối hôn nhân này vẫn được định ra như vậy?
" Tổ mẫu," Lý Lệnh Uyển định thần lập tức lên tiếng: " Cháu cảm thấy bản thân mình vẫn còn nhỏ tuổi, chưa hiếu thuận với tổ mẫu được bao lâu, cháu không muốn phải thành thân sớm như vậy đâu."
Tất nhiên lão thái thái sớm đã hiểu rõ, Lý Lệnh Uyển không muốn gả cho Lương Phong Vũ.
Bất quá bà vẫn vỗ mu bàn tay nàng từ ái nói: " Tổ mẫu hiểu được tâm tư của cháu. Dù sao Quảng Bình hầu cùng Quảng Bình hầu phu nhân chỉ có một người nhi tử là Lương Phong Vũ mà thôi.
Lương thế tử lại là con vợ cả, tất nhiên sau này hắn sẽ kế thừa tước vị. Nếu cháu có thể gả cho hắn cháu sẽ trở thành hầu phu nhân.
Hơn nữa hiện giờ Lương thế tử còn làm việc trong Ngũ Thành Binh Mã Tư, phía sau hắn còn có Quảng Bình hầu giúp đỡ tương lai chắc chắn sẽ vô cùng rộng mở.
Với lại mấy năm nay tổ mẫu cũng đã âm thầm quan sát Lương thế tử, ta cảm thấy hắn rất quan tâm đến cháu, sau này cháu có gả đến đó hiển nhiên hắn sẽ càng thương yêu chiều chuộng cháu hơn nữa, như vậy có gì là không tốt? Cháu không muốn thành thân với một người tốt như Lương thế tử thì cháu muốn gả cho loại người nào?"
Nghe lão thái thái nói như thế, Lý Lệnh Uyển liền cắn môi không nói gì thêm.
Bởi vì hiện tại nàng không biết bản thân mình nên nói gì mới thích hợp. Lão thái thái cũng đã đồng ý mối hôn sự này, còn đưa cả thiếp canh cho bên đó giờ chỉ còn chờ kiệu hoa tới trước cửa đón nàng đi mà thôi.
Vậy nàng còn biết nói cái quái gì đây? Rõ ràng là bà không phải đang hỏi ý kiến nàng mà đang trực tiếp hạ lệnh cho nàng.
Hơn nữa nghe những ý tứ này của bà, chỉ sợ rằng bà cũng đã nói chuyện này cho Chu Thị biết.
Lý Lệnh Uyển cảm thấy vô cùng bực bội. Chuyện liên quan đến chung thân đại sự cả đời của mình
đều do người khác mình định đoạt, nàng lại là người biết cuối cùng. Lệnh của phụ mẫu, lời mai mối, thực đúng là một chuyên quá phiền phức.
Sao đó lão thái thái lại dặn dò Lý Duy Nguyên: " Tương lai Lương thế tử chính là muội phu của cháu. Tuy rằng tiểu tử đó tâm tư không kín đáo như cháu, làm việc gì cũng không trầm ổn nhưng dù sao Lương thế tử cũng là cô gia của nhà chúng ta, tất nhiên hoạn nạn hay vui buồn gì cũng cùng nhau chia sớt. Thế nên sau này ở trong triều, hai người các cháu hãy quan tâm giúp đỡ nhau một chút."
Nghe bà nói xong, Lý Duy Nguyên liền đứng dậy cúi đầu, nhẹ giọng đồng ý.
Bà thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy,cũng vui mừng gật đầu, bà lại cười nói với Lý Lệnh Uyển: " Cháu cũng biết đấy, trong lòng tổ mẫu vô cùng luyến tiếc cháu, chờ sau khi cháu thành thân tổ mẫu sẽ cho cháu nhiều của hồi môn, làm cho cháu vẻ vang gả đến Quảng Bình hầu phủ, tuyệt đối sẽ không để bất kì người nào xem thường cháu."
