[Fanfic] Thượng Ẩn Quyển 3 - Cuộc Sống Hôn Nhân

Chương 17: Bắt đầu tấn công




By: Catherine and Friends
Nguồn: wattpad.com/story/67061101
Buổi sáng, Cố Hải hôn Bạch Lạc Nhân rồi đi làm, một lúc không hiểu sao Bạch Lạc Nhân cũng bừng tỉnh, không muốn ngủ tiếp nữa. Đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi đến công ty.
Trên đường lái xe, Bạch Lạc Nhân nhận được điện thoại. Một số lạ.
"Alo?"
"Bạch Lạc Nhân."
"Là tôi. Cho hỏi cô là ai?"
Thạch Tuệ chết lặng. Đã qua bao lâu đến cả giọng cô Bạch Lạc Nhân cũng quên rồi.
Đúng. Quả thực Bạch Lạc Nhân đã quên mất rồi. Cậu không còn nhớ rõ giọng điệu của người này, chỉ biết đã từng nghe qua, không đặc biệt lưu ý.
Sau một hồi không thấy Thạch Tuệ trả lời thì Bạch Lạc Nhân mới hỏi lại lần nữa: "Alo? Cho hỏi cô tìm tôi có việc gì?"
"Em là Thạch Tuệ. Em vừa về nước. Bạn bè cũ, chúng ta có thể gặp gỡ một chút không?" - Giọng điệu mĩ miều của cô ấy luôn cực kì hấp dẫn.
Lúc này Bạch Lạc Nhân mới nhớ ra, à giọng nói này là của Thạch Tuệ.
Người ta thường nói nếu còn tạp niệm hẳn sẽ tìm cách lẩn tránh, đằng này Bạch Lạc Nhân trong tim vốn chẳng còn vướng bận gì với nữ nhân trong điện thoại nên rất thống khoái đồng ý: "Được. Khi nào thì em có thời gian?"
Thạch Tuệ cư nhiên: "Em hiện tại khá rãnh rỗi. Bây giờ đang ở quán cafe gần đường số 2. Khi nào thì anh có thể đến? Có thể ngày khác cũng được, tuỳ anh."
Liếc nhìn đồng hồ, cũng còn khá sớm so với giờ thường ngày Bạch Lạc Nhân đến công ty. Đường số 2 cũng là nằm bên cạnh công ty vừa thuận tiện. Trong lòng muốn nhanh chóng gặp gỡ cho đủ lễ nghĩa rồi dứt khoác tạm biệt: "Anh cũng đang rãnh, sẽ lái xe đến đó bây giờ."
"Được. Em đợi anh."
Cả hai cùng cúp máy.
—————————————————
Diêm Nhã Tĩnh đẩy cửa đi vào: "Cố tổng, ông chủ Trương, bên nguyên liệu chế tạo của chúng ta đã đến nơi tối qua, bây giờ gọi hỏi anh có rãnh không cùng ra gặp mặt một chút, vì 12h ông ta có chuyến bay đến Thiên Tân rồi, 3 ngày sau mới trở về."
Cổ Hải nhìn đồng hồ: "Tôi vốn định đợi Nhân tử đến đi chung nhưng chắc giờ này cậu ta vẫn chưa thức dậy, Thôi chúng ta cứ đi, tôi giờ sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy."
Cố Hải cầm điện thoại gọi cho Bạch Lạc Nhân: "Nhân tử cậu mau thức dậy. Ông chủ Trương hẹn tôi ra gặp mặt, cậu nhanh chóng thay y phục đến đây, người này hôm trước tôi có bàn với cậu ông ta quen biết rất nhiều quan chức trong quân đội. Cậu gặp gỡ nhất định sẽ có lợi."
Bạch Lạc Nhân thật sự không biết làm thế nào, lúc này đã đậu xe trước cửa quán cafe, Thạch Tuệ cũng nhanh mắt nhìn thấy cậu, vẫy tay ý gọi, không thể từ chối được. Đành đối phó tạm thời phía Cố Hải: "Tôi biết rồi, tôi chuẩn bị xong sẽ đến. Cậu nhắn cho tôi địa chỉ."
Cố Hải vừa đi vừa nói: "Tôi cũng chưa rõ, đến nơi tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu."
