Em Gái Của Gian Thần

Chương 73: Dung mạo xinh đẹp




Sau ba ngày bị cấm túc Lý Lệnh Yến cũng đã tuân thủ chép đủ năm mươi trang Nữ giới mà lão thái thái yêu cầu, nàng cầm chúng đi đến Thế An Đường.
Lão thái thái nhìn thấy nàng vừa bước vào phòng chỉ tuỳ tiện phất tay ý bảo nàng cứ để xấp giấy ấy ở trên bàn, cũng không nói nặng nói nhẹ nàng câu nào nữa.
Sau đó bà lại kêu Song Hồng đem đến một cây trâm vàng tặng cho nàng, còn nắm tay từ ái nói với nàng rằng, tổ mẫu chỉ vì muốn tốt cho cháu, trong lòng cháu cũng không nên oán trách tổ mẫu, nói tóm lại bà chỉ muốn dỗ ngọt nàng mà thôi.
Tất nhiên nàng cũng tỏ vẻ yếu đuối đáp lời bà, cháu gái hiểu nổi khổ tâm của tổ mẫu.
Lão thái thái nói vài lời với nàng, còn nàng thì lại ngoan ngoan vâng dạ. Nàng ngồi trong chút lát liền xin cáo lui.
Chờ sau khi Lý Lệnh Yến bước ra khỏi Thế An Đường, nàng cầm hộp gấm trong tay thầm cười lạnh đưa nó cho Thanh Đồng cất giữ, lại lên tiếng phân phó: " Chúng ta đi đến Y Lan Viện."
Thanh Đồng vâng một tiếng tiếp nhận hộp gấm trong tay Lý Lệnh Yến.
Hai người bọn họ cùng nhau đi đến Y Lan Viện, vừa bước vào phòng bọn họ nhìn thấy Tôn Lan Y ôm Lý Duy Hoa ngồi trên giường, hai mẫu tử bọn họ nói cười rất vui vẻ. Còn Minh Nguyệt cùng nhũ mẫu đứng bên cạnh hầu hạ.
Tôn Lan Y thấy Lý Lệnh Yến tiến tới đây, nàng
ta giao Lý Duy Hoa lại cho nhũ mẫu, còn phân phó bà ta dẫn Lý Duy Hoa ra ngoài viện chơi một lúc.
Nàng ta bảo Lý Lệnh Yến ngồi xuống, hỏi: " Đã nhiều ngày qua, cơ thể đã khỏe hơn chưa?"
Vốn dĩ Tôn Lan Y muốn đến thăm Lý Lệnh Yến, nhưng vì lão thái thái đã hạ lệnh bắt Lý Lệnh Yến cùng hai người còn lại cấm túc trong ba ngày để các nàng tự kiểm điểm lại lỗi lầm của bản thân, bất luận là người nào cũng không được đi đến đó thăm hỏi.
Tuy rằng trong lòng Tôn Lan Y cũng lo lắng cho nàng, nhưng vẫn cố gắng không đi đến Kiêm Gia Uyển thăm nàng.
Lý Lệnh Yến gật đầu đáp: " Đã khỏe hơn rồi ạ."
Tiểu nha hoàn dâng trà cho nàng, nàng tiếp nhận uống một ngụm.
Tôn Lan Y đưa mắt quan sát nàng, hôm nay nàng mặc một bộ váy áo lam nhạt, nơi cổ áo cùng tay áo thêu hoa phong lan, còn váy dài tơ lụa trằng, quả thực nhìn nàng rất đơn giản, tao nhã cùng lịch sự.
Hai má nàng ửng hồng dáng vẻ uyển chuyển, nhưng trên cằm dường như hơi nhọn, nàng lại ốm hơn so với mấy ngày trước.
Nhìn thấy Lý Lệnh Yến tiều tuỵ, trong lòng Tôn Lan Y chợt xót xa, vì thế nàng ta đưa tay vuốt nhẹ lên đầu Lý Lệnh Yến, thở dài nói: " Yến nhi, chẳng cần phải tranh đoạt như thế đâu? Con hãy nghe lời mẫu thân, dù cho con có là thân phận thứ nữ nhưng dựa vào chức quan hiện giờ của phụ thân con, còn có phụ thân lại rất sủng ái con, tất nhiên phụ thân sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt không để cho con phải chịu uỷ khuất."