Nếu Lý Lệnh Uyển có thể gả đến Quảng Bình hầu phủ, hiển nhiên bà sẽ vô cùng vui mừng chấp nhận. Dù sao nơi đó cũng là hầu phủ lại còn có tước vị.
Hiện tại Lương Phong Vũ cũng được nhiều người xem trọng, cho nên tiền đồ sau này của hắn rất rộng mở.
Vì thế ngày hôm qua, sau khi Quảng Bình hầu phu nhân lên tiếng nói về mối hôn sự này, bà cảm thấy vui vẻ đến cả bệnh tình cũng thuyên giảm hơn vài phần.
Thậm chí vừa rồi khi bà mối của Quảng Bình hầu phủ đến đây cầu thân, bà càng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
Lão thái thái trò chuyện với Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên một lúc, bà lại cảm thấy có chút mệt mỏi vì vậy bà nhanh phất tay bảo hai người bọn họ trở về.
Sau đó bà sai bảo tiểu nha hoàn đỡ mình nằm xuống giường.
Giờ phút này trong đầu Lý Lệnh Uyển thật sự cảm thấy rất rối loạn, cho nên trên đường trở về nàng luôn cúi đầu ủ rủ.
Vẻ mặt Lý Duy Nguyên cũng chẳng tốt hơn là bao, cả đoạn đường hai người bọn họ đều chỉ trầm mặc.
Chờ sau khi hai người bọn họ bước vào tiểu viện của Lý Duy Nguyên, bỗng nhiên hắn nắm chặt cánh tay nàng kéo nàng vào phòng còn đóng mạnh cánh cửa phòng lại.
Nàng muốn lên tiếng hỏi hắn muốn làm gì, chỉ là nàng chưa kịp hỏi thì thân thể đã bị hắn đè vào trong vách tường, hắn nắm chặt cằm nàng bắt nàng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lý Lệnh Uyển đành phải ngẩng đầu nhìn vào gương lạnh như băng của hắn, nàng cảm thấy trong đôi mắt hắn dường như nổi bão nhìn vô cùng âm trầm đáng sợ.
" Uyển Uyển," hắn vừa kêu nàng vừa dùng tay siết chặt cằm nàng, lại nói tiếp: " Vì sao vừa rồi muội không lên tiếng nói gì cả? Chẳng lẽ muội thật sự muốn thành thân cùng Lương Phong Vũ sao?"
Trực giác nói cho Lý Lệnh Uyển biết, những lời này của hắn nghe chứa đầy phẫn nộ còn có chút ý tứ uy hiếp.
Giờ phút này, trái tim nàng đập mạnh liên hồi đến cả cơ thể cũng đều phát lạnh. Nhưng hắn thấy nàng không chịu trả lời mình lại tức giận.
" Trả lời đi," giọng nói của hắn vô cùng phẫn nộ, " Tại sao muội không trả lời ta? Muội đã từng đồng ý với ta suốt đời này muội sẽ không thành thân với bất kì kẻ nào kia mà, muội đã quên hết những lời nói này rồi hay sao?"
Hắn dùng sức siết mạnh cằm nàng làm nàng đau lắm nha. Cho nên nàng cố gắng không để bản thân rơi nước mắt.
Hơn nữa nàng còn phải cố đè nén cảm xúc xuống, bất quá giọng nói của nàng có chút run run cũng mang vài phần nghẹn ngào: " Muội không muốn. Ca ca, muội chưa từng nghĩ đến việc gả cho hắn. Mối hôn sự này do tổ mẫu tự mình quyết định, muội chưa từng nghĩ đến chuyện đó."
Lý Duy Nguyên vẫn nhìn chằm chằm nàng, rốt cuộc hắn muốn xem xem những lời nói này của nàng là thật lòng hay giả dối.
Sau một lúc, hắn ôm chặt nàng vào lòng. Theo sau hắn lại nói: " Như vậy là tốt rồi."