Sau khi cúp máy, Bạch Lạc Nhân xuống xe nhanh chóng tiến vào, định bụng sẽ ngồi tầm 5 phút sẽ mượn cớ rời khỏi, đến chổ hẹn với Cố Hải."Chào. Anh ngồi đi." - Thạch Tuệ nở nụ cười.
Bạch Lạc Nhân vừa ngồi xuống, vừa tiện miệng chào hỏi: "Chào. Lâu ngày không gặp. Em vẫn ổn chứ?"
Thạch Tuệ đột nhiên chủ động vươn tay, nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân: "Em nhớ anh. Đã bao nhiêu năm rồi gặp lại em vẫn rất nhớ anh."
Cảnh tượng đó trọn vẹn lọt vào tầm mắt Cố Hải.
.
.
.
Cố Hải đứng trước cửa, nhìn qua lớp kính, Bạch Lạc Nhân ở đó cùng với Thạch Tuệ. Tay chạm tay. Thật sự quên mất vị khách đang ngồi bên trong chờ đợi, lạnh lẽo quay lưng bỏ đi.
"Nhã Tĩnh, cô giúp tôi huỷ hẹn. Nói rằng tôi không khoẻ." - Cố Hải thốt ra những lời không còn sức lực.
Không đúng. Đây không phải cá tính của Cố Hải. Cố Hải lúc này sẽ lập tức chạy tới, phát điên lên và khẳng định chủ quyền. Vậy tại sao hắn lại hành động như vậy?
Thật ra lòng hắn chính là áy náy.
Sự tình ngày trước hắn ép buộc Bạch Lạc Nhân để doạ Thạch Tuệ, đối với Cố Hải mà nói là việc bồng bột và ngu ngốc nhất trong đời mà hắn từng trải qua.
Sau khi xuất viện, vào đêm Nguyên Tiêu Bạch Lạc Nhân trở về đã là một món quá đại ý nghĩa, Cố Hải vốn cũng không hỏi đến việc Bạch Lạc Nhân đã đến giải quyết với Thạch Tuệ ra sao. Chỉ là biết sau này, Thạch Tuệ không còn xuất hiện nữa.
Đột nhiên hôm nay khi thấy Bạch Lạc Nhân cùng người con gái đó, cho dù cậu đã nói dối gạt hắn, nhưng Cố Hải vẫn muốn quay đi, để cho họ có thể tự nhiên giải quyết chuyện của mình.
Cố Hải lúc này không phải là giận Bạch Lạc Nhân, ngược lại hắn hoàn toàn yên tâm về cậu. Lý giải cho hành động này của Cố Hải: hắn muốn trả cho Thạch Tuệ món nợ tinh thần nhiều năm trước đây đã nông nổi gây ra cho cô.
Tự Bạch Lạc Nhân sẽ biết giải quyết mối hoạ này giúp hắn.
Cố Hải vững lòng tin.
——————
Bạch Lạc Nhân rút tay lại: "Thạch Tuệ. Anh và em đã là không thể nào. Bao nhiêu năm rồi không ngờ em vẫn cứ cố chấp như vậy?"
Không đợi Thạch Tuệ nói thêm lời nào, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng chấm dứt buổi gặp, hơn nữa trong lòng cậu cảm thấy nếu mình càng dây dưa với cô gái này chắc chắn không có chuyện tốt: "Nếu đây là thứ em muốn nói sau bao nhiêu năm thì câu trả lời vẫn là không thể. Chào em."
Bạch Lạc Nhân đứng lên định đi, Thạch Tuệ thốt ra lời nói níu giữ: "Em không để tâm. Em không để tâm anh thích đàn ông. Chỉ cần anh kết hôn với em trên danh nghĩa để qua mắt thiên hạ, em vẫn cam tâm tình nguyện."
Ánh mắt Thạch Tuệ khẩn thiết, ra sức mở đường cho Bạch Lạc Nhân. Dù chỉ là một danh phận trá hình cô vẫn không cam tâm để mất nam nhân trước mặt.
Bạch Lạc Nhân hết cách lắc đầu: "Em thật đã vô phương cứu chữa."
Nói rồi dứt khoác rời đi. Bỏ lại Thạch Tuệ một mình trong căm phẫn.