Nghe Tôn Lan Y nói như thế, Lý Lệnh Uyển kinh ngạc, nàng nhanh đặt tách trà xuống bàn Kháng Trác, ngẩng đầu nhìn Tôn Lan Y, vẻ mặt bình tĩnh đáp lời: " Yến Nhi không hiểu những lời nói này của mẫu thân là có ý gì."
Tôn Lan Y khẽ thở dài một hơi, nói tiếp: " Yến nhi, mẫu thân nhớ là con biết bơi." Chỉ một câu này thôi đã đủ rồi, không cần phải giải thích gì thêm. Nếu cứ nói rõ ràng ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tình cảm mẫu tử của bọn họ.
Lý Lệnh Uyển nghe xong, đôi mắt hơi híp lại, đôi môi nhẹ ngậm chặt cũng không lên tiếng phản bác. Bởi vì nàng biết phản bác cũng vô dụng mà thôi, Tôn Lan Y vốn là một người thông minh.
Nếu Tôn Lan Y đã muốn ra tay thì mười người như Chu Thị cũng không thể đấu lại, biết đâu còn đoạt được vị trí thái thái của Chu Thị nữa.
Nghĩ đến điều này, nàng lại cảm thấy không cam lòng. Vốn dĩ Tôn Lan Y tựa như một viên dạ minh châu cao quý nhưng vì sao Tôn Lan Y không biết trân trọng điều đó lại còn cam chịu sống cuộc sống bần hàn thấp kém như vậy.
Tôn Lan Y muốn sống bần hàn nhưng nàng thì không muốn, nàng không thích bản thân suốt đời sống với thân phận thứ nữ này.
Hiện tại trong lòng nàng vô cùng xúc động, chỉ là nàng không thể hiện ra mặt, lên tiếng hỏi Tôn Lan Y: " Mẫu thân, người có biết chuyện ngoại tổ phụ được Hoàng Thượng thăng lên chức vụ Tả Phó Đô Ngự Sự hay không?"
Trước khi Tôn Ngự Sự bị lưu đày, chức quan của ông ta chỉ là quan tứ phẩm Tả Thiêm Đô Ngự Sự, nhưng hiện nay được thăng lên chức quan tam phẩm, chức quan này cao hơn chức quan khi xưa một bậc.
" Chuyện này phụ thân của con đã nói cho ta nghe," Tôn Lan Y bình tĩnh trả lời, lại nói tiếp: " Ta đã sớm biết."
Lý Lệnh Yến lại hỏi tiếp: " Mẫu thân có nghe đến chuyện Quảng Bình hầu phủ đã đến chỗ tổ mẫu cùng phụ thân cầu thân chưa? Nghe nói bọn họ muốn Tứ muội trở thành con dâu nhà bọn họ thì phải?"
Nghe nàng nói xong, Tôn Lan Y thoáng nhìn nàng một cái, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: " Chuyện này ta cũng đã nghe nha hoàn nhắc tới."
" Mẫu thân sao người có thể thờ ơ như vậy?" Lúc này giọng nói Lý Lệnh Yến có chút lớn hơn, cũng có chút ít sắc bén, nàng tiếp tục nói: "Mẫu thân, con mới là trưởng nữ của phụ thân, Tứ muội thân phận còn kém hơn con, vậy mà hiện nay Quảng Bình hầu phủ chỉ đến đây cầu thân Tứ muội.
Mẫu thân, con mới là trưởng nữ của phụ thân kia mà, như thế còn gì là thể diện của con? Hơn nữa chẳng phải người vừa nói dựa vào chức quan của phụ thân hiện tại,phụ thân lại còn sủng ái con, tất nhiên sau này phụ thân sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt không để con phải uỷ khuất. Tại sao hôn sự của con còn chưa thấy đâu mà Tứ muội đã có một mối hôn sự tốt?"
Tôn Lan Y nghe nàng nói xong cũng chẳng lên tiếng.
Bởi vì giờ phút này, Lý Lệnh Yến cảm thấy rất bất bình. Nàng đã nhịn nhục nhiều ngày, tất nhiên bây giờ phải phát tiết một trận: " Con so với Lý Lệnh Uyển có thua kém gì đâu? Bất quá con chỉ thua muội ấy một cái thân phận đích nữ thôi.
Nhưng vì sao một người tốt như Lý Duy Nguyên, lại còn có Thuần Vu Kỳ trong mắt cả hai người bọn họ đều chỉ có muội ấy. Thậm chí ngay cả Lương Phong Vũ, lúc nào hắn cũng chỉ mong muốn sớm cưới được Lý Lệnh Uyển về nhà. Con đâu phải kẻ ngốc?