Giọng nói hắn trầm thấp, cảm xúc cũng không rõ ràng: " Muội không có ý nghĩ gả cho hắn là tốt rồi. Muội an tâm tuyệt đối ca ca sẽ không để muội phải gả cho hắn đâu."
Cho dù Quảng Bình hầu phủ cùng Lý gia đã định ra mối hôm sự này thì làm sao? Chỉ cần Lương Phong Vũ chết đi thì mối hôn sự này sẽ không thành.
Hắn đặt cằm của mình lên đỉnh đầu nàng cọ nhẹ một chút, lại thấp giọng kiên định nói: " Uyển Uyển, tuyệt đối ta sẽ không để muội gả cho bất kì kẻ nào khác."
Ngoại trừ hắn ra nàng không được phép thành thân cùng ai cả. Ai dám cả gan muốn cưới nàng tuyệt đối hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho người đó.
Lý Lệnh Uyển đang tựa đầu vào lòng của Lý Duy Nguyên, nhưng toàn thân nàng chỉ cảm thấy run rẩy vì sợ hãi.
Nàng không hiểu vì sao hắn lại tức giận như vậy. Hơn nữa vừa rồi hắn còn nói sẽ không để nàng gả cho bất kì kẻ nào khác, câu nói đó nghe như có mùi mưa gió máu tanh.
Bỗng nhiên trong lòng nàng chợt cảm thấy trầm xuống. Sự chiếm hữu cùng dục vọng của hắn đối với nàng chẳng phải đã quá lớn rồi sao? Nàng có thể hình dung hắn bằng hai chữ biến thái có được không?
" Ca ca," sau đó nàng ngẩng đầu từ trong lòng hắn, nhìn khuôn mặt hắn, cố gắng trấn tĩnh bản thân nói với hắn: " Tại sao huynh không muốn muội gả cho Lương Phong Vũ vậy?"
Hắn liền cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt toàn sự u ám cùng một sự kích động mà nàng không thể nhìn rõ.
Hắn cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy làm cho nàng sinh ra một loại ảo giác, không chừng chỉ chút nữa thôi hắn liền cúi đầu hôn lên môi nàng.
Chính vì sự ảo tưởng này, trái tim của nàng càng đập nhanh hơn, nàng liền trốn tránh ánh mắt hắn, trong lòng cũng cảm giác bất an.
Nhưng cũng may, Lý Duy Nguyên không còn nhìn nàng bằng ánh mắt như vừa rồi nữa, hắn đánh trống lảng sang chuyện khác, hắn nói: " Uyển Uyển, thực xin lỗi. Vừa rồi ca ca có làm đau muội không?"
Hắn liền lập tức thu tay của mình lại, khi ấy hắn không thể khống chế bản thân mình cho nên hắn mới làm như vậy.
Bởi vì vừa rồi ở chỗ của lão thái thái, hắn nghe bà cùng nàng bàn về mối hôn sự này, trong lòng hắn vô cùng tức giận nhưng dù sao vẫn đang đứng ở trước mặt bà, hắn vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn một chút.
Chờ sau khi hắn cùng nàng rời khỏi Thế An Đường, suốt dọc đường hắn chỉ chăm chú nhìn nàng, chỉ là trước sau nàng vẫn luôn cúi đầu không có ý định nhìn đến hắn.
Thậm chí khi hắn lên tiếng gọi nàng thì nàng vẫn chỉ biết cúi đầu dường như nàng không để tâm hắn nói gì, cũng không lên tiếng nói với hắn một câu nào.
Vì thế hắn càng cảm thấy tức giận hơn, cũng có chút lo sợ.
Hắn sợ nàng sẽ thích Lương Phong Vũ cho nên khi lão thái thái nói, bà đã thay nàng định đoạt mối hôn sự này, có lẽ trong lòng nàng cũng cảm thấy vui mừng, ngay cả dáng vẻ cúi đầu vừa rồi của nàng cũng chỉ là thẹn thùng mà thôi.
