Ban Thịnh cười khẽ một tiếng, không biết là đe dọa Lâm Vi Hạ hay nghiêm túc làm thật, tùy ý ôm đầu cô đè xuống, Lâm Vi Hạ lập tức hoảng loạn đứng dậy.
Ban Thịnh chống khuỷu tay lên ghế sofa từ từ đứng dậy, đem điện thoại màu đen trong lòng bàn tay trả lại cho cô, Lâm Vi Hạ duỗi tay nhận lấy, không ngờ cậu không nhúc nhích tí nào.
“Buông tay.” Lâm Vi Hạ nhìn cậu, giọng nói điềm đạm.
Ban Thịnh quả nhiên thả tay ra, không còn trêu chọc cô nữa. Lâm Vi Hạ nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục luyện đàn, cô rất thích, cũng rất tận hưởng khoảng thời gian luyện tập ít ỏi này.
Kể từ khi Ban Thịnh ra tay đánh người vì Lâm Vi Hạ, người ở trường học luôn theo dõi hai người một cách công khai và bí mật. Ở trường học, Lâm Vi Hạ vẫn là bộ dạng giống lúc trước, không tiếp xúc quá nhiều với Ban Thịnh, nhưng suy cho cùng có người dựa vào đồ ăn vặt thỉnh thoảng xuất hiện trên bàn học của Lâm Vi Hạ, Ban Thịnh từ trước đến giờ không thiếu giao bài tập về nhà, nhưng lại luôn không nộp bài tập ngữ văn, phải đích thân Lâm Vi Hạ đến thúc giục cậu mới chịu nộp, nhờ những hành động này mà bọn họ tìm ra được manh mối.
Không biết từ khi nào, những ánh mắt suy đoán bắt đầu đổ dồn vào ba người bọn họ.
Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng, rõ ràng lúc trước là Liễu Tư Gia có ý với Ban Thịnh trước, Lâm Vi Hạ và Liễu Tư Gia lại được công nhận là chị em với nhau, trong một khoảng thời gian, những lời đồn đại có nhiều ý kiến khác nhau.
Nhưng nữ hoàng vẫn là nữ hoàng, dường như không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì.
Trong mắt người ngoài, cặp hoa song sinh Lâm Vi Hạ và Liễu Tư Gia vẫn thân thiết như cũ, nhưng Lâm Vi Hạ lại cảm thấy có một ngăn cách mơ hồ giữa hai người. Tình bạn của con gái rất tinh tế và nhạy cảm, xuất hiện một chút thay đổi nho nhỏ, hai bên đều có thể cảm nhận được.
Liễu Tư Gia đối với cô lạnh lùng xa cách hơn rất nhiều, ví dụ như cả hai người không còn thường xuyên xuất hiện cùng nhau ở nhà ăn, Liễu Tư Gia thỉnh thoảng sẽ đi ăn cơm cùng đám Lý Sanh Nhiên, dùng lý do qua loa “quên rồi” “có việc” để lấy lệ với Lâm Vi Hạ.
Đáy lòng như có một sợi dây mỏng quấn vào tim, khiến người khác có chút không thở nổi.
Buổi tiệc gala của trường rất nhanh sắp diễn ra, buổi chiều hai người đi ăn tối ở ngoài trường, Liễu Tư Gia vẫn không có khẩu vị như cũ, mua một phần bánh mì lúa mạch ở cửa hàng tiện lợi, Lâm Vi Hạ gọi một phần mì udon, thêm hai xiên oden.
Gió mùa đông thổi mát mẻ, may mà cá viên có chút nóng hổi, Lâm Vi Hạ cắn một miếng, phát hiện Liễu Tư Gia đang xé bánh mì lúa mạch trong tay thành từng mảnh, nhưng trạng thái trên mặt lại đơ ra.
“Cậu làm sao vậy?” Lâm Vi Hạ giọng điệu quan tâm.
Liễu Tư Gia lấy lại tinh thần, khóe miệng co giật một cách máy móc, trả lời: “Không sao, đúng rồi, cậu luyện đàn cello như thế nào rồi?”