Nếu không phải hiện nay phụ thân đã là Hộ Bộ hữu thị lang, còn đại ca cùng nhị ca lại thi đỗ tiến sĩ, cho nên Quảng Bình hầu cùng Quảng Bình hầu phu nhân mới sai người đến đây cầu thân chẳng phải sao?
Hơn nữa con cũng là nữ nhi của phụ thân kia mà, còn là muội muội của hai huynh ấy, ngoại tổ của con còn là Tả Đô Ngự Sự, luận về bối cảnh cùng gia thế, hay cả tướng mạo cùng tài nghệ con có điểm nào thua kém Lý Lệnh Uyển đâu?
Chỉ có hơn chứ không kém, chẳng phải chỉ vì muội ấy là con của vợ cả, con là con của vợ lẽ cho nên mọi việc đều kém hơn muội ấy một bậc sao?
Mẫu thân, con không cam lòng. Vì sao người không tranh giành gì cho bản thân mình vậy? Rõ ràng là phụ thân sủng ái người nhất, người nói lời nào mà phụ thân sẽ chẳng nghe.
Thậm chí con thấy rõ tổ mẫu sớm đã không yêu thích vị thái thái kia, tổ mẫu cũng muốn kết thân cùng ngoại tổ phụ của chúng ta bằng không thì vừa rồi bà không nói chuyện ôn hoà với con như thế, còn tặng cho con một cây trâm vàng.
Mẫu thân, chỉ cần hiện giờ người chịu tranh giành một chút, ở trước mặt phụ thân nói vài tiếng, việc này chắc chắn sẽ thành thôi.
Nếu chuyện này thành công thì đối với con cũng như đệ đệ đều là một chuyện tốt. Bằng không sau này khi người khác biết người chỉ là thiếp thất thì mặt mũi của ngoại tổ phụ biết để ở đâu?
Dù sao người cũng là đích nữ của ngoại tổ phụ, làm sao có thể làm thiếp? Còn có tiền đồ sau này của con cùng đệ đệnchỉ dựa vào một lời nói của người mà thôi." Chỉ là Tôn Lan Y nghe xong vẫn im lặng.
Quả thực những lời nói này của Lý Lệnh Yến không phải là nàng không hiểu. Dù sao nàng cũng có tự tôn của bản thân mình, làm sao nguyện ý làm thiếp thất?
Nhưng nàng chợt nhớ về chuyện cũ, kỳ thật năm đó sau khi Lý Tu Bách cứu nàng nhưng hắn lại giam lỏng nàng ta. Cho dù nàng đã bao lần cầu xin hắn để nàng rời đi, nàng muốn đi tìm Thuần Vu Đức.
Nàng tin tưởng phụ thân của mình bị hàm oan, hơn nữa nàng càng tin tưởng Thuần Vu Đức sẽ giúp đỡ nàng minh oan cho phụ thân, chỉ là Lý Tu Bách một mực không đồng ý, hắn còn....
Khi nhớ về những chuyện ấy, Tôn Lan Y chợt nhắm mắt lại không phải khi đó nàng không nghĩ đến cái chết.
Nhưng bởi vì nàng bị nhiều người giám sát như vậy, cho dù muốn chết cũng không chết được, thậm chí lúc đó nàng còn phát hiện bản thân mình đã mang thai.
Cho nên nàng không thể tìm đến cái chết, đối với nàng mà nói, nàng chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể đoàn tụ cùng người nhà của mình, vì vậy mấy năm nay nàng cứ như thế lay lắt sống qua ngày.
Còn về phần Lý Tu Bách, nàng cảm kích hắn đã cứu mình nhưng hắn lại không quan tâm nàng có nguyện ý hay không đã cướp đi sự trong trắng của nàng.
Trong lòng nàng vẫn luôn coi thường hắn, thế nên đối với một người như hắn có điểm nào đáng giá để nàng phải tranh giành vị trí chính thê hay thiếp thất? Nàng rất khinh thường điều ấy.
Nhưng hiện tại khi nàng nghe Lý Lệnh Yến khổ sở nói như vậy, trong nội tâm của nàng cực kỳ rối rắm. Bất quá sao một lúc, nàng vẫn thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: " Yến nhi, ta làm không được."
Lý Lệnh Yến mở to đôi mắt nhìn Tôn Lan Y. Theo sau Tôn Lan Y lại nói tiếp: " Nếu mẫu thân tranh giành thì thái thái phải biết làm sao? Con đây là muốn để phụ thân của con hưu thái thái sao?