Tuy rằng Lý Duy Nguyên là một người cơ trí và tâm tư kín đáo, nhưng một khi chuyện có liên quan đến người hắn yêu, tất nhiên hắn khó lòng bình tĩnh như ngày thường, vì vậy nhất thời hắn mới mất khống chế như vậy.
Bởi vì hắn muốn nghe chính miệng nàng nói, nàng không muốn gả cho Lương Phong Vũ, cũng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nhưng thật may mắn, cuối cùng nàng cũng đã chịu nói ra những lời đó chỉ là dường như nàng đã bắt đầu hoài nghi thái độ của hắn đối với nàng.
Nếu như lúc trước, chắc chắn Lý Duy Nguyên sẽ giải thích rõ ràng với nàng. Nhưng hiện tại hắn không muốn lên tiếng giải thích.
Nàng muốn nghi ngờ thì cứ để nàng nghi ngờ, dù sao bản thân hắn cũng vốn có tình cảm với nàng, cuối cùng một ngày nào đó nàng cũng sẽ phải biết thôi.
Hơn nữa buổi sáng hôm nay hắn đã tiếp quản Hoàng Cực Hội, hắn cũng đã gặp mặt những thành viên trong tổ chức này.
Vì thế hắn rất có lòng tin với bọn họ, cho nên hắn tin chắc trên thế gian này sẽ không có kẻ nào mà hắn không trị được.
Theo sau hắn lại đưa tay vuốt nhẹ cằm Lý Lệnh Uyển, nơi da thịt trắng nõn đã xuất hiện những vết đỏ, nhìn có chút ghê người. " Uyển Uyển," hắn rũ mắt xuống, ngữ khí cũng ôn nhu một chút: " Ca ca sai rồi. Thực xin lỗi muội."
Bởi vì sự tức giận của mình mà hắn lại làm cho nàng bị thương.
Nhưng dù cho hắn xin lỗi nàng, thì những cảm giác kinh sợ vừa rồi vẫn không thể tiêu tan. Thật sự khi ấy hắn quá đáng sợ.
Nàng còn cảm nhận trên người hắn toàn là sát khí dường như hắn muốn giết chết người khác.
" Không sao đâu, không có việc gì đâu," nàng nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, cố gắng tỏ vẻ bản thân mình không sao cả lại nói tiếp: " Không sao đâu mà, muội không đau."
Nghe nàng nói thế, Lý Duy Nguyên thoáng nhìn nàng một chút cũng không lên tiếng đáp lời, tay hắn rời khỏi cằm nàng.
Sau đó hắn mở cửa phòng, phân phó Tiểu Phiến đem một chậu nước ấm vào đây.
Vừa rồi bỗng nhiên Lý Duy Nguyên nổi giận như vậy, hơn nữa lại còn nhanh tay kéo Lý Lệnh Uyển vào phòng đóng cửa lại.
Tiểu Phiến nhìn thấy cảnh tượng này làm cho nàng ta vô cùng sợ hãi đến tim cũng muốn rớt ra ngoài.
Thật sự lúc ấy nàng ta rất muốn đi vào trong xem xét, nhưng nàng ta vô cùng sợ Lý Duy Nguyên, vì thế chỉ đành phải đứng chờ đợi ở bên ngoài.
Rốt cuộc nàng ta cũng chờ được Lý Duy Nguyên mở cửa ra, nàng ta nhanh thò đầu vào trong để nhìn Lý Lệnh Uyển.
Cuối cùng cũng nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đứng phía sau Lý Duy Nguyên, lúc này tâm tình của nàng ta mới thả lỏng một chút.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy Tiểu Phiến chỉ đứng im lặng, hắn liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta.
Tất nhiên Tiểu Phiến cũng nhìn thấy được ánh mắt đó, cho nên không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nàng ta vâng một tiếng, vội vàng đi lấy nước đem đến đây.