Tại sao? Tại sao? Cố Hải cũng đã tìm một cô gái để kết hôn, tại sao anh vẫn không đồng ý? Không lẽ anh thương yêu Cố Hải đến độ chấp nhận để hắn đơn phương có mặt mũi còn anh thì gánh chịu ánh mắt kì thị? Không. Không. Tôi không tin loại tình yêu này có thể lâu dài. Thạch Tuệ tôi đã thua một lần, không thể để thua lần thứ 2. Anh phải là của tôi, dù chỉ là cùng nhau đề tên lên một tờ giấy, tôi cũng phải có bằng được anh.
————————————
Lấy điện thoại ra xem địa chỉ đến chổ hẹn.
"Đối tượng có việc đi trước nên cuộc hẹn bị huỷ. Cậu nếu thích có thể ngủ thêm một lát rồi hẳn đến."
Bạch Lạc Nhân lên xe chạy thẳng qua công ty.
Lên phòng làm việc thấy Cố Hải không phải ngồi nhìn màn hình máy tính, mà là đang xoay ghế hướng ra cửa sổ, giữ mắt ở không trung. Bạch Lạc Nhân tiến đến:
"Này, cậu hôm nay rãnh rỗi sao?"
Cố Hải bắt lấy tay của Bạch Lạc Nhân kéo lại, đặt cậu vào lòng.
"Cậu nổi cơn điên gì vậy, đây là công ty." - Bạch Lạc Nhân đẩy người ra.
Nhưng Cố Hải vẫn không nói gì chỉ hành động, cương quyết giữ cậu lại thật chặc. Đến khi Bạch Lạc Nhân bất lực, cố gắng thế nào cũng không vùng ra được đành ngồi yên trong lòng hắn.
Cố Hải ôm lấy Bạch Lạc Nhân, ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt da diết pha lẫn vài tia xót xa: "Cậu vẫn ngại mọi người nhìn thấy sao?"
Bạch Lạc Nhân phát hiện biểu tình này là hoàn toàn không bình thường: "Cậu bị làm sao vậy?"
"Cậu chưa trả lời tôi." - Cố Hải vẫn nhìn bằng ánh mắt ấy.
Bạch Lạc Nhân thật tâm: "Không hẳn. Nhưng những hành động như này vốn dĩ nên hạn chế trước nơi công cộng. Đây là phép lịch sự tối thiểu cậu không nắm được sao?"
Cố Hải rất bình tĩnh đáp trả: "Tôi chính là không nắm được. Khi ở cùng cậu, tôi mặc kệ thế giới này nhìn mình như thế nào. Chỉ duy nhất quan tâm cậu nhìn tôi ra sao."
Nói rồi hắn vùi đầu vào ngực cậu, dúi dúi bày ra điệu bộ ngoan ngoãn.
Bạch Lạc Nhân thật sự không hiểu sự tình gì khiến Cố Hải trở nên như vậy, không lẽ chuyện sáng nay hắn đã biết? Nhưng nghĩ lại không đúng, với cá tính của Cố Hải, nếu phát hiện không lẽ hắn tình nguyện để yên?
Suy nghĩ một chút đành hỏi rõ: "Cậu hiện giờ là có chuyện gì? Nói thẳng ra xem. Từ lúc nào cậu tập thói úp mở như đàn bà vậy?"
Cố Hải rất muốn hỏi Bạch Lạc Nhân tại sao lại nói dối, cũng rất muốn hỏi hai người đã gặp gỡ như thế nào nhưng trong lòng hắn lại bật lên ý niệm khẳng định Bạch Lạc Nhân là vì sợ hắn ghen tuông lung tung nên mới không nói, phần Thạch Tuệ cũng đã triệt để thay hắn xử lý không còn liên quan nữa.
Cố Hải chính là toàn tâm tin tưởng vợ mình, hành động ôm ấp cậu hiện tại cũng vì muốn làm nũng một chút thôi.
"Không có gì. Tôi yêu cậu."
Nói rồi vươn người hôn môi Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cũng rất tự nhiên đáp lại Cố Hải.
——————————
Buổi tối hôm đó, Cố Hải đang ở trong phòng tắm, còn Bạch Lạc Nhân ngồi tại sofa xem tài liệu, hai ngày nữa cậu phải trở về doanh trại nên đa phần phải kiểm tra một chút tình hình bữa giờ cậu vắng mặt.
Đột nhiên điện thoại vang lên. Là Thạch Tuệ.
[Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.