Dù sao thái thái cũng không có nhi tử, nhà mẹ đẻ của thái thái lại không còn ai, nếu phụ thân con hưu thái thái, thì chẳng phải thái thái chỉ có thể lưu lạc bên ngoài sao?
Còn Tứ tiểu thư, bởi vì để cho con trở thành đích nữ thì ta phải làm tổn thương nàng ấy sao? Yến nhi, chuyện này không được, ta không thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy."
" Cho nên người chỉ có thể nhẫn tâm để con cùng đệ suốt đời mang cái danh con vợ lẽ sao?" Lý Lệnh Yến vừa khóc vừa nói: " Những mẫu thân khác đều liều mạng chỉ để con của mình có cuộc sống tốt nhất, còn người vì sao cứ phải nhường nhịn như thế? Người không thể vì con cùng đệ đệ mà suy xét lại sao?"
" Yến nhi," Tôn Lan Y muốn đưa tay đến nắm lấy tay nàng, nhưng nàng lại né tránh.
Tôn Lan Y lại than nhẹ một tiếng, nói: " Có người mẫu thân nào không mong con của mình có cuộc sống tốt?
Mẫu thân cũng nguyện ý vì tiền đồ của con cùng đệ đệ mà tranh giành, nếu như việc đó không làm tổn hại đến ai.
Nhưng hiện giờ, nếu ta đi tranh giành vị trí chính thất với thái thái sẽ làm tổn hại đến thái thái cùng Tứ tiểu thư. Hai mẫu tử bọn họ đều là người tốt làm những chuyện hại người như vậy, ta làm không được."
Lý Lệnh Yến bật khóc như mưa. Nhưng nàng vẫn cắn chặt răng để không phát thành tiếng.
Tôn Lan Y thấy nàng như vậy, trong lòng cũng khó chịu. Theo sau Tôn Lan Y lên tiếng gọi nàng: " Yến Nhi,"
Tôn Lan Y dịu dàng nói: " Con cùng đệ đệ từ này về sau đừng suy nghĩ về chuyện này nữa. Chờ qua mấy ngày sau ta sẽ dẫn con cùng Hoa nhi đi gặp ngoại tổ phụ.
Hiện giờ ta đã như vậy cũng không còn thể diện nào để gặp lại bọn họ, cũng không dám hy vọng bọn họ sẽ nhận lại người nữ nhi như ta.
Nhưng dù sao các con cũng là tôn bối của bọn họ, biết đâu sau này bọn họ cũng sẽ sủng ái các con giống như phụ thân các con. Tuy rằng con cùng Hoa nhi thân phận là con vợ lẽ, nếu có bọn họ nâng đỡ tất nhiên sẽ cuộc sống cũng không quá tệ."
Nhưng Lý Lệnh Yến chỉ biết khóc, không nói lời nào. Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu sẽ nguyện ý giúp nàng sao?
Trước sau gì nàng cũng mang họ Lý không phải họ Tôn, những người bên ngoài làm sao hiểu rõ chuyện này? Tất nhiên bọn họ chỉ quan tâm rốt cuộc nàng là con vợ cả hay con vợ lẽ mà thôi.
Hơn nữa hiện tại muội muội của nàng lại được định hôm sự trước, người làm tỷ tỷ như nàng lại không có ai đến cầu thân, chẳng phải ngay cả nha hoàn vú gia trong Lý phủ này đều sẽ chê cười nàng sao?
Nếu không phải do nàng hiếu thắng cứ cho rằng sau khi hồi kinh mọi chuyện sẽ vẫn tốt đẹp như cũ, thì nàng đâu ra nông nổi ngày hôm nay phải chịu nhục nhã như vậy.
Hơn nữa nếu biết sớm có ngày hôm nay, tuyệt đối nàng thà vĩnh viễn ở lại Hàng Châu không cần trở về đây làm gì.
Lý Lệnh Yến dùng tay che mặt, khóc lóc chạy đi ra ngoài. Tôn Lan Y nhìn thấy như thế, trong lòng vô cùng đau xót giống như có một con dao đâm sâu trong trái tim mình.
Sau đó nhũ mẫu chợt ôm Lý Duy Hoà vào phòng, nhưng khi nàng nhìn thấy Lý Duy Hoa cầm trong tay một viên kẹo liền nói với nhũ mẫu: " Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần đừng cho thiếu gia ăn những loại kẹo hay hạt như vậy, tại sao ngươi vẫn không chịu nghe lời ta?"