Chờ sau khi Tiểu Phiến đưa nước ấm vào phòng, Lý Duy Nguyên liền nhanh tay cầm một chiếc khăn sạch nhúng vào chậu nước ấm vắt ráo chiếc khăn, đưa tay thử độ nóng trên chiếc khăn, khi cảm nhận có chút ấm ấm, hắn ngồi xuống bên cạnh Lý Lệnh Uyển đưa chiếc khăn chườm lên vết đỏ trên cằm của nàng.
Hắn không lên tiếng nói gì tất nhiên nàng cũng không dám lên tiếng, vì thế cả hai đều không nói nhau lời nào.
Sau khi chườm khăn ấm lên cằm của nàng nhiều lần, hắn liền bảo Tiểu Phiến tiến vào phòng phân phó Tiểu Phiến mang chậu nước này đổ đi.
Nghe hắn phân phó xong Tiểu Phiến lên tiếng đáp ứng, theo sau nàng ta cúi người nâng chậu nước lên vô tình nhìn thấy vết đỏ trên cằm của Lý Lệnh Uyển.
Tuy rằng đã chườm qua khăn ấm nhưng vết đỏ cũng không nhanh biến mất. Khi nhìn thấy vết đỏ ấy, trong lòng nàng ta chợt chấn động còn cho rằng Lý Duy Nguyên đã ra tay đánh Lý Lệnh Uyển.
Cho nên Tiểu Phiến cảm thấy vô cùng bất bình thay cho tiểu thư nhà mình.
Mặc dù thường ngày nàng ta rất sợ Lý Duy Nguyên, nhưng hôm này nhìn thấy tiểu thư bị thương như thế, nàng ta nhịn không được liền thẳng người chất vấn Lý Duy Nguyên: " Đại thiếu gia, tiểu thư nhà nô tì đã làm sai chuyện gì, người lại ra tay đánh tiểu thư của nô tì như vậy?"
Lý Duy Nguyên nghe Tiểu Phiến chất vấn mình thế kia, hắn liền đưa mắt nhìn nàng ta. Ánh mắt đầy lạnh lẽo chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy không rét mà run.
Tất nhiên Tiểu Phiến cũng ngăn không được đôi chân run rẩy của mình, nhưng nàng ta vẫn duy trì dáng vẻ căm phẫn như cũ.
Tuy nhiên hắn chỉ nhìn thoáng qua nàng ta một cái, cũng chẳng trả lời, hắn chỉ tập trung dùng khăn ấm trong tay mình lau tay của Lý Lệnh Uyển.
Vừa lau tay cho Lý Lệnh Uyển, hắn vừa thấp giọng nói với nàng: " Uyển Uyển, thực xin lỗi muội. Ca ca không nên làm muội bị thương."
Hắn đã nói xin lỗi nàng lần thứ ba, vì vậy nàng chợt thầm thở dài một hơi.
Tuy rằng trong lòng nàng vẫn còn có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn lựa chọn tha thứ cho hắn.
Bởi vì nàng không tha thứ cho hắn thì nàng còn có thể làm gì hắn đây.
Lý Duy Nguyên con người này, vô luận là ở phương diện nào nàng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hơn nữa nàng vừa đem thế lực to lớn Hoàng Cực Hội giao vào tay hắn, cho nên hắn muốn làm gì, nàng còn có thể phản kháng sao? Cũng chỉ còn cách là nghe theo hắn mà thôi.
Hiện nay hắn lại là chỗ dựa duy nhất của nàng. Mà điều quan trọng nhất chính là nàng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến nàng, có lẽ vừa rồi có nguyên nhân gì đó khiến hắn trở nên tức giận mà hành động như thế thôi.
Sau đó nàng lên tiếng bảo Tiểu Phiến lui ra ngoài, nàng liền cười với Lý Duy Nguyên, nàng nói: " Ca ca, huynh đừng nói lời xin lỗi với muội nữa, muội biết huynh không phải cố làm muội bị thương. Vết đỏ này có gì to tát đâu, hiện giờ đã không còn đau nữa."