“Tạm được, còn cậu, tớ nghe Phương Mạt nói cậu cũng đăng ký một tiết mục.”
“Thì như vậy thôi.” Liễu Tư Gia vò toàn bộ bao giấy nhựa thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Buổi tiệc liên hoan của trường sắp diễn ra, được tổ chức trong khán phòng lớn nhất của nhà trường, đây là hoạt động có quy mô lớn do Thâm Cao tổ chức, toàn thể giáo viên và học sinh cùng nhau tham gia, nhà trường còn mời hai phóng viên có tiếng tăm đến phỏng vấn đưa tin về sự kiện này.
Buổi tối thứ sáu, phòng trang điểm sau khán đài thành một đống lộn xộn, thông thường nhân viên còn ở đây trang điểm, người khác bị đẩy lên trên. Lâm Vi Hạ ngồi ở trước bàn trang điểm để người khác trang điểm cho cô, mỗi lần mc giới thiệu tiết mục tim cô sẽ đập rất nhanh, không tránh khỏi có chút tự ti, có lẽ là do quá lâu cô không tham gia cuộc thi rồi.
Sau khi trang điểm xong, Phương Mạt ở bên cạnh nhìn Lâm Vi Hạ, đôi mắt nhìn chằm chằm, tự lẩm bẩm một mình: “Cũng đẹp quá đi mất.”
Thiết bị sưởi ấm mở vừa đủ, Liễu Tư Gia đến áo khoác ngoài cũng không mặc chỉ mặc trang phục biểu diễn đi qua, cô ấy mặc một chiếc váy màu tím, phối hợp với đôi giày boots màu đen, trang điểm rất đẹp, khiến hào quang trên người vô cùng nổi bật, mà Lý Sanh Nhiên từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh cô ấy.
Lý Sanh Nhiên giật mình nhìn Lâm Vi Hạ trong gương, xoay người đến vỗ vai của Lâm Vi Hạ, một bộ dạng không tình nguyện lắm: “Ấy, Ninh Triều giống như có việc gấp tìm cậu, cậu ta ở bên ngoài. Phục rồi, làm sao có người hung thần ác sát như vậy.”
“Hả, được.” Lâm Vi Hạ đặt thỏi son trong tay xuống.
Lâm Vi Hạ đứng dậy, nhặt áo khoác được treo trên ghế mặc vào, cô có chút không thích ứng được với váy dài, nhấc váy lên rồi bước ra ngoài. Lúc bước ra ngoài, phát hiện Ninh Triều đứng dưới gốc cây với một đám người không biết đang thương lượng làm việc xấu gì.
Cô gọi một câu: “Ninh Triều.”
Nam sinh bên cạnh đụng vai cậu ta bắt đầu huýt sáo, Ninh Triều nghe vậy liền ngẩng đầu, đi về phía Lâm Vi Hạ, đi được vài bước tiếng mắng người ở phía sau vang lên.
Ninh Triều đến trước mặt Lâm Vi Hạ, thấy cô mặc trang phục biểu diễn chạy ra ngoài, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Cậu chạy ra đây có chuyện gì?”
“Không phải cậu tìm tôi sao? Lý Sanh Nhiên vừa nãy nói với tôi.” Lâm Vi Hạ gấp gáp chạy ra ngoài, mồ hôi trên chóp mũi đổ ra.
“Cậu ta có bệnh phải không, tôi tìm cậu làm gì?” Vẻ mặt Ninh Triều cạn lời, hắt hơi một cái, “Không được, tôi phải đi tìm nha đầu xấu tính đó…”
Ninh Triều nói dông nói dài xong, kết quả vừa ngẩng đầu thì người đã biến mất, đến cái bóng dáng cũng không thấy đâu. Lâm Vi Hạ sau khi chạy về lại hậu trường cổ họng có chút khô rát, Phương Mạt đang tìm cô khắp nơi, lúc nhìn thấy Lâm Vi Hạ liền thở một hơi nhẹ nhõm.