Nhũ mẫu lắp bắp trả lời: " Là, là lão gia nói thiếu gia có thể ăn những thứ này, cho nên nô tì mới, mới dám để thiếu gia ăn. Hơn nữa loại kẹo này là do đích thân lão gia ra ngoài mua về cho thiếu gia, còn nói là mua từ cửa tiệm mứt kẹo nổi tiếng nhất kinh thành."
Vốn dĩ Tôn Lan Y phiền lòng vì chuyện của Lý Lệnh Yến, lúc này nàng lại còn nghe bà t nói vậy, nhất thời trong lòng càng cảm thấy phiền hơn.
Nhưng tạm thời nàng cũng không muốn truy cứu chuyện này, cho nên nàng chỉ nói một câu: " Sau này đừng cho thiếu gia ăn những thứ đó nữa."
Sau đó nàng phất tay bảo nhũ mẫu ôm Lý Duy Hoa trở về phòng đi, nhưng bà ta không nghe theo lời của nàng, vừa ôm Lý Duy Hoa trở về vừa lẫm bẩm nói: " Chính miệng lão gia đã nói có thể cho thiếu gia ăn những thứ này mà, hơn nữa loại kẹo này còn do chính tay lão gia mua về. Nếu ta không cho thiếu gia ăn, lão gia đã ra lệnh là phải để thiếu gia ăn, ta làm sao dám không nghe theo?"
Trong miệng bà ta còn lẩm bẩm nhưng tay lại đưa thêm một viện kẹo nữa vào miệng của Lý Duy Hoa.
*
Hiện giờ cũng đã sắp cuối mùa hạ, thời tiết đã bớt oi bức hơn, Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên đang ngồi trên ghế đá gần giàn nho, nàng chống tay lên trên bàn đá, đôi mắt có chút mơ màng dường như sắp chiềm vào giấc mộng.
Hôm nay nàng mặc áo ngắn tay hồng phấn, váy lụa trắng, trên cổ tay của nàng còn đeo một chiếc vòng phỉ thuý. Chiếc vòng đó thật hợp đeo trên cổ tay trắng mịn như tuyết của nàng.
Còn Lý Duy Nguyên thì lại ngồi đối diện nàng, chăm chú đọc sách, thỉnh thoảng hắn sẽ thoáng nhìn đến nàng, chỉ là giờ phút này hắn thấy nàng nhắm mắt, hơi thở đều đều có lẽ nàng đã ngủ rồi.
Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua dây buộc tóc màu lam nhạt trên búi tóc nàng, lại còn có một vài sợi tóc rơi tán loạn trên gương mặt nàng.
Lý Duy Nguyên thấy thế đưa tay vén nhẹ những sợi tóc mềm mại lên tai nhỏ nhắn của nàng.
Ngón tay hắn vô tình chạm nhẹ vào gương mặt xinh đẹp của nàng. Trong lòng hắn chợt cảm thấy tựa như có một cộng lông vũ mềm mại lướt qua trái tim hắn.
Hắn chợt cảm nhận nội tâm mình trở nên ấm áp, cho nên hắn không muốn rời tay dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng.
Hiện giờ nàng đang ngủ say nhưng trên má nàng vẫn có chút ửng hồng, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong lòng vô cùng rung động cầm lòng không được liền hôn nhẹ lên môi nàng.
Hắn từ từ cắn mút đôi môi ngọt ngào của nàng. Bất quá cho dù nàng đang ngủ say, hắn cũng không dám hôn quá mạnh vì sợ sẽ khiến nàng tỉnh giấc.
Thế nên hắn chỉ nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng nàng, lại dịu dàng mút mát đôi môi nàng.
Đôi môi mềm mại, khoang miệng ấm áp, thực khiến người ta mê muội, hắn chỉ mong sao có thể cứ mãi như vậy không cần buông ra thì tốt biết bao.
Lý Duy Nguyên cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp, trong lòng hắn lại càng kích động, quả thực giờ phút này hắn không thể khống chế bản thân mình được nữa.
Nhưng bỗng nhiên hắn nhìn thấy đôi hàng mi của nàng hơi rung động dường như nàng sắp tỉnh giấc.
Thấy như thế hắn vội rời khỏi đôi môi nàng, ngồi thẳng người lên trở về bộ dáng chuyên chú đọc sách như khi nãy. Chỉ là trái tim hắn vẫn đang đập rất nhanh, trong lòng chấn động không thôi.