Nhưng Lý Duy Nguyên vẫn nhìn vết đỏ trên cằm của nàng trong lòng tự trách không thôi.
Hắn ôm lấy nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: " Uyển Uyển, ta thật muốn moi hết tâm can của ta ra cho muội xem. Có như thế muội mới hiểu được muội đối với ta quan trọng như thế nào. Ca ca không thể không có muội. Hứa với ta, đừng thích bất kì nam nhân nào." Nếu nàng thích kẻ nào, hắn sẽ lập tức giết chết kẻ đó.
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như vậy, trong lòng cảm thấy chấn động.
Giờ phút này nàng chợt mơ hồ nhận ra, dục vọng chiếm hữu của Lý Duy Nguyên đối với nàng vô cùng to lớn mà một vị huynh trưởng đối với muội muội không nên có loại dục vọng này, chẳng lẽ hắn thích nàng sao?
Nhưng chuyện này không có khả năng nha! Lúc này Lý Lệnh Uyển nhanh chóng bác bỏ cái ý nghĩ đáng sợ này của mình.
Không nói đến việc chính nàng đã viết, hắn vốn là một người tuyệt tình tuyệt. Căn bản hắn cũng không biết bản thân nàng cùng hắn không có quan hệ huyết thống với nhau, cho nên một người huynh trưởng làm sao có thể có tình cảm nam nữ với đường muội ruột của mình?
Lý Lệnh Uyển cảm thấy do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.
Chắc có lẽ từ nhỏ Lý Duy Nguyên luôn chịu sự xem thường của người khác, cho nên khi có người khác đối xử tốt với hắn cứ tựa như người sắp chết đuối bắt được một thân cây mà thôi, vì thế hắn mới không muốn buông tay.
Thế nên khi hắn biết chuyện nàng cùng Lương Phong Vũ hứa hôn với nhau, chỉ còn ít ngày nữa nàng phải đi lấy chồng.
Sau này không thể kề cận hắn như trước, cho nên hắn cảm thấy sợ hãi cùng tức giận, vì vậy hắn không muốn nàng gả cho bất kì người nào.
Chắc chắn là như vậy, nàng dùng suy nghĩ đó mà an ủi chính mình.
Đồng thời vì muốn xác định ý nghĩ này của mình, nàng liền ngẩng đầu lên, cẩn thận lựa lời hỏi Lý Duy Nguyên: " Ca ca, chúng ta là huynh muội thân thiết, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Tất nhiên là phải quan tâm yêu thương lẫn nhau, cho nên trong lòng luôn xem đối phương là người quan trọng nhất có đúng như vậy không?"
Câu nói này của nàng trước sau đều nhắc tới hai chữ huynh muội, tất nhiên là hắn hiểu rõ ý tứ này của nàng.
Trong lòng hắn thầm cười khổ, tuy rằng hiện tại hắn có thể nói với nàng, bản thân mình đã biết hết mọi chuyện nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dạng bất an này của nàng, hắn lại không đành lòng nói cho nàng. Bởi vì hắn sợ nhất thời nàng không thể chấp nhận sự thật này mà thôi.
Cho nên hắn chỉ có thể trả lời nàng: " Đúng vậy. Chúng ta phải quan tâm yêu thương lẫn nhau, trong lòng luôn xem đối phương là người quan trọng nhất"
Dứt lời hắn hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, đối với ca ca mà nói nàng chính là người quan trọng nhất, thế gian này không ai quan trọng bằng nàng đâu.
Ta nguyện hèn mọn khuất phục dưới chân nàng, chỉ nguyện rằng một ngày nào đó nàng cũng sẽ có thể yêu ta.
—————————//——//—————————
* Tác giả có lời muốn nói: Nguyên ca đây là một lời thật lòng không thể nói ra chỉ đành nói dối mà thôi.
* Editor: sao anh bạo lực với con bé thế kia 😂😂 nhưng mà tui thích😂😂