“Vi Hạ, cậu đi đâu vậy? Sắp đến lượt cậu biểu diễn rồi, mọi người đều đang tìm cậu khắp nơi đấy.” Phương Mạt lật đật chạy qua.
“Không có gì.” Lâm Vi Hạ lắc đầu, cô đến bàn trang điểm, đeo đàn cello lên.
Thời gian vừa đúng lúc, nhân viên kiểm soát hiện trường gọi Lâm Vi Hạ đi lên, tấm màn màu đỏ được kéo ra, Lâm Vi Hạ đeo đàn cello màu đỏ bước lên sân khấu, trước khi lên sân khấu, cô cố ý bấm máy trợ thính, vặn nhỏ âm lượng mà máy trợ thính tiếp nhận âm thanh.
Ánh đèn ở chỗ Lâm Vi Hạ tối mịt, khán giả không nhìn thấy cô trên sân khấu. Cách Lâm Vi Hạ hai mét, người dẫn chương trình đang giới thiệu buổi biểu diễn, cô ấy mặc chiếc váy dạ hội màu xanh lá đậm, xẻ lưng ở phía sau, để lộ một tấm lưng trắng như tuyết.
Giọng nói của chị ấy rất hay, phát âm cũng rất rõ ràng, tròn vạch rõ chữ, khiến người khác nghĩ ngay đến ly sữa bò ấm áp.
Người dẫn chương trình sau khi giới thiệu xong, lùi về một bên quay đầu nhìn Lâm Vi Hạ mỉm cười, Lâm Vi Hạ gật đầu, “bộp” một tiếng, những ánh đèn trên đầu được bật sáng, thắp sáng Lâm Vi Hạ ở trong bóng tối.
Đôi mắt màu hổ phách của Lâm Vi Hạ chuyển động nhìn xuống bên dưới, khán giả đều nghiêm túc nhìn cô, đem lực chú ý đặt hết lên người biểu diễn tiết mục này.
Trong lòng không tránh khỏi có chút khẩn trương.
Cô cũng nhìn thấy Ban Thịnh trong đám đông dưới sân khâu, cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, để lộ nửa khuôn mặt với hình vòng cung mượt mà.
Lâm Vi Hạ khẽ thở dài, tay phải cầm cây vĩ, nín thở trong sự chờ đợi của mọi người, đặt cây vĩ lên đàn cello, nhẹ nhàng nhắm mắt kéo đàn.
Âm thanh trầm êm tai không đến như trong tưởng tượng, thay vào đó là âm thanh khó nghe két két chói tai vang lên, Lâm Vi Hạ nghi ngờ mở mắt ra, kéo một lần nữa, dây đàn màu trắng đột nhiên gãy đứt, giống như tiếng xé rách vải lụa.
Trong tích tắc, sợi dây đàn giống như những sợi tóc bị đốt cháy, quăn cuộn lên.
Dưới sân khấu vang lên một trận gây rối, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, bên trong còn kèm theo một hai tiếng cười, đến thầy cô ngồi ở hàng ghế đầu quan sát cũng nhịn không được mà thì thầm to nhỏ, thăm dò tình huống khẩn cấp trên sân khấu.
Lâm Vi Hạ cả người sững sờ, ngồi trên ghế giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, âm thanh dưới sân khấu càng lúc càng lớn, giống như thủy triều dâng lên, lông mi cô rũ xuống, nhớ đến nụ cười xinh đẹp còn rất chân thành của lúc trước, lông mi cô run run.
Nữ sinh dẫn chương trình tùy cơ ứng biến, bảo người khác tắt toàn bộ ánh đèn, trên sân khấu biến thành một mảng tối mịt, âm thanh của đám đông bên dưới bảo Lâm Vi Hạ đi xuống sân khấu càng kêu to hơn. Nữ sinh dẫn chương trình đi đến bên tai Lâm Vi Hạ, thấp giọng nói với cô vài câu, rồi lui ra khỏi sân khấu.