Lý Lệnh Uyển từ từ mở mắt, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ của nàng nhìn có chút ngốc, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng. Nhưng chỉ sau một lúc nàng liền tỉnh ngủ.
" Ca ca," nàng lên tiếng hỏi hắn, " Muội ngủ bao lâu rồi?"
Lý Duy Nguyên chợt suy nghĩ một chút, hắn nhìn dáng vẻ này của nàng chắc có lẽ vừa rồi nàng không phát hiện hắn đã hôn trộm nàng đâu.
Vì thế trong lòng hắn cũng bình tĩnh hơn, rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng. Hắn chợt nhìn thấy trên gò mà của nàng có một vết đỏ do khi nãy nàng nằm đè lên ống tay áo mà tạo ra, hơn nữa trên đôi môi của nàng có chút bóng loáng, bởi vì nụ hôn vừa rồi của hắn.
Tâm tình vừa mới bĩnh tĩnh được một chút, chợt bắt đầu trở nên xạo động, vì thế hắn có chút hoảng loạn quay đầu đi hướng khác không dám nhìn thẳng mặt nàng.
" Cũng không lâu lắm," hắn hàm hồ trả lời nàng. Theo sau hắn lại hỏi nàng: " Tối hôm qua muội ngủ không ngon giấc à? Có chuyện gì phiền lòng sao?"
Quả thực Lý Lệnh Uyển có một số chuyện phiền lòng. Thứ nhất là về chuyện hai ngày trước, khi thái độ của Lý Duy Nguyên đối với nàng như vậy.
Kỳ thật bị người khắc nắm chặt cằm, chẳng dễ chịu chút nào nhưng dù sao hắn trước nay vẫn luôn đối xử tốt với nàng. Cho nên nàng cứ cho rằng bởi vì ngày ấy khi biết về hôn sự của nàng cùng Lương Phong Vũ, nhất thời không khống chế được cảm xúc của bản thân mới làm nàng bị thương, dù sao hắn cũng đã nói lời xin lỗi với nàng.
Hơn nữa mấu chốt chính là hiện giờ thế lực của hắn bắt đầu trở lớn mạnh, nàng lại không thể đấu lại hắn chỉ còn cách phải tha thứ cho hắn thôi.
Một con mèo yếu ớt như nàng làm sao lại là đối thủ của con hổ hùng mạnh như hắn được chứ?
Trừ phi nàng không muốn sống nữa thì cứ việc chống đối với hắn. Nhưng nàng vẫn chọn cách tha thứ chỉ là trong lòng nàng sẽ có chút khó chịu.
Còn về chuyện thứ hai, nếu căn cứ vào thời gian trong truyện gốc thì có lẽ hiện giờ Tôn Ngự Sự đã hồi kinh, thậm chí hoàng thượng còn phong cho ông ta chức quan Tả Phó Đô Ngự Sự.
Chỉ sợ là sau khi lão thái thái cùng Lý Tu Bách biết chuyện này sẽ càng muốn ra tay nâng đỡ Tôn Lan Y lên vị trí chính thất, chẳng phải bọn họ rất muốn kết thông gia cùng Tôn Ngự Sự sao?
Bằng không thì nhiều ngày qua lão thái thái đã không bảo Tôn Lan Y đến gặp bà nhiều như vậy, còn dùng thái độ ôn hoà trò chuyện cùng Tôn Lan Y.
Mấy ngày nay trong lòng Lý Lệnh Uyển rất phiền, nhưng căn bản không tìm ra được biện pháp nào giải quyết chuyện này êm đẹp cả.
Cho nên khi nàng nghe Lý Duy Nguyên hỏi mình như vậy, nàng liền suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy có lẽ nàng nên hỏi ý kiến của Lý Duy Nguyên xem sao. Nếu nàng đã lựa chọn tin tưởng hắn thì nàng không có gì phải giấu giếm hắn chuyện gì.
Vì thế Lý Lệnh Uyển liền nghiêng người đến trước bàn đá, cúi sát gần Lý Duy Nguyên, nhẹ giọng nói: " Ca ca, mấy ngày nay muội nghe những nha hoàn cùng vú già ở viện của Lan di nương nói rằng, Lan di nương là nữ nhi của gia đình quyền quý. Phụ thân của Lan di nương chính là Tôn Ngự Sư, muội còn nghe nói mấy năm trước ông ta bị Vương đại nhân hãm hại, cho nên mới bị lưu đày.