“Có phiền hay không, đây là ý gì vậy? Đây là diễn xong rồi?”
“Bạn học trên sân khấu, cậu có được hay không, không được thì mau chóng xuống đi để người phía sau còn lên biểu diễn.”
“Đúng vậy, mau mau xuống đi, bôi tro trát trấu.”
Tiếng mắng chửi lần lượt vang lên, Lý Ngật Nhiên ngồi ở bên cạnh bày bộ dạng náo nhiệt không chê to chuyện, nâng mí mắt luôn sụp xuống nói: “Chẹp, không lên đó làm anh hùng cứu mỹ nhân à.”
Ban Thịnh ngồi yên trên ghế, duy trì tư thế như cũ không nhúc nhích, thản nhiên tiếp lời: “Cô ấy có thể giải quyết được.”
“Ồ, tin tưởng em ấy như vậy.” Lý Ngật Nhiên tiếp tục chế nhạo.
Ban Thịnh chầm chậm mở miệng: “Bằng không thì không phải người mà Ban Thịnh tôi nhìn trúng.”
“Ầm” một tiếng, ánh đèn trên sân khấu một lần nữa lại sáng lên, tiếng đàn du dương vang lên, Lâm Vi Hạ vẫn ngồi trên chiếc ghế đó, nhưng cô không kéo đàn cello nữa, mà là đàn nhị.
Cô vậy mà thay đổi tiết mục biểu diễn.
Lâm Vi Hạ cúi đầu, mái tóc đen nhánh được vén lên một nửa ra phía sau, để lộ một nửa khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, nhưng đầu ngón tay của cô rất có lực, một âm điệu “Lương Chúc” du dương phát ra róc rách từ trên dây đàn.
Giai điệu trên sân khấu thật thê lương, khiến người khác nhịn không được mà đắm chìm vào trong đó, nhớ lại câu chuyện mỹ nhân bị ép buộc phải chia lìa trên sách, đến giữa bài nhạc, Lâm Vi Hạ di chuyển mũi nhọn của đàn trong tay, âm điệu đột nhiên trở nên dồn dập, âm sắc thuần thúy, sắc nét như những hạt to và hạt nhỏ rơi trên đĩa ngọc, vô cùng giàu có sức cảm hóa.
Một nam sinh nghiêng người trong đám đông thấp giọng chửi thề một câu, nói chuyện thì thầm với bạn của mình: “Mẹ nó, tuyệt quá, tao tuyên bố từ hôm nay trở đi cô ấy trở thành nữ thần mới của tao.”
Ban Thịnh giương đôi mắt đen xịt liếc nhìn nam sinh kia, đối phương bất giác sờ gáy ở phía sau, chỉ cảm thấy tiếng gió ảm đạm.
Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn lên sân khấu lần nữa, ánh mắt khóa chặt Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ ngồi ở giữa sân khấu, mặc chiếc váy màu đỏ có tay áo thụng, giai điệu đến lúc cao trào như thủy triều dâng cao, âm thanh càng lúc càng hùng hậu, tốc độ kéo đàn càng tăng lên, tay trái cũng linh hoạt ấn dây đàn lên xuống, động tác vừa ngầu vừa đẹp, phong cách của bài nhạc vô cùng khí thế, kết thúc vĩ thanh của giai điệu.
Trên người cô có loại cảm giác vỡ vụn, nhưng ánh mắt kiên định, khán giả dường như nhìn thấy nhân vật chính của giai điệu bay ra khỏi cánh bướm, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống gò má trắng nõn của Lâm Vi Hạ.
Đúng lúc nghỉ ngơi trên vết bớt màu đỏ.
Cuối cùng một điệu kết thúc, Lâm Vi Hạ thu lại cung đàn, cầm đàn nhị đứng dậy cúi người chào khán giả một cách sâu sắc. Bên dưới sân khấu yên lặng trong giây lát, giống như một mảng biển sâu.
Nửa phút sau, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên to lớn, dư âm còn văng vẳng bên tai, tiếng la hét và tiếng hoan hô gần như lật tung mái nhà.