Nhưng hiện nay ông ta đã được minh oan cũng đã hồi kinh, hơn nữa hoàng thượng lại còn thăng chức cho ông ta. Phải làm sao bây giờ ca ca, nhà mẹ đẻ của Lan di nương lợi hại như vậy, còn nhà mẹ đẻ của mẫu thân muội lại chẳng còn một ai, phụ thân chỉ yêu thương một mình Lan di nương, chẳng thích mẫu thân của muội. Có phải phụ thân sẽ tìm cách hưu mẫu thân của muội, đưa Lan di nương lên vị trí thái thái không?"
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói chợt nhìn thoáng nàng một cái. Chuyện tuyệt mật như vậy, thì làm sao nha hoàn cùng vú già ở đó có thể biết được?
Tất nhiên chuyện này tiểu nha đầu đã sớm biết, cho nên nàng chỉ là đang mượn cớ nói rằng do các nha hoàn cùng vú già biết mà nói ra thôi.
Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy thật cao hứng. Bởi vì hắn biết Lý Lệnh Uyển đã bắt đầu ỷ lại vào hắn, hơn nữa vừa rồi hắn chỉ là thuận miệng hỏi, thật bất ngờ là nàng lại có thể đem những chuyện phiền lòng này nói cho hắn biết. Vì vậy hắn cũng có chút kinh ngạc.
Ngày ấy khi đám người Lý Tu Bách trở về, hắn cũng đã từng âm thầm quan sát cử chỉ cùng lời nói của Tôn Lan Y rất đoan trang, trong đầu hắn đã sớm suy đoán chắc chắn Tôn Lan Y xuất thân từ gia đình quyền thế, nhưng hắn không ngờ tới gia đình Tôn Lan Y lại quyền thề như vậy.
Hơn nữa khi hắn biết rõ tuổi của Lý Lệnh Yến, hắn chợt suy nghĩ đến thời gian bị định tội của Tôn Ngự Sự, hắn đã sớm đoán ra được vì sao Tôn Lan Y lại chấp nhận làm thiếp của Lý Tu Bách.
Ngay cả biện pháp giải quyết chuyện này hắn cũng đã nghĩ ra, sau đó hắn vỗ nhẹ lên đầu Lý Lệnh Uyển, cười nói: " Chuyện này đơn giản thôi. Muội đừng lo lắng, hôm nay ta sẽ giải quyết thay muội. Đảm bảo sau này bọn họ sẽ không còn ý nghĩ nâng đỡ Tôn Lan Y lên làm chính thất nữa đâu."
" Thật chứ?" Lý Lệnh Uyển vui mừng quá mà thốt lên. Lý Duy Nguyên nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy, ngăn không được liền hơi mỉm cười, nói: " Tất nhiên là thật. Ca ca có khi nào lừa gạt muội chưa?"
Lúc này Lý Lệnh Uyển vô cùng phấn khởi, sau đó nàng lại cảm thấy suy nghĩ của bản thân mình vẫn như cũ, chẳng thể suy nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết chuyện này.
Nhưng Lý Duy Nguyên chỉ trong chút lát đã có biện pháp, hắn còn nói chuyện này rất đơn giản. Hơn nữa hắn nói hôm nay sẽ thay nàng giải quyết. Quả thực loại người có IQ cao như hắn thực khiến người đứng đối diện cảm thấy quá thất bại mà.
Bất quá nàng vẫn muốn biết Lý Duy Nguyên sẽ dùng cách nào để giải quyết chuyện này.
Lúc này Lý Duy Nguyên cũng giải thích cho nàng hiểu, tóm lại Lý Duy Nguyên không hề quan tâm đến ý nghĩ của Lý Tu Bách như thế nào, hắn chỉ muốn trực tiếp đi đến tìm lão thái thái.
Bởi vì hắn biết, cho dù hiện nay Lý Tu Bách là Hộ Bộ hữu thị lang nhưng ngày nào lão thái thái còn sống thì Lý Tu Bách nhất định không thể nào dám làm trái ý bà.
Hơn nữa bà là một ngươi ham mê quyền thế, tính tình của bà lại thích khống chế người khác phàm là những chuyện bà đã quyết định, tất nhiên Lý Tu Bách không thể nào dám phản đối.
Cho nên chỉ cần hắn thuyết phục được lão thái thái, về phần Lý Tu Bách hắn còn lo ngại gì nữa. Cuối cùng nàng đã biết hắn sẽ dùng biện pháp nào để giải quyết, vì vậy nàng an tâm ở lại tiểu viện của hắn chơi đùa cả ngày.
Nhưng chỉ là suốt cả ngày, nàng cũng không thấy Lý Duy Nguyên có bất kì hành động nào cả hắn vẫn luôn thong thả đọc sách.
Lâu lâu hắn sẽ nói chuyện với nàng vài câu. Thậm chí hắn còn bắt nàng luyện chữ, hay là viết một câu thơ nào đó nữa.
Nếu nàng viết không đẹp hắn sẽ cầm tay nàng nắn nót viết lại từng chữ. Chờ đến khi hai người bọn họ dùng bữa tối xong, ngoài trời cũng đã tối đen, lúc này hắn nói với nàng: " Ta đi đến chỗ tổ mẫu một chuyến, muội ngoan ngoan ở đây chờ ta trở về."
Lý Lệnh Uyển gật đầu cũng có chút lo lắng cho hắn, thế nên nàng liền dặn dò hắn một câu: " Ca ca, huynh phải cẩn thận nha."
Lý Duy Nguyên chỉ mỉm cười nhìn nàng một chút, theo sau hắn phân phó Cẩn Ngôn cầm đèn lồng đi cùng mình.
Hắn một đường đi đến Thế An Đường, tiểu nha hoàn liền hành lễ với hắn, còn gọi một tiếng đại thiếu gia, theo sau nàng ta vén màn mời hắn vào phòng gặp lão thái thái.
Hiện giờ hắn đã làm quan trong Hàn Lâm Viện chức quan lại là lục phẩm, cho nên ở trong Lý phủ này không còn ai dám khinh thường hắn nữa.
Lão thái thái vừa dùng bữa tối xong, bà ngồi uống trà trên giường La Hán. Lúc này Lý Duy Nguyên tiến vào, hắn cúi người hành lễ với bà còn kêu một tiếng tổ mẫu.
Sau đó lão thái thái liền đặt tách trà trong tay lên bàn Kháng Trác, bà giương mắt nhìn hắn, ngữ khí ôn hoà hỏi hắn: " Đã tối thế này, cháu đến đây làm gì? Có chuyện gì muốn tìm tổ mẫu sao?"
Tuy rằng mấy năm nay bà cũng đối xử với hắn tốt hơn một chút, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Không giống như bây giờ, khi bà biết hắn được nhận vào Hàn Lâm Viện, tiền đồ lại tươi sáng như vậy, cho nên người làm tổ mẫu như bà cũng cảm thấy bản thân mình có một đứa tôn nhi thật tài giỏi.
Bất quá có đôi khi bà lại nhớ đến lời nói năm đó của Đại Giác Pháp Sư, vì thế trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không thỏai mái.
Nhưng lúc này hắn không lên tiếng trả lời bà, hắn chỉ đưa mắt nhìn những nha hoàn đang ở trong phòng.
Tất nhiên bà hiểu ý tứ này của hắn, chắc chắn hắn đang có chuyện gì quan trọng muốn nói với bà, hơn nữa lại còn là chuyện cơ mật.
Cho nên bà liền phân phó các nha hoàn đứng trong phòng: " Tạm thời ta không cần các ngươi hậu hạ, lui ra hết đi."
Các nha hoàn lên tiếng vâng theo, sau đó các nàng lập tức xoay người rời khỏi phòng.
Trước khi đi các nàng còn tự động đóng cửa phòng lại.
Theo sau lão thái thái nhìn đến Lý Duy Nguyên, hỏi hắn: " Cháu muốn nói chuyện gì, bây giờ có thể nói được chưa?" Chỉ là hiện giờ hắn cũng không trả lời, hắn lại nhanh chóng quỳ xuống.
———————//—-//———————
*Tác giả có lời muốn nói: kỳ thật ban đầu ta định viết một tiêu đề cho chương này ngọt ngào một chút, nhưng sợ bị khoá, cho nên mới đặt là dung mạo xinh đẹp.
- Rất lâu sau đó Uyển Uyển bắt đầu không sợ Nguyên ca nữa, có một ngày nàng chống nạnh nói: " Ta không còn sợ chàng nữa. Có ngon chàng tới đây đánh ta đi."
Nguyên ca lập tức quỳ xuống nói: " Nhưng ta sợ nàng bị thương. Thôi thôi đừng làm khó cho ta nữa!!"
* Editor: Anh Nguyên thê nô chính hiệu😂😂

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.