Buổi tiệc liên hoan của trường hôm đó, Liễu Tư Gia không chịu thua kém, dành được giải quán quân với bài nhảy hiện đại, mà Lâm Vi Hạ dựa vào bài “Lương Chúc” hào hùng khí thế mà trở nên nổi tiếng ở Thâm Cao, mặc dù gặp sự cố sân khấu phải đổi tiết mục, nhưng buổi biểu diễn tại hiện trường của cô đã khắc sâu vào lòng người, sức cảm hóa mãnh liệt, ban tổ chức đã đặc cách trao cho cô giải đặc biệt.
Buổi tiệc sau khi kết thúc, đa số mọi người đều vây quanh chúc mừng cho Liễu Tư Gia, giọng điệu nịnh hót, Lâm Vi Hạ ngồi thẳng lưng trên ghế, đang tự mình tẩy trang, bỗng chốc, điện thoại trên bàn rung lên phát ra tiếng brừm brừm, cô cầm lên xem sau khi tẩy trang xong, thu dọn đồ đạc bước ra ngoài.
Liễu Tư Gia bị một đám người vây chặt, môi đỏ nhếch lên, Lý Sanh Nhiên cũng cười theo, nhìn thấy bóng dáng vội vàng bước ra ý cười liền đình trệ.
Ban Thịnh gửi tin nhắn nói đang ở bên ngoài đợi cô, lúc Lâm Vi Hạ ra ngoài liền ngơ ngác, phát hiện cậu đứng cùng một nhóm người, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, có một nam sinh thần sắc mệt mỏi, khí chất sa đọa rõ ràng, vừa nhìn liền nhận ra là Lý Ngật Nhiên, đứng bên cạnh là một nữ sinh, dáng người ưu nhã, khí chất tuyệt trần, nhìn từ phía sau đã biết đây là một đại mỹ nữ hạng nhất.
Lâm Vi Hạ phát hiện vẻ mặt của Ban Thịnh cực kỳ thoải mái khi ở cùng bọn họ, Ban Thịnh thấy cô đi đến, giơ tay cầm điếu thuốc lên bảo người qua đây, trong ánh lửa đỏ rực, cô nhìn thấy xương ngón tay rõ ràng của cậu khi cầm điếu thuốc.
Khi Lâm Vi Hạ đi đến gần, phát hiện nữ sinh đó lại là người dẫn chương trình lúc nãy giải vây giúp cô trên sân khấu, cô nghĩ một lúc, hiếm khi chủ động mở miệng, giọng nói suy đoán: “Chị là đàn chị? Lúc nãy cảm ơn đàn chị đã giải vây.”
Nữ sinh quay đầu sang, con ngươi đen láy tràn đầy ý cười: “Khách sáo, Trình Ô Toan, em gọi chị là Ô Toan được rồi.”
“Nếu dựa theo vai vế mà nói, chị là họ hàng xa của A Thịnh, cậu ấy là Lý Ngật Nhiên, mấy người bọn chị đều là bạn tốt lớn lên cùng nhau.” Trình Ô Toan giải thích.
Buổi tiệc kết thúc cũng được một lúc lâu, nhưng vẫn có vài người qua đường đi qua, nhìn thấy một nhóm người làm mưa làm gió ở trường học đứng cùng nhau, lập tức xì xầm: “Ôi trời, đỉnh quá, lại có thể gặp được Lý Ngật Nhiên.”
“Ban Thịnh cũng ở đây! Cảnh tượng những người đẹp trai ở cùng nhau rất khó khiến người khác kìm lòng được.” Người qua đường lập tức cầm điện thoại chuẩn bị chụp lén bọn họ.
“Lý Ngật Nhiên thì thôi đi, mày biết biệt biệt danh của anh ta là rác rưởi không.” Người bạn nói.
“Còn có chị Ô Toan! Đàn chị nữ thần của tôi huhuhu.”
Ban Thịnh đang định nói chuyện, nhướng mi mắt nhìn bọn họ không nói chuyện, hai mí mắt mỏng như dao sắc bén, khiến người qua đường quan sát bên cạnh run tay, cất điện thoại vào rồi chạy mất dạng.
“Ban thiếu gia, cậu không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc phải không?” Lý Ngật Nhiên chậm rãi mở miệng.
Trình Ô Toan một chút cũng không muốn tham gia vào trận đấu khẩu của bọn họ, vỗ vai Lâm Vi Hạ: “Muốn cảm ơn em phải cảm ơn A Thịnh, là cậu ấy căn dặn chị phải chăm sóc cho em.”
“Cậu ấy rất để tâm đến em.” Ô Toàn trêu đùa.
Lý Ngật Nhiên giả vờ như lần đầu tiên gặp Lâm Vi Hạ, xoa xoa cái cổ trắng lạnh, cố ý hỏi: “A Thịnh, đây là bạn gái cậu?”
“Không phải.” Ban Thịnh trả lời.
Lông mi Lâm Vi Hạ động đậy, ngước mắt nhìn qua, Ban Thịnh một mặt thản nhiên: “Còn đang theo đuổi.”
Lý Ngật Nhiên đưa ngón giữa, biểu tình trên mặt không thể không phục, kéo Ô Toàn rời đi. Chỉ còn lại hai người, bầu không khí mờ ảo dày đặc sự ngượng ngùng, Ban Thịnh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, mở miệng:
“Tô giống như ma nữ, xấu chết đi được.”
Ban Thịnh giơ ngón cái lên ấn vào môi cô muốn lau đi, Lâm Vi Hạ nhất thời sửng sốt, đờ người ở đó để cậu lau. Ngón tay thô ráp ấn lên đôi môi đỏ, đầu ngón tay bị nhuộm đỏ trong chốc lát, thực ra cô như vậy rất đẹp, một chút cũng không giống ma nữ, làn da được sinh ra trắng mịn, phù hợp với đôi môi đỏ, yên lặng và xinh đẹp, giống như tuyết trắng rơi vào tháng ba, có thể được tính là tác phẩm nghệ thuật.
Môi cô rất mềm, giống như thạch jelly, càng lau đầu ngón tay càng như muốn bốc hỏa, yết hầu Ban Thịnh bắt đầu ngứa ngáy không kiềm chế được, cậu lập tức thu tay về, ánh mắt rời khỏi đôi môi: “Đi thôi.”
Hai người sánh vai bên nhau đi trên đại lộ của trường, Lâm Vi Hạ luôn cảm thấy nhiệt độ ngón tay của nam sinh vẫn còn đang lưu lại trên môi cô, cánh môi tê dại, cô vô thức dùng ống tay áo lau đi.
“Đúng rồi, giải thưởng lần này có 1000 tệ, dựa theo thỏa thuận lúc trước chia cho cậu một nửa, đền cây đàn cello cho cậu có thể không đủ… …” Lâm Vi Hạ giữ tay áo của cậu, đưa qua 500 tệ.
Bước chân Ban Thịnh dừng lại, nhìn số tiền cô đưa qua nhưng không nhận, thờ ơ cười một tiếng: “Cây đàn bị hỏng đó không là gì cả, tiền không nhận, mời tôi ăn bữa cơm thôi.”
Lâm Vi Hạ mở mắt nhìn cậu: “Cậu muốn ăn cái gì?”
“Sủi cảo.” Không biết làm sao, Ban Thịnh nhớ đến bát sủi cảo nóng hổi vào ngày đông chí.
Mặc dù đông chí sắp kết thúc rồi.
Lâm Vi Hạ một mặt mù tịt: “Hả?”
Cậu thông minh như vậy, không phải nên nhân cơ hội bắt cô đãi một bữa đắt tiền sao?
“Hả cái gì, lại không đi gia đổi ý.” Ban Thịnh đút hai tay vào túi đi thẳng về phía trước.
Lâm Vi Hạ chỉ có thể theo kịp bước chân cậu, hai người đến một tiệm vằn thắn trên đường Dân Nhạo Đông, bảng hiệu của tiệm đã cũ kỹ, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, rất đông người qua lại.
Lâm Vi Hạ gọi hai phần sủi cảo nhân thịt bò, sau khi hỏi Ban Thịnh có kiêng kị cái gì không thì ngồi xuống. Ban Thịnh có chút bệnh sạch sẽ, dùng nước sôi tráng cốc và thìa nhiều lần.
Màn hình đột nhiên sáng lên, Lâm Vi Hạ mở ra xem, là tin nhắn chúc mừng của Phương Mạt gửi đến, giọng điệu của cô ấy kích động:
【Aaaa, Vi Hạ, cậu ở trên sân khấu đẹp chết tớ rồi, cậu biết không, cậu đang rất hot trên diễn đàn của trường đó, mọi người đều đang thảo luận về cậu, nhận giải vui không?】
Lâm Vi Hạ gõ chữ trong cuộc trò chuyện gửi qua:【Cũng được.】
Phương Mạt còn thuận tiện gửi đường link diễn đàn cho cô, Lâm Vi Hạ không nhấn vào, cô vốn dĩ không quan tâm ánh mắt của người khác, càng không để ý đánh giá của người khác, nhận được sự chú ý là việc không nằm trong phạm vi theo đuổi và mục đích của cô.
Cô chỉ muốn làm những việc mình thích mà không có áp lực. Biểu diễn đàn cello lần này lại biến thành đàn nhị là một việc nuối tiếc.
Ban Thịnh uống một ngụm trà mạch kiều nóng, khí nóng tràn ngập trên đôi lông mày lười biếng của cậu, nhớ ra điều gì mở miệng: “Cậu còn biết chơi đàn nhị?”
Lâm Vi Hạ cắn một miếng sủi cảo tròn vo, đầu lưỡi lập tức bị bỏng rát, đối phương đúng lúc đẩy ly nước qua, cô uống một ngụm, không biết là thành thật hay khiêm tốn:
“Lúc nhỏ cùng một thầy giáo học đàn cello, mỗi lần đến nhà thầy ấy sớm hơn giờ học, đều thấy thầy ấy đang dạy con gái học đàn nhị chưa kết thúc, sau này tôi ngứa tay liền học theo một chút, kỹ năng học không giỏi, tôi chỉ biết bài này.”
“Phản ứng ở hiện trường rất thông minh.” Ban Thịnh đánh giá.
Ăn sủi cảo xong, Lâm Vi Hạ cùng Ban Thịnh bước ra ngoài, cô đứng ở cửa tiệm thanh toán với bà chủ, bà chủ đang bận rộn, sờ tay vào miếng tạp dề, lúc nhận tiền tranh thủ nhìn đôi trai xinh gái đẹp trước mặt, nhịn không được xuýt xoa khen ngợi:
“Hai anh em các cháu lớn lên thật đẹp mắt, giống như poster phim ảnh vậy.”
Nữ sinh mặc áo khoác đồng phục màu xanh nước biển, bên trong là chiếc áo dệt kim màu nhạt, chiếc váy kẻ sọc hẹp, để lộ đôi chân dài trắng nõn, lớn lên trông rất thuần khiết và xinh đẹp, nam sinh cao hơn tận một khúc, cũng mặc áo khoác đồng phục, thân hình cao và thẳng tắp.
Đôi lông mày của hai người giống nhau một cách đặc biệt, đều có bộ dạng thờ ơ.
Bà chủ càng nhìn càng cảm thán: “Ba mẹ hai cháu lúc còn trẻ chắc chắn rất đẹp, ông xem hai đứa anh em này lớn lên… …”
Ban Thịnh một tay đút vào túi vốn dĩ muốn nhấc chân bước ra ngoài, nghe thấy vậy liền ngừng lại, biểu tình trên mặt lúc quay đầu giống như cố chịu đựng, hỏi:
“Thật sự trông giống như hai anh em ruột?”